Chương 30

- Maximilian Kohler. Xin ông vui lòng gọi về văn phòng ngay lập tức!

Ánh nắng mặt trời rực rỡ hắt thẳng vào mắt Langdon khi cánh cửa thang máy mở ra ngay ở lối vào chính. Tiếng loa chứa kịp tắt thì các thiết bị điện tử trong xe lăn của Kohler đã đồng loạt nhấp nháy và kêu bíp bíp. Máy nhắn tin. Điện thoại. Thư điện tử.

Kohler ngỡ ngàng đưa mắt nhìn những ánh đèn đang chớp nháy liên tục. Giám đốc đã xuất hiện trở lại, và giờ đã ở trong vùng phủ sóng.

- Giám đốc Kohler, xin hãy gọi ngay về văn phòng.

Nghe tên mình được xướng lên trên hệ thống hỗ trợ thiết bị cá nhân, Kohler giật mình.

- Ông ta ngẩng lên nhìn với vẻ bực bội, rồi lập tức chuyển sang lo lắng. Kohler bắt gặp ánh mắt của Langdon, và của cả Vittoria.

Cả ba đều sững sờ trong giây lát. Bầu không khí căng thẳng giữa họ lập tức bị xua tan bởi một mối lo chung.

Kohler rút điện thoại di động ở tay ghế ra. Ông ta quay số nội bộ và cố kìm một cơn ho khác. Vittoria và Langdon cùng chờ đợi.

- Giám đốc… Kohler đây! - ông vừa nói vừa điều khiển xe lăn - Đúng rồi. Tôi ở dưới lòng đất, ngoài vùng phủ sóng. - Ông ta lắng nghe, đôi mắt màu xám mở to. - Ai thế? Được, nối máy đi.

Im lặng một lúc.

- Xin chào. Tôi là Maximilian Kohler, giám đốc của CERN. Tôi đang nói chuyện với ai đây?

Vittoria và Langdon đứng im trong khi Kohler nghe điện thoại.

- Thật không khôn ngoan khi đề cập chuyện này trên điện thoại. - cuối cùng Kohler cất giọng. - Tôi sẽ đến đó ngay lập tức.

Ông ta ho rũ rượi.

- Gặp tôi… tại sân bay Leonardo Da Vinci. 40 phút nữa. - Hơi thở của Kohler có vẻ yếu dần. Ông ta giảm dần cơn ho và gần như cố gắng lắm mới thốt ra mấy từ - Tìm cái hộp ngay đi… tôi đang đến đây. - Rồi ông ta tắt máy.

Vittoria chạy đến bên Kohler, nhưng Kohler không thể nói được nữa. Langdon đứng nhìn Vittoria rút máy điện thoại cầm tay ra để gọi cho trạm xá của CERN. Langdon thấy mình giống một con tàu đang ở vùng ngoại vi của cơn bão… chao đảo, tròng trành nhưng hoàn toàn vô cảm.

Gặp tôi… tại sân bay Leonardo Da Vinci. Lời nói của Kohler vẳng lại.

Những bóng ma của hồ nghi lởn vởn trong đầu Langdon suốt buổi sáng hôm nay bỗng biến thành một hình ảnh rõ nét. Giữa dòng xoáy mịt mùng của những sự kiện rối rắm này, anh thấy một cánh cửa vừa hé ra trong tâm trí… như thể một ngưỡng cửa bí mật nào đó vừa được chạm đến. Biểu tượng hai chiều đối xứng. Nhà khoa học/ linh mục bị giết hại. Phản vật chất. Và bây giờ… là mục tiêu Sân bay Leonardo Da Vinci có thể là một đầu mối. Trong phút chốc, Langdon hiểu ra vấn đề. Anh đã tin chắc, không còn chút hồ nghi nào nữa.

5 kiloton Phải có ánh sáng...

Hai nhân viên y tế được trang bị đầy đủ, mặc quần áo bờ-lu chạy vào. Họ quỳ xuống bên Kohler, chụp mặt nạ ôxy lên mặt ông ta. Các nhà khoa học trong hành lang lùi cả lại.

Kohler hít hai hơi dài rồi kéo mặt nạ sang bên, và dù đang hổn hển vẫn ngước lên nhìn Vittoria và Langdon.

- Rome!

- Rome? - Vittoria hỏi lại. - Phản vật chất đang ở Rome? Ai gọi vậy?

Khuôn mặt Kohler méo xệch, đôi mắt xám giàn giụa nước mắt.

- Lính gác Thuỵ… - Chưa nói hết câu, ông giám đốc đã nghẹn thở, và nhân viên y tế lập tức chụp mặt nạ lên mặt Kohler. Khi hai nhân viên y tế chuẩn bị đẩy cáng đi, Kohler với lấy cánh tay Langdon.

Langdon gật đầu. Anh hiểu.

- Đi đi, Kohler khò khè thở dưới mặt nạ. - Đi đi… gọi cho tôi…

Hai nhân viên y tế đẩy ông ta đi.

Vittoria đứng đó, sững sờ nhìn giám đốc của CERN đang được hai nhân viên y tế đưa đi. Rồi cô quay sang nhìn Langdon.

- Rome ư, Nhưng… liên quan đến lính gác Thuỵ Sĩ nghĩa là sao?

Langdon đặt tay lên vai cô gái, gần như thì thào.

- Lính gác Thuỵ Sĩ - Anh nói - Những người đã thề sẽ bảo vệ toà thánh Vatican.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện