Q.8 - Chương 10: Cầm Giặc Phải Cầm Vua Trước

Edit: Giọt Sương Đêm Beta: Sakura Tiếng nói quen thuộc từ bên ngoài truyền đến, lỗ tai mọi người ong ong rung động, giống như một thanh lợi kiếm, xé ngang trời. Để mọi người nghe được,trong lòng run sợ, cúi đầu xưng thần.

Vừa rồi còn náo nhiệt cãi vã nhất thời yên tĩnh trở lại, ngay cả cây kim rơi xuống đất cũng nghe thấy.

Ánh mắt mọi người nhất tề bắn về phía cửa,người kia mặc áo bào xanh xuất hiện trước mặt mọi người.

Nhị chưởng quỹ.

Người có quyền hành trong Bắc Thần gia tộc.

Trong ánh mắt của mọi người, Nhị chưởng quỹ bước đi nhẹ nhàng,khuôn mặt âm trầm,một hơi thở mạnh mẽ,cuồn cuộn ngập trời có xu thế nuốt biển.

Loại khí thế cường đại này khiến cho một số cao thủ cảm thấy hoảng sợ,cảm giác như không khí xung quanh ngưng đọng lại, hít thở cũng khó khăn.

Ngênh đón người này tới, ánh mắt của mọi người toát ra các loại tâm tình, có sùng bái, có tôn kính, có bội phục, có hâm mộ, sợ hãi, kiêng kỵ, ghen tỵ, và oán hận.

Dĩ nhiên, đối với hắn tôn kính, sùng bái, sợ hãi chính ánh mắt của những tên cao thủ, dù sao Nhị chưởng quỹ vẫn đi theo bên cạnh Tử Yêu, chủ quản tất cả các công việc của Bắc Thần gia tộc, trừ Thiếu chủ, hắn là người đứng thứ hai trong gia tộc.

Hâm mộ, ghen tỵ và oán hận, chính là ánh mắt mấy vị trưởng lão kia, Nhị chưởng quỹ chẳng qua là hạ nhân, bàn về huyết thống thuần khiết, hắn đương nhiên là không bằng bọn họ. Nhị chưởng quỹ sở dĩ có thể có hôm nay, là do Tử Yêu chọn ra và sự cố gắng của hắn, nhưng huyết thống bất kể thế nào cũng không thể thay đổi. Chính thống chính là chính thống, gia nô vĩnh viễn là gia nô.

Sau khi Tử Yêu rời đi sau, thân là Thiếu chủ Hách Liên Tử Phong lại lâm vào hôn mê, quyền lực của cả Bắc Thần gia tộc đều rơi vào tay của một tên gia nô. Thân là trưởng lão, bọn họ tự nhận là chủ nhân của Bắc Thần gia tộc, mà quyền lực lại rơi vào tay gia nô,sao bọn họ có thể cam tâm? Nguyện ý thần phục chứ?

Bọn họ giành quyền lợi đương nhiên việc thỏa đáng mặc dù có chút gấp gáp, thậm chí bọn họ không muốn làm cho vị Thiếu chủ từ đâu tới kia tỉnh lại, hoặc là trực tiếp biến mất.

Không khí tại chỗ lại lâm vào áp bách trước nay chưa từng có.

Lại lần nữa nhìn thấy hắn, Vân Khê âm thầm gật đầu, Nhị chưởng quỹ không hổ là người đi theo Tử Yêu, uy lực của hắn cũng đủ làm một số người sợ hãi, đáng tiếc luôn có một số kẻ tự cho là đúng, không biết sống chết, tựa như tôm tép nhãi nhép đi ra ngoài gây chuyện.

Khi hắn đến gần, Vân Khê lại phát hiện thần sắc của hắn có chút ảm đạm, cả người cũng gầy đi không ít, xem ra mấy ngày nay, chuyện hắn quan tâm không ít,lúc đi tới hai mắt Nhị chưởng quỹ híp lại, trong mắt bắn ra một luồng hàn quang, ánh mắt linh động, quét qua đám người xung quanh, cuối cùng rơi vào trên người hai mẹ con Vân Khê.

“Vân Khê cô nương, ta tới chậm.” Nhị chưởng quỹ khẽ mỉm cười.

