Chương 8: Thiên phú kinh người
Dường như cảm giác được năng lượng chung quanh bắt đầu chuyển động, Bạch Ngân và Phi Dạ đều dừng lại. Kinh ngạc mở to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Thiên Túng. “Wow, không phải chứ, lại lên cấp rồi sao?!” Phi Dạ nhịn không được oa oa kêu to. “Tiểu Thiên thật là một thiên tài!” Vẻ mặt Bạch Ngân vẫn kiêu ngạo, nhưng vẻ mặt kia nhìn thế nào cũng thấy giống đang nhìn con gà trống lớn nhà mình chọi gà thắng. Giờ phút này, Diệp Thiên Túng chỉ cảm thấy vùng đan điền một trận đau đớn thấu xương. Luồng khí xoáy tụ nháy mắt bị ép vào bên trong tinh thể màu đen. Tinh thể màu đen càng trở nên tinh thuần! Chư Thần dực mở rộng gấp bội lần, năng lượng hắc ám trên nó càng phát ra tinh thuần. Mỗi chiếc lông vũ như lưỡi dao sắc bén cũng nhuốm ánh sáng kim loại đen bóng. “Lên cấp rồi! Lên cấp rồi!” Phi Dạ lại cao hứng kêu to. Ánh mắt Bạch Ngân căng thẳng nhìn chằm chằm Diệp Thiên Túng, sợ hãi nói: “Không đúng, nàng vẫn chưa hoàn thành lên cấp!” Phi Dạ nghe xong lời này, không khỏi ngưng thần nhìn lại. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng con hổ kia cẩn thận hơn mình nhiều. Vừa nhìn, hắn không khỏi trừng lớn hai mắt, quả thực bị kích thich không nhẹ: “Nàng liên tục lên cấp! Thật là biến thái không có thiên lý!” Đúng vậy, lúc này ngay cả Diệp Thiên Túng cũng chấn động không thôi. Sau khi nàng lên cấp Kiếm Sư, chẳng những thân thể không dừng lại, còn liên tục không ngừng hấp thu năng lượng bên ngoài, tựa hồ càng thêm điên cuồng! Nói như vậy, sau này muốn lên cấp tương đối phiền toái rồi. Còn hiện giờ nàng đang có xu thế đột phá lên Kiếm Sư cấp ba. Nhưng nàng không phát hiện ra đang không ngừng tiến vào thân thể của nàng, trừ đại bộ phận là nguyên tố hắc ám còn có một lượng lớn quan nguyên tố trộn lẫn. Ngay khi luồng khí xoáy tụ một lần nữa tập trung quanh tinh thể màu đen, luồng khí xoáy của quang nguyên tố cũng bắt đầu rục rịch, không ngừng mở rộng. Một tinh thể màu bạc có thể nhìn thấy bằng mắt thường xuất hiện giữa luồng khí xoáy màu trắng. Bạch Ngân là dị thú thượng cổ am hiểu quang nguyên tố, rất nhanh hắn liền phát hiện ra dị trạng này. Lúc này hắn cũng không thể bảo trì cái hình tượng cao quý lịch sự tao nhã của mình nữa, chợt thốt lên: “Tiểu Thiên dĩ nhiên là song nguyên thể, hơn nữa còn là song nguyên thể nguyên tố quang minh và hắc ám! Thật sự là thiên phú kinh người!” Tiện đà, hắn giống như nghĩ đến cái gì, nhoẻn miệng cười, rất có vài phần hương vị tàn nhẫn: “Xem ra tiền đồ của Thánh môn thật sự là đáng lo a!” “Không được rồi, nếu Tiểu Diệp cứ phát triển với mức độ này, nếu tương lai còn lợi hơn ta, không cần ta nữa thì phải làm sao bây giờ?” Phi Dạ đột nhiên thốt ra những lời này làm cho Bạch Ngân cũng ngẩn ngơ không thôi. Đúng vậy! Nếu muốn đứng bên cạnh nàng, phải không ngừng trở nên mạnh mẽ! Chỉ có trở nên mạnh mẽ mới có thể đứng phía sau nàng, đứng ở nơi nàng quay đầu là có thể nhìn thấy. “Lực lượng quang nguyên tố của nàng còn chưa đủ để ngưng khí thành binh? Song kiếm khí, nói ra đều dọa người......” Bất quá, còn không đợi Phi Dạ nói xong, một thực tế đã trực tiếp đả kích hắn thương tích đầy mình, máu me đầm đìa. Chỉ thấy một xà tiên (roi da) dài chừng tám thước mơ hồ thành hình trong không khí. Bạch Ngân và Phi dạ đã mất đi năng lực miễn dịch, cũng không trông chờ Diệp Thiên Túng ngưng thành một binh khí bình thường. Xà tiên coi như thích hợp đi. Nhưng rất nhanh, xà tiên kia dựng thẳng lên phá vỡ ảo tưởng của bọn họ. So với những xà tiên bình thường ‘ghê rợn’ hơn rất nhiều. Kia hẳn là một cây Lang Nha tiên màu bạc gắn đầy những chiếc kim bén nhọn, mặc dù ngưng kết từ quang nguyên tố nhưng quanh thân Lang Nha tiên lại phiếm huyết sắc. Như vậy không khỏi làm người ta cảm thán: quả nhiên là người nào dùng vũ khí ấy nha! (Lang Nha tiên: một loại xà tiên, ta cũng ko rõ lắm nên để y nguyên tên nó như vậy T_T) “Quá bưu hãn rồi! Kiếm này khí, ngoan độc!” Phi Dạ bị kiếm khí này làm cho kinh hãi. “Kiếm khí của một người phản ánh tính cách của người đó. Quang nguyên tố cư nhiên cũng có thể hình thành kiếm khí ác độc như vậy, xem ra muốn đứng phía sau Tiểu Thiên, nhất định phải dính đến máu tanh rồi.” Bạch Ngân nói những lời này, đáy mắt một mảnh nhu hòa. Phi Dạ nghe xong, trêu tức nói: “Như thế nào? Sợ?” “Hừ, Bạch Ngân ta sống một ngàn năm, cũng không biết chữ sợ viết như thế nào. Chỉ cần Tiểu Thiên không bị thương tổn, thương tổn người khác thì có sao?” Có lẽ đối với người khác, kiếm khí như vậy thực bá đạo, tanh mùi máu. Nhưng chỉ cần nó có thể trở thành vũ khí bảo hộ Tiểu Thiên, ác độc hơn nữa, tanh mùi máu hơn nữa thì cũng có sao? Phi Dạ nhất thời ánh mắt sáng lên: “Không tệ, Tiểu Ngân Tử, hai ta cuối cùng cũng có thời điểm ý kiến thống nhất. Ai! Thật sự đáng tiếc, nếu không có ta, Tiểu Diệp nói không chừng sẽ chọn ngươi, mặc dù cơ hội như thế có vẻ xa vời.” “Ngu ngốc, câm miệng!” Bạch Ngân thật hận không thể đem cái tên tự cho mình là đúng này ném ra khỏi cốc. Diệp Thiên Túng mặc dù đang tu luyện, nhưng cũng rành mạch nghe được những lời hai người này nói. Ý muốn được bảo hộ nàng trong đó, kẻ ngốc nghe còn hiểu được huống chi Diệp Thiên Túng cực kỳ thông minh. Tuy nội tâm nàng vẫn lạnh như băng, nhưng trên núi băng đó cũng đã in dấu bóng dáng hai người kia, không khắc sâu, nhưng rõ nét có thể thấy được. Một trận khí mãnh liệt dao động, Diệp Thiên Túng rõ ràng cảm thấy quang nguyên tố ít đến thương cảm trong cốc điên cuồng hướng về phía nàng trong nháy mắt. Nhớ rõ lần trước Ngưng Khí thành binh mất một tháng, bây giờ ngắn ngủn thời gian ba canh giờ, Diệp Thiên Túng chẳng những từ Kiếm Sĩ cấp năm nhảy lên Kiếm Sư cấp ba, quang nguyên tố cũng đã ngưng khí thành binh! Tuy rằng, một tháng qua nàng vất vả cực khổ, nhưng loại tốc độ này có thể nói là yêu nghiệt. Cho dù là Diệp Thiên Túng cũng không khỏi âm thầm ở trong lòng nói: Con mẹ nói, ta thực là một thiên tài! Hai nguồn sáng hắc bạch đan xen vào nhau dần dần tiêu tán, thân ảnh Diệp Thiên Túng chậm rãi hiện ra. Giờ phút này, hình tượng của nàng thật sự là có điểm đẹp đến kinh hãi thiên địa, quỷ thần khiếp sợ. Phía sau là Chư Thần dực tràn ngập các loại màu sắc, hoa lệ vô cùng. Trong tay cầm Đoạn Hồn tiên (Đoạn Hồn: là tên của xà tiên nhé) phiếm huyết sắc, thân thể phấn nộn mềm mại tỏa ra khí tức thánh khiết nhưng dung nhan lại mang vẻ yêu nghiệt xinh đẹp đến cực điểm. Mái tóc màu bạc tùy ý tung bay trong gió. Nàng như yêu quái mê hoặc thiên hạ, làm cho người ta nhịn không được trầm mê trong đó, không thể tự thoát ra. “Đoạn Hồn! Đi!” Theo tiếng hô của Diệp Thiên Túng, Lang nha tiên mang theo huyết quang bay về phía một khối đá khổng lồ trong cốc, chỉ nghe bính một tiếng, khối đá kia hóa thành vô số cục đá vụn, uy lực làm cho người ta không thể không sợ hãi! “Tiểu Diệp Diệp, ngươi thật sự rất lợi hại! Hiện tại ngươi trở nên mạnh mẽ rồi, về sau cần phải bảo hộ ta nha!” Phi Dạ nhịn không được làm nũng nói. “Tiểu Thiên, chúc mừng!” Bạch Ngân vẻ mặt vui sướng. Nhìn một mị hoặc một cao quý lại đồng dạng chân thành, tuấn nhan ấm áp lòng người. Diệp Thiên Túng rốt cục nhịn không được nói: “Cám ơn các ngươi! Bạch! Dạ!”