Q.7 - Chương 37: Đại Kết Cục, Hoàn! (6)
Edit: Xuân Như Beta: Sakura Hai tay nàng chắp ở sau lưng, nghênh ngang tự do đi qua đi lại trước mặt từng người này, thuyết giáo nói: “ Hôm nay biểu hiện của các ngươi rất là tốt, như thế này đi ta sẽ giúp các ngươi thống kê một chút, đối chiếu nhân số giết địch nhân, cho các ngươi xếp hạng một lần nữa! Người nào giết càng nhiều người, người đó có thể nhận được xếp hạng càng gần phía trước hơn, đã hiểu rõ chưa?”
Không có một người lên tiếng, Hoa Sở Sở bất mãn dẫu dẫu cái miệng nhỏ nhắn, cho đến truyền đến thanh âm ho khan của Độc Cô Mưu, mới phá vỡ cục diện lúng túng này.
“Đã hiểu!” Chín người cùng kêu lên đáp lại.
Mấy tên cao thủ đã sớm nhận thấy được không ổn, muốn nhân cơ hội chạy trốn, đáng tiếc đã muộn.
Chín vị sát thủ ưu tú nhất của Liên Minh Thích Khách đồng thời xuất động, nơi nào còn có thể có cá lọt lưới?
Xuất kiếm nhanh nhất! Sát chiêu sắc bén nhất! Bước chân quỷ mị nhất!
Nghệ thuật giết người, hiển thị rõ không thể nghi ngờ!
Đoàn người Độc Cô gia chủ nhìn đến ngây người.
Bọn họ vẫn cho cái gọi là thích khách, đều là chút ít hoặc không có thân phận nào, không cách nào nở mày nở mặt ở trên giang hồ, một loại người chỉ có thể dựa vào giết người tồn tại qua ngày, nhưng mà, sau khi mở mang kiến thức nhìn thủ pháp giết người của chín vị sát thủ ưu tú nhất Liên Minh Thích Khách, bọn họ hoàn toàn thay đổi ý thức của mình.
Bọn họ ở nơi này giết người? Rõ ràng chính là một loại nghệ thuật sắc màu trang nhã!
Không tới một phút chốc, tất cả cao thủ mai phục, tất cả đều bỏ mạng tại chỗ.
Độc Cô gia chủ khiếp sợ giương mắt, xuyên qua đám người, nhìn về phía Hắc y nam tử đứng ở trong bọn thích khách, chưa từng cử động quá một bước, khí tràng thế nhưng lại cường đại nhất. Người kia, thật sự là con hắn sao? Cái người từng bị hắn trục xuất khỏi cửa, nhi tử không được hắn thừa nhận sao?
“Mưu Nhi......”
Thân thể Độc Cô Mưu đột nhiên cứng lại, hắn từ từ xoay người, cất bước muốn đi.
“Đại ca!” Độc Cô Kiêu kêu lên tên hắn.
Độc Cô Mưu dừng lại cước bộ, lẳng lặng đứng sửng tại chỗ.
“Đại ca, ta thật xin lỗi huynh, cũng là lỗi của ta, mới để cho huynh trên lưng đeo ủy khuất và thống khổ nhiều năm như vậy.” Bùng một tiếng, Độc Cô Kiêu quỳ rạp xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm phía sau lưng Độc Cô Mưu, dường như muốn nhìn thấu hắn.
Độc Cô Mưu thân thể càng thêm cứng ngắc.
“Cha, người không nên hiểu lầm đại ca nữa, thật ra thì năm đó......” Không đợi Độc Cô Kiêu nói xong, Độc Cô Mưu đột nhiên xoay người lại, quát bảo hắn ngưng lại, “Đừng có nói nữa! Vĩnh viễn đều không được nói!”
Độc Cô gia chủ, Nhị phu nhân cùng hai vị trưởng lão đều hoàn toàn lâm vào trong mộng, không giải thích được hai huynh đệ trong lúc đó rốt cuộc đang giấu diếm cái bí mật gì.
Độc Cô Kiêu ngưng mắt nhìn đại ca, vành mắt từ từ hồng lên, cũng không ức chế được tâm tình của mình nữa, nghẹn ngào nói: “Đại ca! Đã nhiều năm như vậy, huynh vẫn bảo vệ như vậy ta, mà ta đây...... mà ta vẫn bình yên không đế ý lại được hưởng thụ những thứ vốn nên thuộc về huynh hết thảy, ta là súc sinh, ta không phải là người!”
“Đủ rồi! Chuyện đã qua, ta không muốn nhắc lại!” Tiếng nói của Độc Cô Mưu lãnh mạc như băng, chỉ có Hoa Sở Sở nghe ra lời nói cô đơn sau lưng hắn, nàng đi lên trước, nhẹ nhàng mà nâng lên cánh tay hắn, cứ như vậy lặng yên đứng ở bên cạnh hắn, cho hắn an ủi.
