Q.6 - Chương 67: Thiên Tuyệt Đứng Đầu Long Gia?
Bên suối Long Nhãn, Tiểu Mặc nhìn chăm chú vào bé trai đối diện so với hắn thấp hơn một cái đầu, bé hăng hái đánh giá nó. Nghe nói nó theo Mộ Dung tôn giả đến, là tôn tử đích truyền nhỏ nhất Mộ Dung gia, năm nay mới ba tuổi. Tuổi nhỏ, bụ bẫm, trắng nõn nà, rất là khả ái, nhưng lại mang vẻ ngạo khí.
Giờ phút này đang ngẩng lên đỉnh đầu nho nhỏ chăm chú nhìn vào hắn, chớp chớp đôi mắt tràn ngập tò mò. Tiểu bất điểm nhìn hắn mở miệng hỏi: “Ngươi là ai? Mấy tuổi?” Giọng nói kia rõ ràng là giọng nói đại nhân.
Tiểu Mặc thú vị nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Ngươi là ai? Mấy tuổi?”
“Là ta hỏi ngươi trước, hẳn là ngươi trước nói cho ta biết mới đúng.” Tiểu bất điểm quệt mồm quật cường trả lời.
Tiểu Mặc nghiêng đầu nhìn hắn nói: “Ngươi đã không nói cho ta, vậy coi như xong! Ta mang bằng hữu ta đi nơi khác chơi, một mình ngươi một người ở chỗ này đi.”
Tiểu Mặc vừa nói, vừa ôm Tiểu Bạch, làm bộ muốn hướng nơi khác đi tới.
Tiểu bất điểm không khỏi nóng nảy, vội vàng đi lên kéo chéo áo của hắn, kiếng mũi chân, cố gắng muốn cùng hắn so cao thấp.
“Ngươi không thể đi! Được rồi, ta đây nói cho ngươi biết tên của ta.” Sau khi nội tâm giãy dụa một phen, tiểu bất điểm vẫn là bất đắc dĩ nói ra tên của hắn trước, “Ngươi hãy nghe cho kỹ, ta tên là Mộ Dung Cát Cát, là là huyền tôn đời thứ hai mươi bốn Mộ Dung gia, năm nay ba tuổi, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Cát Cát nha.”
“Tiểu **?” Tiểu Mặc nghe đến đó đột nhiên lau một chút mồ hôi lạnh, danh tự này cũng quá dễ dàng làm cho người ta mơ màng đi, Tiểu Bạch cũng đi theo một chút mồ hôi, thú vị nhìn Tiểu bất điểm trước mắt một chút.
“Tiểu **, cái tên này là ai đặt cho ngươi? Làm sao có ý tứ như vậy?” Tiểu Mặc cố ý muốn trêu chọc hắn, cố ý đem “Cát Cát” đọc thành “**”.
Mộ Dung Cát Cát nào có nhiều tâm tư như vậy, hoàn toàn không hiểu trong miệng Tiểu Mặc “Tiểu **” rốt cuộc là hàm nghĩa gì, chỉ nói là hắn phát âm không được.
Hắn có chút tự hào vỗ vỗ bộ ngực nhỏ, nhướng mày nói: “Là lão tổ tông đặt tên cho ta, người nói cái tên này Cát tường, như thế nào, rất êm tai sao? Có phải rất hâm mộ ta hay không?” Người này được đà, đầu nhỏ nghiêng một cái, sắp bay đến tận trời đi.
Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch trong ngực liếc mắt nhìn nhau, hai chủ tớ nhịn cười, vươn thẳng vai, dưới đáy lòng không ngừng cuồng tiếu, nhưng ngại lão tổ tông đối phương cách đó không xa, cho nên không dám bật cười quá lớn.
“Cái tên này thật đúng là Cát Tường a!”
Không nhìn tới kỳ vọng hâm mộ, Mộ Dung Cát Cát bĩu môi, hơi có chút thất vọng, chuyển đổi đề tài nói: “Ngươi có học kiếm thuật không? Ta chính là người có thiên phú kiếm thuật nhất Mộ Dung gia chúng ta, lão tổ tông đều nói, ta sau này lớn lên nhất định sẽ trở thành cao thủ kiếm thuật có tiềm lực nhất Mộ Dung gia, tương lai là có thể thừa kế danh hiệu kiếm đạo tôn giả của hắn, người thừa kế duy nhất, như thế nào, lợi hại không?” Bộ dáng vênh váo hò hét kia, thật sự làm cho người ta rất muốn hung hăng đấm hắn một cái.
Tiểu Mặc ra vẻ u mê, “Kiếm pháp? Ngươi nói là múa kiếm sao? Có phải hay không giống như vậy?”
Hắn vừa nói, đột nhiên ‘hưu’ một tiếng rút ra bội kiếm bên hông, trường kiếm lướt thu thủy loại hàn quang lạnh lùng, trên không trung tê minh, một bộ Phiêu Tuyết Kiếm pháp ở trong tay hắn, chậm rãi múa vận dụng tự nhiên.
Kiếm pháp phiêu dật, kiếm thế kinh người, còn có kiếm chiêu sáng lạng, nhìn Mộ Dung trợn to hai mắt, nhìn trân trân. Vốn là còn tràn đầy tự tin, thoáng cái lòng tự tin bị đè ép xuống, trên khuôn mặt béo mập nhỏ nhắn lộ ra vẻ như đưa đám.
Thì ra là phụ thân mẫu thân, còn có lão tổ tông đều là lừa gạt hắn, hắn mới không phải là một kiếm thuật thiên phú xuất sắc nhất, cùng tiểu ca ca trước mắt so sánh hắn là kém xa, ít nhất hắn múa không ra kiếm pháp như vậy. Hắn quay đầu lại vùa nghĩ, không đúng, tiểu ca ca tuổi so với hắn lớn hơn, kiếm thuật so với hắn cao siêu cũng hẳn là, cho nên cũng không thể đại biểu kiếm thuật của hắn thiên phú không như tiểu ca ca, hắn dùng sức nhéo nhéo chân mày nhỏ, trầm tư suy nghĩ một phen, ra vẻ an ủi mình.
Đợi Tiểu Mặc thu hồi bảo kiếm, Mộ Dung Cát Cát hướng Tiểu Mặc nói: “Ta có thú cưng rất lợi hại, thú cưng của ngươi có thể so sánh thú cưng của ta sao?”
