Chương 33: Tuyệt đối bao che!
Tính toán qua loa, ba người Thiên Túng đã nán lại Ma Thú Sâm Lâm hai ngày rồi. Điều này nghĩa là ba huynh đệ Tề gia đã hai ngày không thấy nàng. Theo kinh nghiệm của trước đây, tuyệt đối có người gặp xui xẻo, mà xui xẻo rất có thể là hai thuộc hạ trực hệ của nàng, Tề Phong cùng Tề Vũ. Phải nói Tề gia Tam Huynh Đệ bình thường đều là người rất bình tĩnh, nhưng mỗi khi đụng phải chuyện của Thiên Túng, thậm chí vượt qua 12 canh giờ không thấy nàng thì tuyệt đối sẽ khẩn trương đến nổi điên.Lần này, ba người Thiên Túng thu hoạch tương đối, cũng không muốn chậm trễ thời gian nữa, rất nhanh rời khỏi Ma Thú Sâm Lâm, hướng đỉnh núi Thánh Linh bay đi. Lần thăng cấp này làm cho tốc độ của bọn họ tăng lên gấp đôi có thừa, rất nhanh, ba người liền trở về Thánh môn.Thời điểm mấy người đi ngang qua Thánh môn tháp thì có vài bóng người chặn ba người lại.Ngăn tại trước mặt tổng cộng có năm người, cầm đầu là người quen cũ Tần Mộng Yên. Đứng ở bên cạnh nàng chính là một nữ tử chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Nữ tử này mày kiếm mắt hạnh, mũi thon mặt tròn, da giống như bạch ngọc, anh khí bức người. Mặc dù không coi là mỹ nhân, cũng có một cổ khí chất cao quý ngạo nghễ. Theo sau bọn họ là ba nam tử chừng hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi. Ba người này đều là cẩm y hoa phục, đeo ngọc quan kim, vừa nhìn liền biết là đệ tử của đại gia tộc. Trong ba nam tử này, có một người làm Thiên Túng thấy nhìn quen mắt. Người này một gương mặt trẻ con, ngũ quan thanh tú, rõ ràng là người năm đó trên vách đá, một trong ba đệ tử Thánh môn nàng đụng phải — Lục Hạo!“Ơ, đây không phải là tiểu sư muội trẻ tuổi nhất Thánh môn chúng ta sao! Thế nào hôm nay không quấn lấy Thiên Sách ca ca của ngươi, ngược lại cùng người khác đi ra ngoài?” Tần Mộng Yên vừa đi lên vừa kiêu ngạo nói, ánh mắt tham lam dừng trên người hai huynh đệ Bạch gia, rồi sau đó tràn đầy ghen tỵ nhìn chằm chằm Thiên Túng. Nàng cho là lời như vậy ít nhiều sẽ làm Tề Thiên Túng giận giữ. Ai ngờ Thiên Túng nhìn cũng chưa từng nhìn năm người bọn họ, mà là kéo hai người Bạch Tử Nhan sắp bộc phát vòng qua.Không nhìn, đây là tuyệt đối không nhìn! Cái này so với châm chọc còn làm người ta khó chấp nhận hơn.“Tề Thiên Túng, ngươi không nghe thấy ta đang nói chuyện với ngươi sao? Cư nhiên đối với lời của sư tỷ không tôn trọng, ngươi có giáo dục hay không?” Tần Mộng Yên giận đến mặt đỏ rần, lớn tiếng quát. Nữ tử anh khí bên cạnh nàng mày kiếm cũng nhăn lại. Ngược lại Lục Hạo đó, ôn tồn khuyên can: “Mộng Yên sư muội, ngươi hơi nặng lời, mọi người đều là sư huynh đệ, sư tỷ muội, cũng đừng so đo nhiều như vậy.” Nói xong, Lục Hạo hoàn hướng Thiên Túng hết sức hữu hảo cười nhẹ một tiếng, Tần Mộng Yên thấy thế càng ghen tỵ hơn.“Này, Tề Thiên Túng, chẳng lẽ ngươi điếc sao? Người ngày đó không phải là rất uy phong sao? Thế nào hiện tại làm con rùa đen rút đầu, ngươi sợ sao?” Tần Mộng Yên như cũ không biết sống chết la hét.Thiên Túng rốt cuộc dừng bước, chậm rãi xoay người lại, lạnh lùng cười một tiếng, “Ngươi biết người và chó khác nhau ở điểm nào không?”Mọi người thấy Thiên Túng dừng lại, đều cho rằng nàng muốn bộc phát. Ai ngờ nàng sóng nước chẳng xao hỏi một vấn đề như vậy, trực tiếp khiến mọi người như tên Hòa thượng lùn 2 thước với tay sờ không đến đầu (*vì phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì).Tần Mộng Yên nhất thời không phản ứng kịp, ngây ngốc hỏi: “Cái gì khác nhau?”