“Không có chuyện gì, chuyện ngậm máu phun người, ta còn gặp ít sao? Ta đã quen rồi.” Vân Khê nhàn nhạt cười nói.

“Con gái cô nương cũng tới ư? Thật tốt. Nếu Thiếu chủ nhìn thấy mẹ con các ngươi, nhất định ngài sẽ rất vui vẻ.” Tầm mắt Nhị chưởng quỹ nhẹ nhàng rơi vào trên người Tiểu Nguyệt Nha, đường nét nhu hòa từ trên gương mặt hắn từ từ giãn ra, khóe miệng lộ ra nụ cười phát ra từ nội tâm. Lấy sự hiểu biết của hắn đối với Thiếu chủ,trên thế gian này có thể để cho Thiếu chủ để ý cô gái mà Thiếu chủ nguyện ý thân cận chỉ có hai mẹ con Vân Khê mà thôi, chỉ tiếc…

Nghĩ đến Thiếu chủ mệnh khổ, hắn không nhịn được thở dài.

Tiểu Nguyệt Nha đối với người còn có chút ấn tượng, ánh mắt trong suốt sáng ngời nhìn thẳng vào hắn, tươi cười rạng rỡ nói: “Ta nhớ ra ngươi rồi. Ngươi đi cùng thúc thúc tóc trắng, tóc trắng thúc thúc đâu? Huyên Huyên nhớ thúc ấy.”

“Tiểu Nguyệt Nha thật đáng yêu.” Ánh mắt Nhị chưởng quỹ lóe lên mấy cái, thanh âm nhu hòa đáp lại, ” thúc thúc tóc trắng của ngươi cũng nhớ ngươi, chờ một chút gia gia sẽ dẫn ngươi đi gặp, có được hay không?”

“Được, không cho ăn quịt, gạt người nói dối, lỗ mũi sẽ dài ra nha.” Tiểu Nguyệt Nha mặt mày hớn hở cao hứng nói, bé rất nhớ thúc thúc tóc trắng, rất muốn nhìn thấy hắn.

Nhị chưởng quỹ cười cười: “Không lừa ngươi.”

“Cha.” Bắc Thần Tĩnh Vũ đi tới tiếng thét một tiếng, may là cha của mình tới kịp, nếu không, đối mặt với cường thế của mấy vị trưởng lão hắn thật sự không biết làm thế nào mới tốt.

Gật đầu với hắn, nhớ tới chuyện vừa rồi nghe được, Nhị chưởng quỹ lập tức mang đôi mắt lạnh lẽo quét lên đám người đang cầm kiếm, hắn lộ ra sắc mặt giận dữ, quát một tiếng: “Làm càn, còn không mau thu kiếm lại, ai bảo các ngươi đối đãi với Vân Khê cô nương như thế?”

“Nhị chưởng quỹ, chẳng lẽ ngươi là người chẳng phân biệt được thi phi như thế ư?” Ánh sáng kiêng kỵ ở trong mắt Tiếu trưởng lão chợt lóe rồi biến mất, hắn trầm giọng hỏi.

Một bộ như chống lại địch nhân, Khâu trưởng lão dè chừng,sợ hãi nhìn hắn, cười lạnh nói: “Nhị chưởng quỹ, ngươi quá kiêu căng, uy phong thật lớn, chẳng lẽ người của chúng ta phải chết vô ích ư, hôm nay nếu không giao yêu nữ này ra, nàng đừng có mơ mà đi ra ngoài.

“Khâu trưởng lão, sao ngươi có thể đem trách nhiệm đẩy tới Vân Khê cô nương, nếu như Vệ Dương ăn vào đan dược của nàng mà chết,cứ làm theo lời Vân Khê cô nương, khám nghiệm tử thi tra ra nguyên nhân, điều tra rõ chân tướng, bằng không các ngươi chính là cố ý nói xấu nàng.” Bắc Thần Tĩnh Vũ vì đại nghĩa phản bác hắn

“Bắc Thần Tĩnh Vũ.” Khâu trưởng lão giận tím mặt, quát to một tiếng, trước mặt mọi người bị vãn bối phản bác, tức giận khiến cho khí thế của hắn đột nhiên kéo lên một chút, mãnh liệt áp qua, “Ngươi đừng vì yêu nữ nói dối, người nào không biết Vân Khê yêu nữ này trước hạ độc muốn cho Vệ Dương chết đi, hơn nữa cố ý giả mù sa mưa đến đây giải độc, vừa rồi thấy không độc chết được hắn mà còn dư lại một hơi, nhân cơ hôị đến giải độc độc chết Vệ Dương, đây là chuyện thực tế.”

