Chương 202: Thiên Địa Liệt, Chiến Thần diệt (Thượng)
Trong đôi mắt chứa đầy chết chóc của Phong Triêu Dương lúc này lóe lên vẻ tán thưởng, y không cách nào tin nổi, chàng thiếu niên tuổi chưa đầy hai mươi này không ngờ có thể cản được một kích ba thành thực lực của y. Mà hiện tại, y một mực đều dùng Trảm Phong Đao ngăn cản liên tục các đợt công kích hung ác của Diệp Vô Thần, lại chưa một lần phản kích được.
Mặt đất nát vụn, Ngự thư phòng cách đó gần nhất toàn bộ sụp xuống, biến thành một mảnh hoang tàn. Tiếng giao chiêu đáng sợ ấy khiến hoàng cung đầy tiếng kinh hoảng, tiếng thét của nữ tử vang lên liên tiếp không ngừng, tới tấp trốn ở trong phòng không dám ra.
Một kiếm, một kiếm, một kiếm… Một kiếm nặng hơn một kiếm, Phong Triêu Dương ở trước mắt hệt như cừu nhân không đội trời chung của hắn. Lực lượng thông thoát khiến cả người hắn sảng khoái hơn rất nhiều, khí thế bạo ngược tồn đọng lúc nãy cũng từng chút được phóng ra. Ngưng Tuyết trong ngực hắn vẫn không chút nhúc nhích, dường như ngay cả sự chấn động năng lượng có thể hủy diệt vỡ vụn và tiếng giao chiêu điếc tai kia đều không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ say của nàng.
- Chủ nhân… Chạy mau, đừng đánh với lão nữa, lão gia gia này lợi hại lắm, người đánh không lại lão đâu. –Nam Nhi lo lắng hô, nhưng Diệp Vô Thần mắt điếc tai ngơ, mỗi một kiếm đều đâm thẳng chỗ yếu hại của Phong Triêu Dương.
- Oa oa… chủ nhân, lão và Tuyết Phi Nhan ngày đó lợi hại như nhau, người không thể đánh lại hắn đâu… Lực lượng của chủ nhân tuy cường đại hơn rất rất nhiều rồi… Nhưng bây giờ cho dù lão đứng im một chỗ chủ nhân cũng không thể tổn thương đến lão… Chủ nhân, mau chạy thôi…
Cheng!
Một chiêu dốc hết toàn lực chém xuống bị Trảm Phong Đao chặn hết lại, mặt đất dưới chân hai người cùng lúc lún xuống. Phong Triêu Dương ánh mắt lấp lóe, cổ tay rung lên, Diệp Vô Thần rên lên một tiếng, thân thể bị một cỗ lực lượng không thể ngăn cản văng thẳng ra ngoài, làm mặt đất tạo thành một vết trượt hơn ba mươi thước.
Phong Triêu Dương không truy kích, y vắt ngang Trảm Phong Đao, ánh mắt rọi lên trên lưỡi đao. Trên lưỡi đao vốn trơn nhẵn không ngờ lại thêm một vết xước nhỏ đến mức khó có thể phát hiện.
- Kiếm tốt. –Y ngước mắt, lạnh nhạt tán thưởng.
Chỉ là y sẽ không ngờ rằng, thanh kiếm trong tay Diệp Vô Thần lại là Trảm Tinh Kiếm không ai không biết, nhưng chưa ai nhìn thấy bao giờ.
Xa xa, trên một nóc nhà cao cao, Phong Liệt từ xa xôi nhìn hai người, nhíu chặt mày. Nơi họ giao chiến đã bị hủy không thể tả nổi, Phong Liệt không có tâm tư để đau lòng, bề ngoài thì bình tĩnh nhưng nội tâm thì dậy sóng khó thể lấp bằng.
- Thực lực của hắn không ngờ lại vượt qua ba người chúng ta, nếu hôm nay hắn có thể rời đi, thành tựu ngày sau ắt sẽ vượt khỏi tưởng tượng của chúng ta. –Lão nhân áo vàng dẫn Phong Liệt đi nói.
- Dẫu là Chiến Thần trăm năm khó gặp, lúc tầm tuổi này cũng kém hắn rất xa.
Phong Liệt nghe vậy, trầm mặc không nói.