“Kiêu Nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Độc Cô gia chủ tâm hiếu kỳ bị câu lên, không hiểu rõ, hắn thề không bỏ qua!
Độc Cô Kiêu xoay người lại, quỳ phục ở trước gót chân phụ thân, cuối đầu nói: “Cha, người đã trách lầm đại ca. Năm đó ngộ thương mẫu thân, để cho mẫu thân muốn bỏ mình ngoài ý người đó là con, không phải là đại ca! Đại ca là vì bảo vệ con, mới thay con gánh tội!”
“Ngươi nói cái gì?” Độc Cô gia chủ thân thể đột nhiên lay động, đứng không vững.
“Còn nhớ được ngày đó, con vừa mới theo phụ thân học tập một bộ kiếm pháp mới, con thật cao hứng, liền đến trước mặt mẫu thân, muốn múa kiếm cho người nhìn, nhận được tán thành của người. Lúc này, đại ca cũng tới, mẫu thân mới vừa may cho đại ca một xiêm y, cho nên nghĩ đưa cho đại ca mặc thử. Đại ca đều là nhất, lực chú ý của mẫu thân toàn bộ đều đặt ở trên người của đại ca, đem con hoàn toàn xem nhẹ. Con rất giận, tại sao mẫu thân may xiêm y cho đại ca, tại sao chỉ thích mình đại ca? Lòng ghen tỵ của con đột nhiên nảy mầm, cho nên liền cầm kiếm đâm về phía xiêm y này, con nghĩ muốn phá hủy món xiêm y đó. Ai ngờ, lúc này, mẫu thân đột nhiên xoay người, kiếm của con không còn kịp dừng lại, trực tiếp đâm vào trên người của mẫu thân......” Độc Cô Kiêu nói tới đây, hắn thống khổ nghẹn ngào, cũng không cách nào nói tiếp nữa.
Độc Cô gia chủ cả người ngồi liệt ở trên ghế, khó có thể tin nhìn một chút hai đứa con traicủa mình: “Sai rồi, sai rồi, hết thảy đều là sai rồi!”
“Mưu Nhi, nếu không phải là ngươi giết làm hại mẫu thân của ngươi, ngươi tại sao không nói? Tại sao muốn cam chịu nhận tội danh này?” Độc Cô gia chủ hối hận nhìn về con lớn nhất của mình, năm đó nhìn thấy vợ yêu chết, tâm của hắn đều muốn giết nhi tử này, nhưng là sau khi nghe lời khuyên răng của các vị các trưởng lão, mới đưa hắn
(ĐCM)
trục xuất Độc Cô lĩnh, để cho hắn tự sanh tự diệt. Song, cách nhiều năm như vậy, hắn mới biết, thì ra là hết thảy đều sai lầm.
Độc Cô Mưu đứng nguyên tại chỗ, luôn không có lên tiếng, cũng không ai biết phía dưới đấu lạp, hắn đến tột cùng là có vẻ mặt như thế nào.
Hoa Sở Sở thật sự nhìn không được, đau lòng thay Mưu ca ca, động thân ra nói: “Độc Cô bá bá, đến bây giờ ngài vẫn chưa rõ sao? Đó là bởi vì Mưu ca ca hắn thiện lương, hắn muốn bảo vệ thân đệ đệ của mình, cho nên mới phải cam chịu hết thảy cái tội dạnh kia. Mẫu thân hắn chết, vốn là đã thương tâm muốn chết rồi, kết quả còn muốn thay đệ đệ của hắn đeo trên lưng tội danh giết mẫu, gặp đủ các loại lăng nhục của các ngươi, bị trục xuất ra khỏi Độc Cô lĩnh. Tâm các ngươi thật sự là quá ác độc rồi! Mưu ca ca của ta quá đáng thương rồi! Ta thật muốn đem các ngươi những người khi dễ Mưu ca ca này, hết thảy giết đi!”
Hoa Sở Sở nói xong, không nhịn được ôm Độc Cô Mưu rơi lệ, cảm động lây.
“Đại ca, ta thật xin lỗi huynh!” Độc Cô Kiêu quỳ ở trên mặt đất, không ngẩng đầu lênđược.
Độc Cô gia chủ hối hận nhìn con lớn nhất, nhất thời cứng họng, thì ra là mình thật làm sai nhiều chuyên như vậy, sai đắc ly phổ.
(sai một cái thái quá)
“Mưu Nhi, cha...... Thật xin lỗi con! Con để cho cha bồi tội lại với con đi.”
