Chương 10: Ta giúp ngươi!
“Ngươi......” Tề Thiên Ngạo đã không biết phải nói gì để diễn tả tình trạng sắp hỏng mất của mình. Uổng cho hắn còn được xưng là đệ nhất thiên tài Thánh Thiên đế quốc, thực sự nên để cho những trưởng lão kia nhìn xem cái gì mới chân chính là không chút nhân tính! Ngay cả ca ca mình – Thánh môn đệ nhất thiên tài cũng chỉ mười tuổi ngưng khí thành binh mà thôi. Mà nữ đồng mười tuổi này dĩ nhiên là một Kiếm Thánh, còn là một Kiếm Thánh mình không thể nào suy đoán được cấp bậc. Không thể không nói, đối mặt với nữ đồng lãnh diễm tuyệt luân này, hắn có một loại cảm giác quen thuộc trước nay chưa từng có. “Ngươi tên là gì?” Tề Thiên Ngạo nhịn không được hỏi. “Thiên Túng, nhưng là...... Ta họ diệp.” Diệp Thiên Túng nói ra những lời này, bên miệng lập tức tràn ra một lúm đồng tiền hoa lệ tới cực điểm. “Diệp Thiên Túng?” Nghe thế cái tên, Tề Thiên Ngạo đột nhiên có cảm giác bỗng nhiên tỉnh ngộ. Trách không được nàng lại xinh đẹp như thế, nguyên lai nàng đúng là nữ nhi của Ám Ma Tộc Thánh Vương Diệp Phong! Mà nàng cho mình cảm giác quen thuộc cũng là bởi vì nàng cực kỳ giống nữ tử trong bức họa phụ thân mình treo trong mật thất, nữ tử kia từng là Thánh nữ đệ nhất của Thánh Môn – Mục Tiêm Tuyết. “Mẫu thân của ngươi chính là Mục Tiêm Tuyết đúng không?” Tề Thiên Ngạo cũng không biết trong lòng của mình vì sao ẩn ẩn cất giấu một cỗ mâu thuẫn. Là vì nàng chính là nữ nhi của nữ nhân phụ thân mình yêu sao? “Đúng.” “Ngươi là nữ nhi của Diệp Phong và Mục Tiêm Tuyết?” Tề Thiên Ngạo lại mở miệng hỏi. “Đúng vậy.” “Từ sau trận chiến ở Ngọc Ma Phong năm năm trước, ngươi vẫn trốn ở chỗ này sao?” Khi nói lời này, ngay cả Tề Thiên Ngạo cũng không phát giác, thanh âm của hắn có chút đau lòng. “Đúng, bất quá không phải trốn, mà là trừ bị lực lượng, chuẩn bị báo thù!” “Báo thù?” Tề Thiên Ngạo trong lòng cả kinh. Mặt tràn đầy ngạc nhiên. “Ngươi chẳng lẽ không biết kẻ thù mà ngươi phải đối mặt là như thế nào sao?” “Biết, vậy thì thế nào? Nếu bọn họ dám huyết tẩy tộc của ta, sẽ phải chịu thiên đao vạn quả. Đừng nói là một Thánh môn nhỏ nhỏ, chính là toàn bộ đại lục, Diệp Thiên Túng ta cũng không có nửa chữ sợ. Nếu thiên địa đối với ta bất nhân, như vậy hủy đi thiên địa này có làm sao?” Lời nói này quả thực cuồng ngạo cực kỳ, tàn nhẫn cực kỳ. Nếu người khác nghe được, hơn phân nửa sẽ nghĩ đến người này đang nói mộng. Nhưng Tề Thiên Ngạo biết nàng làm được! Nhưng giờ phút này, Tề Thiên Ngạo trong lòng đột nhiên xuất hiện nghi hoặc, hắn không khỏi hỏi: “Ngươi vì sao trả lời câu hỏi của ta? Chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ nói ra sao?” “Ha ha,” Diệp Thiên Túng cười dị thường xinh đẹp, nàng chậm rãi nói: “Ngươi gặp qua người chết có thể nói sao?” Tề Thiên Ngạo kinh hãi, nàng lại muốn giết mình! Đúng vậy, sở dĩ nàng trả lời mình, là vì nàng đã coi mình là người chết!? Tề Thiên Ngạo trong lòng nổi lên một cỗ mất mát trước nay chưa hề có. Ngay tại thời điểm thần chí hắn dao động, Đoạn Hồn tiên đã vụt tới tấn công. “Đợi chút!” Tề Thiên Ngạo cuối cùng phục hồi lại tinh thần, vẻ mặt kiên nghị. Đoạn Hồn tiên cách mặt Tề Thiên Ngạo một ly chợt dừng lại, Tề Thiên Ngạo vẫn không né tránh, giống như kiếm khí đoạt mạng người kia không phải ở trước mặt hắn, phần khí phách này dĩ nhiên làm người ta khâm phục. Nhưng trong những người khâm phục đó không bao gồm Diệp Thiên Túng, đối với nàng, rõ ràng trốn được còn ở đó mà khoe anh hùng, chính là một chữ – ngốc! Nàng thoáng nhíu mày, rất không kiên nhẫn hỏi: “Ngươi còn có di ngôn?” Nghe được câu này, khóe miệng Tề Thiên Ngạo rõ ràng giật giật. Nhưng hắn vẫn kiên định nói: “Ta giúp ngươi! Ta giúp ngươi hoàn thành kế hoạch báo thù của ngươi, điều kiện là giữ lại cái mạng của ta, như thế nào?” “Nha?” trong mắt Diệp Thiên Túng nhanh chóng xẹt qua một đạo lưu quang. “Ngươi dựa vào cái gì giúp ta?” “Chỉ bằng ta mang họ Tề Thiên!” Không thể không nói, hiện tại Tề Thiên Ngạo thật có thể nói là khí phách thiên thành, giống như thiên nhân. “Ngươi là nhi tử của Tề Thiên Minh?” Lúc này một thanh âm cực kỳ cao quý từ không trung truyền đến, trong nháy mắt, hai thân ảnh tuấn mỹ thoát tục dĩ nhiên xuất hiện bên người Diệp Thiên Túng. Nhìn thấy hai người này, con mắt Tề Thiên Ngạo thiếu chút nữa rơi ra. Lại là hai cao thủ nhìn không ra cấp bậc, hơn nữa còn là hai nam tử tuyệt thế khuynh thành. Tướng mạo, khí phách này đúng là cùng đại ca tương xứng, Tề Thiên Ngạo trong lòng thầm suy nghĩ. Hắn còn kinh ngạc phát hiện, từ khi hai nam tử này bắt đầu xuất hiện, ánh mắt Diệp Thiên Túng nhu hòa rất nhiều, ba người kia đứng chung một chỗ, dị thường hài hòa, quả thực là tựa như ảo mộng, tuyệt mỹ khôn kể. Thấy vậy trong lòng Tề Thiên Ngạo chua xót không thôi. “Tiểu Diệp Diệp, ta nói ngươi hôm nay như thế nào tu luyện lâu như vậy? Nguyên lai là bị con cóc quấn lấy!” Phi Dạ không khách khí nói, lời nói vẫn ác độc như trước. “Ngươi nói ai là con cóc?” “Chính là ngươi! Ngươi bất quá là con mồi của Tiểu Diệp, còn muốn giúp Tiểu Diệp, chỉ bằng một Kiếm Thánh nho nhỏ như ngươi! Hừ!” Phi Dạ mặt tràn đầy khinh thường, thái đố khinh bỉ kia làm cho Tề Thiên Ngạo hai mắt bốc hỏa. Đúng lúc này, thanh âm cao nhã kia lại vang lên: “Ngươi vẫn chưa trả lời, ngươi có phải là nhi tử của Tề Thiên Minh hay không?” Tề Thiên Ngạo lúc này mới nhìn về phía Bạch Ngân, có chút cảnh giác nói: “Đúng thì thế nào?” “Nếu như là như vậy, ” Bạch Ngân tao nhã cười, ôn nhu nói Diệp Thiên Túng: “Tiểu Thiên, Tề Thiên Ngạo này thật sự có thể giúp ngươi. Ngươi nên biết Tề gia trong tứ đại gia tộc đế quốc, phụ thân hắn là chủ nhân của Tề gia.” “Đúng vậy, ta có thể làm cho ngươi dễ dàng lẫn vào đế quốc hoặc là Thánh môn, hơn nữa ta cũng sẽ đem hết khả năng giúp ngươi!” Tề Thiên Ngạo giống như muốn chứng minh chính mình, có chút bức thiết nói. Diệp Thiên Túng cực kì thông minh tất nhiên biết, lẫn vào Thánh môn tuyệt đối là một biện pháp tốt. Không hề do dự, nàng nói: “Được, ta không giết ngươi. Làm trao đổi, ta cần một thân phận, một thân phận có thể đứng dưới ánh mặt trời. Đã đến lúc nên đi ra hảo hảo ngao du một chút!” Thấy Diệp Thiên Túng thẳng thắn đáp ứng, Tề Thiên Ngạo cũng có chút ngoài dự tính. “Ngươi vì sao đáp ứng nhanh chóng như vậy, không sợ ta có mục đích khác sao?” “Mục đích? Trên người ta đã không còn thứ gì để mất còn sợ gì sao, nhưng thật ra ngươi nếu quả thật có mục đích, ngươi nên chuẩn bị để mất đi thứ gì đó.” Không biết vì sao, nghe nói như thế, bất kể là Tề Thiên Ngạo hay là Phi Dạ cùng Bạch Ngân đều một trận chua xót khó có thể kiềm chế được. Bọn họ phảng phất thấy được ẩn dưới khuôn mặt lãnh diễm kia là một tâm hồn lạnh như băng. “Tiểu Diệp, cái gì gọi là không còn gì để mất, ngươi còn có ta a! Ngươi nỡ vứt bỏ ta sao? Ta bất kể ngươi là ra khỏi cốc, lên núi đao hay là xuống biển lửa, tính ta một người!” Phi Dạ không chịu nổi cái không khí này, một phen kéo Diệp Thiên Túng ôm chặt đến chết đi được. “Còn có ta! Tiểu Thiên.” Năm năm rồi, năm năm sớm chiều ở chung, chẳng lẽ còn không đủ để cho ngươi tín nhiệm ta sao? Bạch Ngân vẻ mặt thâm tình nói. “Còn có ta!” Tề Thiên Ngạo cũng dị thường muốn đem ấm áp của mình tất cả đều đưa cho nữ đồng lạnh như băng này, không chút nghĩ ngợi thốt lên. Hắn vừa nói xong, hai tầm mắt có thể so với laser đều hướng vào hắn, thiếu chút nữa đem hắn bắn thành gà nướng. “Ta liền biết tiểu tử ngươi ý đồ bất chính, cái gì còn ngươi nữa? Nơi này có chuyện của ngươi sao?” Phi Dạ trực tiếp kích động oa oa kêu to. Bạch Ngân mặc dù không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng biểu đạt: tiểu tử, ta khuyên ngươi khiêm tốn một chút! Diệp Thiên Túng nhìn một màn này, băng cứng trong lòng cũng lặng lẽ tan ra, nàng thầm nghĩ: kỳ thật, con mồi biến thành đồng bọn, thật cũng không tệ!