Những lời này vừa ra, Vân Khê nghẹn họng trân trối, giận đến trừng mắt, kẻ này rõ ràn là trợn mắt nói dối, thật muốn đập chết cái lão già làm lẫn lộn phải trái này. Rõ ràng là bọn họ cầu xin nàng giải độc cho thủ hạ của bọn họ, giờ thì tốt rồi, bị bọn họ trả đũa, nói là nàng trăm phương ngàn kế muốn hạ độc.

Kháo, ngươi có thể vô sỉ hơn nữa sao?

Ai ngờ, mấy tên cao thủ kia hoàn toàn có cùng quan điểm với hắn, không hẹn mà cùng gật gật đầu, tựa hồ tất cả bọn họ đều được chứng kiến.

“Lão đầu nhi, ngươi quá đần, so sánh với Tiểu Phượng Phượng tham ăn còn đần hơn.”

Giọng nói mềm nhẹ vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Nguyệt Nga nhăn thành một đoàn, đôi mắt linh động, trong sáng, chu mỏ nói: “Mẫu thân muốn giết người, một chưởng có thể đập chết. Tiểu Hồng Hồng, ngươi nói có phải không?”

Tiểu Nguyệt nha dùng ánh mắt khinh thường liếc nhìn Khâu trưởng lão, phảng phất như đang nói: ngươi thật sự là quá đần, quá đần.

Mẫu thân muốn giết người, còn cần lãng phí độc dược sao? Độc dược cũng là bạc, có phải không? Mẫu thân keo kiệt như vậy, làm sao có thể tùy tiện lãng phí bạc chứ?

Rống, quá ngốc, đần chết mất.

Trong ngực bé Tiểu Hồng Hồng đồng tình gật gật đầu, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn người trước mặt, âm mưu rõ ràng như thế cũng dám lấy ra bêu xấu, người của Bắc Thần gia tộc thật sự là càng sống càng chả ra gì.

Tiểu Phượng Phượng bị thương may là không có ở đây, nếu không, nó nhất định sẽ nhảy ra kêu to: Tiểu Phượng Phượng còn thông minh hơn bọn chúng, Tiểu Phượng Phượng là Vạn Hoàng Chi Hoàng thông minh nhất.

Sống sờ sờ bao nhiêu năm lại bị một cô bé mấy tuổi và một con thú sủng khinh bỉ.

Sỉ nhục, sỉ nhục, tuyệt đối là sỉ nhục.

Bị nhục nhã như thế, nét mặt già nua của Khâu trưởng lão trầm trầm rất đáng sợ, hai mắt nhíu lại, dùng ánh mắt khó coi liếc Tiểu Nguyệt Nha: “Vật nhỏ, miệng không che đậy, phải biết họa là từ miệng mà ra, tốt nhất nên câm miệng của ngươi lại.”

“Đường đường là trưởng lão của Bắc Thần gia tộc, nghĩ như thế nào mà có thể xuống tay hạ thủ với một cô bé được chứ?”

Vân Khê sao lại không nhận thấy ánh mắt của hắn cơ chứ,ngay lập tức ôm con gái vào lòng, nàng nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo, gây sự nói: “Nếu nói đồng ngôn vô kỵ, Khâu trưởng lão còn không rõ ràng bằng một đứa bé sao?”

Lý do đổi trắng thay đen, cũng không dọa được một đứa bé mấy tuổi,quá thấp kém.

“Vân Khê cô nương là khách mà Nhị chưởng quỹ mời tới là sự thật, sau khi Vân cô nương vào trang Vệ Dương mới trúng độc, cũng là sự thật, hắn ăn vào đan dược của Vân cô nương rồi chết, cũng là sự thật. Hiện tại Nhị chưởng quỹ ngươi khắp nơi ủng hộ Vân Khê cô nương, nói như vậy, Nhị chưởng quỹ nên tính toán xem mình nên cho gia tộc một câu trả lời thỏa đáng chứ?”

