Chương 122: Tranh mua
Người trung niên đó rõ ràng là rất yêu quí con gái của mình, nghe lời nó, nói:
- Được, vậy thì mỗi đứa một cái, ông chủ, loại dây chuyền ngọc này còn không?
Diệp Mặc lẳng lặng lấy ra ba sợi dây chuyền ngọc, đặt trên mặt bàn.
An Nhạn thấy Diệp Mặc lấy ra mấy cái, sự khinh thường nơi khoé mắt càng sâu đậm. Nếu công hiệu như hắn nói, loại dây chuyền ngọc này nên rất đắt mới phải. Hắn lại một lần lấy ra nhiều như thế, có thể thấy đây là do xưởng sản xuất nhỏ nào đó làm.
Nếu là pháp khí thật, nếu dễ dàng lấy ra nhiều như thế, pháp khí đó cũng là hàng vỉa hè thôi, căn bản là không đáng tiền. Tuy cô ta không hiểu về cái này lắm nhưng cũng biết pháp khí rất ít, cả ở phố Tây Môn cũng chỉ có mấy cái là thật.
Điều này mọi người đều biết nhưng vẫn có người đến mua, không có hắn thì chỉ là vừa hay gặp một cái thật mà thôi.
Người trung niên đó tuy biết pháp khí của Diệp Mặc là giả nhưng ông ta lại mua nhiều cái thế, có chút thất vọng. Nhưng sự thất vọng đó chợt loé lên rồi biến mất.
Ông ta vốn biết cái này là giả nhưng chỉ vì con gái thích, có lẽ là do tâm lí.
- Ông chủ, tôi lấy ba cái. Bọc lại giúp tôi.
Vị trung niên này rất dễ chịu.
- Được, ba cái là sáu trăm nghìn, tính rẻ cho ông là năm trăm.
Diệp Mặc thuận mồm liền giảm luôn một trăm nghìn.
Thấy Diệp Mặc chủ động giảm một trăm nghìn, vị trung niên này ngược lại còn có chút kinh ngạc. Ông ta thấy người như Diệp Mặc đều là những loại hay chặt chém khách, thịt một cái là một cái, sao có thể chủ động giảm một lần những một trăm nghìn cơ chứ? Số tiền đó đối với ông ta chả là cái gì nhưng nhìn cách ăn mặc của Diệp Mặc, chắc một trăm nghìn cũng không hề ít đâu. Nhưng rất nhanh ông ta đã hiểu ra, Diệp Mặc đúng là đã chủ động lấy ít đi một trăm nghìn.
Mặc dù biết Diệp Mặc là loại chặt chém khách nhưng vị trung niên này vẫn rất có thiện cảm với hắn. Nhưng An Nhạn ở bên cạnh thì lại không hiểu, tên lừa đảo này lại chủ động giảm một trăm nghìn, đúng là chuyện không tưởng. Đây không phải là một hai trăm mà là một trăm nghìn!
Nhưng Diệp Mặc lại thấy chả có gì, hắn vốn thấy người đàn ông này khá được, tuy một trăm nghìn không ít nhưng hắn cho rằng tiền không phải là thứ quan trọng nhất. Tiền mà hắn muốn có thì bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ cách, hơn nữa phòng khám sắp mở, lại còn không buồn kiếm tiền sao?
Ánh mắt người đàn ông này rõ ràng cho rằng đồ của hắn là giả nhưng vẫn không mặc cả mà mua ba cái. Điều này làm cho Diệp Mặc rất thích con người này. Bất kể là con người này có bao nhiêu tiền, cũng là tiền của ông ta, chí ít cũng có thể nói lên ông ta rất yêu con gái mình. Huống hồ hắn vốn không định bán ba dây chuyền ngọc với giá sáu trăm nghìn. Hắn định bán hai trăm nghìn là được rồi, vì vậy bây giờ lấy năm trăm nghìn cũng thấy hài lòng.
- Cậu giúp tôi gói lại, nói số thẻ cho tôi, chúng ta đi đến khu đóng thuế. Bây giờ tôi đi gửi tiền cho cậu.
Người đàn ông này cũng rất hài lòng nói.
Diệp Mặc giờ mới nhớ ra, hắn vừa không có bọc, vừa không có số thẻ, không khỏi buồn rầu nói:
- Nhưng mà tôi không có bọc, hơn nữa…
- Không có bọc không sao, giờ tôi đeo nó luôn.
Nói xong, người con gái đứng sau ông ta đã đeo dây chuyền đó lên trên cổ, nhét vào trong cổ áo.
- Dây chuyền này đeo rất thoải mái.
Người con gái đó lập tức cũng cảm giác được cảm giác thanh tâm, dưỡng thần.
Người đàn ông đó cười, không nói gì. Ông ta đoán rằng con gái mình muốn nói rằng không bị nhầm về tiền để cho ông ta thoải mái một chút.
