Chương 331: Gặp lại
Lạc Huyên nhìn căn nhà ma nơi mà mình ở được hơn một tuần, không ngờ lại có chút tiếc nuối. Mặc dù chỉ là hơn một tuần ngắn ngủi, nhưng cô cũng đã trải qua rất nhiều chuyện, dường như thời gian cô đến Thuần An hai năm cũng không nhiều bằng những chuyện mà cô đã trải qua trong hơn một tuần này.
- Còn đang nghĩ gì thế? Chúng ta mau đi thôi.
Diệp Mặc nhìn Lạc Huyên có chút lưu luyến, vẫn chưa chịu rời đi, nên lên tiếng cắt đứt mạch suy nghĩ của cô.
Lạc Huyên lấy lại tinh thần, gật gật đầu nói:
- Vâng, chúng ta đi thôi.
- Lạc Huyên, cô có biết núi Kỳ Dương ở đâu không?
Diệp Mặc mặc dù không biết núi Kỳ Dương ở đâu, nhưng hắn tin rằng người biết đến núi Kỳ Dương rất nhiều, chỉ cần hỏi là được. Cũng giống như lúc đầu hắn không biết đến Thần Nông vậy, chỉ cần lên lên mạng tra một chút là biết ngay.
Lạc Huyên lắc lắc đầu, nhìn Diệp Mặc bằng ánh mắt kỳ quái:
- Em không biết, anh Diệp, lẽ nào anh muốn đi đến chỗ đó, anh cũng không biết sao? Em ở Thuần An hai năm rồi, mặc dù không đi ra ngoài nhiều, nhưng những ngọn núi nổi tiếng của Hoa Hạ em cũng đã từng nghe qua, thực sự là chưa từng nghe thấy có ngọn núi nào tên là Kỳ Dương cả, hôm qua em còn tưởng rằng đó là một nơi em chưa từng đến.
Diệp Mặc giật mình, chắc là không phải bị Tư Hồng lừa đấy chứ, nhưng lúc đó lời nói và thái độ của Tư Hồng, không thể nào là đang lừa hắn cả. Bởi lúc đó anh ta muốn nói chuyện với em gái của hắn là Diệp Lăng mà, không ngờ lại không để ý đến việc hắn không biết núi Kỳ Dương, hắn còn nghĩ rằng một khi đã có tên của ngọn núi đó rồi, chỉ cần đi hỏi người khác thì chắc chắn có thể biết được ngọn núi đó ở đâu, giống như đi hỏi về Vô Lượng sơn vậy.
- Không sao, đợi lát nữa anh đi hỏi người khác thì sẽ biết thôi. Một khi đã tồn tại ẩn môn, thì chắc chắn là ngọn núi nổi tiếng, không thể có chuyện không có người biết được.
Mặc dù Lạc Huyên không biết nhưng Diệp Mặc cũng chỉ cho rằng vì Lạc Huyên chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều thôi.
Nhưng những người mà Lạc Huyên và Diệp Mặc hỏi, thậm chí là cả lên mạng để tra, nhưng cũng không có người nào biết đến núi Kỳ Dương.
Lạc Huyên hơi nghi ngờ hỏi:
- Anh Diệp, có lẽ người đó đã lừa anh rồi cũng nên, em nghe nói đến rất nhiều ngọn núi nổi tiếng. Ngũ Nhạc, Võ Đang, Nga Mi vân vân, nhưng chưa hề nghe nói đến núi Kỳ Dương
Diệp Mặc cũng không dám khẳng định nói:
- Anh nghĩ người đó không dám lừa anh đâu, nhưng từ những gì chúng ta hỏi và điều tra được, quả thực là không có ngọn núi nào là núi Kỳ Dương hết. Chuyện này đúng thật là ký quái.
Nếu như muốn biết núi Kỳ Dương ở đâu, Diệp Mặc cũng có thể đi Yến Kinh hỏi Đàm Giác và Loan Thanh Phong, nhưng Diệp Mặc không muốn làm như vậy. Hai người này chưa chắc đã muốn nói cho mình nghe, hơn nữa Diệp Mặc cũng không muốn gặp lại Đàm Giác. Cho dù Diệp Mặc không đi hỏi hai người đó, hắn nghĩ Trương Chi Hối chắc là sẽ biết về chuyện này, đến lúc đó đi hỏi Trương Chi Hối là được rồi.