“Khác nhau chính là chó nếu như cắn ta một cái, như vậy ta tuyệt đối sẽ không cắn lại chó điên. Bất quá, nếu như con chó này không biết sống chết, như vậy ta không ngại cho nó được đầu thai một lần nữa, nói không chừng nó vận khí tốt, liền thoát khỏi kiếp súc sinh, biến thành người rồi.”Thiên Túng lời vừa nói, hai người Bạch Tử Nhan đã sớm không nhịn được ủng hộ: “Nói thật hay!”“Đúng vậy, ca, nếu vừa rồi ta động thủ, cũng liền trở thành súc sinh rồi. Thật là nguy hiểm! Nguy hiểm thật!” Bạch Tử Du vừa nói vừa ôm ngực giống như Tây Thi, khẽ vuốt ngực, động tác kia muốn bao nhiêu mị liền có bấy nhiêu. Bất quá, ở đây tựa hồ chỉ có một mình Thiên Túng có tâm tư thưởng thức.“Ngươi...... Ngươi!” Tần Mộng Yên bị tức đến nói không ra lời, ngay cả mặt cũng nghẹn tím.“Ngươi cái gì ngươi?” Thiên Túng không xuất khẩu thì thôi, vừa xuất khẩu cơ bản làm người ta tức chết, cạn tào ráo mán nói: “Thế nào, còn muốn cắn người a! Nhìn mặt ngươi cũng thành màu tím rồi! Ngươi không phải biết không? Nữ nhân kiêng kỵ nhất tức giận, mỗi lần tức giận lại có thêm một nếp nhăn, nhìn dáng vẻ của ngươi hẳn là thường tức giận rồi, nếp nhăn dầy thành một xấp. Dáng dấp xấu xí không phải là lỗi của ngươi, nhưng ra ngoài hù dọa người là không đúng rồi, ngươi chính là mau một chút trở về đi thôi!” Nói đến chỗ này, Thiên Túng còn rất là hảo ý cười một cái, nhìn Tần Mộng Yên quả muốn hộc máu ba lít.Nhất là Lục Hạo kia, giống như đổ thêm dầu vào lửa, rõ ràng là đã nụ cười thành tiếng. Mặc dù kịp thời để nữ tử anh khí kia trợn mắt nhìn thu về, nhưng “nội thương” của Tần Mộng Yên rõ ràng tăng thêm. Ai ngờ trận tiếng cười này mới vừa đè xuống, một trận tiếng cười lớn hơn khác liền vang lên.“Ha ha ha ha...... Làm ta cười chết rồi!” Hai huynh đệ Bạch Tử Nhan cười đến được kêu là cảnh xuân rực rỡ ấm áp.“Đủ rồi!” Tần Mộng Yên hét to một tiếng, hiển nhiên gần như nổ tung.Khuôn mặt Thiên Túng âm ngoan nhìn chằm chằm Tần Mộng Yên, lại khôi phục biểu tình lạnh lùng nói với hai người Bạch Tử Nhan: “Không cần để ý tới những con tôm nhỏ này, chúng ta đi!”“Đợi đã nào…!” Nữ tử anh khí kia rốt cuộc không nhịn được mở miệng nói. Nàng cũng không nghĩ Tề Thiên Túng này khó đối phó như vậy.Thiên Túng cũng quay lại đối mặt với nữ tử anh khí, bởi vì nàng biết nữ tử anh khí này mới là người trọng yếu trong năm người. Trọng yếu nhất là, trên người nàng cư nhiên tản ra khí tức Kiếm Tông cường giả. Điều này làm cho Thiên Túng một lần nữa biết được, Thánh môn quả nhiên là một nơi Ngọa Hổ Tàng Long.“Ngươi chính là tiểu muội của Thiên Sách, Tề Thiên Túng! Ta là Lục gia trực hệ nhất mạch Lục Vận. Vị này là đệ đệ ta Lục Hạo, hai vị bên này là thân gia đệ tử Tần Ngọc, Tần Nam.”“Xin chào, Xin chào, ta là Lục Hạo, rất hân hạnh được biết ngươi!” Lục Hạo hào hứng hướng Thiên Túng vẫy tay nói. Thế nhưng Thiên Túng làm như không thấy. Lục Hạo cũng không cảm thấy cái gì, chẳng qua là khuôn mặt Lục Vận không được.