Chương 314: Tiên Thiên rất giỏi ư?
Lương sư đệ cười lạnh một tiếng nói:
- Hoắc sư huynh, anh quá coi thường người này rồi. Anh có biết phái Hợp Lưu không? Nghe nói phái Hợp Lưu phái ra bảy người toàn bộ đều bị chết trên tay của hắn, thậm chí bao gồm Cung Tự Tại của phái Hợp Lưu. Anh nghĩ chỉ dựa vào hai người chúng ta có thể ngăn lại hắn ư?
- Hắn quá lợi hại như vậy ư.
Hoắc Khứ Âu bỗng nhiên hít một hơi lãnh khí, trong lòng của y dâng lên một cỗ nghĩ mà sợ, nếu y vừa rồi đụng vào Diệp Mặc, nói không chừng lúc này Hoắc gia y đã xong đời.
Lương sư đệ lại âm hiểm cười nói:
- Sư huynh cũng không cần lo lắng, hai người chúng ta đúng là không phải đối thủ của hắn, nhưng chúng ta liên hệ người của phái Hợp Lưu, còn có một ít đồng đạo khác, còn sợ hắn chạy thoát sao? Bảy tên cao thủ Phái Hợp Lưu đã chết, phái Hợp Lưu rất chấn động, lần này phái ra rất nhiều cao thủ. Đối với bọn họ mà nói, 'Huyết sắc san hô' chỉ là thứ yếu, giết Diệp Mặc vì đệ tử môn hạ bọn họ báo thù mới là trọng yếu nhất.
Hoắc Khứ Âu gật gật đầu
- Được, Lương sư đệ, cậu đi liên hệ phái Hợp Lưu, tôi đi điều tra hắn hiện tại sống ở chỗ nào. Tuy nhiên cô bé kia phải lưu lại một mệnh, Các Nhi đối với cô ấy rất là say mê, đúng rồi sư đệ, cậu có biết lai lịch cô bé kia không? Tôi hỏi lão Chúc, hắn cũng nói là bằng hữu giới thiệu
Người sư đệ họ Lương lắc lắc đầu nói:
- Cô bé này khẳng định tu luyện qua cổ võ, nhưng tôi lại nhìn không ra môn phái của cô ấy. Nhưng tôi nghĩ cũng chỉ là đệ tử một môn phái nhỏ, bằng không không có khả năng cùng Diệp Mặc pha trộn cùng một chỗ như thế.
...
- Huyên Huyên, chờ anh một chút, anh thật vất vả mới trở về.
Hoắc Các ở sau lưng Diệp Mặc và Lạc Huyên không ngừng kêu, y thật sự là gấp gáp trở về. Bởi vì y chuẩn bị đêm nay làm chuyện tốt, y sớm đã chuẩn bị xong mê dược. Vào lúc ăn cơm sẽ làm cho Lạc Huyên hôn mê, sau khi gạo đã nấu thành cơm, Lạc Huyên không muốn ở cùng y cũng phải cùng.
Chỉ có điều nằm ra ngoài dự đoán của y chính là, Lạc Huyên không ngờ đến một lát liền đi, thậm chí ngay cả nước trà đều kịp uống một ngụm, hơn nữa càng nằm ngoài dự tính của y chính là, ông nội cũng không chủ động giữ Lạc Huyên lại, để y tự ngăn đón Lạc Huyên. Nhưng Lạc Huyên ngay cả liếc y một cái cũng không có, rất nhanh liền cùng nam sinh kia biến mất không thấy gì nữa. Hai điểm này y cũng không nghĩ tới.
...
- Mạc Ảnh, sắc mặt của anh dường như không được tốt lắm? Có phải đã phát hiện chuyện gì hay không?
Mãi cho đến khi hai người đi thật xa, Lạc Huyên mới quay đầu lại hỏi.