- Anh Diệp. Bây giờ anh định đi đâu?
Lạc Huyên nhìn thái độ của Diệp Mặc, thì biết là chuyện đi tìm núi Kỳ Dương không thành rồi.
- Anh muốn đi Ninh Hải một chuyến, sau đó sẽ đi tìm một người bạn cũ để hỏi xem rốt cuộc núi Kỳ Dương ở đâu.
Kế hoạch đổ bể rồi, trong lòng Diệp Mặc cũng có chút không thoải mái. Hắn thấy Tư Hồng cũng đã tự hủy huyệt Đan Điền của mình rồi, sao có thể dám lừa hắn chuyện này chứ?
Nếu chỉ là một mình, Diệp Mặc chắc chắn sẽ đạp kiếm bay thẳng đến Ninh Hải, nhưng bây giờ lại dẫn theo cả Lạc Huyên, giữa ban ngày ban mặt đạp kiếm bay đi như vậy e rằng hơi khoa trương. Hơn nữa với nguyên khí bây giờ của hắn mà dẫn theo Lạc Huyên cùng bay thì có hơi vất vả.
Mặc dù biết Diệp Mặc có thể đạp kiếm bay, nhưng Lạc Huyên cũng không hỏi Diệp Mặc tại sao phải đi máy bay đến Ninh Hải. Một khi Diệp Mặc đã chọn ngồi máy bay đi, thì chắc chắn là phải có nguyên nhân của nó.
Sân bay Thuần An tương đối nhỏ, nhưng lượng người đi lại ở đây lại tương đối lớn, hơn nữa bên ngoài sân bay cũng đã được mở rộng thêm.
Mặc dù lúc Diệp Mặc và Lạc Huyên đến sân bay Thuần An là vảo buổi sáng sớm, nhưng sân bay cũng không hề yên tĩnh vắng lặng, du khách đến càng ngày càng đông.
- Anh Diệp, anh nhìn cái gì vậy?
Lạc Huyên ở đằng sau Diệp Mặc, nhìn thấy Diệp Mặc vừa đến sân bay là đã chú ý ngay đến một phụ nữ trung niên đang ngồi ở sảnh sân bay đọc báo.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười:
- Lạc Huyên, em có nhìn thấy người phụ nữ ở gần cửa sổ đang chăm chú đọc báo đó không?
Lạc Mâu gật gật đầu
- Nhìn thấy rồi, như vậy thì sao chứ anh Diệp.
- Em có thầy người này quen không?
Diệp Mặc lại tiếp tục hỏi.
Lạc Huyên kỳ quái lắc đầu
- Em chưa từng gặp qua người này, hơn nữa cũng không có bất cứ cảm giác quen thuộc nào.
Nói như vậy nhưng Lạc Huyên vẫn cẩn thận quan sát người phụ nữ trung tuổi niên, chắc chắn là cô không quen chị ta.
- Anh đoán chắc là em quen cô ta, người đó nếu không phải là đại sư tỷ thì cũng phải nhị sư tỷ của em. Chắc là cô ta đã từng dịch dung
Diệp Mặc nói một cách chắc chắn. Bởi hắn có thể cảm nhận hơi thở từ trên người cô ta rất giống với hơi thở của Lạc Huyên. Chắc chắn bọn họ cùng tu luyện một loại võ công.
Lạc Huyên lộ ra vẻ khiếp sợ, còn chưa kịp nói câu gì, người phụ nữ trung niên đó đột nhiên quay đầu lại nhìn, nhìn dáng vẻ thì chắc là chị ta đã chú ý đến việc Lạc Huyên quan sát chị ta.
Trong cái khoảnh khắc chị ta nhìn thấy Lạc Huyên, ánh mắt đột nhiên lộ ra niềm vui bất ngờ. Nhưng ánh mắt ấy lập tức biến thành lo lắng. Tuy rằng sự biểu cảm của ánh mắt chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự quan sát của Diệp Mặc. Nên hắn càng khẳng định người phụ nữ này có mối quan hệ với Lạc Huyên.