“Gần đây đệ tử có ngạo khí là chuyện tốt, chỉ bất quá, ngạo quá mức sẽ không tốt, sau này Thiên Túng muội tử vẫn là chú ý một chút! Tránh cho Thiên Sách mất thể diện.” Lục Vận rất có uy nghiêm nói.Lục Vận kia trái gọi Thiên Sách, phải gọi Thiên Sách, trong lòng Thiên Túng một hồi phiền muộn. Nàng không biết loại cảm giác là chuyện gì xảy ra, thế nhưng nàng có thể khẳng định, một chút hảo cảm của nàng đối với nữ tử anh khí gọi Lục Vận này không còn sót lại chút gì!“Mắc mớ gì tới ngươi?” Thiên Túng lạnh giọng hỏi.“Thiên Sách muội tử chính là muội tử của ta, ngươi đã không nghe ta khuyên cáo, còn xuất ngôn vô lễ. Vậy hai người chúng ta sẽ tỷ thí một trận. Thiên Sách này làm ca ca không nỡ giáo huấn ngươi, vậy ta liền thay hắn dạy ngươi một chút quy củ Thánh môn.” Lục Vận nói xong, cũng không chọn lựa hành động. Ở trong mắt nàng, Thiên Túng giống như “người mới”, nếu thật so, chẳng những mất hết mặt mũi, Tề Thiên SÁch thật còn có thể trở mặt với mình. Dù sao nàng chính là bởi vì ghen tỵ Thiên Sách đối với “muội muội” không biết từ đâu xuất hiện này quá mức sủng ái, mới có thể sinh lòng đố kị, đáp ứng cùng Tần Mộng Yên hạ uy phong của đối phương.“Cẩn thận!”Đang thời điểm Lục Vần còn trầm tư, Tần Mộng Yên cùng Lục Hạo trăm miệng một lời hô.Chỉ thấy Thiên Túng đúng là không nói hai lời, cầm trong tay một kiếm khí cực kỳ kinh người vọt tới. Mặc dù, Lục Vận từ Tần Mộng Yên kia đã nghe qua về chuyện khảo hạch của Thiên Túng. Nhưng dù sao không phải tận mắt nhìn thấy, theo ý nàng, một tiểu nữ oa mười ba tuổi cho dù dùng Thiên Linh địa bảo, tối đa chỉ là một kiếm sư, thật không nghĩ đến, Thiên Túng này bất kể tốc độ, Kiếm Khí, năng lượng đều cực kỳ kinh người. Nàng đoán chừng Thiên Túng hiển nhiên đã là một Kiếm Thánh tột cùng cường giả, một Kiếm Thánh tột cùng mười ba tuổi?! Lục Vận thiếu chút nữa sụp đổ. Nàng vội vàng vận chuyển năng lượng đem Kiếm Khí từ trong thân thể triệu hồi ra.Đó là một thanh đại đao màu hoàng kim dài chừng năm thước. Quanh thân tản ra quầng sáng màu ngân bạch. Đại đao kia mới vừa được triệu hoán ra ngoài, kiếm của Thiên Túng đã đến trước mặt. Lục Vận căn bản không còn kịp phát động kiếm kỹ, chỉ đành phải cứng rắn chống chọi.“Phanh!”Chỉ nghe một tiếng nổ vang, hai người quay ngược lại vài bước. Gàn bàn tay Lục Vận cư nhiên cũng bị đánh trúng rồi. Nàng không phải là võ giả, sức chống đỡ của thân thể dĩ nhiên không cao, đánh giáp lá cà gần như vậy, tự nhiên bị thua thiệt nhiều. Thế nhưng, nàng đối với lực bộc phát vừa rồi của Thiên Túng có thể nói là giật mình tới cực điểm, một Kiếm Thánh cấp chín cư nhiên gánh vác được công kích của Kiếm Tôn cấp năm?! Lục vận quả thật buồn bực tới cực điểm.Thiên Túng căn bản không cho Lục Vận thời gian rút lui, trực tiếp xoay người lại, đem Đoạn Hồn tiên quật tới, cả người cũng cùng Đoạn Hồn tiên nhanh chóng hướng về phía trước. Lục vận đối với công kích liên tục của Thiên Túng cả kinh. Nhưng nàng dù sao cũng là cao thủ cấp bậc Kiếm Tông, vận chuyển kiếm khí trong cơ thể, điều khiển đại đao, thi triển ra kiếm kỹ.“Kim Qua, Xạ Nhật kim quang!” Chỉ thấy đại đao kia giống như kim quang xông phá sương mù hướng Đoạn Hồn tiên bắn tới.