Diệp Mặc gật gật đầu,
- Đúng vậy, vừa rồi người kia tiến vào trong nhà lão Hoắc hẳn là nhận ra anh. Nếu anh không đoán sai, tối nay y sẽ mời người đối phó anh.
Diệp Mặc quan sát vô cùng cẩn thận, vừa rồi lúc hắn đi ra nhà Hoắc Khứ Âu, nhìn thấy người cùng đi với Hoắc Khứ Âu khi nhìn thấy hắn sắc mặt đã thay đổi một chút, thậm chí thân thể có rung động rất nhỏ. Bởi vậy Diệp Mặc phán đoán, hắn khẳng định bị nhận ra.
- Một người bình thường. Hắn dám đối phó anh? Đừng nóng vội, nếu y mời nhiều người, em giúp anh chăm sóc y, hiện tại em đã là cao thủ Huyền cấp. Đối phó mười mấy người đều không có vấn đề.
Lạc Huyên lập tức an ủi. Cô hiện tại cảm giác thực lực tăng vọt, lòng tin lại gia tăng gấp đôi rồi cũng không chừng.
Diệp Mặc kỳ quái nhìn Lạc Huyên, cố ý chần chừ nói:
- Em tin mình có thể đối phó được y?
Lạc Huyên lập tức đã nói:
- Xem ra anh luyện đan luyện hồ đồ rồi, luyện đan và chu dịch tuy rằng tốt lắm, nhưng thực lực mới là trọng yếu nhất. Anh gặp chính là em, nếu anh gặp là người khác, chỉ dựa vào đan dược lợi hại trên người của anh, anh vốn không có tự do tự tại rồi. Nói không chừng còn bị người ta chộp tới luyện đan. Tuy nhiên nói gì thì nói, anh cũng thật là lợi hại. Không ngờ một đống sách mà có thể nhanh chóng tìm được quyển sách này, em thật sự có chút khâm phục anh.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười.
- Cái lão Hoắc kia là đỉnh cao tu vi Huyền cấp hậu kỳ, còn có cái người tiến vào cùng lão là tu vi Địa cấp giai đoạn đầu. Nếu bọn họ mời người khác giúp đỡ, khẳng định ít nhất là tu vi Địa cấp, em chắc chắn có thể đối phó được bọn họ?
- A...
Lạc Huyên có chút không dám tin tưởng nhìn Diệp Mặc, sau một lúc lâu mới do dự hỏi
- Anh có thể thấy được tu vi của bọn họ?
- Đương nhiên, em nghĩ rằng anh luyện đan là chơi sao? Em là một cô gái Huyền cấp giai đoạn đầu, không phải là anh không tin em, nhưng nếu chẳng may em đánh không lại bọn họ, anh có thể bị em liên lụy đến.
Diệp Mặc dường như không có việc gì nói.
Lạc Huyên mặt trướng đến có chút đỏ, nhìn vẻ mặt thản nhiên của Diệp Mặc, bỗng nhiên giơ chân giẫm lên mu bàn chân của Diệp Mặc một cái
- Anh mới vừa rồi không phải là cố ý tiêu khiển em đấy chứ, nếu biết người ta đều là cao thủ Địa cấp, anh còn ở tại chỗ này, còn không mau trốn chạy?
Mặt cô đỏ, một nửa là bởi vì bị Diệp Mặc cho rằng mình khoác lác, còn một mặt là vì cô thật sự có chút sốt ruột rồi. Nếu những người này thật sự lợi hại như Diệp Mặc nói, cho dù nàng gọi sư tỷ của mình đến cũng không phải đối thủ của những người này.
Diệp Mặc thấy Lạc Huyên giẫm lên chân của hắn, lại không có để ý, thậm chí ngay cả trốn đều lười trốn. Có chút lạnh nhạt nói:
- Bởi vì anh căn bản cũng không sợ bọn họ, nếu anh sợ bọn họ, anh hôm nay cũng sẽ không cùng em đến Hoắc gia.