- Chiến Thần đã nổi lòng mến tài. Dẫu sao, kỳ tài có một không hai như vậy bất kỳ ai cũng không nhẫn tâm hủy đi. Ngài hiện giờ hẳn chỉ dùng không đến ba thành thực lực, trong thời gian ngắn sẽ không hạ sát thủ. Ta nghĩ, ngài đang thăm dò, nhìn xem chàng thanh niên này rốt cuộc có thể làm đến mức nào dưới tay ngài. –Lão nhân áo đen đi cùng lão nhân áo vàng cảm thán nói.
Lúc nãy Diệp Vô Thần và Phong Triêu Dương giao thủ, Phong Lăng bị ảnh hưởng đến vết thương trước ngực suýt nữa vỡ toạc, lại không muốn rời đi. Gã ôm lồng ngực đang đau dữ dội, nhìn về bóng người khua lên hỏa quang ở xa xa, trầm giọng nói:
- Người này không trừ, ngày sau ắt hậu hoạn vô cùng.
- Đúng vậy. –Phong Liệt gật mạnh đầu:
- Kẻ này nếu sinh ở Đại Phong Quốc ta, thì sẽ là may mắn lớn của Đại Phong Quốc. Mà hắn lại sinh ở Diệp gia, may thay… Hắn xuất hiện quá sớm, bằng không tương lai ắt sẽ là đại nạn của Đại Phong ta. Phong tiền bối tuy động lòng mến tài nhưng đã nói là làm, hôm nay… hắn chết chắc. Có thể chết vào tay Chiến Thần của Đại Phong Quốc ta, hắn cũng coi như sống không uổng kiếp này.
Ba lão nhân đồng thời trầm mặc, ánh mắt nhìn về phương xa, im lặng nhìn chăm chú vào thiếu niên một tay ôm lấy thiếu nữ hắn muốn bảo vệ, một tay cầm kiếm không chút sợ hãi xông về phía Chiến Thần, cõi lòng bình tĩnh quá nhiều năm không ngừng rung động. Trước đó, hắn còn liên tiếp bắt cóc hoàng đế Đại Phong Phong Liệt và công chúa Phong Như ở ngay dưới sự bảo vệ của Phong Triêu Dương, nên biết, từ khi Phong Triêu Dương bảo vệ hoàng thất Đại Phong, đừng nói bắt cóc, mà ngay cả một cọng tóc của mỗi người trong Phong gia cũng chưa bao giờ bị thương tổn qua. Năng lực, thực lực, quyết đoán như thế… Đây là một nam tử thế nào… Hắn sẽ có một tương lai như thế nào…
Họ biết Chiến Thần cũng mong chờ tương lai của hắn như họ, nếu không có lời hứa lúc trước, nếu hắn không giết chết Phong Như, y chắc chắn sẽ không muốn hủy người này đi. Bởi vì một thiếu niên như vậy, có lẽ sau này cũng khó thể xuất hiện thêm nữa.
Công kích của Diệp Vô Thần hết lần này tới lần khác, không hề ngừng nghỉ. Nhưng Phong Triêu Dương trước sau vẫn không hạ sát thủ, bởi vì hồng quang trên người Diệp Vô Thần càng lúc càng đậm, khí thế vẫn đang tăng cường rất nhanh, áp lực từ công kích hắn mang tới cũng đợt sau nặng hơn đợt trước. Y muốn biết, cực hạn của hắn rốt cuộc là gì.
Rầm!
Thân thể Diệp Vô Thần bay ngược thẳng ra ngoài, sau đó vững vàng đáp xuống đất. Hắn ôm chặt Ngưng Tuyết, lau tia máu ở khóe miệng, kiếm chỉ vào Phong Triêu Dương, âm trầm nói:
- Hôm nay… là ngươi chết, mà không phải ta chết!!
Hắn lại xông lên, Trảm Tinh Kiếm vẽ lên một đường cong màu lửa…
Mà lần này, Phong Triêu Dương lại không ngăn đỡ như lúc trước, y nghênh đón thế kiếm của Diệp Vô Thần, nhẹ nhàng hất ra một đao… Quỹ tích đao hất ra vô cùng chậm chạp, Diệp Vô Thần có thể dễ dàng nhìn rõ quỹ tích của nó. Song, một đao chậm chạp rành rành này, lại phảng phất như khiến thời gian xung quanh cũng biến chậm theo, Diệp Vô Thần công kích trước còn chưa hoàn thành động tác chém ra, thì Trảm Phong Đao đã mang theo một cỗ khí thế mênh mông trời long đất lở đi tới trước mắt, tiếp đó trước mắt hoa lên, một thanh đao biến thành ba thanh, rồi lại biến thành mười thanh… vô số thanh…
Trong lòng hắn hoảng sợ, ý niệm tránh lui còn chưa sinh ra thì trước ngực, trên cánh tay đã truyền tới cơn đau dữ dội, lực lượng khổng lồ lại lần nữa đánh bay thân thể hắn ra ngoài. Diệp Vô Thần lộn vài vòng trên không trung mới lảo đảo đáp xuống đất, ngực phải và tay phải đã máu chảy như suối.
Nơi xa, lão nhân áo vàng nghiêm túc nói:
- Xem ra Chiến Thần đã bắt đầu chuẩn bị hạ sát thủ rồi. Ai!
Lão biết rõ thở dài như vậy ở trước mặt hoàng đế là rất không nên, nhưng tiếng thở dài này vẫn không chịu khống chế bật ra từ khóe miệng, giải tỏa nỗi tiếc hận và bất đắc dĩ sâu sắc trong lòng.
Diệp Vô Thần dùng Vô Thần lực mau chóng chữa trị vết thương ở cánh tay và trước ngực, Phong Triêu Dương tấn công chỉ vào nửa người phía bên phải Diệp Vô Thần, Chiến Thần có niềm kiêu hãnh của Chiến Thần, sẽ không tấn công một thiếu nữ non nớt được đối thủ ôm ở trong ngực. Một chiêu lúc nãy y vẫn chỉ dùng ba thành lực lượng, vung ra là "Nghênh Phong Nhất Đao" mà Chiến Thần y độc hữu.
- Kiếm thế của ngươi không theo cách thức, xem ra Sở Thương Minh không hề dạy ngươi Kiếm Thần Quyết. Lực lượng của ngươi mạnh vượt xa dự đoán của ta, nếu ngươi toàn lực thi triển, miễn cưỡng có thể đấu ngang ba thành lực lượng của ta, nhưng ngươi lại dùng một nửa lực lượng để bảo vệ tiểu cô nương trong ngực, lực lượng phân tán, lòng không chuyên tâm… Đặt nàng xuống đi, ta sẽ không tổn thương đến nàng, để ta xem xem, cực hạn của ngươi là gì? –Phong Triêu Dương lạnh nhạt nói.
Diệp Vô Thần dùng kiếm chống đất, từ từ đứng dậy, chẳng những không đặt Ngưng Tuyết xuống, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Phong Triêu Dương thở dài một tiếng:
- Ta không muốn giết ngươi, thế nhưng lại ép ta giết ngươi… Ngươi tấn công đi, lần này, ta sẽ không lưu thủ.
Hai tay Ngưng Tuyết ôm lấy Diệp Vô Thần rất rất chặt, dùng hết sức lực lớn nhất của nàng.
- Nam Nhi… giúp ta. –Diệp Vô Thần điều chỉnh hô hấp, chữa trị vết thương, dùng ý thức hô.
- Tôi… tôi bị nhốt trong kiếm, không ra ngoài được, chẳng giúp được chủ nhân, oa oa…
- Nói cho ta biết, ta bây giờ có thể khống chế mấy phần lực lượng của Trảm Tinh Kiếm? –Diệp Vô Thần ngưng trọng hỏi.
- A? Ta nghĩ thử xem… À đúng rồi, chủ nhân, với lực lượng của người hiện tại, có lẽ có khả năng dùng được thức đầu tiên trong Nam Hoàng Tam Thức… Có lẽ, thật sự có khả năng! –Nam Nhi nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên hưng phấn.
- Nam Hoàng Tam Thức?
