Chương 130

Giáo chủ Thị thần bắt đầu thấy lượng hoóc-môn adrenaline trong máu và cảm giác ngây ngất bắt đầu giảm dần. Được những người lính gác Thuỵ Sĩ dìu xuống cầu thang Hoàng gia để vào nhà nguyện Sistine, nghe thấy tiếng đám đông đang ca hát trên quảng trường, vị thầy tu trẻ tự nhủ lòng rằng mình đã làm được một việc cực kỳ to tát.

Xin tạ ơn Người.

Giáo chủ Thị thần đã cầu xin Chúa ban cho sức mạnh, và đã được Người ban cho điều đó. Vào đúng lúc Giáo chủ Thị thần trở nên hoài nghi, Người đã lên tiếng. Con được sinh ra để thực hiện một sứ mệnh thiêng liêng, Chúa đã nói như vậy, và ta sẽ ban cho con sức mạnh. Dù đã có sức mạnh, Giáo chủ Thị thần vẫn không thể không cảm thấy sợ hãi, và không thể không tự vấn về sự chính đáng trong những việc làm của mình.

Nếu không phải là con, Chúa chất vấn, thì là AI?

Nếu không phải lúc này, thì là LÚC NÀO?

Nếu không phải bằng cách này, thì bằng CÁCH NÀO?

Chúa nhắc nhở rằng Giê-su đã cứu rỗi tất cả… cứu rỗi toàn nhân loại khỏi sự lạnh nhạt của chính họ. Bằng hai hành động, Giê-su đã giúp họ nhận ra chán lý. Sự Khiếp hãi và Hi vọng. Cái chết trên cây thập giá, và sự phục sinh. Người đã thay đổi cả thế giới.

Nhưng 2000 năm đã trôi qua. Thời gian đã làm mờ đi những phép nhiệm màu ấy. Con người dần dần quên đi. Họ quay sang tôn thờ những thần tượng mới - những phép nhiệm màu của khoa học và của trí não. Thế còn những phép nhiệm màu của trái tim thì sao?

Giáo chủ Thị thần vẫn thường cầu xin Chúa chỉ cho mình một phương pháp để khôi phục lại đức tin của mọi người. Nhưng Chúa vẫn yên lặng. Chỉ đến khi Giáo chủ Thị thần phải trải qua những giây phút tăm tối nhất thì Người mới xuất hiện. Ôi! Cái đêm hôm ấy mới khủng khiếp làm sao!

Giáo chủ Thị thần nhớ như in cảnh mình đang nằm trên sàn, xống áo tả tơi, hai tay cuống loạn cào xé cơ thể như muốn dứt ra khỏi tâm hồn mình nỗi đau đớn khủng khiếp sau khi được biết sự thật. Không thể nào! Miệng gào to, nhưng trong thâm tâm, Giáo chủ Thị thần biết đó là sự thật. Sự dối lừa ấy thiêu đốt tâm can vị thầy tu trẻ tuổi, hệt như những ngọn lửa khủng khiếp bốc lên từ địa ngục. Vị giám mục đã nhận bảo trợ cho ngài, người mà ngài coi như cha đẻ và đã dốc lòng phò tá từ khi người đó đảm nhận vị trí Giáo hoàng… là kẻ nói dối. Một kẻ tội đồ tầm thường. Nói dối về một hành vi đồi bại đến mức chắc chắn Chúa không thể nào tha thứ.

- Cha đã thề! - Giáo chủ Thị thần gào to trước mặt Giáo hoàng - Và cha đã bội ước với Chúa! Cha, chứ không phải bất kỳ ai khác!

Giáo hoàng tìm cách giải thích, nhưng Giáo chủ Thị thần không chịu nghe. Vị thầy tu trẻ lao vụt ra ngoài, chạy thục mạng dọc hành lang, miệng nôn mửa, hai tay tự cào xé cơ thể, cho đến khi chỉ còn lại một mình trên nền đất lạnh trước mộ phần của thánh Peter. Lạy đức mẹ Mary, con phải làm gì đây? Vào đúng thời khắc đau đớn vì đức tính bị phản bội ấy, khi mà Giáo chủ Thị thần đang nằm sóng soài trong Thành phố của người chết để cầu xin Chúa giải thoát cho mình khỏi thế giới vô đạo này, Chúa đã hiển linh.