- Ừ, cậu sẽ không nói là thẻ cậu cũng không có chứ?
Thấy bộ dạng khó coi của Diệp Mặc, ông ta đùa.
Diệp Mặc bất đắc dĩ nói:
- Tôi thực sự không có số thẻ.
Quả nhiên là một người nghèo kiết xác. An Nhạn vốn thấy người còn gái kia nói đeo dây chuyền đó rất dễ chịu thì trong lòng đã thấy ngứa ngáy khó chịu rồi. Dù sao dây chuyền này cũng là cô ta nhìn thấy. Nhưng cái con người này đến cả số thẻ cũng không có, không biết ngọc này được làm từ đâu ra.
Lúc này Diệp Mặc mới phát hiện, mỗi quầy hàng đều có một nhân viên thu ngân chuyên nghiệp trừ quầy của hắn ra. Hơn nữa nhân viên thu ngân còn nhất định phải giao nộp thuế, xem bộ bản thân đến đúng là quá vội vàng rồi.
- Dây chuyền ngọc này được đấy, bao nhiêu tiền một cái?
Đúng lúc người đàn ông kia không có cách nào, lại có người đến hỏi Diệp Mặc về dây chuyền.
- Hai trăm nghìn.
Diệp Mặc vừa mới bán cho người trung niên kia là hai trăm nghìn, đương nhiên không thể báo một giá khác được.
Người hỏi là một thanh niên không lớn hơn Diệp Mặc mấy tuổi, bên cạnh anh ta có một người phụ nữ, tuổi tác bà ta chắc tầm năm mươi tuổi đổ lại nhưng sắc mặt không tốt lắm.
- Mẹ, dây chuyền này đẹp đó, con mua cho mẹ một cái nhé?
Người thanh niên này trông có vẻ hiếu thuận.
Người phụ nữ này cũng thấy dây chuyền này đẹp, do dự một hồi mới nói:
- Dây chuyền này đẹp thật nhưng giá hơi đắt.
Anh chàng này tuy có thấy hai trăm nghìn có hơi đắt nhưng dường như anh ta lại sợ mẹ nói là anh ta lãng phí. Hơn nữa vừa có người mua rồi, mặc cả chắc chắn là không được. Anh ta nhìn bình sứ đặt trên bàn của Diệp Mặc, thấy bên trên lại viết các loại đan dược, lập tức có ý, vội vàng hỏi:
- Không thì anh tặng tôi một lọ đan dược là được rồi.
Anh ta muốn lấy đan dược là vì muốn cho mẹ anh ta thấy anh ta không bị thiệt. Thực ra anh ta không định lấy đan dược. Loại pháp khí này có thể tin tưởng nhưng đối với đan dược không biết tên là tuyệt đối không thể tin. Điểm này người thanh niên này vẫn biết phân biệt rõ ràng.
Diệp Mặc bất đắc dĩ, xờ xờ mũi, nói:
- Đan dược này không phải một lọ, mỗi lọ chỉ có một viên. Mà giá còn đắt hơn cả dây chuyền ngọc, không thể tặng được.
Phí tổn mà Diệp Mặc luyện chế đan dược này còn cao hơn cả dây chuyền ngọc. Nếu cứ tặng lung tung thì hắn lỗ vốn là cái chắc.
Nghe Diệp Mặc nói, vị thanh niên này liền có chút sững sờ, anh ta mua một viên đan dược. Nói trắng ra là mua cao bôi trên da chó mà thôi, thế mà lại đắt hơn dây chuyền ngọc, thế chả phải là hơn hai trăm nghìn sao?
An Nhạn càng khinh bỉ Diệp Mặc hơn. Tâm của người này chắc đều là đen. Một sợi dây chuyền ngọc mà bán hai trăm nghìn thì không nói, một viên đan dược không biết là do cái gì luyện thành cũng lấy hơn hai trăm nghìn. Thật không hiểu tại sao hội giao lưu lại cho kẻ lừa đảo này vào chứ. Tuy không chỉ một lần cô ta muốn đi nhưng chính là mấy dây chuyền ngọc kia, không nỡ rời đi. Nhưng muốn cô ta nén mặt xuống mua thì lại có chút không ổn.
- Anh nói đan dược này của anh hơn hai trăm nghìn?
Tuy có tiền nhưng một viên đan dược mà hơn hai trăm nghìn, người thanh niên này thật sự có chút kinh ngạc. Anh ta đến đây cũng biết đồ ở đây giá chắc chắn không rẻ nhưng hơn hai trăm nghìn đúng là quá kinh khủng.
- Đây là đan dược gì thế, lại hơn hai trăm nghìn?
Một vị già già bên cạnh cũng nghe thấy, liền nhìn một cách kĩ lưỡng lọ sứ trên quầy hàng của Diệp Mặc. Cộng thêm người đàn ông vừa rồi và hai con gái của ông ta, bây giờ người đến quầy của Diệp Mặc càng ngày càng đông.