Tiểu Mặc nhướng mi, nhìn hắn, vừa nói Tiểu bất điểm cúi đầu gọi về mấy tiếng, cúi đầu, Phong Báo màu bạc phá không đi tới, đi tới trước mặt hắn. Hình thể khổng lồ to hơn cả hai tiểu tử gộp lại, một đôi con mắt dữ dội, tràn đầy sát khí, hung quang bức người, song khi nó quay đầu ngó tiểu chủ nhân của mình, nó lập tức biến thành một tiểu báo ngoan hiền. Từ bên ngoài nhìn vào, Phong Báo kia chính là vừa khoe khoang vừa to lớn, hoàn toàn có tư chất khoe khoang của Tiểu Mộ Dung.
Lúc trước hắn đã phát hiện trong ngực Tiểu Mặc có một nhục cầu nhỏ, nghĩ tới thú cưng đối phương yếu nhỏ như vậy, mà Phong Báo của mình cũng là uy phong lẫm lẫm, đan từ nơi này một chút tương đối, hắn tất thắng không thể nghi ngờ.
Vì vãn hồi một ván mới vừa rồi ở phương diện kiếm thuật thất bại đi xuống, hắn liền lựa chọn cùng đối phương so sánh thú cưng mạnh yếu, hắn cười đắc ý, cái miệng nhỏ nhắn thu vào lộ ra hai cái răng nanh khả ái.
“Đây là thú cưng của ta, nó gọi Đại Phong, như thế nào, danh tự này rất uy vũ sao?” Người này đắc ý nói.
“Đại điên?” Tiểu Mặc vẻ mặt cổ quái, thật lòng đối với tài nghệ người Mộ Dung gia này thật sâu hoài nghi. Một người là “Tiểu **”, thú cưng “Tiểu **” gọi là “Đại điên” thật là tuyệt phối a!
(Con báo là Đại Phong
大风
đọc là [
dàfēng], đồng âm với “Đại điên”
大
疯
– [
dà fēng], hai chữ sau đều là Phong, nhưng một từ có nghĩa là “gió”, một từ có nghĩa là “điên”)
Bất quá vì cho đối phương mặt mũi, Tiểu Mặc vẫn là vô cùng phồi hợp gật đầu nói: “Không tệ không tệ, đúng là rất uy vũ.”
Bất quá là tiểu oa nhi thôi, hắn cần gì cùng hắn so đo đây. Tiểu Mặc tính toán không cùng hắn tích cực rồi, cho nên tùy ý hắn.
Tiểu Bạch trong ngực Tiểu Mặc cũng không đáp ứng, chính là một con Phong Báo cũng dám ở trước mặt Tiểu Thái tử Long Vương cốc đùa bỡn uy phong, đem nó đường đường Tiểu Thái tử Long Vương cốc đặt ở đâu.
Nó cười toe toét miệng, hướng Phong Báo nhe răng, mặc dù không có biến thành hình thể chân thật của nó, nhưng uy nghiêm người thừa kế Long Hoàng thật là không thể bỏ qua.
Nó hù dọa như vậy, Phong Báo vốn là còn hung hãn uy vũ khí thế thoáng cái yếu đi xuống, dưới chân run run lui về phía sau.
Thử nghĩ xem, một người là một con nhỏ không tới bàn tay tiểu bạch cầu, một là hình thể khổng lồ to hơn cả hai đứa bé Phong Báo, hai tướng giằng co, Tiểu bạch cầu bên này chẳng qua là nhe răng tượng trưng, Phong Báo lại hoảng sợ mà chạy, như thế hình ảnh tương phản lớn như thế nào không để cho người khiếp sợ đây?
Tiểu Mộ Dung nhìn Phong Báo của mình từng bước rút lui bộ lông cả người đều khẽ lay động, hắn bị đả kích thật sâu. Tại sao có thể như vậy? Phong Báo lại sợ một tiểu bạch cầu sao?
“ Phong Báo, lên, đi bắt được nó!” Hắn không phục, xui khiến thú cưng của mình đi theo Tiểu Bạch đối chiến.
Phong Báo chần chờ nhìn tiểu chủ nhân, nó rất muốn vì tiểu chủ nhân kiếm được mặt mũi, song quay đầu nhìn con thú cưng trong ngực Tiểu Mặc một chút, lực uy hiếp trời sanh của Long Hoàng khiến nó phải sinh ra sợ hãi. Nó vội vàng lui về sau, không dám dễ dàng cùng Tiểu Bạch chính diện giằng co.
Tiểu Bạch được thể quơ quơ đầu, mắt nhỏ mỵ mỵ quăng xuống, Phong Báo liền lùi lại ba bước, trốn được phía sau tiểu chủ nhân.
Tiểu Mộ Dung hoàn toàn phát điên, tại sao có thể như vậy? Hắn mím cái miệng nhỏ nhắn, trợn to hai mắt, trong mắt lệ quang lòe lòe, sương mù mưa lất phất, bộ dáng đáng thương muốn khóc lại không khóc.
Tiểu Mặc thấy thế đè xuống Tiểu Bạch trong ngực, không để cho nó lại tiếp tục kích thích đối phương nữa.
Hắn tiến lên an ủi Tiểu Mộ Dung nói: “Tốt lắm, Cát Cát, đừng khóc, ca ca đưa ngươi lễ vật được không.”
Vừa nói hắn hướng bảo khố bên trong chiếc nhẫn trữ vật của mình, móc hồi lâu, từ đó móc ra một viên hạt châu nhỏ nhất, hơi chần chờ, cuối cùng vẫn là đưa tới.
“Này! Tặng cho đệ, có phải rất đẹp hay không?”
Tiểu Bạch ở trong ngực hắn không nhịn được trợn trắng mắt, Tiểu Mặc Mặc, ngươi thật sự quá keo kiệt rồi, bất quá, nó thích, nó tựu thích Tiểu Mặc Mặc keo kiệt như vậy.
Tiểu Bạch đang ôm bụng, cười đến thẳng lăn lộn.
Tiểu Mộ Dung nào đâu biết rằng, trong tay của hắn hạt châu này, là một hạt châu nhỏ nhất hắn cất dấu đây. Hắn một đôi mắt đen láy chớp chớp, nhìn lại hướng Tiểu Mặc cảm động không dứt. Tầng hơi nước thật mỏng tràn ra song đòng hắn, đến hai phần ba vẫn giảm đi xuống, đến một phần hai thì dừng lại, hơi nước lại từ từ bay lên, như thế qua lại, không sai biệt lắm hơi nước đang ở vị trí một phần hai đen hai phần ba, lên xuống lặp lại, khống chế được vừa đúng, thật là thần!
Tiểu Mặc âm thầm toát mồ hôi, cảm giác mình có chút không chịu được tiểu bất điểm này nhanh đến vẻ mặt bạo phát.
“Ca ca, ngươi thật muốn đem nó tặng sao?”
Vẻ mặt khoa trương cảm động, để cho Tiểu Mặc nội tâm hơi đau nhức một chút. Hắn nghĩ lại một chút mình là không phải thật quá keo kiệt rồi, hơi quẩy người một cái hắn lại từ trong bảo khố của mình móc ra một viên hạt châu so với trước lớn hơn một chút cùng nhau kín đáo đưa cho Tiểu Mộ Dung.
Lần này, Tiểu Mộ Dung càng thêm cảm động, thân thể nho nhỏ cả người nhào tới, ôm lấy một chân hắn, giống như một gấu túi, vừa đáng yêu vừa xinh xắn lanh lợi, vững vàng ôm lấy đùi phải Tiểu Mặc. Hắn gục ở phía trên, hắn vểnh lên cái miệng nhỏ nhắn, cảm động nói: “Ca ca, ngươi đối với ta thật tốt quá, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là bằng hữu tốt nhất của ta.”
Bé đơn thuần, cứ như vậy bị hai khỏa hạt châu nhỏ kém nhất mua chuộc. Tiểu Mặc cúi đầu nhìn hắn cả người không được tự nhiên, mở ra chân muốn tránh thoát hắn, ai ngờ đối phương nhưng vững vàng ôm lấy chân của hắn, làm sao cũng không chịu buông tay.
Tiểu Mặc đi một bước, thằng bé cũng đi theo, liên tiếp dời ra khỏi mười bước, nó vẫn là giống như một con gấu túi vững vàng leo lên đùi Tiểu Mặc.
Tiểu Mặc rất là nhức đầu, dùng sức lau mồ hôi, chỗ trán đã đeo đầy hắc tuyến, tên tiểu tử này thật đúng là đủ dính người, sớm biết hắn sẽ không tặng hắn hạt châu rồi, không muốn cho mình rước lấy phiền toái.
Trong khi đánh cờ nhị lão nhìn đây đối với kẻ dở hơi, không nhịn được lắc đầu cười lớn lên.
“Các chủ, để chê cười.” Mộ Dung tôn giả trên khuôn mặt già nua có chút lúng túng.
Trong ngày thường không có biện pháp mượn tên tiểu tử này, đột nhiên bây giờ thấy một màn này, hắn trừ lắc đầu thở dài cũng chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Ai bảo tên tiểu tử này thiên phú dị bẩm, chính là hậu duệ truyền thừa huyết thống thuần chánh nhất Mộ Dung gia bọn hắn đây! Ngàn năm khó gặp một tiểu thiên tài mới, hắn tự nhiên là đào tạo tốt hơn, đến khi tạo thành khuyết điểm phương diện tính cách của tiểu tử này, dù sao năm nay nó còn nhỏ, có thể bồi dưỡng từ từ, hắn cũng không gấp gáp.
“Không ngại không ngại, tiểu hài tử nha, cũng là hồn nhiên ngây thơ.” Các chủ nhàn nhạt nở nụ cười.
“Đúng vậy a đúng vậy a.” Mộ Dung tôn giả liên tục phụ họa.
Bỗng nhiên đáy mắt hoa quang chợt lóe, nói: “Lão phu không nghĩ tới, Long gia các ngươi vị tiểu tử này kiếm pháp lại có thể kỹ càng như thế, nhìn tuổi cũng không đến mười tuổi sao! Nhưng là lão phu xem được Huyền giai trên người hắn đã đên Thần Huyền chi cảnh, thật là không tin được, nêu không tận mắt nhìn thấy, lão phu thật đúng là không thể nào tin nổi.”
Các chủ nghe vậy mừng thầm không thôi, rất có một cổ cảm giác tự hào, ngoài miệng vẫn khiêm nhường nói: “Đâu có đâu có, Tiểu Mộ Dung lớn lên có lẽ thiên phú có thể so với Tiểu Mặc càng thêm xuất chúng, Tiểu Mặc hiện tại đã bảy tuổi rồi, so với Tiểu Mộ Dung cũng là lớn hơn bốn tuổi.”
“Cái gì? Mới bảy tuổi.” Mộ Dung tôn giả lại cả kinh, lần nữa ngạc nhiên nhìn hướng Tiểu Mặc.
Hắn mới vừa phán đoán, nhìn thân hình Tiểu Mặc, hẳn là mười tuổi. Hài tử mười tuổi, Huyền giai vượt qua Thần Huyền chi cảnh, đã là vô cùng cao rồi, vạn chúng chọn một. Bây giờ nghe đến Các chủ nói Tiểu Mặc lại chỉ mới có bảy tuổi, hắn có chút khó có thể tin, một đứa hài tử có thực lực Thần Huyền chi cảnh, đây quả thực là một thần thoại rồi, làm người ta khó mà tin được.
“Long gia quả nhiên là anh tài xuất hiện lớp lớp, một đời càng hơn một đời, chúc mừng Các chủ.” Trong giong nói mang theo vài phần chua xót cùng ghen tỵ, Mộ Dung tôn giả vẫn là duy trì phong phạm chúc mừng Các chủ.
“Ha ha ha ha! Mộ Dung lão đệ, không cần hâm mộ, Mộ Dung các ngươi mặc dù ẩn cư, nhưng anh tài xuất hiện lớp lớp, xu thế thịnh vượng như một con báo đốm gào thét.” Các chủ khó được phá lên cười, hắn coi trọng tiểu tử chiếm được người khác khen ngợi, chẳng khác nào so với bản thân mình đạt được bất kỳ thành tựu cũng muốn vui vẻ.
Tiểu Mặc nào biết đâu rằng ở nơi xa nhị lão đang bàn về hắn, hắn nhìn tiểu bất điểm quấn quýt ở bên đùi hắn, như vậy khó hiểu, trêu chọc phải một phiền toái nhỏ như vậy thật không biết là may mắn hay bất hạnh đây.
Mộ Dung tôn giả tiếp tục cùng Các chủ đánh cờ, nhưng vẫn âm thầm lưu ý lấy Tiểu Mặc. Hắn nghĩ thầm, Các chủ coi trọng Tiểu Mặc như thế, muốn để cho Các chủ đảm đương lãnh tụ bọn họ, ra mặt cùng Bắc Thần đối kháng, nói không chừng có thể từ trên người Tiểu Mặc hạ thủ.