Hoa Sở Sở rõ ràng cảm giác được, thân thể Độc Cô Mưu nhẹ nhàng mà run rẩy, đã nhiều năm như vậy, Mưu ca ca vẫn không nói, nhưng là nàng biết, Mưu ca ca là cỡ nào khát vọng có thể có được thừa nhận của người nhà, một lần nữa trở lại Độc Cô lĩnh. Hiện tại, phụ thân của Mưu ca ca của rốt cuộc biết chân tướng, muốn nhận lại tình thân phu tử, đây là Mưu ca ca muốn lấy được sao?
Nhưng là, như vậy chẳng phải là quá tiện nghi bọn họ?
Mưu ca ca bị nhiều khổ cực như vậy, tại sao có thể để cho bọn họ nói ba xạo, liền lừa gạt tới, dễ dàng liền tha thứ bọn hắn?
“Các ngươi ác liệt như thế đối đãi Mưu ca ca, muốn nhận được sự tha thứ của hắn, các ngươi ít nhất phải lấy ra thành ý gấp mười lần như vậy! Ừ...... Ít nhất phải bước qua cửa ải của ta!”
Độc Cô gia chủ thần sắc nghiêm túc ngày xưa đột nhiên thay đổi, hướng về phía Hoa Sở Sở cười nói: “Sở Sở nói không sai! Tại hạ trong ngày thường đối với Mưu Nhi làm quá nhiều chuyện sai, đả thương thấu tim của hắn, từ nay về sau, ta nhất định sẽ gấp bội bồi tội lại hắn. Này, sau này ta liền nghe Sở Sở ngươi, ngươi để cho ta làm cái gì, ta liền làm cái đó. Nói như thế nào, ngươi cũng là con dâu tương lai Độc Cô gia ta, chờ ngươi cùng Mưu Nhi thành thân sau, ta liền chính thức truyền chủ vị gia chủ cho Mưu Nhi, sau này ngươi chính là chủ mẫu Độc Cô gia tộc ta. Cả Độc Cô gia tộc chúng ta, đều do ngươi quản!”
“Chủ mẫu?” Hoa Sở Sở ánh mắt sáng lên, hai gò má nổi lên sắc hồng, len lén liếc về phía Độc Cô Mưu, hắc hắc cười khúc khích. Cười đáp một nửa, nàng đột nhiên đã tỉnh hồn lại, hai tay chống nạnh, la lớn nói: “Ngươi quá giảo hoạt rồi! Chính là một vị chủ mẫu, liền chỉ như thế hối lộ ta, làm qua loa? Cửa nhỏ cũng không có!”
Độc Cô gia chủ ngượng ngùng mà cười, hắn làm sao lại giảo hoạt rồi sao? Hắn nói đều là thật tình, xem ra vị con dâu tương lai này, không dễ lừa gạt như vậy a.
Rốt cục, Độc Cô Mưu lên tiếng: “Nơi đây không nên ở lâu, có lời gì, ngày sau hãy nói.”
Có lời gì, ngày sau hãy nói......
Đó là có phải hay không nói rõ, nhi tử chịu tha thứ hắn?
Độc Cô gia chủ lộ ra mừng rỡ, nơi nơi chờ đợi nhìn con lớn nhất, càng xem càng mãn ý, càng xem càng tự hào.
“Sở Sở, để cho hắn đứng lên!” Độc Cô Mưu nói.
Hoa Sở Sở hội ý, cất bước tiến lên, hướng về phía Độc Cô Kiêu ngoan đạp một cước: “Độc Cô Kiêu, ngươi có một đại ca giống Mưu ca ca như vậy, là may mắn của ngươi. Một cước này là ta thay Mưu ca ca đánh ngươi! Chuyện phát sinh trước kia, Mưu ca ca không muốn so đo, ngươi cũng không cần thời khắc đều để ở trong lòng. Bất quá, ngươi phải nhớ kỹ, cái mệnh này của ngươi là Mưu ca ca giữ lại, nếu như ngày sau ngươi làm ra cái gì có lội với Mưu ca ca, đừng nói hắn không có tha thứ ngươi, ta là người thứ nhất không được ngươi!”
Độc Cô Kiêu ngẩng đầu lên, hai mắt đỏ ngầu, hàm chứa nước mắt, mông lung nhìn về phía đại ca của mình, hắn không có để ý tới lời Hoa Sở Sở mà nói…, cúi đầu một cái thật sâu, hết thảy đều ở không nói lời nào.
Hách Liên Tử Phong lúc này đứng lên, vỗ tay nói: “Độc Cô, biệt lai vô dạng, thay đổi cách nhìn triệt để đối đãi. Chúc mừng ngươi vinh dự trở thành Chữ thiên Nhất Hào của Liên minh thích khách.”