Đứng ở phía sau Tiếu trưởng lão, Hòa trưởng lão bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt của hắn cũng không bình thường, trong mắt mơ hồ âm u bén nhọn, thanh âm có khí phách, thái độ cường ngạnh.

Hắn trực tiếp chỉ ra sau khi Vân Khê tiến vào trang xong thì Vệ Dương mới trúng độc, nàng lại cùng cha con Nhị chưởng quỹ một phe, sau đó thuận lý thành chương đem trách nhiệm từ Vân Khê trên người đổ lên người Nhị chưởng quỹ, dụng ý kia rất rõ ràng.

Trong suy nghĩ của mấy vị trưởng lão, cha con Nhị chưởng quỹ vẫn luôn là gia nô của Bắc Thần gia tộc, sao có thể đánh đồng với những người như bọn họ chảy trong người dòng máu chính thống của gia tộc Bắc Thần?

“Không tệ.”

Tiếu trưởng lão trong mắt lóe sáng nhanh chóng nhận lấy đề tài: “Nhị chưởng quỹ, đừng tưởng rằng ngươi sống lâu hơn người khác mà ở trước mặt chúng ta cậy già lên mặt,đừng quên tổ tiên ngươi và ngươi không phải họ Bắc Thần,ngươi không phải huyết mạch chính thống của Bắc Thần gia tộc,chúng ta mới là chủ nhân chân chính,đừng cho là chúng ta không biết ngươi muốn mượn tay ngoại nhân tiêu Bắc Thần gia tộc chúng ta, lần trước chính là yêu nữ này dẫn người chèn ép Bắc Thần gia tộc chúng ta, hôm nay nàng lợi cái cớ đến thăm Thiếu chủ tiến vào trang viên của chúng ta, mục đích là muốn huyết tẩy Bắc Thần gia tộc chúng ta, Vệ Dương chết đi là chứng minh tốt nhất.”

Lời nói vừa dứt, kích thích cả đám người, như tầng tầng lớp lớp những đợt sóng vô hình ùa về khiến cho đám người tại chỗ sôi trào.

“Thì ra là như vậy? Nhị chưởng quỹ muốn tạo phản sao?”

“Nàng quả nhiên không có hảo ý, đừng có mơ mà giết được người của Bắc Thần gia tộc chúng ta, mọi người đừng bỏ qua cho nàng.”

“Nhị chưởng quỹ có phải người như thế hay không? Hắn không phải người của gia tộc chúng ta hay sao?”

” Không phải là Thiếu chủ hôn mê bất tỉnh sao, đều là do bọn họ giở trò.”

......

Tâm tình đám người được nâng lên thành công, đám người đằng đằng sát khí cầm kiếm trong tay vây mấy người lại,tử y giáp vệ Nhị chưởng quỹ mang đến che ở phía trước bọn họ, mâu thuẫn càng trở nên gay gắt.

Trong đó một vị tử y giáp vệ thân thủ cao ngất co rụt hai tròng mắt lại vứt cho đối phương ánh mắt ngoan lệ lạnh lẽo của hàn băng ngàn năm, đám lão già này dám mắng vợ hắn là yêu nữ, quả thực là chán sống.

Đợi lúc nào rảnh rỗi phải thăm hỏi thật tốt mới được.

Phải để cho hắn biết thế nào gọi là họa từ miệng mà ra.

Trong cơn giận dữ, Bắc Thần Tĩnh Vũ phẫn hận cơ hồ hộc máu, hắn vừa định phản bác, lại thấy Khâu trưởng lão oán hận,phẫn hận nhìn bọn họ: ” Hảo một cái cẩu nô tài không rõ lai lịch, tựa hồ quên mất thân phận của mình, muốn giết hại Thiếu chủ, chiếm lấy cơ nghiệp của Bắc Thần gia tộc, các ngươi không sợ thiên lôi đánh hay sao? Hôm nay, chúng ta đại biểu cho liệt tổ liệt tông của gia tộc, dọn dẹp loại phản đồ như ngươi.”

Người, sao có thể vô sỉ đến loại này cơ chứ?

Có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Thúc có thể nhẫn, nhưng thẩm không thể nhẫn.