(TM: lão sai lầm rồi *lắc đầu thở dài*)
Bên ngoài bến đò Bàn Long thành, đoàn người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đi tới bên đò chờ chực thuyền bè, không đợi bao lâu, rất xa tựu trông thấy trên sông có mấy chiếc thuyền khổng lồ từ xa lái đến gần.
Chỗ thuyền cao nhất cắm cờ xí, kèm theo vũ điệu sông nước, nhìn kĩ có thể thấy phía trên cờ xí rõ ràng thêu chữ Long gia.
Long Thiên Tầm vui vẻ hoan hô, vừa hướng chiếc thuyền trong nước ngoắc vừa hô lớn: “Thật tốt quá, là thuyền cha muội tới rồi, chờ một chút! Còn giống như có Cửu thúc thúc.”
Long gia thuyền bè rất nhiều, bình thường lúc xuất nhập Bàn Long thành đều cần vượt sông, cho nên thuyền bè là công cụ đi lại.
Mặc dù trên mỗi chiếc thuyền đều có cờ xí thêu biểu tượng Long gia, nhưng kỳ thật chia ra, trên cờ xí biểu tượng cũng có chút khác biệt rất nhỏ, nếu không phải người quen thuộc Long gia căn bản phân biệt không rõ. Long Thiên Tầm thuở nhỏ ở Long gia lớn lên, đối với mấy cái này tự nhiên là rõ như lòng bàn tay, nàng nhìn lên cũng biết là thuyền bè cha mình cùng Cửu thúc Long Hựu Đình tới, đó là ký hiệu thuyền bè bọn họ chuyên chúc.
“Là Tứ thúc cùng Cửu thúc tới rồi sao?” Long Thiên Tuyệt hai mắt tỏa sáng.
Ở cả Long gia, hắn đối với hai vị thúc thúc này ấn tượng không tệ, không có cạn giao tình, về phần những người khác đối với hắn mà nói cũng không có cảm xúc gì đặc biệt lớn.
‘Đúng vậy a đúng a! Chính là thuyền cha muội cùng Cửu thúc, nhìn! Bọn họ tại hướng chúng ta ngoắc đây!” Long Thiên Tầm ở trở lại địa bàn Long gia, ý thức người chủ lập tức tăng lên, tâm tình cũng trở nên vui thích hơn.
“Thiên Tuyệt, Vân sư muội, là các ngươi tới rồi sao? Các ngươi có thể đi đến.” Long Hựu Đình bỉnh khí hướng người trên bờ khẩn cấp hô lớn.
Chỉ một thoáng, trên bờ mọi người hoan hô lên, rốt cục cũng có thuyền tới đón bọn họ.
Thuyền lại gần bờ, Long Tứ gia, Long Cửu gia từ trên thuyền lục tục đi xuống, khuôn mặt tươi cười nghênh hướng đám người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt.
Long Thiên Tầm cũng vui mừng chạy tới, lao vào trong ngực phụ thân, giống như cô bé làm nũng.
“Phụ thân, ta nhớ người muốn chết, nương đâu? Người có khỏe?” Long Thiên Tầm vui mừng nói.
Long Tứ gia nhìn con gái trong ngực mình, trong mắt đều là thần sắc ôn nhu.
“Cha cũng là gần đây mới về đến Long gia, khổ nương ngươi nàng một mình một người ở lại giữ ở Long gia, bất quá sau này tốt rồi, cha được Các chủ cho phép từ nay về sau tựu sống ở Long gia. Ngươi cũng là thường xuyên trở lại xem ta và nương ngươi một chút, chúng ta vẫn đều nhớ ngươi a.”
“Có thật không? Phụ thân có thể trở về Long gia rồi, Tiêu Dao các bên kia làm sao bây giờ?” Long Thiên Tầm hỏi.
“Ta và Cửu thúc ngươi cứ cách ba ngày lại trở về Tiêu Dao các một chuyến, sẽ không làm trễ nải bình thương tu hành, hơn nữa, hiện nay gia gia ngươi thân thể ngày càng sa sút, chính là thời điểm Long gia cần nhân thủ nhất, ta và Cửu thúc ngươi lúc này mới phải trở lại Long gia.”
“Gia chủ ngài làm sao? Lúc trước không phải đều tốt sao, làm sao sẽ thân thể càng ngày càng kem đây?” Long Thiên Tuyệt không có trực tiếp gọi gia gia, giọng đạm mạc nhưng lộ ra nồng đậm ân cần.
“Đúng vậy a, gia gia người bị làm sao?” Long Thiên Thần cũng là vẻ mặt lo lắng.
“Lão nhân gia tuổi cao chính là như vậy, hơn nữa Long gia gần đây biến cố quá lớn, cha cũng là tâm mệt mỏi, cho nên thân thể dần dần suy yếu. Các ngươi lần này trở về là tốt rồi, cho lão nhân gia người một chút trấn an, chuyện đã qua sẽ làm cho người đi qua đi, nói cho cùng cũng là người một nhà.” Long Hựu Đình ôn hòa giọng nói hướng bọn họ nói.
Những người khác nói, Long Thiên Tuyệt có lẽ chưa chắc sẽ để ở trong lòng, nhưng là lời Cửu thúc hắn cũng sẽ nghe lọt. Hắn nhợt nhạt gật gật đầu: “Cửu thúc yên tâm, ta sẽ có điều phân tấc.”
Long Hựu Đình gật đầu, hắn tất nhiên tin tưởng Long Thiên Tuyệt, từ nhỏ nhìn người lớn lên, bản tính sẽ kém đi nơi nào đây? Quay đầu thấy được Phượng lão thái thái cùng mấy cô gái Phượng gia, tò mò hỏi: “Mấy vị này là?”
“Cửu thúc, các nàng mấy vị là người Phượng gia, vị này là Phượng lão thái thái là Người đứng đầu Phượng gia, mấy vị này là con gái của nàng cùng mấy ngoại tôn nữ.” Vân Khê tiến lên giới thiệu nói.
Nàng vừa chuyển hướng đám người Phượng lão thái thái giới thiệu Long Hựu Đình cùng Long Tứ gia, cười nhẹ nhàn nói: “Phượng lão phu nhân, hai vị này chính là Tứ gia cùng Cửu gia Long gia, vị Tứ gia này chính là cha ruột Thiên Tầm, cũng là thân gia tương lai các ngươi.”