Độc Cô Mưu từ từ quay đầu, mới vừa cũng đã chú ý tới sự tồn tại của Hách Liên Tử Phong, chẳng qua là không cách nào xác nhận thân phận của đối phương, bây giờ nghe đến giọng nói của hắn ta, hắn nhận ra được, cúi đầu ứng thanh một tiếng, không có nhiều lời.
Hách Liên Tử Phong đã thành thói với quen tác phong của hắn, lơ đễnh, tiếp tục nói: “Độc Cô huynh có từng nghe nói chuyện đoàn người Khê Nhi một lần nữa trở lại Long Tường đại lục không?”
Hoa Sở Sở tranh giành nói: “Nguyên lai là ngươi a! Chúng ta sớm nghe nói, tính toán xử lý xong chuyện bên này, ngay sau đó sẽ đi tìm Vân cô nương bọn họ đây.”
“Như thế rất tốt, tại hạ cũng là mục đích như vậy, không bằng một đạo đồng hành với nhau?” Hách Liên Tử Phong nói.
Hoa Sở Sở chíu mày, chần chờ nói: “Nhưng là, ngươi là người Bắc Thần gia tộc, chúng ta làm sao biết, ngươi có phải hay không muốn hại Vân cô nương bọn họ?”
“Hắn sẽ không!” Độc Cô Mưu xen vào một câu, bỏ đi băn khoăn của Hoa Sở Sở.
“Được rồi, ta nghe Mưu ca ca, hắn nói ngươi sẽ không, ngươi cũng sẽ không sao.”
Hách Liên Tử Phong không tiếng động mà cười.
Đan Minh.
Vân Khê sở dĩ lựa chọn Đan Minh làm địa điểm luyện chế Tạo Hóa Đan, thứ nhất nàng cần Minh Chủ cùng các vị cao thủ luyện đan hiệp trợ, thứ hai nàng cũng là muốn cho người cả Long Tường đại lục này biết, nàng Vân Khê đã trở lại.
Trong lúc nhất thời,người toàn bộ đại lục bắt đầu truyền ra tin đồ, về đoàn người Vân tộc cùng Long gia đã trở lại Long Tường đại lục, truyền sôi sùng sục.
Rất nhiều gia tộc bị Bắc Thần gia tộc chèn ép đi xuống, vẫn bị vây trạng thái ẩn nhẫn, lúc này liền lặng lẽ xông ra, ngầm chú ý xu thế trạng thái phát triển của song phương.
Sau khi trở lại Đan Minh, Vân Khê không chỉ một lần cùng Minh Chủ cùng các vị cao thủ luyện đan tiến hành thương nghị trao đổi, thiết kế ra phương án luyện đan tốt nhất. Chỉ tiếc, không đợi nàng chuẩn bị sắp xếp, tình thế nhanh quay ngược trở lại, chịu chấp nhận được nàng tiếp tục làm trễ nãi thời gian.
“Chuyện gì đã xảy ra? Thất khiếu của hắn tại sao lại bắt đầu chảy máu?” Vân Khê xem xét thân thể Đinh Tiêu Dao, phát hiện tình huống của hắn xuất hiện khác thường, nếu không thể ở trong khoảng thời gian ngắn luyện chế thành công Tạo Hóa Đan, hắn sợ là thật cứu không sống.
“Long công tử, ta van cầu ngươi, ngươi để cho ta trông thấy Tiêu Dao đi! Long công tử, van ngươi!” Vân Thanh Uyển bị giam áp ở bên trong Kim Hòa tháp đau khổ cầu khẩn, nghĩ đến ngày xưa nàng thân là Vân tộc tông chủ, hôm nay lại giống như chó nhà có tang, không ngừng cầu khẩn, Long Thiên Tuyệt xem không xem qua, cuối cùng lànhất thời mềm lòng, đem nàng từ Kim Hòa tháp phóng ra.
“Tiêu Dao, chàng nhất định phải chống đỡ! Chàng đã kiên trì lâu như vậy, nếu như hiện tại liền buông tha rồi, chàng không nên phụ lòng ta vất vả cùng cố gắngnhiều năm qua như thế?”
“Tiêu Dao, chỉ cần chàng có thể tỉnh lại, ta cái gì cũng không cầu. Chàng còn nhớ rõ Vân huyên sao? Nàng còn chưa chết, nàng đã ở đây chờ chàng tỉnh lại. Chỉ cần chàng có thể tỉnh lại, các người liền lại có thể ở cùng một chỗ.”
“Tiêu Dao......”
Vân Khê cau mày, lui ra, mặc dù trong lòng nàng hết sức không thích Tông chủ, thậm chí muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn, nhưng nhìn đến một mặt nàng ta si tìnhnhư thế, nàng vẫn là động dung.
