Chương 270: Đua xe ở hiểm địa
Thời gian hai ngày nhoáng một cái đã hết, mặc dù trong hai ngày này không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng Diệp Mặc cũng không dám để Đường Bắc Vi ở một mình. Nhưng hắn cũng có thể thả lỏng một chút, đợi mọi chuyện kết thúc, Diệp Mặc sẽ cẩn thận đi dò la về "Địa Sát" xem xem rốt cuộc đó là tổ chức như thế nào.
Lúc Diệp Mặc và Đường Bắc Vi đi đến cửa đại học sư phạm, Kiều Cương đã đứng đó đợi hắn từ lâu, nhưng hắn cảm thấy thái độ của Kiều Cương có gì đó rất không giống với bình thường, còn không giống ở điểm nào, thì hắn không nói ra được, dường như Kiều Cương câu nệ nhiều hơn, lẽ nào là bởi vì chuyện "Địa Sát" lần trước?
Diệp Mặc cũng biết bây giờ không phải là lúc hỏi, đợi cuộc đua hôm nay kết thúc, thì hắn sẽ hỏi Kiều Cương.
Kiều Cương mặc dù có chút câu nệ với Diệp Mặc, nhưng vẫn rất cao hứng, chỉ có điều Diệp Mặc phát hiện ra hôm nay anh ta không mang theo vệ sĩ đến, Diệp Mặc cũng hiểu, đám vệ sĩ của anh ta đối với "Địa Sát" thì cũng chỉ như là vật trang trí mà thôi.
- Anh Diệp, xe đã chuẩn bị xong, chúng ta đến trường đua thôi,
Kiều Cương lái đến một chiếc Mercedes-Ben việt dã trông khá bình thường.
Mời Diệp Mặc và Đường Bắc Vi lên xe xong, Kiều Cương tự lái xe, sau khi khởi động xe, mới dám lên tiếng:
- Anh Diệp, tôi nói trước cho anh nghe tình hình bây giờ nhá, người mà ba đội còn lại mời đều là những tay đua đẳng cấp quốc tế, thậm chí có người còn từng là quán quân đua xe.
Diệp Mặc cảm thấy hơi kỳ quái hỏi:
- Kiều Thiếu gia, nếu những đội khác đều mời các tay đua đẳng cấp quốc tế, tại sao nhà họ Kiều lại muốn mời tôi? Tôi nào có phải là tay đua xe gì đâu.
Kiều Cương nghe thấy Diệp Mặc nói như vậy lập tức trả lời ngay:
- Anh Diệp, anh khiêm tốn quá, tôi dám khẳng định, cho dù là tay đua đẳng cấp quốc tế, cũng không thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy có thể vượt mặt chiếc Porsche cuả tôi chạy mất hình mất bóng như vậy, nhưng anh Diệp có thể làm được, tôi tin tưởng anh. Hơn nữa, cuộc đua trên đường núi và cuộc đua mang đẳng cấp quốc tế căn bản là hai chuyện khác nhau. Cho dù là Schumacher có đến đây thì cũng chưa chắc đã có lợi thế gì, mời những tay đua xe chuyên nghiệp tới, chính là tự chuốc lấy thất bại mà thôi.
- Ở chỗ tôi có một tấm bản đồ, anh Diệp, anh xem qua đi.
Nói rồi Kiều Cương lấy ra một tấm bản đồ đưa cho Diệp Mặc.
Diệp Mặc nhận lấy tấm bản đồ vẽ đường đua, lúc này mới biết đường đua chính là dưới chân một đỉnh núi tương đối lớn. Đường đua rất ngoằn nghèo, nói trắng ra chính là hai con đường vòng qua núi, một đường đi lên và một đường đi xuống. Có thể nói cuộc đua này có chút nguy hiểm, không cẩn thẩn thì đừng nói đến đua xe, đến mạng cũng có thể không giữ được luôn ý chứ, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi thẳng xuống vách núi, thần tiên cũng không thể cứu được.