“Nga?” Phượng lão thái thái được Phượng Thanh Bình đỡ vịn đi lên phía trước, cười dài nhìn về phía Long Tứ gia: “Thì ra là các hạ chính là phụ thân của Thiên Tầm, hạnh ngộ hạnh ngộ! Các hạ có thể nuôi dưỡng được cô gái ưu tú như Thiên Tầm vậy, lão thân bội phục cùng cảm kích vô cùng. Lần này đến đây chính là thay Sở Mục hướng Long gia cầu hôn, hy vọng có thể nhận được các hạ cho phép. Vô luận các hạ cần bất kỳ sính lễ, Phượng gia chúng ta tất sẽ đáp ứng được.” Phượng lão thái thái lời nói khai sảng, vì cho tôn tử duy nhất cảu mình cưới được vợ, sính lễ thật nhiều bọn họ cũng nguyện ý giao ra.
Long Tứ gia nghe vậy, thụ sủng nhược kinh, hướng về phía Phượng lão thái thái cung kính vái chào, nói: “Phượng lão phu nhân nói quá lời, Thiên Tầm có thể gả vào Phượng gia các ngươi, tại hạ rất là vui mừng. Đây là duyên phận của hai đứa bé, chỉ cần hai người bọn họ lưỡng tình tương duyệt, tại hạ lại có lý do gì để phản đối đây? Về phần sính lễ và những hình thức bên ngoài, không đáng nhắc tới, Phượng lão thái thái không cần quá mức chú ý, chúng ta chính là tùy ý. Chỉ cần vui vui vẻ vẻ đem hôn sự hoàn thành, đó chính là chuyện vui lớn nhất rồi.” Hai vị sắp thành thân gia trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Long Thiên Tầm thì thẹn thùng trốn phía sau phụ thân, thỉnh thoảng âm thầm nhìn Bạch Sở Mục, hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng đều là âm thầm vui sướng.
Mọi người vừa hàn huyên một trận, Long Hựu Đình mở miệng nói: “Cũng không còn sớm, qua một lát nữa trên sông có sương mù rồi, chúng ta lên thuyền trước đi, có lời gì ở trên thuyền tiếp tục hàn huyên.”
Mọi người không có dị nghị, hớn hở đáp ứng, cùng nhau lên thuyền.
Phượng lão thái thái được Phượng Thanh Bình đỡ vịn, lại có Long Tứ gia dẫn dắt, dẫn đầu đi lên thuyền.
Ngay sau đó chỉ nghe trên bong thuyền “Đặng đặng đặng” rung động, cả thân thuyền rõ ràng lay động. Mọi người quay đầu lại nhìn kỹ, cũng là Phượng Mạt Hồng thân thể cao lớn đi lên thuyền, cả thuyền đều chấn đắc lay động.
“Di! Vị này là?” Thanh âm Long Tứ gia kinh ngạc, nhìn về phía Phượng Mạt Hồng ánh mắt tràn đầy nghi vấn cùng tò mò.
Bởi vì hắn thấy trên người Phượng Mạt Hồng choàng một khôi giáp thật dầy, trên khôi giáp may mấy tấm giáp chì, tấm giáp chia làm mấy bộ phận, chia ra trói chặt tứ chi, vòng eo nàng, chợt nhìn chính là một khôi giáp dày.
“Cô gái này là ai, làm sao mặc cổ quái như thế?” Long Hựu Đình tò mò.
Vân Khê đi đến bên người hắn, thần bí cười nói: “Nàng là ngoại tôn nữ Phượng lão phu nhân, về phần tại sao lại ăn mặc cổ quái như thế, đây là bí mật.”
Long Hựu Đình liếc nàng một cái, cúi đầu nở nụ cười, lại còn cùng hắn thừa nước đục thả câu, cũng được, hắn cũng chính là tùy tiện hỏi thôi, không có muốn tìm căn cứ để ý.
Xá Tử Yên ba người đi ở phía sau Phượng Mạt Hồng, nhìn muội muội bộ dáng cực khổ như thế, rất là đau lòng. Ba người trong tay một cái quạt, một chén nước, người thì cầm khăn tay, thỉnh thoảng ba người lại thay thế cấp Phượng Mạt Hồng lau mồ hôi, đưa nước, quạt mát.
“Hông nhi, uống miếng nước đi!”
“Hồng nhi, ngươi chờ chút, ta lau mồ hôi giúp ngươi!”
Các nàng biết Tứ muội làm như thế mục đích chỉ có một, chính là làm cho mình mau sớm gầy xuống, đạt tới vóc người hoàn mỹ. Bất quá trước đó, nàng phải chịu rèn luyện mà người bình thường không thể chịu được, rèn luyện như vậy quá hành hạ người, thấy vậy các nàng đều đau lòng không dứt.
Nhưng nếu đổi lại là các nàng, các nàng chỉ sợ là kiên trì không được hồi lâu liền buông tha rồi, nhưng là Tứ muội từ khi rời đi Phượng gia, nàng vẫn trói trặt nhũng thứ khôi giáp này, cứ như vậy lên đường, một đường đến nơi này, đã kiên trì suốt ba ngày rưỡi, dọc theo đường đi không biết chảy bao nhiêu mồ hôi, bị bao nhiêu khổ, nhưng là Tứ muội cũng chưa từng bỏ cuộc bao giờ.
Nhìn nàng kiên định tín nhiệm như thế, ba người các nàng cũng không khuyên bảo nữa rồi, chỉ có lặng yên ủng hộ nàng, làm chút ít chuyện đủ khả năng.
Phượng Thanh Bình làm mẫu thân Phượng Mạt Hồng, tự nhiên so với ai khác đều đau lòng. Nhưng là nữ nhi khó có thể quyết định thay đổi mình như thế, nàng làm sao có thể ngăn cản đây? Nàng định coi mình như cái gì đều không nhìn thấy, chỉ cần theo sát bên người Phượng lão thái thái thật chặt, khắc chế đi đau lòng con gái của mình.
Phượng lão thái thái ngoài mặt dù không nói gì, cũng không có ngăn cản, nhưng nhìn ra nàng cũng rất là đau lòng. Muốn có thành tựu, đạt thành mục đích, nhất định phải trả giá thật nhiều, đây là đạo lý bất luận kẻ nào đều phải hiểu.
Phượng lão phu nhân tự nhiên càng thêm am hiểu đạo lý trong đó, cho nên nàng sẽ không ngăn cản, càng thêm đốc thúc Vân Khê đối với ngoại tôn nữ của nàng càng thêm hạ thủ ngàn vạn lần không cần nể mặt nàng, hạu thủ càng ngoan càng tốt, ngàn vạn không nên cố kỵ cảm thụ của các nàng.
Sau khi Vân Khê tiếp thu ý tứ Phượng lão phu nhân, nàng thở dài trong lòng, xem ra chính mình là không đủ độc ác!
Ở phía sau đội ngũ, Đinh Phong âm thầm đánh giá Phượng Mạt Hồng, khóe môi nhếch lên, chân mày cau lại.
“Nữ nhân này, cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu.” Đinh Phong khẽ thở dài.
“Từ xưa đa tình đều không hận, Tứ đệ, xem ra nàng đối với ngươi là thật lòng, ngươi cần phải suy nghĩ kỹ càng a, Phượng Tứ cô nương ý chí thật mạnh.”
“Đúng vậy a, Tứ đệ, đổi lại là ta muốn làm như thế, sợ là nhiều nhất kiên trì một ngày.” Đinh Lâm, Đinh Ngọc thở dài nói. Thân là nam tử bọn họ cũng không nhất định có thể thừa nhận lâu như vậy, nhưng một cô gái lám được như vậy, để cho bọn họ phải bội phục.
Đinh Phong trong lòng cũng là cực kỳ kinh ngạc, khi hắn biết được Phượng Mạt Hồng muốn thay đổi mình, hắn hồn nhiên không thèm để ý, cảm thấy cùng mình nửa xu quan hệ cũng không có. Song đoạn đường này, nhìn nàng kiên trì, hắn tràn đầy cảm xúc, nói không rõ là tâm tình gì, chẳng qua là đối với Phượng Mạt Hồng chú ý càng nhiều, bất tri bất giác tầm mắt sẽ đuổi theo thân ảnh to lớn của nàng.
Thuyền lên đường xuôi gió mà chạy nhạn, rất nhanh đã tới bến đò Bàn Long thành, dọc theo đường đi có người Long gia tiếp ứng, không có chút cách trở nào, đến mức, được người Long gia hoan nghênh, để cho một nhóm người Phượng gia cảm thấy người Long gia nhiệt tình.
Đại khái là lúc hoàng hôn, bọn họ rốt cục đi tới đại bản doanh Long gia.
Cửa đại môn, Long Thiên Trạch thật sớm đứng chờ chực ở nơi này, biết được hai đứa con trai cùng vợ hôm nay sẽ đến, trong lòng của hắn so sánh với bất luận kẻ nào cũng muốn vui vẻ hơn. Song, hắn cũng không biểu lộ tình cảm, cũng là mặt không chút thay đổi đứng ở nơi đó, hơi thở đạm mạc vây ở xung quanh hắn, một loại khí chất tiên nhân làm cho người ta cảm giác một loại khoảng cách, không dám nhích tới gần.
“Cha!” Long Thiên Thần liếc mắt liền thấy được hắn, trên mặt lộ ra mừng rỡ, cũng không nghĩ nhiểu bước nhanh chạy tới, rất giống đại nam hài chưa trưởng thành.
Nói về nhiệt tình, Long Thiên Tuyệt cũng giống hắn, hắn từ rất xa cũng đã thấy ánh mắt phụ thân nhìn mình chăm chú, hai phụ tử lặng yên nhìn nhau, từ xa đến gần, nói không rõ cảm xúc dây dưa. Như vậy phụ tử quan hệ rất đặc biệt, song tình cảm nồng đậm kia người ngoài cũng không thể hiểu được.
Vô luận là tiểu nhi tử nhiệt tình sáng sủa, hay là con lớn trầm mặc chững chạc, Long Thiên Trạch đồng dạng mừng rỡ, nhàn nhạt mỉm cười, đã là giới hạn lớn nhất của hắn.
“Cha!” Vân Khê lôi kéo Long Thiên Tuyệt hướng Long Thiên Trạch nhẹ gọi một câu, tay nàng âm thầm ngắt tay Long Thiên Tuyệt, được nàng ủng hộ, Long Thiên Tuyệt cũng cúi đầu gọi lên: “Cha!”
Long Thiên Trạch nụ cười khóe miệng lớn hơn vài phần, gật đầu nói: “Tốt! Tốt! Tới là tốt rồi! Nương của các ngươi đang ở trong phòng chiếu cố gia gia các ngươi đây! Các ngươi đi trước thăm gia gia của các ngươi sao, người gần đây thân thể vô cùng không tốt, nghe nói các ngươi hôm nay sẽ đên, hắn cố ý dặn dò cho các ngươi trước tiên đi gặp người, người có lời muốn nói với các ngươi.”
Long Thiên Tuyệt suy nghĩ một chút, trả lời: “Vậy cũng tốt! Ta cùng Thiên Thần, Khê Nhi, Song Nhi đi trước gặp gia chủ, cha người chịu trách nhiệm chiêu đãi một chút người nhà Phượng lão phu nhân.”
“Nga? Phượng lão phu nhân?” Long Thiên Trạch mặt mày sáng ngời, lúc này mới chú ý tới Phượng lão thái thái cùng bọn nữ tử Phượng gia.
“Vãn bối Long Thiên Trạch bái kiến Phượng lão phu nhân, nớ được lần trước thấy Phượng lão phu nhân, đã là chuyện hai mươi mấy năm trước rồi, Phượng lão phu nhân vẫn dung quang tỏa sáng như cũ, chuyện thật may mắn.”
“Nguyên lai là Long đại công tử, đã lâu!’ Phượng lão thái thái nhàn nhạt mỉm cười, nhìn hạc giữa bầy gà, khí chất xuất chúng Long Thiên Trạch, nàng đột nhiên nghĩ đến con của mình.
Nếu nàng nhớ không lầm, năm đó xuất sắc nhất hai nhà Long Phượng đúng là con trai nàng cùng Long gia đại công tử Long Thiên Trạch.
Lúc ấy hai người bọn họ ở trên giang hồ danh hiệu vang dội giống nhau, hai người thiên phú cùng tài hoa không phân trên dưới. Mọi người thường thường cũng sẽ đem hai người liên tưởng cùng một chỗ, chỉ tiếc a!