Bắc Thần Tĩnh Vũ tức giận sắp nổi điên, không hề bận tâm thân phận trưởng lão của hắn, gầm lên: “Ngươi mới là phản đồ, thừa dịp Thiếu chủ hôn mê, muốn phân hoá gia tộc tự lập môn hộ, sao các ngươi lại không nghe theo lời răn dạy của tổ tông, khiến tổ tông thất vọng như vậy? Các ngươi không làm Thiếu chủ thất vọng ư? Thế rốt cuộc là kẻ nào rắp tâm hại người, là kẻ nào ở chỗ này lật ngược phải trái, tà thuyết mê hoặc lòng? Mọi người ngẫm lại thì hiểu.”

Bắc Thần Tĩnh Vũ dõng dạc giận giữ mắng mỏ một khiến cho những tên cao thủ đang ôm hoài nghi đối mặt nhìn nhau trong lòng càng thêm nghi ngờ, Nhị chưởng quỹ vì cả Bắc Thần gia tộc tận tâm tận lực bọn họ đều nhìn ở trong mắt ghi tạc trong lòng, song chuyện một người ngoài như Vân Khê độc chết Vệ Dương, đều bày ra trước mặt bọn họ. Chuyện này giống như vô cùng bất lợi đối với Nhị chưởng quỹ.

Dĩ nhiên, trong lòng bọn họ đều biết, họ đều biết mấy vị trưởng lão ngày thường đều gây khó khăn cho cha con Nhị chưởng quỹ.

Hai phe đều nói có lý, trong khoảng thời gian ngắn, bọn họ không biết nên tin tưởng bên nào.

“Các ngươi hôm nay bao che hung thủ giết người, đã đủ chứng minh cha con các ngươi lòng muông dạ thú.” Khâu trưởng lão cao ngạo ngẩng đầu, tựa hồ lời của hắn chính là chân lý.

“Ta lòng muông dạ thú? Ta phản bội chủ tử?” Nhị chưởng quỹ lạnh lùng lên tiếng hỏi, hắn cũng không giận tím mặt, nhưng là, cả cái tiểu viện nhỏ này đều là hơi thở nguy hiểm, giống như Hồng Hoang mãnh thú, thủy chung không tiêu tan.

Giờ phút này, mấy vị cao thủ tu vi khá thấp sắc mặt trắng bệch, cả người mồ hôi đầm đìa, thân thể còn đang run rẩy, trong mắt toát ra sợ hãi, phảng phất như bất kỳ lúc nào cũngcó thể tông cửa xông ra.

Thả ra hơi thở cường đại, đừng nói những cao thủ này, mấy vị trưởng lão sắc mặt cũng trở nên khó coi cực kỳ, bọn họ cũng biết vị Nhị chưởng quỹ này đáng sợ, không nghĩ đến thực lực của hắn đáng sợ như thế.

“Lão phu là người ngay thẳng, không thẹn với lương tâm, trung thành với Bắc Thần gia tộc, không làm chủ tử thất vọng, không làm Thiếu chủ thất vọng.” Nhị chưởng quỹ dùng ánh mắt lạnh như băng liếc qua đám người trước mặt, hắn lạnh lùng cười một tiếng, ” Nếu lão phu thật sự muốn mưu đoạt Bắc Thần gia tộc, mấy trăm năm trước lão phu đã động thủ rồi, sao còn đợi đến đến thời điểm gia tộc suy tàn mới động thủ? Huống chi, lão phu thật sự muốn giết các ngươi, các ngươi để tay lên ngực tự hỏi, liệu các ngươi cót thoát khỏi lòng bàn tay lão phu được không?”

“Ha ha ha......” Bên cạnh Vân Khê bỗng nhiên phát ra một tiếng cười khẽ, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành thân thiết.

Tầm mắt bắn tới đây, mọi người đều toát ra ánh mắt kinh ngạc, không biết vì sao nàng lại đột nhiên bật cười.

Song, nụ cười của nàng như một trận gió lạnh tổi từ trên đỉnh Tuyết Sơn xuống, người người đều cảm giác cả người lạnh lẽo, giống như nhiệt độ xung quanh giảm xuống mấy lần.

“Nếu như ta thật sự muốn diệt Bắc Thần gia tộc các ngươi, lần trước sẽ không bỏ qua cho các ngươi.” Vân Khê cười rất tao nhã nhưng ánh mắt lại như một lưỡi dao lạnh lùng lướt qua mấy vị trưởng lão, “Đừng nói đối phó các ngươi ta không cần dụng độc, ta coi như là dùng độc, lại phải tìm một con tôm nhỏ tới động thủ sao? Sợ rằng mấy vị trưởng lão trước mặt mới đáng giá cho ta hạ thủ.”

Muốn giết các ngươi còn không dễ dàng sao? Cần gì phải xuất thủ với một tiểu nhân vật để rước lấy phiền toái.

Tất cả mọi người nghe đều hiểu ý của nàng.

“Ngươi......” Khâu trưởng lão nhất thời á khẩu không trả lời được, oán hận trừng mắt nhìn Vân Khê. Trong mắt của hắn lộ ra một tia sát cơ.

Lúc này, Tiểu Nguyệt Nha nghiêng cái đầu khả ái nghĩ một lát, đôi mắt đen bóng như mực nhìn thấy mấy vị trưởng lão sắc mặt khó coi, khẽ chu cái miệng nhỏ nhắn nói: “Phụ thân đã nói, bắn người phải bắn ngựa trước, bắt giặc phải bắt vua trước...... Vương bát(con rùa).”

Luôn trung thành với chủ,Tiểu Hồng Hồng không nhịn được chợt cười lên tiếng, tiểu chủ nhân thật tài tình. Đúng vậy, chính là vương bát.

Đứng ở phía sau, một vị tử y giáp vệ với cặp mắt thâm thúy lóe sáng gấp mấy lần, trong mắt hiện lên tầng tầng rung động, trên trán hiện ra một tia đắc ý, khuôn mặt tinh sảo hoàn mỹ khẽ tỏa sáng.

Hiện tại hắn hận không thể đem nữ nhi ngoan bảo bối ôm lấy, hung hăng hôn vài cái, nữ nhi thật sự quá đáng yêu.

Không tệ, quá tốt rồi.

Lời của con gái khiến người làm cha như hắn tự hào đến nỗi sắp không phân biệt được Đông Tây Nam Bắc. Mặc dù không nhớ chính xác trăm phần trăm, nhưng dùng ở chỗ này rất thỏa đáng. Đám người trưởng lão hạ lưu vô sỉ, không phải là vương bát thì là cái gì? So sánh bọn họ với vương bát, hắn đều ngại phá hỏng thanh danh của vương bát.

Vân Khê nghe thấy lời nữ nhi nói…, thiếu chút nữa bật cười, ánh mắt loan thành hình bán nguyệt, nàng không nhịn được hôn một ngụm trên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé.

Nữ nhi bảo bối nói thật uy lực.

Tiểu Nguyệt Nha thấy mẫu thân đưa ánh mắt tán dương, cười ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ bé ngay lập tức như một đóa hoa nở rộ, kiều diễm động lòng người, sặc sỡ loá mắt.

Những người khác cũng nhịn không được mà quay lại nhìn Tiểu Nguyệt Nha, trong ánh mắt giảm đi địch ý đối với hai mẹ con nàng,thay vào đó là nghi ngờ và nén cười nhiều hơn.

Khâu trưởng lão bị tức sung não, mặt đỏ lên: “Ngươi,cái tiểu nha đầu chưa dứt sữa này, ngươi biết cái gì? Ngươi dám nhục mạ chúng ta là vương bát ư?” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức hối hận, tiểu nha đầu vừa nói như vậy, cũng không chỉ mặt gọi tên, hiện tại hắn nói như vậy, chẳng phải là tự động thừa nhận mình là vương bát rồi sao?

Nhưng mà tức, quá tức giận.

“Ta cũng không nói ngươi là vương bát. Huyên Huyên sẽ không mắng chửi người.” Tiểu Nguyệt Nha vô tội nói, người ta chẳng qua là không nhớ rõ rốt cuộc là vương thất hay là vương bát mà thôi.

“Ngươi......” Khâu trưởng lão bị tức đến mức máu chảy không thông, còn muốn nói thêm cái gì, Tiếu trưởng lão đã kéo hắn lại.

Tiếu trưởng lão thờ ơ lạnh nhạt với màn phát sinh vừa rồi, sắc mặt rất âm trầm, ánh mắt lại càng thâm trầm đáng sợ.