- Dây chuyền ngọc đẹp thật, tôi cũng muốn một cái, bao nhiêu tiền?
Lại có một người phụ nữ khoảng chưa đến ba mươi tuổi đến hỏi. Diệp Mặc không khỏi than thầm. Dây chuyền ngọc này của hắn xem ra đúng là rất hấp dẫn ánh mắt của con gái.
Nhưng người này tuy thân thể nhìn khá chuẩn, thậm chí có thể dùng tính từ đầy đặn phi thường để hình dung nhưng mặt người này lại không xinh đẹp. Không phải nói là mặt cô ta không đẹp. Mặt cô ta cũng được, có chút phong vị của người phụ nữ trưởng thành nhưng lại không làm người ta hứng thú khi nhìn lần thứ hai chính là có nhiều loang lổ trên mặt, hơn nữa còn có mụn lấm tấm nữa.
Cho dù cô ta đeo một cái kính râm nhưng những vết lấm tấm đấy thì không thể nào che đi được. Có thể tưởng tượng, nếu trên mặt không bị thế thì sẽ là một cô gái xinh đẹp.
Cái đẹp thì ai cũng thích. Tuy mặt cô ta không xinh đẹp cho lắm nhưng cô ta cũng thích dây chuyền ngọc.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, nói:
- Thực ra người phụ nữ này, tôi thấy cô nên mua một viên đan dược của tôi hơn.
Nói xong, Diệp Mặc cầm một lọ sứ lên:
- Đây là Mỹ Nhan Hoàn, chỉ cần một viên, mặt cô sẽ trở nên trơn bóng như ngọc. Nhưng giá đắt hơn một chút so với dây chuyền ngọc.
- Thật sao?
Người đó liền cầm lọ sứ lên, tuy ánh mắt bán tín bán nghi nhưng loại tâm nguyện bức thiết của cô ta đã bán rẻ suy nghĩ của cô ấy.
Diệp Mặc lại cười nói:
- Chị này, tôi nghĩ chị có thể mua được một dây chuyền ngọc hai trăm nghìn, chắc không quan tâm đến tiền của đan dược này chứ? Cứ cho là cho bản thân một cơ hội, tiền có thể kiếm lại nhưng cơ hội này lại không thường đến. Đương nhiên tôi sẽ không khuyên chị nhất định phải mua
- Chị tự nắm giữ, nhưng cơ hội chỉ đến một lần, lần sau tôi sẽ không đến bán đan dược.
Diệp Mặc bỗng phát hiện hắn lại có tài ăn nói như thế, nếu đi làm kinh doanh nói không chừng còn thật sự có tiềm lực phát huy.
- Được, tôi lấy một dây chuyền ngọc của cậu, quẹt thẻ sao?
Vị thanh niên đi cùng mẹ thấy nhiều người có hứng thú đối với đồ của Diệp Mặc, cuối cùng anh ta cũng hạ quyết tâm lấy dây chuyền ngọc.
Diệp Mặc vẫn chưa nói, người con gái kia đã nói:
- Được, tôi lấy đan dược, cậu nói đúng, coi như cậu là kẻ lừa đảo thì tôi cũng phải cho tôi một cơ hội, còn về dây chuyền ngọc này, tôi cũng…
- Khoan đã.
Một tiếng nói bỗng ngắt lời người con gái này. Một vị hoà thượng chừng hơn bảy mươi tuổi đi đến, cúi chào đối với Diệp Mặc rồi mới nói tiếp:
- Vị thí chủ này, xin hỏi lão nạp có thể xem dây chuyền của cậu được không?
Diệp Mặc lại quay đầu nhìn người con gái đó hỏi:
- Chị, dây này chị có lấy không, nếu lấy thì là của chị đó, nếu không thì đưa cho vị hoà thượng này xem đi.
- Đúng thế, đương nhiên là tôi muốn, dây chuyền ngọc này muốn, đan dược kia cũng muốn.
Người này vội vàng nói.
Lão hoà thượng nghe xong vội nói:
- Nữ thí chủ, có thể cho tôi xem trước được không?
Nghe lão hoà thượng nói vậy, người con gái đó chỉ có thể đưa dây chuyền trong tay ra.
Lão hoà thượng để vào trong tay, xem xong sau đó nhắm mắt lại. Ông ấy đột nhiên mở mắt, ánh mắt thì càng ngày càng sáng. Sau một lúc lâu vị hoà thượng mới nói:
- Nữ thí chủ, ngọc này có thể nhường lại cho lão nạp không?
- Tôi ra ba trăm nghìn.
- Cái gì?
Không những người con gái này ngây ra mà những người xung quanh cũng ngẩn người ra rồi. Nói câu thực lòng, dây chuyền ngọc của Diệp Mặc cho đến bây giờ, người ta mua đều là vì nó đẹp. Vì người đến đây đều không thiếu tiền, chả nhẽ vị hoà thượng già này cũng vì nó đẹp sao?