Long Thiên Trạch thấy đáy mắt Phượng lão phu nhân một tia ảm đạm, liền lập tức hiểu rõ ra. Hắn thanh âm ôn nhu an ủi: “Phượng lão phu nhân nén bi thương, tin tưởng Phượng huynh nhất định hi vọng Phượng lão phu nhân thân thể an khang, sống lâu trăm tuổi.”
Phượng lão thái thái gật đầu, vừa hàn huyên mấy câu, đoàn người liền tiến vào đại môn Long gia.
Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần. Vân Khê cùng Bách Lí Song bốn người trực tiếp đi phòng ngủ Long gia chủ, ngoài cửa phòng bay mùi thuốc. Mùi vị thảo dược nồng đậm để cho Vân Khê nhướng mày, nàng vô cùng hiểu được dược thảo, mấy vị thuốc này đại biểu hàm nghĩa nàng vô cùng rõ ràng, chẳng lẽ, gia chủ bệnh tình thật nghiêm trọng như thế?
“Các ngươi đã tới?” Long gia chủ nằm ở trên giường, chống đỡ làm cho mình ngồi dậy, mới đi qua bao lâu, Long gia chủ gầy một vòng, nghiễm nhiên chính là một bộ bệnh hoạn.
Hiên Viên Túc Nhã vẫn tiểu tâm dực dực theo ở bên giường, không dám có chút thư giãn. Thấy nhi tử con dâu đều đến, nàng ôn nhu mỉm cười.
“Các ngươi mau tới đây đi! Gia gia của các ngươi có lời muốn nói cùng các ngươi.” Hiên Viên Túc Nhã không có cùng nhi tử con dâu nhiều lời hàn huyên, mà là đem nhiều thời gian hơn để lại cho Long gia chủ.
“Nương!”
“Nhã di!” Bốn người từ bên người nàng đi qua, đi tới trước giường nhỏ.
Long gia chủ nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, thật lâu, ánh mắt của hắn bao hàm thâm ý, giống như là làm cái quyết định trọng đại gì, hắn trầm giọng nói: “Tuyệt Nhi, gia gia thân thể ngày càng lụn bại, không còn có tinh lực tới xử lý chuyện Long gia. Sau khi gia gia cùng cha mẹ ngươi cùng mấy vị thúc thúc thương nghị một phen, cuối cùng quyết định đem vị trí gia chủ Long gia truyền cho ngươi. Từ nay về sau, ngươi chính là gia chủ Long gia, do ngươi tới xử lý hết thảy chuyện Long gia.”
Tin tức kia để cho Long Thiên Tuyệt, Vân Khê bốn người đều lấy làm kinh hãi, mới vừa thấy ánh mắt gia chủ bao hàm thâm ý, bọn họ liền biết gia chủ nói chuyện phải phi thường trọng yếu, nhưng mà lại không ngờ rằng chuyện này là liên quan tới vị trí gia chủ.
Lẽ ra, phụ thân Long Thiên Tuyệt cùng Long Thiên Thần còn sống, gia chủ truyền ngôi hẳn là truyền cho phụ thân của bọn hắn mới đúng, gia chủ nhưng lại bỏ qua phụ thân của bọn hắn trực tiếp đem vị trí gia chủ truyền cho Trưởng tôn Long gia Long Thiên Tuyệt, quyết định như vậy thật sự là quá ngoài dự đoán của mọi người.
Long Thiên Tuyệt có chút chần chờ nhìn về phía mẫu thân của mình, Hiên Viên Túc Nhã hướng hắn gật đầu, ý tứ kia chính là nói nàng cùng phụ thân của hắn cũng đã nhận chuyện này rồi, quyết định sau cùng đều do chính hắn tới định rồi.
Long gia chủ tiếp tục nói: “Ngươi không cần hoài nghi, cũng không cần băn khoăn, năng lực của ngươi, gia gia thấy được, ngươi tuyệt đối có thể chống lên cả Long gia. Gia gia biết, chuyện năm đó để ngươi đối với Long gia có chút thất vọng, ngươi một lòng không muốn dựa vào lực lượng Long gia, muốn một mình ở ngoài xông pha gây dựng một phen sự nghiệp tới chứng thật thực lực một mình ngươi, gia gia là thưởng thức, cũng nhìn thấy thực lực của ngươi. Nhưng là, ngươi dù sao cũng là tử tôn Long gia, trên người chảy dòng máu Long gia, người một nhà không nói hai nhà, hiện tại gia gia khẩn cầu ngươi trở lại Long gia, gánh vác gánh nặng Long gia này, hi vọng Long gia có thể ở trên tay ngươi phát dương quang đại, ngươi có thể đáp ứng gia gia sao?” Gia chủ ánh mắt khẩn cầu nhìn Long Thiên Tuyệt, nói năng khẩn thiết, lại càng không giống như là thuận miệng nói một chút.
Long Thiên Tuyệt tâm khẽ dao động, đây là lần đầu hắn thấy gia chủ lộ ra thần sắc già nua mà mong đợi như thế, ốm đau cướp đi ngạo khí cùng uy nghiêm vốn có của hắn, lưu lại chỉ còn một tổ phụ tầm thường đối với tôn tử mình tha thiết kỳ vọng, đối mặt với khẩn cầu của một lão nhân gần đất xa trời như vậy, Long Thiên Tuyệt lại có lý do gì để cự tuyệt hắn, đả thương tim hắn đây? Hắn yên lặng gật đầu, coi như là đáp ứng rồi.
Long gia chủ trên mặt hiện ra kích động, lúc trước không có được Long Thiên Tuyệt chân chính trở lại, hắn thật là có chút ít lo lắng, vạn nhất Tuyệt Nhi cự tuyệt hắn phải làm thế nào đây? Hắn đúng là đặt mình vào hoàn cảnh người khác vì tiền đồ Long gia suy nghĩ, trong con cháu của mọi người, hắn vừa ý nhất chính là Tuyệt Nhi. Mặc dù hai tổ tôn trong lúc đó có một tầng ngăn cách, một mình chung đụng, luôn luôn như vậy không được tự nhiên cùng lúng túng, nhưng là những thứ này đều là không thể thay đổi quyết định của hắn, trong suy nghĩ của hắn người thừa kế chọn chính là Tuyệt Nhi.