Những lời nói vang lên trong nội tâm Giáo chủ Thị thần, ầm ầm như sấm: "Có đúng là ngươi đã thề sẽ phụng sự Chúa?"

- Vâng! - Giáo chủ Thị thần thét lớn.

- Ngươi có dám chết vì đức Chúa của người không?

- Con dám! Xin người hãy giải thoát cho con!

- Ngươi có dám chết vì giáo hội của người không?

- Con sẵn sàng! - Xin người hãy cho con được chết!

- Nhưng liệu ngươi có dám chết … vì nhân loại hay không?

Trong những khoảnh khắc im lặng tiếp sau đó, Giáo chủ Thị thần thấy mình càng chìm sâu hơn trong vực thẳm; càng vùng vẫy càng trở nên bất lực. Thế nhưng câu trả lời thì đã có sẵn, vì đó chính là điều ngài vốn tâm niệm bao lâu nay.

- Con sẵn sàng! - Giáo chủ Thị thần thét to. - Con sẽ chết vì nhân loại! Giống như con trai của Người, con nguyện hi sinh bản thân mình!

Nhiều giờ sau đó, Giáo chủ Thị thần vẫn tiếp tục nằm nguyên trên nến đất. Khuôn mặt người mẹ đã khuất hiện lên trong tâm trí. Chúa có những dự định dành cho con, mẹ đã từng nói thế. Giáo chủ Thị thần càng chìm sâu trong điên loạn. Và rồi Chúa lại một lần nữa hiển linh. Lần này Người không nói thành lời, nhưng Giáo chủ Thị thần hiểu. Khôi phục lại đức tin.

Nếu không phải là mình… thì là ai?

Nếu không phải lúc này… thì là lúc nào?

Khi những người lính gác Thuỵ Sĩ mở chốt cửa nhà nguyện Sistine, Giáo chủ Thị thần thấy sinh lực chảy tràn trề trong huyết mạch… hệt như thuở ngài còn thơ bé. Chúa đã chọn ngài. Từ lâu lắm rồi.

Ý Chúa sắp trở thành hiện thực.

Giáo chủ Thị thần cảm thấy như vừa được tái sinh. Những người lính gác Thuỵ Sĩ đã băng vết thương trên ngực rồi mặc cho ngài một chiếc áo thầy tu mới, sạch sẽ. Họ còn tiêm cho ngài một mũi moóc-phin. Nhưng giá như họ đừng tiêm cho ngài thứ thuốc giảm đau ấy thì tốt hơn. Chúa Giê-su đã chịu đau suốt ba ngày trước khi tạ thế. Thuốc đã bắt đầu tác động đến các giác quan… Giáo chủ Thị thần cảm thấy hơi chóng mặt.

Tiến vào trong nhà nguyện, Giáo chủ Thị thần thấy toàn thể Hồng y đoàn đang quay sang chăm chú nhìn mình, chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Họ kính sợ sức mạnh của Chúa, vị thầy tu trẻ tự nhắc nhở bản thân. Bản thân mình không phải là thứ mà họ kính sợ, mà chính là những gì Chúa đã làm THÔNG QUA mình. Chân bước dọc theo lối đi giữa hai hàng ghế, Giáo chủ Thị thần đọc được sự kinh ngạc trong từng ánh mắt. Nhưng càng lúc càng thấy rõ là trong ánh mắt của mọi người còn có một cái gì đó. Là gì nhỉ? Đã bao lần Giáo chủ Thị thần mường tượng cảnh mình được chào đón trong nhà nguyện này. Với thái độ hồ hởi? Hay đầy thành kính? Sâu thẳm tróng những ánh mắt đang hướng về phía mình. Giáo chủ Thị thần không hễ thấy những tình cảm ấy.

Đến lúc này vị thầy tu trẻ tuổi mới trông thấy Robert Langdon đang đứng bên bàn thờ.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện