Chương 472: Đại hôn (Hạ)

Long Hoàng được đưa tới một căn hỉ phòng khác. Hỉ phòng của nàng và Hoa Thủy Nhu đều ở trong tiểu viện của Diệp Vô Thần. Hai gian phòng này vốn trống không, nhưng mấy ngày nay đã được trang trí vô cùng đẹp đẽ, huy hoàng. Mà phòng của Diệp Vô Thần lại không hề được động tới. Đây mới nên là phòng tân hôn chính thức nhưng Diệp Vô Thần lại không cho phép động chạm tới.

Lúc này, Diệp Vô Thần đương nhiên là đang mời rượu tân khách bốn phương tám hướng… Với cái số lượng và quy mô khủng bố kia, cho dù kính từng bàn một cũng không có khả năng. Nếu không thì cho dù có kính đến ngày mai cũng không xong được. Hắn bắt đầu từ bên Diệp gia trước, uống từng ly từng ly một.

"Ngoại công."

"Ha ha ha, Thần nhi à, ngoại công sẽ không nói thêm gì nữa. Có ngoại tôn như ngươi, ngoại công ngủ cũng phải mỉm cười rồi. Nhưng mà sau này phải tới chỗ ngoại công, cùng ngoại công thưởng họa làm thơ đấy nhé…" Vương Bác cười nói xong liền nhận ly rượu mà Diệp Vô Thần kính lên, uống một hơi cạn sạch.

"Vâng, ta nhất định sẽ đến chỗ ngoại công, xin ngoại công thỉnh giáo." Diệp Vô Thần cung kính nói.

Vương Bác mỉm cười ngồi xuống. Tuy hắn là đê sư, nhưng ở trước mặt Diệp Vô Thần, hai chữ "thỉnh giáo" hay thật sự vẫn không dám nhận.

"Quy đế, Thương đế, làm phiền các ngươi đường xa mà tới." Diệp Vô Thần đứng trước bàn Quy Thủy quốc quân Quy Long Cơ và Thương Lan quốc quân Thương Khiếu Vấn, tự mình rót rượu cho bọn họ.

Hai vị đế vương này nâng chén rượu lên, Thương Khiếu Vân cười nói: "Diệp công tử, hôm nay là ngày vui của ngươi. Tâm tình Thương mỗ cũng chưa bao giờ vui vẻ như vậy. Có một số việc, dù đúng hay sai cũng đã thành mây khói. Ta cùng Quy huynh nói chuyện một hồi, cuối cùng cũng vì có ngươi mà thiên hạ thái bình. Cho nên rượu này không phải là ngươi mời chúng ta, mà là chúng ta mời ngươi. Đây là chúc mừng ngươi, cũng là cảm tạ ngươi."

Quy Long Cơ cũng mỉm cười gật đầu, ba chén đụng nhau, ba người cùng một hơi cạn sạch, nhìn nhau mà cười. Dù không có quá nhiều ngôn từ, nhưng hết thảy đều ở bên trong. Người thông minh nói chuyện với nhau, điểm tới là được. Nếu không với dã tâm của Nam Hoàng tông cùng Bắc Đế tông, thiên hạ sớm muộn gì cũng bị đảo loạn. Quy Thủy quốc mất chục năm nay đã trở thành con rối trong tay Bắc Đế tông, Thương Lan quốc, Thiên Long quốc sớm muộn gì cũng bị Đại Phong quốc thay thế. Nhưng bởi vì Tà đế, Nam Hoàng tông cùng Bắc Đế tông đã bị tiễu trừ thu phục. Dã tâm của Đại Phong quốc bị bóp chết, chiến tranh giải trừ. Mà khi đối diện với bọn họ, Tà đế cùng bọn họ vẫn là hai bên cùng tình nguyện giao dịch, chưa bao giờ bức hiếp. Sau khi diệt Đại Phong quốc, bọn họ hồi tưởng lại, lập tức cảm thán. Chí của Tà đế không ở thiên hạ, thiên hạ lại vì hắn mà định. Có mấy người biết được, nếu không có Tà đế, Thiên Thần đại lục đã phát sinh ra một hồi náo động kinh thiên rồi.

Cho nên bọn họ sau này sẽ nghe theo Tà đế, nhưng chỉ cần không thẹn với lương tâm, chuyên tâm vì dân, thì căn bản không cần e ngại hắn.

"Lão gia tử." Diệp Vô Thần đi tới trước bàn Viêm Thiên Uy. Viêm Thiên Uy. Cả một nhà Viêm Thiên Uy, Viêm Cung Lạc, Viêm Đoạn Thương, Viêm Thu Sa, Viêm Cung Nguyệt, Viêm Cung Nhược đều ở đây. Ở bàn bên cạnh còn có Viêm Khinh Hồng, Viêm Khinh bình cùng tất cả những người quan trọng trong tông ngồi. Đám người trẻ tuổi của Viêm thị rõ ràng là náo nhiệt hơn rất nhiều, vừa thất Diệp Vô Thần tới liền trở nên ồn ào.

"Chủ nhân, chúng ta làm sao dám để ngài rót rượu cho được…" Viêm Thiên Uy vừa định lên tiếng thì đã thấy hành động của Diệp Vô Thần, lập tức luống cuống tay chân ngăn lại. Diệp Vô Thần mặc kệ đối phương, mỉm cười nói: "Lão gia tử, hôm nay là đại hôn của ta, hai chữ chủ nhân này đừng gọi nữa, cứ coi ta là một vãn bối là được rồi."

"Cái này… Ha ha, được. Hài, nhoáng một cái đã hai năm qua đi. Vận mệnh của chúng ta cũng vì ngươi mà thay đổi... Hài, việc này không nói nữa. Hôm nay là đại hôm, toàn bộ trên dưới tông môn chúng ta đều vui mừng vô cùng. Nếu không phải không thoát thân ra được, bọn họ đã sớm bay tới đây rồi. Rượt này, ta nhận thay bọn họ." Viêm Thiên Uy dẫn đầu, nâng chén uống cạn một hơi.

Diệp Vô Thần vừa rời đi đã bị Viêm Cung Nhược lén dùng móng tay cấu một cái, sau đó còn hừ nhẹ một tiếng quay đi chỗ khác. Diệp Vô Thần đau tới nhẹ răng nhưng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, không dám chọc vào tiểu nha đầu này nữa mà quay ra nhìn Viêm Đoạn Thương cười một tiếng, nói: "Nhị nha và tứ nha cũng trưởng thành rồi…"

Viêm Thiên Uy cùng Viêm Đoạn Thương đã quy về Bắc Đế tông, mà Viêm Cung Lạc vẫn thuộc Tà tông. nếu bàn về năng lực tình báo, vẫn là Tà tông mạnh nhất. Lấy bảo tàng mà Thiên Long quốc Thái Tổ hoàng đế lưu lại, gây dựng lên mạng lưới tình báo bao trùm thiên hạ. Mà Bắc Đế tông cùng Nam Hoàng tông vừa mới bị thanh tẩy còn phải mất một thời gian rất dài nữa mới có thể chỉnh hợp hội phục được, cho nên tộc nhân Viêm thị của Tà tông cũng không được đưa về Bắc Đế tông, mà vẫn tồn tại bí mật như trước, là đôi mắt và lợi kiếm không gì không thể xuyên thủng của Tà đế.

...

Khi Diệp Vô Thần đi tới bàn tiếp theo, một đám người đã đồng loạt đứng lên. Hắc Hùng tranh trước, cười toe toét, ngoác cả miệng nói: "Chủ…" Một chữ vừa ra khỏi miệng đã bị nắm nuốt lại. Thân phận của hắn bây giờ vẫn phải che dấu, thành ra lại phải nhò giọng nói: "Chủ nhân, một ngày ngươi rước tới hai bà vợ, làm Hắc Hùng ta phải đại khai nhãn giới đó…"

"Oa! Hai vị tân nương tử đều đẹp như tiên nữ, làm nước miếng ta cũng phải chày ròng ròng!"