Đa phần trong nhân gia con cháu thường thường tranh đoạt vị trí gia chủ, ngươi chết ta sống. Mà ở Long gia cũng vừa vặn ngược lại, không phỉa là Long Thiên Tuyệt tranh nhau muốn đoạt lấy cướp lấy vị trí gia chủm thì ngược lại gia chủ lại cầu xin hắn tói thừa kế vị trí gia chủ Long gia. Trạng huống như vậy thực là kỳ lạ, nhưng là ở trên một phương diện khác Long gia chủ có con mắt nhìn người.
“Gia gia, về hôn sự của Thiên Thần cùng Song Nhi bọn hắn làm sao bây giờ đây?” Vân Khê hỏi.
Long Thiên Tuyệt thừa kế vị trí gia chủ Long gia, đối với nàng mà nói không có vui mừng quá lớn, trách nhiệm càng lớn, hắn càng phải bỏ nhiều tinh lực, này cũng đại biểu cho thời gian hai vợ chồng bọn họ một mình chung đụng càng ngày càng ít, đó cũng không phải là nàng muốn xem đến. Song trách nhiệm chính là trách nhiệm, là bọn hắn không thể tránh. Nàng cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên, mặc kệ nó, trước mắt nàng quan tâm chỉ có hôn sự hai người Long Thiên Thần cùng Long Thiên Tầm này thôi.
“Lão phu đã đem vị trí gia chủ truyền cho Tuyệt Nhi, như vậy sau này Long gia hết thảy sự nghị đều do Tuyệt Nhi quyết định tốt lắm, không cần hỏi thăm ý kiến lão phu nữa. Chờ lão phu thân thể chuyển biến tốt đẹp hơn chút ít, lão phu sẽ đên biên thành Bàn Long thành ở lại, vất vả cực nhọc bao nhiêu năm, lão phu cũng muốn được thanh tĩnh, hưởng cuộc sống an nhàn.” Long gia chủ khẽ thở dài nói.
Biên thành nơi đó là chỗ ở mấy nhi tử khác của Long gia chủ, hắn có mấy nhi tử cùng gia quyến đã ở nơi đó, là bị hắn tự mình hạ lệnh đưa tới, không có mênh lệnh của hắn, ai cũng không thể rời khỏi biên thành một bước.
Long gia chủ làm quyết định lần này tự nguyện đi đên biên thành, thật ra thì dụng ý là phi thường rõ ràng, thứ nhất hắn muốn đi đến được cùng thân nhân của hắn ở chung một chỗ, coi như là chuộc tội, nhưng đồng thời cũng có thể giám sát một tí bộ phận người Long gia, để tránh bọn họ sinh ra tâm không an phận, lại tại Long gia quấy lên mưa gió.
Nhưng tối trọng yếu, Vân Khê nghĩ, thật ra thì Long gia chủ càng nhiều là muốn bảo vệ những người Long gia này sao! Bởi vì hắn không xác đinh được sau này Thiên Tuyệt tiếp nhận vị trí gia chủ, có thể hay không đối với bộ phận người Long gia kia hạ thủ, dù sao bọn họ đã làm một chút chuyện có lỗi với Thiên Tuyệt. Thật ra thì Long gia chủ là quá lo rồi, Thiên Tuyệt căn bản là không phải là loại người này, Vân Khê trong lòng rõ ràng, nhưng nếu bọn họ quyết định như thế, nàng cũng không nên nói gì.
“Gia gia, ngài đây là tâm bệnh, chờ mấy ngày nữa, ta luyện chế cho ngài mấy vị thuốc, ngài dùng xong sẽ rất nhanh khôi phục. Ngài mặc dù thoải mái, buông lỏng tinh thần, ngài cũng biết, trên người Thiên Tuyệt chảy dòng máu Long gia, không tới vạn người mình, ta tin tưởng Thiên Tuyệt có khả năng hảo hảo bảo hộ mỗi người Long gia.” Bên nàng cùng tay Long Thiên Tuyệt nhéo một cái, hai vợ chồng ngầm hiểu lẫn nhau, Long Thiên Tuyệt nhợt nhạt cười, hiểu hắn chỉ có người như Khê Nhi vậy.
“Tốt, kia lão phu an tâm nhiều.” Long gia chủ thoải mái mà cười.
Hắn trầm ngâm chốc lát nói: “Long gia ta đã có nhiều năm không có làm hôn sự rồi, lần này Thiên Thần cùng Thiên Tầm hai trường hôn lễ, tựu đều làm, muốn làm thật náo nhiệt, cũng tốt mang đến cho Long gia nhất phiên tân khí tượng. Đến ngày cưới lớn đó, lão phu liền chính thức đem vị trí gia chủ truyền cho Tuyệt Nhi đúng là tam hỉ lâm môn.”
“Thật tốt quá, hôn sự Thiên Tuyệt ta không có có thể tổ chức cho các ngươi, hiện tại Thiên Thần cùng Song Nhi muốn thành hôn, nương nhất định hảo hảo cho các ngươi chuẩn bị một chút.” Hiên Viên Túc Nhã thanh âm ôn nhu nói.
“Bản lĩnh hội họa của nương rất cao, công phu thêu thùa cũng không tệ, ta cùng Song Nhi hỉ phục cũng không bằng mấu thân từ trước đên nay thiết kế thêu sao.” Long Thiên Thần nói.
“Nương một người làm sao bận rộn tới đây, hơn nữa, hỉ phục Song Nhi tự nhiên là đê mẫu thân Song Nhi làm, nào có đạo lý nhà chồng làm hỉ phục.” Vân Khê xen vào nói.
Vốn là đau lòng bà bà muốn vì bà bà giảm bớt chút gánh nặng, câu nói quen thuộc của nàng rơi vào trong tai những người khác lại nghe ra là ghen tuông.
“Đại tẩu, ngươi sẽ không phải là ghen tỵ với Song Nhi có thể mẫu thân tự mình làm hỉ phục mà ngươi không có sao! Đại tẩu, làm sao ngươi có thể để ý như vậy đây?” Long Thiên Thần giống như là xem thấu nàng, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng.
Vân Khê mô hôi lạnh rơi đầy, nơi này đều là nơi nào, nàng làm sao có thể bởi vì… chút chuyện này cùng đồ đệ mình ghen tỵ đây!
“Đừng ở chỗ này mà đoán mò, ngươi đem ta là loại người nào?” Vân Khê dùng sức trừng hắn, tiểu tử này chính là cần ăn đòn thiếu mắng mà, cũng không muốn nghĩ hôn sự cảu hắn, rốt cuộc là người nào tác hợp cho, chuyện hôn lễ còn không phải là do nàng tới chủ sự?