“Vân Khê, ngươi mau luyện chế Tạo Hóa Đan đi! Trễ nữa, sẽ không còn kịp!” Vân Thanh Uyển đột nhiên xoay người lại, quỳ xuống ở trước mặt của Vân Khê, “Ta biết ngươi chán ghét ta, hận ta, ta sẽ không cầu xin ngươi bỏ qua cho tính mạng của ta, chỉ cần ngươi có thể cứu sống Tiêu Dao, ngươi nếu muốn ta hiện tại lập tức đi tìm chết, ta cũng sẽ nguyện ý!”
Vân Khê nhấc chân, vô tình đá văng nàng, nàng không phải là Thánh mẫu, sẽ không bởi vì đối phương đột nhiên từ một nữ nhân hung tàn biến thành tình thánh, liền đối với nàng sinh ra thương hại, càng thêm sẽ không quên nàng từng đối với mình tạo thành thương tổn cùng khuất nhục như thế. Không giết nàng, chỉ là muốn muốn đem tánh mạng của nàng để lại cho Hách Liên đại ca.
Đã làm chuyện sai, sẽ phải bị trừng phạt!
“Ta sẽ nghĩ biện pháp cứu hắn, nhưng tuyệt đối không phải là vì ngươi!”
Vân Thanh Uyển ngã nhào trên đất, lộ ra thần sắc cô đơn: “Bất kể ngươi là vì nguyên nhân gì, chỉ cần ngươi cứu hắn, ta liền cảm kích ngươi. Chẳng qua là, có chuyện, có thể hay không mời ngươi đáp ứng ta?”
Vân Khê lạnh lùng liếc nhìn nàng một cái, không nói gì, nhưng đã chấp nhận để nàng nói tiếp.
“Chờ Tiêu Dao sau khi tỉnh lại, ta hi vọng các ngươi không nên hướng hắn nhắc tới ta, ta không muốn ở trong lòng hắn lưu lại ấn tượng tàn nhẫn ác độc đối với ta.”
“Chẳng lẽ ngươi cũng không muốn cho hắn biết, nhiều năm như vậy, là ngươi một mực tìm, giúp hắn chữa trị?” Vân Khê hỏi.
Vân Thanh Uyển hít sâu một hơi, xóa đi nước mắt trên mặt, cái khí chất thuộc về Tông chủ lại lần nữa trở lại trên người của nàng, nàng nói: “Không cần! Hết thảy ta làm, cũng là lòng ta cam tâm tình nguyện.”
Vân Khê không muốn đi đánh giá tình cảm nàng ta đối với Đinh Tiêu Dao, nàng cũng không muốn, ai cũng không có tư cách vì bảo vệ một người đi thương tổn càng nhiều người khác. Nàng quay đầu, nhìn về phía Long Thiên Tuyệt: “Thiên Tuyệt, để cho nàng ở lại đi, chúng ta đi ra ngoài thương nghị một chút chuyện luyện đan.”
Lưu lại Vân Thanh Uyển, hai vợ chồng đi tới bên ngoài, Vân Khê trong lòng còn có sầu lo.
” Mặt ủ mày chau rồi, hết thảy thuận theo tự nhiên đi! Nếu quả thật luyện đan không thành công, đó cũng là thiên ý, nàng đã tận lực rồi.” Long Thiên Tuyệt hiểu rõ tâm tư của nàng, vì nàng vuốt lên chân mày hơi nhíu lại, an ủi.
Vân Khê khuynh thân, dựa ở trước ngực của hắn, nhẹ nhàng thở dài: “Chàng nói rất đúng, không cầu mọi chuyện như ý của người, chỉ cầu không thẹn với lương tâm. Có thể luyện đan thành công hay không, Đinh Tiêu Dao có thể tỉnh lại hay không, hết thảy đều xem thiên ý. Thật ra thì ta càng thêm lo lắng chính là, chúng ta lần này gióng trống khua chiêng tuyên truyền chuyện luyện đan, nói vậy Tử Yêu rất nhanh sẽ nhận được tin tức, đến lúc đó hắn nhất định sẽ đến đây ngăn cản cùng phá hư, chúng ta phải nghĩ một sách lược vẹn toàn để đối phó hắn mới được.”
“Lấy công lực của Tử Yêu, ta đoán chừng thực lực của hắn đã gần với việc bị dẫn độ đến Vân Chi đoan, chúng ta không bằng giúp hắn một chút, để cho hắn có thể đủ thuận lợi tấn chức, đi trước đến cái không gian khác, kể từ đó, hắn cũng là không có cách nào đối với chúng ta tạo thành uy hiếp, nàng nói được không?” Long Thiên Tuyệt giơ lên lông mày, hiến kế nói.