Nhất là nhìn thấy mọi người nghe Nhị chưởng quỹ và Vân Khê giải thích xong, trong con mắt của bọn họ toát ra nghi ngờ và hồ nghi, hắn bắt đầu hiểu, muốn mượn cơ hội này đem mẹ con Vân Khê đuổi ra, sợ rằng rất khó.

Khép hờ hai mắt, Tiếu trưởng lão không coi vào đâu con ngươi khẽ đảo lòng vòng, chợt nhớ ra cái gì đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đánh giá Nhị chưởng quỹ khí thế bức người.

Bỗng nhiên, trong mắt của hắn hiện lên ánh sáng u ám, lạnh lùng nói: “Nhị chưởng quỹ, ngươi nói cũng thật dễ nghe, luôn mồm vì Bắc Thần gia tộc, vì Thiếu chủ thủ hộ Bắc Thần gia tộc, lão phu muốn biết ngươi tính toán làm sao để cho Bắc Thần gia tộc chúng ta trở lại cảnh tượng phong quang vô hạn đứng đầu một phương như ngày xưa,chẳng nhẽ chúng ta cứ phải kéo hơi tàn sống sót cho đến hết đời sao?”

Vấn đề của hắn, cũng là đáp án mà những người trong Bắc Thần gia tộc đều muốn biết, ánh mắt của mọi người không tự chủ được nhìn về phía Nhị chưởng quỹ, bọn họ không khỏi toát ra vẻ mặt mong đợi.

Nghe vậy, Vân Khê khẽ nhếch mày, lạnh lùng nhìn qua Tiếu trưởng lão một cái, cảm thấy hắn đang mưu kế gì đó.

“Từ xưa đến nay, bất kể là hoàng triều cường thịnh, hay là thế gia vọng tộc vinh quang nhất thời,đều không thoát khỏi vận mệnh suy bại. Bởi vì cái gọi là, Nguyệt doanh thì thiếu, Thủy mãn thì tràn đầy*( trăng tròn thì sẽ khuyết, nước đầy thì sẽ tràn). Đạo lý này chúng ta đều hiểu được, hôm nay Bắc Thần gia tộc cũng không phải là kéo dài hơi tàn, mà là Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh!”

Nhị chưởng quỹ đứng vững vàng trước mặt mọi người, hai con mắt của hắn bắn ra tia lửa, chiếu ra một luồng ánh sáng như ngọc và kiên nghị,hắn bước đi thong thả, thanh âm trầm thấp nhưng giống như lôi điện tập kích,làm cho người ta khiếp sợ: “Một hoàng triều, một môn phái, một gia tộc muốn đứng lên một lần nữa, phải biết chịu nhục và niềm tin không thể phá vỡ, dục hỏa trùng sinh (trọng sinh trong lửa), nếu Bắc Thần gia tộc chúng ta muốn đạt được tất cả, cũng phải dục hỏa trùng sinh.”

Nói năng có khí phách, lập tức chiếm được sự ủng hộ của mọi người, những cao thủ ở chỗ này đều là một bộ dạng tinh thần nâng cao tựa hồ bọn họ lại lấy được kiêu ngạo và tự tôn mà người Bắc Thần gia tộc nên có.

Vân Khê phát hiện ánh mắt của mọi người khôi phục tôn kính,sùng bái Nhị chưởng quỹ như lúc ban đầu, nàng khẽ mỉm cười.

Khâu trưởng lão và Hòa trưởng lão đứng im nhìn cục diện, trong con mắt của bọn họ mơ hồ là u ám, không có nụ cười.

“Nhị chưởng quỹ mặc dù nói rất thuyết phục, nhưng mà chuyện của Vệ Dương, chúng ta không thể bỏ qua, hôm nay chúng ta cho ngươi một cơ hội, chúng ta tự phái người tỉ võ nếu các ngươi thắng chúng ta sẽ không truy cứu chuyện của Vệ Dương nữa,nếu như các ngươi thua thì, nàng ——”

Tầm mắt bén nhọn chuyển động, duỗi ra ngón tay chỉ vào Vân Khê, nói: “Vân Khê cút ra khỏi trang viên cho chúng ta.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện