Chương 416: Nỗi nhớ như dao cắt
Cô nghĩ tới lúc ở vách núi Thần Nông Giá, Diệp Mặc đã ôm lấy cô, lúc đó trong lòng cô rất rộn ràng. Vì Diệp Mặc mà cô đi Lưu Xà, vì Diệp Mặc mà cô tới sa mạc, cũng vì hắn mà cô không sợ nguy hiểm xông vào khu không người ở Thần Nông Giá.
Diệp Mặc cũng vì cô mà hy sinh rất nhiều, cô thấy đây là những việc mà cô nên làm, huống chi cô đã yêu hắn, người đàn ông đó chính là chồng của cô.
Ông trời thật có mắt, lúc hấp hối dưới vách núi, cô đã gặp được Diệp Mặc. Khi ấy cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất. Diệp Mặc và cô cùng ăn cơm, cùng tu luyện, thậm chí hắn còn giúp cô tắm giặt, lại còn cõng cô ra khỏi Thần Nông giá nữa.
Hắn đã tìm được Trú nhan quả, cô biết đây là một loại quả ăn vậy chẳng có tác dụng gì, nhưng hắn vẫn hái trái cây cực kỳ quý báu cho cô ăn.
- Em ăn đi, đừng nói nữa. Cho dù thế nào một khi em đã muốn ăn, anh nhất định sẽ hái cho em. Bởi vì em thích ăn, anh sẽ cho
Lời Diệp Mặc nói lúc đó khiến cô rất cảm động, cô biết, mình sẽ mãi mãi là người của hắn ta.
Nhưng, sau khi cô bị thương, cô không còn nhớ tới hắn nữa, cũng không trở lại đó nữa. Vì sao mình lại vô tình đến vậy? Ninh Khinh Tuyết bỗng hận chính mình. Cô càng hận kẻ đã làm mình mất đi trí nhớ, kẻ đã làm cô quên đi cả người cô thương yêu nhất.
Thì ra tình yêu trong cô còn sâu nặng lắm, chính nó đã giúp cô đã vượt qua tất cả, thậm chí không ngại nguy hiểm. Nhưng vì cô mà Diệp Mặc cũng đi tìm cô đã khiến hắn bị ngã.
¬¬¬¬¬- Tôi làm anh tổn thương sao?
Tim Ninh Khinh Tuyết đau nhói, cô hận không thể lập tức đến trước mặt Diệp Mặc để nói cho hắn biết, đây không phải là điều cô muốn nói. Hôm đó, thứ mà hắn lấy cho cô thật đúng là Trú nhan đan, Ninh Khinh Tuyết cảm thấy vô cùng hối hận, đáng lẽ cô không nên nghe lời mẹ cô. Lúc đó, cô nên để cho Diệp Mặc nhìn thấy cô, xem cô có thể khôi phục trí nhớ được hay không mới phải.
Cuối cùng cô cũng hiểu tại sao lúc cô gần chết, tại sao cô lại mạo hiểm bao lấy trí nhớ,c. Nếu có thể, cô vẫn lựa chọn như thế mà không chút do dự, cô muốn ký ức của mình có hắn, cô muốn nhớ tình yêu của hắn dành cho cô, nhớ là hắn đối với cô thật tốt, nhớ cô vẫn còn rất yêu hắn kiếp này và cả kiếp sau.
Ninh Khinh Tuyết mở mắt ra, nước mắt cô đã ướt đầm đìa hai má, thì ra sau khi hồi phục được trí nhớ, cô nhận thấy Diệp Mặc là tất cả của mình.
Cô biết ơn Lý Mộ Mai đã giúp cô có dũng khí để hồi phục lại trí nhớ, cô không hiểu nổi tại sao mẹ cô lại không muốn trí nhớ của cô được phục hồi trong khi đó lại là thứ quý giá nhất của cuộc đời cô.
- Diệp Mặc!
Ninh Khinh Tuyết thầm kêu tên hắn. Cô đột nhiên đứng dậy, cô không muốn tiếp tục ở trên đảo này nữa, cô muốn gặp Diệp Mặc, muốn nhìn thấy hắn. Đối với cô mà nói, hắn bây giờ là những gì thân thiết nhất của cô.
Cuối cùng thì cô đã nhớ ra tất cả. Những điều mà hôm qua Diệp Mặc đã nói với cô là muốn cho cô biết về ký ức của cô. Cô cũng hiểu những hỏa cầu kia chính là do Diệp Mặc phát ra. Cô lại nhớ tới ở bệnh viện Ninh Hải, có người tên là Đường Bắc Vi, cô ấy tự xưng là em gái của Diệp Mặc. Trong lòng cô có chút cảnh giác vì cô biết Diệp Mặc chỉ có một cô em là Diệp Lăng, do đó Đường Bắc Vi tuyệt đối không phải.
Ninh Khinh Tuyết nắm chặt khẩu súng trong tay đi ra khỏi thạch động, cô lập tức đi tìm Diệp Mặc.
Chỉ có điều, Ninh Khinh Tuyết vừa đi ra tới cửa động thì dừng lại. Cô nhớ rất rõ trong lúc khôi phục được trí nhớ, đã có một hai chục dân bản địa tới gần cái thuyền buồm kia, tuy cô không nhớ rõ mình đã mất bao lâu để phá bỏ và hồi phục trí nhớ, nhưng xem ra, thời tiết bây giờ khá mờ mịt, chưa chắc đã đến tám tiếng và khả năng bây giờ vẫn là ban ngày.
Nhưng lúc cô nhìn lên thuyền thì lại không thấy ai. Chẳng lẽ, hai mươi mấy người dân kia đã bị thuyền quỷ giết chết rồi sao?
Theo bản năng, Ninh Khinh Tuyết sờ lên người và thấy còn bốn hỏa cầu phù. Tuy cô biết chúng là do Diệp Mặc làm, hơn nữa Diệp Mặc có thể phát ra Hỏa cầu nhưng cô lại không biết làm thể nào mới có thể phát ra hỏa cầu được. Cô tin tưởng vào khả năng bây giờ của mình. Nếu như biết cách, nói không chừng cô cũng có thể phát ra được hỏa cầu phù.
Sở dĩ cô kiểm lại chúng vì Ninh Khinh Tuyết biết, cô cần dùng chúng để uy hiếp và chiếm thuyền quỷ. Nếu không có thuyền, cô không thể nào rời khỏi tiểu đảo này.
Mang trên người tất cả các vũ khí đã được kiểm tra, Ninh Khinh Tuyết mới đứng ở mép đảo nơi thuyền đi qua. Vì muốn gặp được Diệp Mặc mà cô đã buộc bản thân phải vượt qua nỗi sợ hãi. Cô tin mình đã có súng tự động, có hỏa cầu phù, thậm chí còn có dây chuyền nữa. Nếu chiếm được chiếc thuyền này thì khả năng cô rời được đảo này an toàn là rất lớn.
Đứng lại trên đảo, không nói đến có thổ dân uy hiếp mà nói đến những luồng khí lưu huỳnh nồng nặc kia đã khiến cô cảm thấy ở đây rất có thể núi lửa sẽ phun trào bất cứ lúc nào.
" Tu…" một tiếng chói tai, Ninh Khinh Tuyết đang mải mê suy nghĩ thì giật thót mình. Theo bản năng, cô ngẩng đầu lên thì thấy bóng dáng của một con chim lông trắng ở trên ngọn cây cách đó không xa. Nó đang nhìn cô chằm chằm.
Không ngờ là một con chim kỳ quái, nó có chút giống đại bàng hay đó chính là một con chim đại bàng thật cũng nên. Trên đảo này rất khó thấy loài này, đây cũng là điều rất kỳ quái. Hiện tại trên đảo không còn một ai mà chỉ còn một con chim này. Nó có thể sống sót được chăng?
Nhưng Ninh Khinh Tuyết đã thấy được trong ánh mắt nó đã có điều gì đó, thậm chí còn bao hàm một chút biểu đạt cảm xúc. Theo bản năng, cô đưa tay lên dụi dụi mắt, cô nghĩ là mình đã nhìn lầm, vì làm gì có loài chim nào lại có biểu cảm như thế này?
Con chim kia nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết nhìn nó thì nó liền bay vòng quanh cô, sau đó lại đậu trên ngọn cây. Nhìn bóng dáng nó, cô chợt nghĩ tới việc hôm qua lúc cô đang ngủ thì cảm giác thấy có cái bóng gì đó bay ngang qua. Chẳng lẽ là con chim này ư? Nhưng nó bay vào động làm gì cơ chứ? Hay là nó muốn gây bất lợi với cô?
Ninh Khinh Tuyết lắc đầu, cô không muốn suy nghĩ thêm về con chim này nữa mà cô lại nhìn về vị trí con thuyền. Cho dù không thành công, cô cũng muốn thử vì cô cũng không muốn sống như vậy ở nơi này. Cô lại nghĩ tới Diệp Mặc, nếu cô tiếp tục ở đây chắc đầu cô phát điên lên mất.
Nhìn thấy Ninh Khinh Tuyết dường như muốn lên chiếc thuyền đó, con chim này bỗng nhiên bay lên, tỏ ý muốn đi cùng. Ninh Khinh Tuyết dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn nó và nói:
- Tao phải đi khỏi nơi này, chẳng lẽ mày cũng muốn đi theo tao ư?
Dương như nó hiểu được Ninh Khinh Tuyết nói gì, nó liền kêu chiêm chiếp mộthồi rồi lại bay quanh cô.
Ninh Khinh Tuyết không ngờ cô lại có thể cảm nhận được ánh mắt cầu khẩn của nó dường như đang năn nỉ cô. Lần này, cô tin chắc không thể lầm được, con chim này có thể hiểu được con người. Ninh Khinh Tuyết không biết cô có thể gặp được Diệp Mặc hay không mà giờ lại bị con chim này làm dâng lên một nỗi thương cảm. Cô dụi đôi mắt đã mọng đỏ, lại tiếp tục đi tới con thuyền kia.
Thấy Ninh Khinh Tuyết đi, con chim màu trắng này lại kêu "Xi..xi…." một tiếng. Nó lại bay quanh cô, cô cuối cùng cũng hiểu được nó muốn nói với cô điều gì!
- Mày tìm tao là có việc, đúng không?
Ninh Khinh Tuyết theo bản năng hỏi. Sau đó, cô thấy mình thật ngớ ngẩn, nó làm sao có thể hiểu được cô đang nói gì chứ!
Không ngờ con chim gật gật đầu, dường như nó tìm Ninh Khinh Tuyết đúng là có chuyện thật.
Ninh Khinh Tuyết sửng sốt, sao có thể vậy được chứ! Nhưng nó tìm cô có việc gì vậy? Cô lấy từ trong ba lô ra một chiếc lọ, sau cô đặt nó trước mặt con chim và nói:
- Mày có phải là muốn ăn gì đó không?
Con chim này liền bay xuống dưới mổ vào chiếc lọ trong tay Ninh Khinh Tuyết, sau đó lại bay vòng quanh cô.
Lần này, Ninh Khinh Tuyết đã hiểu, cô giật mình nhìn vào con chim nói:
- Mày muốn đi theo tao ư?
Không ngờ, Ninh Khinh Tuyết vừa nói dứt lời, con chim này liền gật đầu liên tục, thì ra nó thực sự muốn đi theo cô.
Ninh Khinh Tuyết nhíu mày nói:
- Ở đảo này không phải tốt hơn sao? Hơn nữa ở đây còn có người ở, tao cũng không biết sẽ ra sao nữa. Nếu cho mày đi cùng sẽ là hại mày đấy!
Con chim này sau khi nghe Ninh Khinh Tuyết nói, nó bỗng vỗ cánh bay lên, bay vòng quanh đầu Ninh Khinh Tuyết rồi kêu lên hồi lâu, sau đó lại bay đến trước người cô, ánh mắt nó có một chút đau thương.
Ninh Khinh Tuyết cảm thấy con chim này thật gần gũi, chẳng lẽ là vì cô và nó thực có duyên? Nhưng ở đây nhiều người bản xứ vậy, con chim này sao không đến tìm họ mà lại đến tìm cô?
Không đúng, Ninh Khinh Tuyết chợt nhớ tới vừa rồi con chim này kêu thét như vậy liệu có phải muốn cảnh báo núi lửa sắp phun trào không? Nhưng nơi này có nhiều dân bản địa vậy, hơn nữa hòn đảo này tồn tại đã rất lâu rồi, làm sao núi lửa có thể tự nhiên hoạt động được chứ?
Nghĩ đến đây, Ninh Khinh Tuyết liền hỏi:
- Có phải trên hòn đảo này núi lửa sắp hoạt động phải không? Thế nên mày muốn rời khỏi nơi này?
Ninh Khinh Tuyết vừa nói xong thì con chim này gật đầu lia lịa, xem ra nó không những biết núi lửa sắp hoạt động mà còn biết Ninh Khinh Tuyết sẽ mang theo nó rời khỏi đây.
Chẳng lẽ có loài chim thông minh này thật ư? Ninh Khinh Tuyết nhìn nó, ánh mắt lộ rõ niềm vui bất ngờ. Loại chim này thật hiếm thấy, cô chưa nghe nói hay nhìn thấy bao giờ.
Không ngờ một con chim lại chủ động đồng ý đi cùng cô, như vậy quãng đường xa xôi sắp tới cô cũng có bạn đường rồi. So với lúc trước thì bây giờ cô bớt sợ hãi đi nhiều. Chỉ có điều, cô vẫn cảm thấy có chút kỳ quái, sao nó lại tới được hải đảo này?
Ninh Khinh Tuyết ngửi thấy mùi lưu huỳnh ngày càng rõ rệt, lúc này cô thực sự tin những điều mà con chim kia muốn nói là sự thật, không biết bao lâu nữa núi lửa sẽ hoạt động đây?
- Được rồi, nếu đã như vậy thì mày sẽ đi cùng với tao nhé! Giờ tao sẽ lên thuyền, phía trước sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm đấy, nếu mày không sợ thì có thể theo tao!
Ninh Khinh Tuyết đã bắt đầu yêu mến con chim trắng này rồi, hơn nữa nó lại khá thông minh.