Mặc dù Đường Bắc Vi rất có lòng tin với Diệp Mặc, nhưng khi nhìn tấm bản đồ trong tay anh trai, cũng cảm thấy có chút lo lắng, đây không phải là đua xe, mà chính là dùng tính mệnh của mình để đua
Dường như đã nhìn ra được lo lắng của Đường Bắc Vi, Diệp Mặc khẽ mỉm cười nói:
- Em không cần lo lắng, con đường này anh đã từng đi rồi, không có gì đâu.
Thật ra Diệp Mặc không hề nói dối, hắn đã từng đi qua con đường này, chỉ có điều lúc đó là do Văn Đông lái xe, lúc đó cũng đi qua một con đường gần giống với con đường trên bản đồ này, đều là loại đường vòng qua núi.
Kiều Cương có chút áy náy nói:
- Tôi đã đoán được cuộc đua sẽ diễn ra ở đó, quả nhiên đúng là ở đó. Nếu lái không cẩn thận thì có thể sẽ bị rơi xuống vách núi, thế nên, nếu anh Diệp không muốn tham gia... thì chúng tôi vẫn còn có người khác.
Diệp Mặc khoát tay nói:
- Kiều Thiếu gia, nếu tôi không tham gia, chắc chắn không phải là vì nguy hiểm, mà là vì không có thời gian.
Dường như biết Diệp Mặc nói thật, nên Kiều Cương gật gật đầu nói:
- Kỳ thực con đường núi đó rất quen thuộc đối với tôi, bởi vì bình thường mấy người thích đua xe như chúng tôi không có việc gì thì thường chọn chỗ đó làm nơi đua xe, thế nên con đường đó tôi đã chạy đi chạy lại rất nhiều lần rồi.
Diệp Mặc hiểu ý Kiều Cương nói, anh ta căn bản là một chàng công tử ăn chơi nhà giàu, bình thường không có việc gì làm thì thường đến đó để đua xe giải trí.
Mặc dù Kiều Cương lái xe với tốc độ rất nhanh, nhưng lúc đến được địa điểm đua xe cũng đã mất đến hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Hơn nữa cửa vào của con đường này cũng đã bị phong tỏa, chân núi là một cái sân rộng, trong sân có khoảng 50- 60 người. Đường đua dưới chân núi cũng đã được mở rộng hơn, có thể chứa được 7 – 8 chiếc xe cùng lúc. Hơn nữa điều khác thường của đường đua chính là có thể lựa chọn đường đua ở sườn núi. Còn ở đây đường đua được phân ra rõ rệt dài khoảng ba bốn dặm. Nếu như anh có thể vượt qua đoạn đường ba bốn dặm này thì cũng coi như là thắng.
Nhưng một khi đã lựa chọn đường vòng, thì tức là đã chọn con đường dài hơn đường của người khác tới mười dặm, nhưng quy tắc của cuộc đua cũng không quản xem anh dùng cách nào, chỉ cần anh có thể là người đi hết một vòng quanh núi và là người trở về đầu tiên, thì người thắng chính là anh.
Ba người Diệp Mặc xuống xe, lập tức có rất nhiều ánh mắt chú ý đến. Diệp Mặc ngẩng đầu lên, đã thấy mấy hàng xe đua xếp ngay ngắn ở bãi cỏ rồi, mỗi hàng đều có chuyên gia trông coi, xem chừng mỗi hàng là xe của một đội, đây cũng là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhiều thương hiệu nổi tiếng đến như vậy. Ferrari, Lamborghini, BMW, Lotus, Porsche, Bugatti... tất cả đều là những hiệu xe danh tiếng. Diệp Mặc nhìn một chút mà đã thấy hoa cả mặt.
Kiều Cương dẫn Diệp Mặc và Đường Bắc Vi vào chỗ của nhà họ Kiều, nơi này cũng đang đỗ tới bốn chiếc xe.
Người nhà họ Kiều đang đứng nói chuyện ở đây, Diệp Mặc cũng chào hỏi qua quýt, bởi hắn chỉ hứa với Kiều Cương nên mới tới đây giúp, chứ không có ý định kết giao với nhà họ Kiều.
Diệp Mặc chú ý tới Trương Hòa, Trương Hòa nhìn thấy Diệp Mặc tới, ánh mắt lóe lên một nụ cười độc ác. Bên cạnh anh ta còn có một tay đua chưa đến ba mươi tuổi, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng nghiêm nghị.
Đằng sau Trương Hòa vẫn còn một tay đua người da màu, Kiều Cương nhìn thấy Diệp Mặc nhìn tay đua người da màu đó, anh ta lập tức nói nhỏ cho Diệp Mặc biết:
- Đó là tay đua quốc tế Martin mà nhà họ Vân mời về. Nhà họ Vân đúng là vô cùng hứng thú với "huyết sắc san hô", lần này đã bỏ ra rất nhiều tiền. Sát thủ lần trước tôi nghi ngờ là do nhà họ Vân làm, gia tộc nhà họ rất thần bí, đợi lát nữa khi anh lên xe, thì phải chú ý đến nhà họ Vân đấy, còn cả tên tiểu tử Trương Hòa nữa, tên đó cũng rất xảo quyệt.
Diệp Mặc gật gật đầu, quét ánh mắt về phía hai người đứng cuối cùng, Kiều Cương lập tức nói ngay:
- Đó là người của Tra gia Giang Nam, nghe nói nhà họ Tra là một gia tộc bán ẩn, nhưng con người bọn họ cũng không tệ. Tôi cảm thấy trong mấy nhà này, thì nhà họ Tra là lương thiện nhất, người bọn họ mời cũng không có gì đáng nói, vả lại bọn họ cũng không có bất cứ nhu cầu gì với "huyết sắc san hô".
Nghe xong lời giới thiệu vắn tắt của Kiều Cương, Diệp Mặc lập tức nhìn về phía hai tay đua xe của nhà họ Tra, quả nhiên diện mạo như ánh mặt trời, là loại người vô cùng đứng đắn, Diệp Mặc không khỏi khẽ mỉm cười, có thể là bị ảnh hưởng bởi lời nói của Kiều Cương, không ngờ bản thân mình lại có thể dựa vào diện mạo để đánh giá con người.
Hắn quay đầu lại nói mấy câu xã giao với nhà họ Kiều, Kiều Cương lập tức ngắt lời:
- Anh Diệp, anh đi chọn xe đi.
Diệp Mặc vừa muốn đi chuyện chọn xe, liền cảm thấy rợn tóc gáy, hắn bất giác muốn quay đầu lại, nhưng hắn có thể khống chế được bản thân, lập tức dùng thần thức quét phía sau.
Dưới thần thức của Diệp Mặc, có thể khiến hắn cảm thấy rợn tóc gáy, nhất định là một loại sát khí, vừa rồi Trương Hòa dùng ánh mắt không lương thiện nhìn hắn, nhưng Trương Hòa chỉ là loại Nhị Thế Tổ làm sao có thể có loại sát khí như này được, có phải gã hay không cũng mặc kệ, nếu như gã muốn giở trò trong cuộc đua này, thì đúng là muốn tìm đến cái chết rồi.
Nhưng Diệp Mặc lại phát hiện Trương Hòa không hề nhìn hắn, mà đang nói cái gì đó với tay đua đứng bên cạnh gã. Diệp Mặc giật mình, lập tức dùng thần thức quét đến hai tay đua của nhà họ Vân, vẫn không có bất cứ cái gì khác thường, hắn lại quét đến hai tay đua của nhà họ Tra, phát hiện ra một trong số hai tên đó không biết vô tình hay cố ý mà lại đang nhìn hắn.