"Thiết Oa Tử, ngậm cái miệng thối của ngươi lại. Nương tử chủ nhân mà ngươi cũng dám ba hoa hả."

"Con lừa chết nhà ngươi, nương tử chủ nhân vốn đã giống tiên nữ, ta nói chỗ nào hả?"

Diệp Vô Thần liếc mắt đánh giá Hắc Hùng một chút, nhịn cười nói: "Hắc Hùng… ngươi cũng hơi…"

"Hắc! Chủ nhân, đừng nói ngươi, ngay cả chúng ta khi mới thấy hắn cũng không nhận ra đâu. Mà nhận ra rồi lại càng hoảng sợ… Cuộc sống trong cung quả nhiên thoải mái, khiến người ta hâm mộ. Ăn thành như vậy, sau này không gọi Hắc Hùng nữa, cứ gọi là Hắc Trư đi, ha ha ha!"

Hắc Hùng lúc này so với Hắc Hùng mấy tháng trước quả thực giống như hai người. Khi mới diệt Lâm gia, Diệp Vô Thần còn nhìn thấy Hắc Hùng. Khi đó hắn cũng không có biến hóa gì lớn. Mà chỉ sau có mấy tháng... thân hình của hắn đã phình ra gấp đôi rồi. Thân hình tráng kiện lúc xưa hiện giờ chẳng khác nào một cái trụ thịt cả. Nếu không phải mặt hắn còn vài nét lúc trước, lại ngồi chung với bàn với đám Thiết Oa Tử, Tam Lư Tử, thì Diệp Vô Thần cũng chẳng nhận ra nổi.

"Hắc." Hắc Hùng, gãi gãi đầu, có chút ngượng ngùng, than thở nói: "Ở với lão hoàng thượng rắm chó trước kia cái gì cũng phải cẩn thận, ăn không ngon ngủ không yên. Mà tiểu nữ hoàng đế... À, không đúng không đúng, là chủ mẫu, bình thường không có việc gì lại ăn ngủ nhiều hơn một chút, cho nên mới…"

Diệp Vô Thần rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười, làm mọi người cùng bàn đều ôm bụng cười theo. Diệp Vô Thần nín cười nói: "Xế chiều ngày mai tới tìm ta, ta sẽ giúp ngươi bớt mập hơn một chút."

Hắc Hùng vui mừng quá đỗi, kích động nói: "Hả? Thật sao? Vâng vâng… chủ nhân nói thì nhất định có thể… Mẹ ơi, hiện giờ ngay cả cha mẹ ta cũng không nhận ra ta nữa."

Cả bàn lại cười nghiêng ngả.

...

"Sở đại ca."

"Hả hả!" Sở Kinh Thiên đang ăn như hổ đối vội vàng đứng lên, vừa cố gắng nuốt miếng thịt vẫn còn nhai dở trong miệng xuống, vừa ấp úng nói: "Diệp... DIệp lão đệ, chúc mừng chúc mừng. Hắc hắc, Sở Kinh Thiên ta rốt cuộc cũng biết kết hôn là cái dạng gì rồi. Sớm biết vậy đã gọi gia gia tới rồi."

Diệp Vô Thần mỉm cười, hắn từng cố ý trở lại phương bắc một chuyến tìm Sở Thương Minh, muốn mời hắn tham gia đại hôn của mình. Dù sao mạng của hắn năm đó cũng là do Sở Thương Minh cứu. Kết quả như hắn sở liệu, đối phương mỉm cười cự tuyệt, tâm tư đã tịnh không, không muốn giao thiệp với trần thế, sau đó còn hỏi hắn một nữ tử tên Tiêu Nhược, cho hắn biết nơi Tiêu Nhươc xuất hiện lần đầu chính là nơi hắn xuất hiện mười ba năm về trước.