Nhưng từ sau khi người phụ nữ này nhìn thấy Lạc Huyên. Chị ta lại lập tức quay đầu lại, rồi xoay người rời đi.
Lạc Huyên không kịp nói gì với Diệp Mặc, lập tức đi theo, bây giờ cô đã xác định được người phụ nữ này chính là đại sư tỷ Lạc Nguyệt của cô, cô có thể nhận ra được ánh mắt của đại sư tỷ.
Diệp Mặc lại không đi theo, hắn chú ý quan sát xung quanh, xác định không có người bám theo, lúc này mới đứng sang một bên chờ Lạc Huyên. Hắn chắc chắn rằng người phụ nữ đó chính là đại sư tỷ của Lạc Huyên, hơn nữa Lạc Huyên cũng đã nhận ra rồi. Nếu như là nhị sư tỷ của cô, thì nhất định cô sẽ hơi do dự một chút, thậm chí còn phải hỏi mình rồi mới dám đi theo.
Người phụ nữ đó đi đến một góc khuất nhỏ yên tĩnh, quan sát bốn phía xung quanh, sau đó đợi Lạc Huyên đến, Lạc Huyên vừa bước đến, đã lập tức kéo tay cô vội vàng hỏi:
- Lạc Huyên, em thật là quá to gan, không ngờ không hóa trang không gì hết mà lại dám xuất hiện ở sân bay như thế này, lẽ nào em không muốn sống nữa?
- Đại sư tỷ, đúng là chị rồi.
Lạc Huyên mừng rỡ kêu lên, ôm chầm lấy người phụ nữ này, mặc dù chị ấy không nói gì, nhưng trong lòng luôn lo lắng cho mình, bây giờ gặp được đại sư tỷ rồi, trong lòng đương nhiên là vô cùng vui mừng rồi.
Lạc Nguyệt cũng thở phào nhẹ nhõm, chị ta vẫn luôn lo lắng cho Lạc Huyên, bây giờ có thể nhìn thấy Lạc Huyên cũng có thể thở phào nhẹ nhõm được ít nhiều. Nhưng chị ta lập tức dựng Lạc Huyên đứng thẳng dậy nói:
- Lạc Huyên, người đàn ông ở bên cạnh em là ai? Em nhất định không được giống như Lạc Phi đấy nhá, nếu như sư phụ biết được hai trong số ba người chúng ta đã thất thân, thì bà ấy sẽ đau lòng chết mất.
Lạc Huyên mặt đỏ bừng, lập tức nói:
- Đại sư tỷ, chị nói linh tinh gì vậy, anh Diệp không phải là loại người như chị nghĩ đâu, anh ấy rất tốt, hơn nữa anh ấy đã cứu em mấy lần, "Liên Sinh Đan" lần trước dùng để cứu chị cũng là của anh ấy cho đấy.
- Cậu ta là ai? Không ngờ lại có được loại đan dược quý giá đến như vậy? Hơn nữa tại sao cậu ta lại cứu em, đàn ông mà xum xoe đối tốt với phụ nữ tuyệt đối không phải là chuyện gì hay ho, Lạc Huyên, em nhất định không được tin vào đàn ông.
Lạc Nguyệt lập tức cảnh báo.
- Đại sư tỷ, chị thật là, "Ní La Kinh" cũng là do anh Diệp tìm về giúp đấy, sao chị lại có thể nói anh ấy như vậy chứ. Mặc dù em không biết đàn ông có phải là thứ gì hay ho tốt đẹp không, nhưng anh Diệp chắc chắn là một người tốt.
Lạc Huyên lập tức lên tiếng phản đối lời của Lạc Nguyệt.
Lạc Nguyệt kinh ngạc nhìn Lạc Huyên, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Lạc Huyên từ trước đến giờ em chưa từng cãi lời chị bao giờ, bây giờ em lại vì cái anh Diệp gì đó mà lại dám cãi lời chị đến hai lần, anh Diệp gì đó của em thực sự tốt vậy sao?
Lạc Huyên hơi xấu hổ, vò vò tà áo, nói:
- Đại sư tỷ, em, em thật sự không biết phải nói với chị như thế nào. Nhưng dù sao thì em cũng vẫn tin anh ấy, anh ấy không phải là người xấu, hơn nữa người nhận ra chị lúc nãy cũng là anh Diệp.
- Cái gì? Vừa rồi không phải là em nhận ra chị sao? Không ngờ cậu ta lại có bản lĩnh như vậy, lẽ nào cậu ta đã từng gặp chị?
Lạc Nguyệt lập tức trở nên cảnh giác.
Bỗng nhiến giống như nghĩ ra điều gì đó, Lạc Nguyệt lại cảnh giác nói:
- Lạc Huyên, em nói anh Diệp đó của em giúp em tìm "Ní La Kinh"? Hơn nữa cậu ta còn nhận ra chị, buổi tối hôm đó người xuất hiện ở ngoài "Doanh Hoa Quan" có phải là cậu ta không? Lạc Huyên, em đúng là còn quá nhỏ. Nhất định không được tin lời của người lạ.
Càng nói vẻ mặt của Lạc Nguyệt càng trở nên nghiêm túc, chị ta càng nghĩ càng thấy giống, có lẽ gã họ Diệp đó đã theo dõi Lạc Huyên đến "Doanh Hoa Quan", sau đó giả làm Lạc Phi lấy trộm "Ní La Kinh" cuối cùng còn giả vở giả vịt ở cạnh Lạc Huyên, hoàn toàn là để lừa Lạc Huyên.
- Đại sư tỷ, chị đừng nghĩ lung tung, anh Diệp không phải là người như vậy đâu, đừng nói đến một quyển "Ní La Kinh" cho dù là một nghìn một vạn quyển "Ní La Kinh" thì cũng không có chút giá trị nào trong mắt anh Diệp đâu. Đại sư tỷ, em xin chị đừng gán những lời xấu xa cho anh Diệp, anh ấy thực sự là người tốt, là người đàn ông tốt nhất mà em gặp được.
Cuống quít lên, không ngờ Lạc Huyên lại dám nói như vậy với đại sư tỷ, nói xong dường như cô phát hiện ra là không đúng, khuôn mặt lại đỏ bừng bừng.
Tự tận đáy lòng mình Lạc Huyên không muốn giữa đại sư tỷ và anh Diệp có bất cứ hiểu làm gì, ngoài sư phụ ra thì đại sư tỷ là người mà cô kính trọng nhất, còn anh Diệp thì lại là người mà cô sùng bái nhất, hơn nữa còn cứu cô mấy lần, đối với cô tốt như vậy. Lại nói "Ní La Kinh" kia căn bản là anh Diệp không hề để ý tới, "Bồi Khí Đan" quý giá đến như vậy anh Diệp cũng còn có thể cho cô được, thì cần gì phải để ý đến một cuốn "Ní La Kinh"
Huống hồ, anh Diệp cũng đã nói "Ní La Kinh" bây giờ cũng không còn chút giá trị nào, giá trị thực sự nằm trong hai tờ giấy màu vàng đó, mà hai tờ giấy đó mình đã tặng cho anh ấy rồi, thì anh ấy còn hứng thú gì với "Ní La Kinh" nữa, nhưng lại không thể nói những lời này với đại sư tỷ được, lần đầu tiên khiến cho cô cảm thấy áy náy, đó chính là vì Diệp Mặc mà đi lừa đại sư tỷ của mình.
- Ay....
Lạc Nguyệt thở dài, nhưng cũng không nói gì, chị ta nhìn ra rồi, tiểu sư muội của mình đã sùng bái anh Diệp đó đến tận xương tủy rồi, chị ta có nói gì thì cũng uổng công thôi. Chỉ là từ tận trong đáy lòng chị ta vẫn luôn hi vọng người lấy trộm "Ní La Kinh" và người muốn chị ta và Lạc Huyên chết là người khác chứ không muốn người đó là sư muội Lạc Phi của mình.
- Mấy ngày hôm nay em đều ở cùng với anh Diệp đó sao?
Lạc Nguyệt thuận miệng hỏi một câu, chị ta thấy sư muội của mình vẫn còn là một trinh nữ, điều này chứng tỏ bọn họ hẳn vẫn chưa làm những chuyện không nên làm.