Diệp Mặc chắc chắn rằng nếu không có thần thức, hắn tuyệt đối không thể phát hiện ra được ánh mắt của tên đua xe này, ánh mắt này không ngờ hoàn toàn biến mất dưới khuôn mặt như ánh mặt trời kia, chợt lóe lên mang theo sát khí.
Đó có phải là nhà họ Tra - gia tộc đứng đắn nhất mà Kiều Cương nói không? Diệp Mặc nhíu nhíu mày, tay đua xe vừa rồi để lộ sát khí với Diệp Mặc đã lập tức khôi phục lại bộ dạng như ánh mặt trời của gã, trên khuôn mặt chỉ còn lại nụ cười đầy thân thiện.
Mình và nhà họ Tra căn bản là không quen nhau, sao bọn họ lại có ý giết mình? Nhà họ Tra ở Giang Nam? Diệp Mặc đột nhiên nhớ ra, lúc trước hòa thượng Ngộ Quang đã nhắc tới với hắn đó là một bán ẩn môn.
Bất kể ai có ý định giết mình, hắn đều sẽ tuyệt đối không bỏ qua, Diệp Mặc lại dùng thần thức quét một lượt trên người tay đua này. Diệp Mặc đột nhiên sững người, bên trong người tay đua này, rõ ràng có hình xăm hình mũi đao.
Sát thủ của "Địa Sát"? Chẳng trách lúc nãy mình cảm nhận được sát khí, không ngờ lại là một tay sát thủ, tuy nhiên tên sát thủ này vẫn còn ở cấp thấp, để lộ sát khí ra bên ngoài, mặc dù bên ngoài ngụy trang cũng không tệ, nhưng lần này đã bị Diệp Mặc vạch mặt. Dựa vào những miêu tả của Kiều Cương thì sát thủ của "Địa Sát" mà mới chỉ có hai cây đao thì chỉ là sát thủ cấp một thôi.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, nếu như là sát thủ của "Địa Sát" thì kẻ mà chúng hướng tới đương nhiên là hắn rồi, nếu như là Kiều Cương thì đã chẳng phải là bây giờ mà phải là trước lúc Kiều Cương đến trường đua, một khi Kiều Cương đã đến trường đua rồi, thì chắc chắn mục tiêu của bọn chúng chỉ có thể là mình thôi. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng bọn chúng tiện tay giết luôn Kiều Cương.
Phát hiện ra một tên sát thủ, Diệp Mặc lập tức cẩn thận hơn, thần thức của hắn không ngừng quét đến những người có mặt ở đây. Hắn đều cẩn thận kiểm tra xem trên cổ tay của những người này có hình xăm không. Và rất nhanh hắn đã phát hiện ra một nữ nhân viên phục vụ ở trường đua cũng có hình xăm một thanh đao trên cổ tay.
Không ngờ lại có đến hai tên sát thủ, hắn hơi trầm tư, không phải là vì sợ mấy tên sát thủ này, mà là lo lắng cho em gái hắn là Đường Bắc Vi. Nếu đám sát thủ này chỉ theo dõi hắn, thì hắn cũng chẳng để ý làm gì, nhưng đám sát thủ này lại theo dõi cả Đường Bắc Vi thì phải làm thế nào? Bất kể Đường Bắc Vi đi tới đâu thì cũng đều có thể gặp nguy hiểm.
- Anh Diệp, anh đi chọn xe đi.
Kiều Cương thấy Diệp Mặc còn chần chừ, liền lên tiếng nhắc nhở.
- Ừ.
Diệp Mặc cũng chọn bừa một chiếc Mercedes-Benz đã được tân trang lại, sau đó nhìn Kiều Cương cười nói:
- Đợi lát nữa diễn ra cuộc đua, tôi dẫn cả em gái tôi theo cũng không có vấn đề gì chứ.
Diệp Mặc đã quyết định rồi, nếu để Đường Bắc Vi một mình ở lại đây thì sẽ phải đối mặt với tên nữ sát thủ đó, hắn thà rằng không giúp Kiều Cương đua xe còn hơn.