- Vâng… Uy lực của Trảm Tinh Kiếm chủ yếu biểu hiện lên Nam Hoàng Tam Thức, chia ra là "Thiên Địa Liệt", "Thương Khung Phá", "Tinh Thần Diệt". Tôi nhớ trạng thái năng lượng Thần cấp có thể dùng được thức thứ nhất Thiên Địa Liệt, với trạng thái bộc phát năng lượng của chủ nhân hiện tại, miễn cưỡng có thể xem như là nửa Thần cấp, biết đâu… biết đâu sau khi tập trung toàn bộ lực lượng có thể sử dụng được. –Nam Nhi hưng phấn nói.
- Vậy phải sử dụng thế nào?
- …A? Tôi không biết…
- ……
Diệp Vô Thần thở dài sườn sượt, khống chế Vô Thần đang càng lúc càng hỗn loạn trong cơ thể. Từ lúc ăn Thiên Diệt Hỏa Long Quả đã trôi qua vài phút, cảm giác nóng rực trong thân thể vẫn không hề biến mất, tiềm năng trong thân thể vẫn đang bị thiêu đốt từng chút một, chuyển hóa thành lực lượng cuồng bạo gần như nổ rách thân thể hắn. Hắn ngước mắt nói:
- Không hổ là Phong Triêu Dương, Chiến Thần chung quy là Chiến Thần… Nhưng đừng tưởng rằng giết ta dễ như trở bàn tay, kiếm trong tay ta, chẳng cần cách thức, cũng chẳng cần chiêu thức!!!
Một tiếng rống to, trong tích tắc ánh mắt Diệp Vô Thần trở nên vô cùng ác liệt, kiếm của hắn không giơ lên, thân thể bỗng lao về trước, nhanh như một tia chớp. Tốc độ lúc này đã là tốc độ nhanh nhất hắn có thể thi triển ra, trong chớp mắt đã đi tới trước người Phong Triêu Dương. Phong Triêu Dương vô cùng bình tĩnh, đón thân thể hắn, đâm ra một đao rất tầm thường.
Nhưng ngay trong tích tắc đao y vừa sắp tiếp xúc thân thể hắn, thi Diệp Vô Thần lại đột ngột biến mất, mà bên người y, một cỗ kiếm phong mãnh liệt ẩn chứa tức giận chém xuống…
Một tiếng trầm đục nặng nề vang lên, Trảm Tinh Kiếm chém mạnh lên bên trái thắt lưng Phong Triêu Dương, nhưng lại như chém trúng tảng đá cứng nhất trên đời, bị ngăn cách hoàn toàn ở bên ngoài, không lún vào mảy may, mà phản kích của Phong Triêu Dương trong nháy mắt liền tới, Diệp Vô Thần tức tốc hồi kiếm chiêu chống đỡ, đao kiếm giao nhau, Diệp Vô Thần hộc máu bay ngược đi, Trảm Tinh Kiếm tuột khỏi tay, bay ra ngoài rất xa, rơi xuống bên trái hơn chục thước, cắm nghiêng trên đất.
- Lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? –Nơi xa, lão nhân áo đen kinh ngạc nói. Diệp Vô Thần lúc nãy xông lên trước lại di chuyển lệch theo góc 90 độ một cách quỷ dị, sau đó duy trì nguyên tốc độ xông đến bên người Phong Triêu Dương, nếu không phải tận mặt chứng kiến, lão tuyệt đối khó có thể tin lại có người có thể làm được động tác khó bề tưởng tượng như thế. Bởi vì đây rõ ràng đã làm trái với thưởng thức tự nhiên. Định nghĩa "Quán tính" này dường như hoàn toàn biến mất từ trên người hắn.
Hai lão nhân khác cũng ngơ ngác như thế:
- Thật khiến người ta không dám tin tưởng, phương thức công kích quỷ dị như thế, Chiến Thần trúng chiêu đều chẳng quá đáng chút nào, kẻ này thật là càng lúc càng khiến người ta kinh ngạc. Chỉ tiếc thay, Chiến Thần mạnh nhất không phải công kích, mà là phòng ngự… Hắn chung quy không có khả năng là đối thủ của Chiến Thần. Ai!
Diệp Vô Thần ôm ngực, đau đớn ho khan, phun ra cục máu, khuôn mặt vặn vẹo dữ dội, hắn nhìn chằm chằm Phong Triêu Dương, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ta… sẽ… sẽ không chết ở đây, người phải chết là ngươi… là ngươi… là ngươi…