Lãnh Nhai đứng dậy, cụng chén với hắn một cái, dứt khoát uống một hơi cạn sạch, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, không có một chut sbiểu tình nào. Hắn suốt ngày nào cũng treo một bộ dáng lãnh đạm này, chẳng hề hợp với không khí xung quanh chút nào. Diệp Vô Thần không để ý tới lắm, nhưng trong lòng cũng thầm thở dài. Cái chết của Bình nhi khiến chút cảm tính cuối cùng của hắn cũng biến mất, từ đó nay về sau tâm tàn tro lạnh, không còn chút tình cảm nào nữa.Cũng chẳng có cách nào, có tên Lãnh Nhai nhìn như vô cùng lạnh lùng kia kỳ thật vô cùng trân trọng đoạn tình cảm đó.

"Lưu đại nhân…"

"Sử đại nhân…"

"Công Tôn đại nhân…"

"Liễu bá bá…"

Hết bàn này tới bàn khác, đám quan to triều định không có mấy giao tình với Diệp Vô Thần đều bị hắn gọi tên vô cùng chuẩn xác, khiến ai nấy đều được sủng mà kinh, cuống cuồng nâng cốc kính rượu, động tác và ánh mắt đều vô cùng cẩn thận. Nhưng qua vài chén rượu, nhìn vẻ hiền hòa của Diệp VÔ Thần hòa hợp với không khí náo nhiệt xung quanh, bọn họ rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, bắt đầu thi nhau mời rượu, ý đồ chuốc chết Diệp Vô Thần. Nhưng ngay lập tức, tất cả những người chưa nhìn thấy tửu lượng Diệp Vô Thần đều há hốc mồm. Diệp Vô Thần lần lượt kính rượu một lượt tất cả các bàn của Diệp gia, người khác ai cũng không cự tuyệt, mọi người trơ mắt nhìn hắn uống mấy chục chén, mặt đúng là đỏ thật, nhưng cước bộ vẫn vững vàng, hai mắt sáng ngời, không có nửa điểm dấu hiệu say rượu.

Đừng nói rượu, cho dù là mấy chục cốc nước người thường cũng uống không nổi. Mọi người líu lưỡi, thầm nghĩ không hổ là Tà đế, qảu nhiên không thể đánh giá theo lẽ thường, nhanh chóng vứt cái ý định chuốc rượu chết hắn ra khỏi đầu.

Diệp Vô Thần có thể làm được chuyện "ngàn chén không say" kỳ thật là vì cồn vừa mới vào miệng thì đã bị vô thần chi lực của hắn phân giải, lượng nước còn lại cũng bị thủy chi lực của hắn trực tiếp hóa thành hơi nước, tống ra ngoài. Đừng nói là mấy chục chén, cho dù là ngàn vạn chén cũng chẳng khiến hắn say được.

Uống từ trong Diệp gia cho đến ngoài Diệp gia, từ chiều cho tới gần nửa đêm, tửu lượng của Diệp Vô Thần quả nhiên khiến cho mọi người sợ tới mức sửng sốt.

Mà cả ngày nay, Diệp Thủy Dao đều chờ ở trong khuê phòng của mình, đâu cũng không đi, nàng chốc chốc lại im lặng, chốc chốc lại cười khẽ, không biết nghĩ cái gì, nhớ cái gì.

Màn đêm buông xuống, trên dưới Thiên Long thành và Diệp gia đều giăng đèn sáng trưng. Huyên náo giằng co một ngày mới bắt đầu tán đi, nhưng công tác giải quyết hậu quả buổi hôn lễ không thể nghi ngờ chính là công trihf khổng lồ. Tiễn tân khách đi xong, Diệp gia cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Vương Văn Xu bắt đầu vội vàng cho người thu dọn nhà cửa, đồng thời cho người chỉnh lý, kiểm kê hạ lễ hôm nay thu được. Cho dù là thằng ngốc cũng biết, hạ lễ thu được hôn nay nhất định sẽ nhiều đến mức hù chết người.

Rốt cuộc cũng thoát khỏi cực hình, Diệp Vô Thần không cho bất luận kẻ nào đi theo, trở về trong tiểu viện của mình. Bước chân hắn nhẹ nhàng, không để lại một chút thanh âm. Nhưng hắn lại không hề tới hỉ phòng của Hoa Thủy Nhu, cũng không tới hỉ phòng của Long Hoàng, mà lặng lẽ quay trở về phòng ở của mình.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện