Chương 14: Tài năng sơ hiện
Đám người Âu Dương Thiên Nhai nghe xong lời này, theo phản xạ nhìn về hướng Âu Dương Tuyết. Chỉ thấy Âu Dương Tuyết giống như một bức tượng, không hề nhúc nhích. Chỉ có đôi mắt hướng Âu Dương Thiên Nhai xin giúp đỡ, nhưng chuyển hướng nhìn Diệp Thiên Túng lại là tràn đầy oán độc. “Này...... Tề muội, Tiểu Tuyết bị làm sao vậy?” Âu Dương Thiên Nhai vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ hỏi. Theo thân pháp vừa rồi của Diệp Thiên Túng, hắn và Bắc Thần Diêm cũng biết là biểu muội của Tề Thiên Ngạo không hề đơn giản. Bọn họ tự hỏi vừa rồi, chính mình cũng không có khả năng thoát thân, huống chi là một Kiếm Sĩ mới như Âu Dương Tuyết. Diệp Thiên Túng chính là mặt không chút thay đổi nói: “Không có gì, chỉ là chút giáo huấn nho nhỏ mà thôi. Một canh giờ sau, nàng có thể cử động.” Kỳ thật, Diệp Thiên Túng phát hiện trên đại lục này, kỹ năng của Võ Tu Giả cực kỳ khuyết thiếu. Chẳng qua chỉ dựa vào sức mạnh và tốc độ để đánh ngã kẻ địch, mà mình lúc làm sát thủ đã học qua thủ pháp điểm huyệt giết người, thủ thuật phân cân thác cốt (như kiểu rút gân, bẻ xương ấy), thuật thôi miên, không thể nghi ngờ gì có thể tung hoành ngang dọc trong giới võ tu. Điểm huyệt định thân là phương pháp điểm huyệt cơ bản nhất, nhưng xem ra trong mắt người khác liền không khác gì đầm rồng hang hổ. “Trời ạ, ngươi làm như thế nào vậy?! Thật khó tin, thật lợi hại!” Diệp Thần cá tính cởi mở, không che dấu chút tình cảm kính nể nào của mình, ngay cả cảm giác ghen tị lúc đầu cũng vơi đi không ít. Lúc này, Diệp Thần lặng lẽ tiến đến bên người Diệp Thiên Túng, cực kỳ nhỏ giọng nói: “Ta vốn chán ghét Âu Dương Tuyết, mặt ngoài một kiểu, sau lưng một kiểu. Tuy rằng, ngươi cùng một chỗ với Thiên Ngạo ca ca của ta, nhưng tính cách này của ngươi, ta thích!” Nói xong còn nháy nháy mắt với Diệp Thiên Túng. Thật là một cô nương thẳng thắn cởi mở! Diệp Thiên Túng luôn luôn chán ghét người xa lạ, nhưng đối với Diệp Thần cũng sinh ra hai phần thích, cho nên, không chút nào keo kiệt hướng Diệp Thần gật đầu cười. Thoáng chốc, như bách hoa nở rộ, băng tuyết tan rã, làm cho người ta hoa mắt thần mê. Âu Dương Thiên Nhai chợt dừng lại lời muốn nói, qua hơn nửa ngày mới kịp phản ứng. Hơi có vẻ mất tự nhiên nói: “Tề muội, ngươi cũng không cần chấp nhặt với Tiểu Tuyết, bỏ qua cho nàng đi, coi như Âu Dương Thiên Nhai ta thiếu ngươi một ân tình, ngày sau ngươi có cần, Âu Dương Thiên Nhai ta nhất định không từ chối, nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng sẽ không ngại!” Nghe xong lời này, Tề Thiên Ngạo cùng Bắc Thần Diêm trong lòng nhịn không được hô to: Đê tiện! Tiểu tử này rõ ràng lấy việc công làm việc tư, lợi dụng muội muội của mình để tán gái! Hiển nhiên không chỉ một người nghe ra hàm ý trong lời nói này, chỉ nghe Phi Dạ ôn hòa nói: “Với tính cách này của muội muội ngươi, Thiên Nhai huynh sẽ phải rất nhiều lần nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng a!” Diệp Thiên Túng tuy rằng thiên phú dị bẩm, nhưng đối với tình cảm nhận thức rất chậm chạp. Nàng đã sớm nhìn ra thân phận mấy người này, hẳn là tiểu thư công tử của tứ đại gia tộc Thánh Thiên: Bắc Thần gia, Diệp gia cùng Âu Dương gia. Khi chính mình còn chưa có phe cánh, nàng sẽ tận lực tránh xung đột với bọn họ. Huống hồ, so với nhận được sự hứa hẹn của một trực hệ huyết mạch Âu Dương gia, Âu Dương Tuyết liền có vẻ không quan trọng bằng. “Được!” Diệp Thiên Túng gọn gàng trả lời. Vừa dứt lời, nàng liền như gió mát lướt nhẹ qua người Âu Dương Tuyết. Ai ngờ đột nhiên có dị biến, Âu Dương Tuyết sau khi cử động được, thân ảnh lập tức lui về phía sau, la lớn: “Tật Tuyết, đi!” Sau một tiếng này, trên không trung xuất hiện một thanh băng kiếm màu trắng, dài chừng hai thước, trên chuôi kiếm là ngôi sao sáu cánh như hoa tuyết, rõ ràng do thủy nguyên tố ngưng kết thành. Âu Dương Tuyết cư nhiên gọi ra kiếm khí muốn đánh lén! Âu Dương Thiên Nhai cùng Bắc Thần Diêm cảm thấy kinh hãi. Tuy rằng, Diệp Thiên Túng là võ giả, nhưng nàng dù sao tuổi còn quá nhỏ. Hai người không chút do dự, vội vàng muốn gọi ra kiếm khí để cứu viện. Nhưng bọn họ không nhìn thấy, ba người Tề Thiên Ngạo từ khi Âu Dương Tuyết bắt đầu xuất ra kiếm khí, vẫn dùng một loại thái độ vô cùng cười nhạo nhìn nàng. Đối mặt nghênh diện với Tật Tuyết, Diệp Thiên Túng động cũng chưa động, chẳng qua là nhẹ nhàng giơ tay lên, dường như cực kỳ thong thả vỗ lên thân kiếm. Kiếm khí kia liền như tăng tốc quay ngược trở lại, bay về phía Âu Dương Tuyết. Tình huống này làm cho Âu Dương Thiên Nhai và Bắc Thần Diêm khó lòng phòng bị, còn chưa kịp cứu viện, Tật Tuyết kia ngay lập tức vòng một vòng quanh cổ Âu Dương Tuyết, “Bành” một tiếng rồi đâm xuống đất. Âu Dương Tuyết như bị mất hồn, sợ tới mức ngã ngồi trên mặt đất. Tật Tuyết vòng quanh cổ một vòng, đem mái tóc dài đến mông của nàng trong nháy mắt biến thành tóc ngắn. Nhưng Âu Dương Tuyết thích đẹp như mạng đã không còn thời gian để ý tới tóc của nàng. Vừa rồi, nàng sâu sắc cảm nhận được một loại sát khí sâu tận xương tủy, nàng rõ ràng cảm giác được một loại tư vị lạnh như băng xẹt qua cổ mình. Giờ phút này, nàng đối với tiểu cô nương trước mắt không còn nửa phần ghen tị, chỉ còn sợ hãi. Đối mặt với loại tình huống này, Âu Dương Thiên Nhai cũng không tức giận, hắn biết tất cả đều là trách muội muội của hắn gieo gió gặt bảo. Từ nhỏ hắn đối với muội muội cùng cha khác mẹ này cũng không có hảo cảm, giống như suy nghĩ của Tề Thiên Ngạo cùng Bắc Thần Diêm, vừa rồi cầu tình chỉ là vì khiến cho Diệp Thiên Túng chú ý mà thôi. Hắn chẳng qua thấy rất kỳ quái, một tiểu cô nương chừng mười tuổi sao có thể thay đổi phương hướng của kiếm khí tự thân Tiểu Tuyết ngưng kết. Bắc Thần Diêm lúc này trong lòng cũng nghi hoặc không thôi. Nhưng bọn họ đều nghĩ tất cả đều vì Diệp Thiên Túng là một Võ Tu kì tài. Bọn họ hoàn toàn không nghĩ tới nàng là một Kiếm Tu Giả. “Được rồi, Tề muội, Tiểu Tuyết, tất cả mọi người đều là bằng hữu, bởi vì cái gọi là không đánh thì không quen biết, hôm nay mọi người coi như so tài một trận, không cần so đo nữa! Đúng rồi, Thanh Vân thành mấy ngày gần đây khá náo nhiệt, phụ thân của Tiểu Thần, Diệp thành chủ tựa hồ muốn đấu giá một vật gì đó, mọi người có muốn đi xem một chút không!” Bắc Thần Diêm ôn nhu như gió xuân nói. Diệp Thiên Túng là người thông minh, hiện tại rõ ràng thấy mình đã chiếm thế thượng phong, còn cắt tóc Âu Dương Tuyết, làm cho nàng mất mặt. Mà bây giờ Bắc Thần Diêm đã có ý không bàn đến chuyện này nữa, lập tức nói sang vấn đề khác, hiển nhiên thấy được hắn có ý muốn che chở nàng. Diệp Thiên Túng cũng là kẻ biết thời thế, lập tức nói: “Được, Thiên Ngạo đại ca, chúng ta cũng đi nhìn xem!” “Hảo, hảo, nhà của ta sẽ náo nhiệt lắm đây! Thiên Túng muội tử, các ngươi đến nhà của ta ở đi, hai ngày sau mới là ngày bán đấu giá. Ta nói cho các ngươi biết, đây chính là đồ tốt ngàn năm khó có được, nếu không phải sợ có người đến đoạt đi, cha sẽ không lấy ra bán đấu giá đâu!” Diệp Thần có chút tiếc hận nói. Đúng vậy, mang ngọc mắc tội. Diệp gia tuy là một trong tứ đại gia tộc Thánh Thiên, nhưng là gia tộc nhỏ nhất. Thay vì để cho những gia tộc khác, thậm chí là Thánh môn dòm ngó, chẳng bằng đường đường chính chính để cho họ tranh đoạt đi. Nghĩ như vậy, Diệp Thiên Túng trong mắt lóe lên một đạo tinh quang. Nàng đột nhiên thân mật kéo tay Diệp Thần nói: “Đi! Đến nhà của ngươi!” Bộ dáng không chút nào làm bộ một lần nữa giành được sự tán thưởng của Diệp Thần. Mấy người vô cùng cao hứng khởi hành. Đi theo phía sau cùng ngược lại không phải Âu Dương Tuyết nhắm mắt theo đuôi mà là Tề Thiên Ngạo. Người này còn đang đắm chìm trong một tiếng “Thiên Ngạo đại ca” của Diệp Thiên Túng không thể tự thoát ra được. Diệp Thiên Túng nghe Diệp Thần ở bên cạnh thao thao bất tuyệt, bên miệng ngưng tụ một chút ý cười: bảo vật, ta tới rồi!