“A!” Đột nhiên, một tiếng hét thảm, làm cho mọi người trợn mắt há mồm. Thì ra Thiên Tung thừa dịp Lục Vận điều khiển Kiếm Khí, trong lúc cơ thể trống không, cư nhiên tiến lại gần người, đem lực lượng kiếm khí dồn vào quyền trái, không chút lưu tình nhẫn tâm đánh vào hốc mắt Lục Vận. Lục vận trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, đại đao cũng tự động bay trở về trong cơ thể nàng.Trực tiếp! Dã man! Loại phương thức công kích kiếm võ kết hợp này thật có thể nói là chưa từng thấy, mới nghe lần đầu!Tần Mộng Yên thấy một màn như vậy thì như rớt vào hầm băng! Những người khác cũng là ngây người như phỗng.Đang lúc này, một tiếng quát to giống như điện lôi cuồn cuồn ngất trời bộc phát bên tai mọi người.”Ai dám khi dễ tiểu muội của ta!”Mọi người theo thanh âm vọng tới, chỉ thấy Tề Thiên Sách lấy một tốc độ cực kỳ kinh người chạy như bay tới đây. Tề Thiên Sách vừa đến trước mặt Thiên Túng liền đem nàng ôm vào trong ngực, cẩn thận kiểm tra. Ôn nhu hỏi: “Như thế nào? Không có bị thương chứ?”Mọi người hiển nhiên bị thái độ của Tề Thiên Sách làm giật mình, đây là chiến thầnh Tề Thiên Sách cao ngạo đó sao?“Không sao.” Thiên Túng cũng là vẻ mặt ôn nhu. Đây chính là đại ca của nàng, chỉ có ở trước mặt nàng mới có thể hóa thành một đại ca như dòng nước mùa xuân!“Tiểu tử, nói cho đại ca, mới rồi ai khi dễ ngươi? Đại ca thay ngươi dọn dẹp nàng!” Tề Thiên Sách tràn ngập lãnh khốc nhìn mọi người chung quanh. Uy thế Kiếm Đế bộc phát không thể nghi ngờ.Những lời này vừa nói ra, trực khiến Lục Vận lao lực trăm cay nghìn đắng đứng dậy từ dưới đất thiếu chút nữa tức giận té ngất đi. Bao che a! Đây là bao che không che dấu một chút nào! Bất quá, Lục Vận cuối cùng vẫn kiên cường bò dậy, tiên phát chế nhân nói: “Thiên Sách đại ca, ta bất quá là muốn cùng Thiên Túng muội tử tỷ thí một trận, cũng không có khi dễ nàng. Ngươi xem bộ dáng của ta bây giờ, giống như ta khi dễ nàng sao?”Bộ dáng Lục Vận bây giờ xác thực có chút thảm. Một thân quần lụa mỏng màu vàng nhạt xốc xếch không chịu nổi, cộng thêm còn có một bên mắt gấu mèo đáng thương 0.0. Vốn là một nữ tử anh khí, hiện giờ giữa hai lông mày lại nhuộm vài phần yếu ớt, ngược lại thật làm cho người ta sinh ra mấy phân không đành lòng.Đáng tiếc, Tề Thiên Sách ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn nàng một cái, mà lhướng Thiên Túng ôn nhu hỏi: “Nàng nói là sự thật?”“Ân!” Thiên Túng ở trong ngực Tề Thiên Sách tìm vị trí thoải mái, tùy ý hừ nói.Tề Thiên Sách nghe cái âm thanh “Ân” này cưng chìu điều chỉnh cánh tay một cái, để cho Thiên Túng dựa vào thoải mái hơn. Sau đó mới chậm rãi ngẩng đầu lên, lãnh khốc nói: “Nếu tiểu tử cũng nói như vậy, hôm nay bỏ qua các ngươi. Thế nhưng, về sau, nếu để cho ta thấy được các ngươi tìm tiểu tử “thiết tha”. Ta không ngại đánh cho các ngươi sau này không bao giờ có thể cùng người khác “thiết tha” nữa!”Nghe những lời này, đáy lòng của tất cả mọi người giật mình. Thật là bao che ra mặt, chưa từng thấy qua kiểu bao che như vậy đấy! Đúng lúc ánh mắt Tề Thiên Sách quét qua hai người Tần Mộng Yên cùng Lục Vận hai người thì sắc mặt của hai người của đã trắng bệch.“Tiểu tử, chúng ta đi!”Tề Thiên Sách ôm Thiên Túng trong nháy mắt liền biến mất trước mắt mọi người. Giờ phút này, Tần Mong gần như sụp đổ, nhất thời lệ rơi đầy mặt, được Tần Mộng Yên cùng Lục Hạo dìu rời khỏi nơi này.Trước tháp Thánh môn chỉ còn lại hai đạo thân ảnh cô đơn.“Ca, ta cảm thấy được mình cách thế giới của nàng thật sự rất xa xôi......”“Không sao, chỉ cần chúng ta cố gắng, coi như vẫn đi theo phía sau nàng, cũng có thể cách nàng gần một chút!”