Nhìn chằm chằm Diệp Mặc một lúc lâu, Lạc Huyên mới lên tiếng:
- Em cũng cảm giác anh hôm nay thay đổi rất nhiều, lần trước anh nói phải qua mấy ngày mới có thể theo em cùng tới Hoắc gia, có phải là bởi vì anh còn chưa đột phá? Sau đó anh dùng 'Hồi khí hoàn' của em luyện chế ra cái loại đan dược này, sau đó anh đột phá, hôm nay mới cùng em đi đến đây? Thậm chí đan dược mà em ăn vào buổi sáng cũng là do anh luyện chế?
Diệp Mặc gật gật đầu nói
- Đúng vậy, anh sau khi đột phá mới có thể cùng em tới đây. Anh cho em ba viên đan dược, còn cùng em tới đây, là vì báo đáp tám viên 'Hồi khí hoàn' kia của em.
Nói thì nói như thế, nhưng hắn trong lòng cũng thầm khen Lạc Huyên cẩn thận, thậm chí ngay cả lời nói vài ngày trước cô đều nhớ rõ.
- Hóa ra là như vậy.
Lạc Huyên thở dài. Bỗng nhiên cô giật mình, vẻ mặt kinh hãi nhìn Diệp Mặc hỏi:
- Anh nói anh đột phá Tiên Thiên, không phải là sự thật chứ? Chẳng lẽ anh đúng là cao thủ Tiên Thiên hay sao?
- Cao thủ Tiên Thiên rất giỏi ư?
Diệp Mặc có chút không nói gì mà hỏi.
- Đương nhiên là rất giỏi rồi, lúc nhỏ... Không phải, ở chỗ chúng em cao thủ Tiên Thiên đều rất ít, ngay cả môn phái của chúng em cũng chỉ có một cao thủ Tiên Thiên. Anh nói xem Tiên Thiên có phải rất giỏi hay không?
Lạc Huyên rất trịnh trọng nói.
Diệp Mặc rất muốn hỏi môn phái của cô là môn phái nào, nhưng cuối cùng vẫn chưa hỏi ra, đành phải nói:
- Anh không phải Tiên Thiên, cụ thể là cảnh giới gì, anh hiện tại cũng không rõ ràng lắm, tuy nhiên...
Diệp Mặc muốn nói gặp Tiên Thiên hắn hẳn là có thể giết, nhưng ngẫm lại vẫn là nhịn được, dù sao hắn chưa từng gặp qua cao thủ Tiên Thiên. Nhưng Huyền cấp và Địa cấp chênh lệch cực lớn hắn cũng biết qua, nếu Tiên Thiên và Địa cấp chênh lệch lớn hơn nữa, hắn dường như cái gì cũng không nắm chắc.
- Cao thủ Tiên Thiên biết bay không?
Nghĩ nửa ngày, Diệp Mặc không tìm ra phương thức đặc biệt gì khác, chỉ có thể hỏi một vấn đề như vậy.
Lạc Huyên kinh ngạc nhìn Diệp Mặc, qua nửa ngày, cô mới nói:
- Anh thật sự là người tu luyện cổ võ sao? Em rất hoài nghi. Biết bay vẫn không thành tiên nhân nha, em chưa từng nghe nói có người tu luyện tới mức biết bay đấy. Ôi, hiện tại em cũng không biết câu nào của anh là thật, câu nào là giả nữa.
Lạc Huyên thật sự không biết, muốn nói Diệp Mặc thích gạt người, hắn cho đan dược là chuyện thật, có thể cho cô thăng mấy cấp bậc tuyệt đối là cực phẩm thứ tốt, còn có từ hắn có thể tìm tới "Ni la kinh", cũng có thể chứng tỏ Diệp Mặc không phải người bình thường. Nhưng đôi khi, lời hắn nói lại không đáng tin cậy?
Diệp Mặc lại gật gật đầu nói:
- Nếu không biết bay, cao thủ Tiên Thiên hẳn không phải là đối thủ của anh, anh muốn giết hẳn không khó.
Lạc Huyên liếc Diệp Mặc một cái
- Anh nói giống như anh biết bay ấy, em bây giờ không cùng anh tán gẫu nữa, chúng ta khẩn trương đến trường học tìm phần đầu "Ní la kinh", sau đó em dẫn anh đi tới chỗ sư tỷ của em, những người đó hẳn là tìm không thấy chúng ta.
Diệp Mặc một trận không nói gì, trong lòng tự nhủ tôi thật sự là biết bay đấy. Tuy nhiên cái này cũng không cần phải nói cho Lạc Huyên, dù sao cô và mình không phải là người cùng một thế giới. Nhưng chỗ cô hẳn là có một ít linh thảo, chờ hắn xử lý xong chuyện bên ngoài, thời điểm đi tiểu thế giới tìm Thái Ất gây phiền toái, sẽ thuận tiện kiếm chút linh vật.
Hai người sau khi xuống xe ở đại học Thuần An, Lạc Huyên bỗng nhiên dừng bước, cô nhớ tới một vấn đề mấu chốt. Diệp Mặc thấy ánh mắt Lạc Huyên nhìn mình rất là kỳ quái, không khỏi hỏi,
- Em nhìn anh làm gì thế?
- Không đúng, vừa rồi anh nói bọn họ nhận ra anh, chẳng lẽ tên của anh là giả? Còn có những người đó tại sao phải đuổi giết anh?
Lạc Huyên vốn rất cẩn thận, vừa rồi bởi vì Diệp Mặc ngắt lời, làm cho nàng quên hỏi, hiện tại nghĩ tới, lập tức liền hỏi.
Diệp Mặc thản nhiên nói:
- Hiện tại nói cho em biết cũng không sao, anh vốn tên là Diệp Mặc. Bởi vì có một gốc cây 'Huyết sắc san hô' bị anh bắt được, cho nên những người đó muốn bắt anh, muốn cướp đi gốc 'Huyết sắc san hô' trên người của anh.
- Thật sự có 'Huyết sắc san hô' ư? Lại vẫn ở trên người của anh?
Lạc Huyên vài ngày trước nghe sư tỷ nói qua sự tình 'Huyết sắc san hô', hiện tại Diệp Mặc lại nói ra, lập tức liền kinh ngạc ra tiếng.
Tuy nhiên cô lập tức hiểu Diệp Mặc cho nàng ăn đan dược là đan dược gì, không ngờ là đan dược luyện chế từ 'Huyết sắc san hô'. Diệp Mặc không ngờ có thể đem 'Huyết sắc san hô' luyện chế thành đan dược, nói như vậy, hắn nói mình là Luyện Đan Sư, cũng không có nói sai.
Diệp Mặc vừa thấy vẻ mặt Lạc Huyên chỉ biết cô phán đoán ra rồi, gật đầu nói:
- Em đoán không sai, đan dược anh cho em ăn chính là từ 'Huyết sắc san hô' luyện chế ra.
- Không ngờ là đan dược trân quý như vậy, khó trách em có thể liên tiếp thăng cấp.
Ngạc nhiên thán phục một tiếng, Lạc Huyên lập tức lần nữa nói:
- Anh Diệp, cảm ơn anh, không ngờ cho em đan dược quý như vậy.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười,
- Trên lý luận nếu không là 'Hồi khí hoàn' của em, anh sẽ luyện chế không ra 'Bồi khí đan", cho nên em cũng không cần khách khí. Vốn dĩ, anh là bị thất thế, tuy nhiên hiện tại anh lại kiếm lợi lớn, anh nên cảm tạ em.
Lạc Huyên biết mảnh giấy màu vàng mà Diệp Mặc nói, cô thản nhiên mỉm cười một chút, không ngờ không biết là Diệp Mặc chiếm phần lớn tiện nghi.