Vân Khê dừng một chút, ngửa đầu, cổ quái nhìn Long Thiên Tuyệt một cái, không nhịn được chê cười: “Ta phát hiện chàng thật sự là càng ngày càng giảo hoạt rồi, ngay cả chủ ý như vậy cũng muốn đi ra, đánh không lại hắn, lại giúp hắn tấn chức dẫn độ, đây không phải là chính là đưa Phật đưa đến Tây Thiên trong truyền thuyết sao?”
Long Thiên Tuyệt híp mắt, thần sắc hoàn mỹ: “Ta xem như đây là lời tán dương của nàng đối với ta không?”
Vân Khê không nhịn được phỉ nhổ hắn một ngụm: “Không biết xấu hổ!”
Long Thiên Tuyệt càng cười lớn hơn, đem ái thê ôm vào trong lòng, đắc ý nhẹ nhàng lay động: “Ta liền thích nàng tán dương ta không biết xấu hổ! Khê Nhi của ta, ngay cả khen ngợi người cùng người khác bất đồng như vậy, điều này làm cho vi phu là ta đây thật cảm thấy tự hào a! Ta làm sao lại may mắn như vậy, cưới được một vị giống nàng như vậy tướng mạo xuất chúng, đoan trang hiền thục lại hoa mĩ hơn người đây?”
Vân Khê cười đến co rút, được hắn thổi phồng chết người không đền mạng, cười đến run rẩy hết cả người: “ Chàng xác định người chàng nói là ta sao?”
“ Không phải là nàng, còn có thể là ai?” Long Thiên Tuyệt đương nhiên nói.
Hai vợ chồng liếc mắt đưa tình, Vân hộ pháp bước nhanh đi tới, bẩm báo nói: “ Tôn chủ, phu nhân, có tin tức tốt, Hách Liên Tử Phong, Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở tiểu thư tới, theo chân bọn họ cùng nhau đến đây, còn có Tiểu Phượng hoàng.”
Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lộ ra ngạc nhiên, Độc Cô Mưu và Hoa Sở Sở cùng nhau đến, đây là bình thường, không bình thường chính là, Hách Liên Tử Phong làm sao cũng tới, hơn nữa cùng đi còn có Tiểu Phượng hoàng bị Vân huyên chiếm lấy thân thể?
“Mau đi xem một chút!” Vân Khê nói.
Thời điểm vợ chồng hai người đi tới đại sảnh đón khách, liếc mắt liền thấy được một đoàn Hắc y nhân đứng sững ở trước cửa, hành động này giống như các môn thần, trận chiến khoa trương này, chợt nhìn ngang thật đúng là rất hù dọa người.
Ở trong đoàn người Hắc y nhân, có một cô gái áo lam chạy ra, réo rắt thanh âm, truyền vào trong tai người: “Hmm, Vân Khê cô nương, chúng ta lại gặp mặt.”
Vẫn là như vậy hoạt bát, giàu có sức sống.
Vân Khê cười nhìn Hoa Sở Sở, nói: “Chúc mừng các ngươi, từng bước thăng chức!”
Hoa Sở Sở vui mừng nói: “Các ngươi cũng biết rồi? Đây đều là kết quả cố gắng của Mưu ca ca, ta chỉ là giúp hắn làm một chút xíu chuyện mà thôi.”
“Đâu chỉ một chút xíu? Ngươi mới thật sự là công thần, không có ngươi, Độc Cô làm sao có thể sẽ có thành tựu ngày hôm nay?” Vân Khê trêu ghẹo nói.
Hoa Sở Sở đắc ý nhướng mày, cũng không từ chối, hào phóng đón nhận: “Vậy cũng đúng! Không có ta ở sau lưng ủng hộ Mưu ca ca, hắn cũng sẽ không thuận lợi như vậy, liền đấu những thứ yêu ma quỷ quái kia, bây giờ ta còn phải giúp hắn cùng nhau xử lý Liên Minh Thích Khách, hảo hảo mà dạy dỗ bọn thủ hạ của hắn đây.”
Nghe được những lời này của nàng, tất cả thích khách nhất tề xoay người đi, không muốn nhìn nàng. Một tiểu nha đầu chuyên đi lừa gạt, cũng muốn thuần phục những người thích khách như bọn họ? Nếu như không phải xem mặt mũi của người đứng sau nàng, bọn họ liền vứt nàng rồi, trong suy nghĩ của những người thích khách này, thực lực cùng kỹ thuật mới là hết thảy!
Hoa Sở Sở không để ý chút nào đến phản ứng của bọn hắn, nàng rất có lòng tin, bọn họ sớm muộn gì có một ngày sẽ khuất phục ở dưới uy quyền của nàng. Ngay cả tiền nhậm Chữ thiên Nhất Hào cùng Mưu ca ca khó khăn nhất như vậy, bọn họ cũng có thể thu phục, huống chi là những người này đây?
Không có cùng Hoa Sở Sở hàn huyên nhiều, Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người cất bước đi vào đại sảnh, ở nơi đây, bọn họ thấy được hai người Hách Liên Tử Phong cùng Độc Cô Mưu. Độc Cô Mưu lặng yên ngồi ở một cái góc nhỏ, rất không có cảm giác tồn tại, lại để cho người không thể bỏ qua tồn tại của hắn, mà Hách Liên Tử Phong thì bất đồng, hắn ngồi ở vị trí bắt mắt nhất cả đại sảnh, giống như một cái đầu tóc trắng bắt mắtkia, thoáng cái liền nhảy vào mi mắt của Vân Khê.
“Hách Liên đại ca!” Vân Khê trực tiếp nhảy vọt qua Độc Cô Mưu, đem tầm mắt rơi vào trên người Hách Liên Tử Phong, đồng thời cũng rơi vào Tiểu phượng hoàng dừng ở trên đầu vaihắn.
“Vân Huyên?” Vân Khê đã gặp nàng, có phá lệ vui mừng.
“Tiêu Dao đâu? Hắn ở nơi đâu?” Vân Huyên vừa mở miệng, chính là hỏi thăm tung tích của Đinh Tiêu Dao.
“Vân hộ pháp, ngươi mang nàng đi.” Vân Khê không có lưu nàng, trực tiếp để cho Vân hộ pháp mang nàng đi xem người.
Chờ Vân huyên sau khi rời đi, Hách Liên Tử Phong rốt cục mở miệng nói chuyện: “Ta nghe nói ngươi cần máu của mười đại thần thú tới luyện đan, cho nên cố ý chạy tới tương trợ, hi vọng Côn Bằng thần thú của ta có thể đến giúp ngươi.”
“Hách Liên đại ca......” Không đợi Vân Khê nói xong, Long Thiên Tuyệt giành trước một bước nói, “Hách Liên huynh tin tức thật đúng là linh thông, ngươi một mình tùy tiện tiến đến, chẳng lẽ sẽ không sợ giống như lần trước, bị các cao thủ vây công sao? Đừng quên, ngươi là người Bắc Thần gia tộc, là dị tộc, không giống như tộc của ta, kỳ tâm tất dị!”
Hách Liên Tử Phong tròng mắt, sắc mặt có chút khác thường.
Vân Khê nhíu mày, tức giận trợn mắt nhìn Long Thiên Tuyệt một cái: “Cái gì dị tộc? Ta chính là từ mấy ngàn năm sau lại đây này, địa phương ta sinh ra, cũng không phải cái nơi mà hiện tại chúng ta đang sinh sống, dựa theo lời chàng như vậy, ta chẳng phải cũng thuộc về dị tộc sao? Chàng có phải hay không cũng tính toán đem ta cho tru sát?”
Long Thiên Tuyệt vội vàng cười làm lành nói: “Ta cùng Hách Liên huynh chỉ đùa một chút mà thôi, Hách Liên huynh, ngươi nói đúng không?” Âm thầm hướng Hách Liên Tử Phong chớp chớp mắt, ai ngờ Hách Liên Tử Phong căn bản không cho hắn mặt mũi, làm bộ không thấy được.
“Khê Nhi, nàng có thể tỉnh lại thật tốt quá! Cõi đời này cũng là chỉ có nàng tin tưởng ta, ủng hộ ta, không giống những người khác, bắt được cơ hội liền vu tội ta, đem ta coi là dị tộc. Lần trước ở thời điểm tất yếu, ta bị vây công, thiếu chút nữa đã bị bọn họ bao vây tiêu diệt.” Hách Liên Tử Phong ưu thương nói.
Long Thiên Tuyệt mắt lạnh trừng: “Hách Liên Tử Phong, ngươi cái này có ý gì đây? Ngươi có phải là nam nhân hay không, lại đi học nữ nhân tố cáo?”
Hách Liên Tử Phong hừ lạnh cười một tiếng, chê cười: ” Nam nhân như ta thật sự không bằng Long huynh, chỉ có ngươi hiểu được trước mặt Khê Nhi làm một bộ, ở Khê Nhi sau lưng lại là làm một bộ. Không giống ta, ta không có nhiềutâm kế như ngươi vậy, chỉ trước sau như một.”
“Ngươi trước sau như một? Ngươi đến hát tuồng hả? Hát cho ai nghe? Người nào sẽ tin tưởng ngươi?” Long Thiên Tuyệt cười lạnh.
Hách Liên Tử Phong cười khẩy nói: “Long huynh nếu dám làm, vì sao không dám thừa nhận? Ngươi ở sau lưng đối với ta làm ra cái quỷ kế còn chưa đủ nhiều sao? Có muốn hay không ta nhất nhất liệt kê, để cho Khê Nhi biết diện mục thật của ngươi?”
“Ta Long Thiên Tuyệt quang minh chính đại, có cái quỷ kế hèn hạ gì? Ngươi cứ việc liệt kê đi ra ngoài, ta phụng bồi đến cùng!”
Hai nam nhân càng lúc càng nhiều, đối chọi gay gắt, nhiệt độ cả đại điện kịch liệt bay lên, tia lửa văng khắp nơi, đem Vân Khê là người trong cuộc xem nhẹ hoàn toàn.
Vân Khê bất đắc dĩ trợn mắt một cái, nàng phát hiện phàm là hai người nam nhân này gặp mặt, luôn là sẽ xuất hiện các loạihình ảnh cải vả “Kích tình bắn ra bốn phía”, tài ăn nói của hai người lúc này trở nên vô cùng cao đoan bùng nổ, nàng rất khó dung nhập vào thế giới của bọn hắn.
Không có biện pháp, nàng chỉ có thể dời đi mục tiêu, đi tìm Độc Cô Mưu ôn chuyện.
Đáng tiếc, Độc Cô Mưu là thuộc về trầm mặc ít nói, hình thức tích chữ như vàng, hàn huyên hồi lâu thật không dễ dàng nghẹn ra một cái rắm, không thể không nói, cùng ba nam nhân như vậy ở chung một phòng, là một loại hành hạ.
Ở lúc sau khi Hách Liên Tử Phong, Độc Cô Mưu cùng Vân Huyên đến, mười đại thần thú tề tựu đượcchín đại thần thú, duy chỉ có thiếu một con Tử Điêu thần thú, song, lúc này lại không đợi được nữa, tiến trình luyện đan phải tiến hành trước kế hoạch.
Luyện đan ngày đó, sắc trời âm trầm, trong không khí đầy rẫy mùi vị tối tăm, phảng phất tùy thời cũng sẽ nghênh đón một trận mưa to.
Cả Đan Minh đóng cửa từ chối tiếp khách, chỉ để lại số ít Nguyên lão Đan Minh cùng Minh Chủ lưu lại hiệp trợ Vân Khê luyện đan.
Lò luyện đan Hoàng cấp, ngọn lửa tinh khiết của Tiểu Bạch, Cửu đại thần thú trấn thủ chín phương vị ở lò luyện đan, hết thảy chuẩn bị sắp xếp xong.
Đinh Tiêu Dao bị băng phong nằm ở cách đó không xa, do Vân Thanh Uyển chiếu cố, Long Thiên Tuyệt dẫn dắt cao thủ hộ vệ.
Hít sâu một hơi, Vân Khê liền tĩnh tâm lại, chuyên chú tinh thần vào trong luyện đan.
Tất cả Nguyên lão bao gồm Minh Chủ, toàn bộ hành động trợ thủ giúp nàng, trợ thủ cho nàng, đối với bọn họ mà nói, không có gì so sánh với chứng kiến Tạo Hóa Đan ra đời, càng thêm hưng phấn.
Ở trong khí thế hừng hực tiến hành Luyện đan, ở Đan Minh cách đó không xa, một nhóm cao thủ đang hướng trong thành tràn vào.
Ở trong nhóm cao thủ này, có hai người cầm đầu, một người dáng ngoài đặc thù càng rõ ràng, một đầu tóc trắng bắt mắt, đã bại lộ thân phận của hắn. Hắn không coi ai ra gì cất bước đi ở trên đường cái, quanh thân nổi khí tràng lơ lửng một loại người lạ chớ tới gần, sắc mặt âm trầm, làm cho người ta sợ hãi, không dám nhích tới gần hắn nửa bước.
Nhị chưởng quỹ cùng hắn vẫn duy trì một khoảng cách, xa xa dò hỏi: “Chủ tử, nhìn dáng dấp, bọn họ đã bắt đầu luyện đan. Chúng ta không phải là muốn ngăn cản bọn họ luyện đan sao?”
Tử Yêu đọng lại nghiêm mặt, bình tĩnh nói: “Không cần! Bổn tọa sẽ để cho bọn họ trước tiên đem Tạo Hóa Đan luyện chế ra, có đôi khi có được mà vuột mất, mới là trừng phạt tàn khốc nhất!”
Càng là bình tĩnh, càng là bão táp báo trước đã tới.