Chương 440: Căn cứ nghiên cứu dưới lòng đất
- Không được, mình nhất định phải đợi cậu ta quay lại.
Nghĩ đến đây, Lục Doanh Doanh ngồi xuống, cô thề nếu không đợi được Diệp Mặc thì cô quyết không buông xuôi, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng, đây chỉ là cách suy nghĩ của đơn phương của mình cô.
Diệp Mặc chạy tới biệt thự nhà họ Viễn, trong thư phòng của Viễn Trí Dung hắn nhìn thấy năm người.
Bên trái có ba người, trong đó có một người trên năm mươi tuổi, trên trán có một vết sẹo, mũi hơi sụp, hơn nữa nhìn rất có khí thế, Diệp Mặc đoán người này chắc hẳn là Viễn Trí Dung.
Có một người đứng bên cạnh Viễn Trí Dung, tầm khoảng bốn mươi, tướng mạo rất dũng mãnh. Bên phải có hai người, trong đó một người chính là người đàn ông vẻ mặt rất chính nghĩa mà Diệp Mặc nhìn thấy ở bàn rượu, tên họ là gì thì Diệp Mặc không biết. Bên cạnh người đàn ông trung niên còn có một thanh niên chừng ba mươi tuổi đang ngồi, Diệp Mặc đoán người thanh niên này hẳn là Viễn Kỳ Bân.
Vừa nghĩ đến chuyện Viễn gia phái người lên máy bay ra tay với Ninh Khinh Tuyết, mắt Diệp Mặc lập tức đằng đằng sát khí. Nếu không phải là Đế Quốc mặt trời đen đó thì Ninh Khinh Tuyết đã phải chịu thiệt thòi rồi.
- Cha, kế hoạch của cha lần này quả là không chê vào đâu được, chính là âm mưu bổ sung âm mưu. Cho dù cái tên họ Úc ở Lưu Xà kia biết là chúng ta làm thì cũng chẳng thể làm gì chúng ta. Tin tức ngày hôm nay thực sự là trút được giận rồi. Dược phẩm Lạc Nguyệt xong rồi. Có điều đáng tiếc là nếu Ninh Khinh Tuyết không chết thì mới tròn vẹn.
Viễn Kỳ Bân nói vẻ hưng phấn pha chút tiếc nuối, xem ra gã vẫn canh cánh trong lòng chuyện Ninh Khinh Tuyết mất tích trên máy bay.
Người đàn ông trung niên đang đứng đột nhiên lên tiếng:
- Phó Chủ tịch Hội đồng quản trị, Ninh Khinh Tuyết chắc chắn vẫn chưa chết, hôm nay tôi nhận được tin tức, sáng nay một cô gái xinh đẹp tuyệt trần xuất hiện ở Lưu Xà. Hơn nữa theo như miêu tả, thì người này rất có khả năng là Ninh Khinh Tuyết.
- Cái gì?
Viễn Kỳ Bân đột nhiên đứng bật dậy, vẻ mặt kích động. Bây giờ trong đầu gã chỉ có hình ảnh của Ninh Khinh Tuyết, tất cả những chuyện khác đều không nằm trong phạm vi suy nghĩ của gã nữa rồi.
Nhưng chỉ sau một lát, Viễn Kỳ Bân tiếp tục lo lắng nói:
- Chú Bình, có ảnh của cô gái ấy không, đưa cháu xem nào!
Người đàn ông trung niên lại nói:
- Không có ảnh, chỉ là người khác nhìn thoáng qua từ rất xa, chưa kịp chụp ảnh thì cô gái đó đã đi vào trong rồi, sau đó không hề xuất hiện nữa. Nhưng nghe nói, chồng của người con gái đó cũng xuất hiện ở Lưu Xà, dường như đó là lãnh đạo của dược phẩm Lạc Nguyệt
Viễn Kỳ Bân hơi sửng sốt, lập tức nghiến răng nói:
- Quả nhiên, chẳng trách có thể để cho dược phẩm Phi Dụ trúng thầu, hóa ra bên trong còn có loại quan hệ đó. Ông đây nhất định phải để tên đó nhìn thấy ta tra tấn người phụ nữ của hắn như thế nào…
Tuy nhiên câu nói của Viễn Kỳ Bân lập tức dừng lại, gã liếc mắt về người cha đang ngồi đối diện, dường như cảm thấy mình có chút vênh váo đắc ý.
Viễn Trí Dung đưa mắt nhìn Viễn Kỳ Bân, thản nhiên nói:
- Những chuyện đó để qua một bên đã, đàn bà chỉ là thứ để trang trí mà thôi, nếu chút chuyện này mà con chẳng thể kiềm chế thì ta làm sao có thể yên tâm giao dược phẩm Viễn Bắc cho con đây? Hơn nữa, nếu người con gái đó thực sự là Ninh Khinh Tuyết, thì bây giờ nhất định không được động tới cô ta. Máy bay mất tích, chỉ có mình cô ta là không xảy ra chuyện gì, tiếp theo đó người muốn tìm cô ta rất nhiều, chuyện con ra tay cũng không thể được. Hơn nữa, bây giờ mà nói dược phẩm Lạc Nguyệt xong rồi vẫn còn quá sớm.
- Vâng, thưa cha, con biết rồi.
Nét mặt Viễn Kỳ Bân khôi phục được vẻ bình tĩnh, nói bằng vẻ mặt đầy hổ thẹn, còn về chuyện trong lòng gã đang nghĩ gì, thì chỉ nhìn thoáng cũng có thể biết được thông qua biểu hiện của gã.
Không để ý tới phản ứng của Viễn Kỳ Bân, Viễn Trí Dung nói với người đàn ông trung niên bên cạnh:
- Vi Bình, mặc dù chú vừa mới quay lại, có chút vất vả, nhưng chú hãy cứ nói về phản ứng ở Lưu Xà một chút trước đã. Còn nữa khi chú ra tay, liệu đã làm sạch sẽ chưa? Có để lại tai họa ngầm nào không?
- Vâng, thưa chủ tịch.
Đó là tiếng đáp của người đàn ông tên Vi Bình, sau đó ông ta nói tiếp:
- Lần này tổng cộng tôi ra tay với mười khách hàng dùng Dưỡng Nhan Hoàn và Kiện Thể Hoàn, trong số đó có sáu người mua Dưỡng Nhan Hoàn, tôi đều đợi sau khi bọn họ mở lọ thuốc ra uống được một viên rồi mới tiêm Dung Huyết Dược Lưu vào những viên thuốc còn lại, tuyệt đối không thể bị phát hiện.
Viễn Trí Dung gật gật đầu:
- Tuy hơi ít một chút nhưng chúng ta đã đạt được hiệu quả và mục đích ban đầu.
Người đàn ông trung niên tên Vi Bình lại nói:
- Vâng, mặc dù tôi ra tay với mười người, nhưng sáu người trong số đó sau khi uống Dưỡng Nhan Hoàn và Kiện Thể Hoàn đã bị tiêm chất độc thì đã tử vong. Chỉ còn bốn người vẫn còn sống, nhưng bốn người vẫn sống đó đều đạt hiệu quả ở mức bị hủy hoại dung nhan. Tôi đoán rằng lượng Dung Huyết Dược Lưu tiêm vào trong Dưỡng Nhan Hoàn của bọn họ không ổn định.
Viễn Trí Dung gật đầu, im lặng một hồi rồi tiếp tục nói:
- Sau khi chú quay về hãy tiếp tục đốc thúc nghiên cứu chế tạo Dung Huyết Dược Lưu, cái chúng ta cần là sự nghiên cứu chế tạo chuẩn xác, ngoài ra virus Dược Lưu mã wq033 phải rút ngắn thời gian, tranh thủ lúc dược phẩm Lạc Nguyệt sắp sụp đổ thì sẽ tung ra.
- Vâng, thưa ngài chủ tịch!
Người đàn ông trung niên lập tức đáp lại.
Người nam vẻ mặt chính khí từ đầu vẫn chưa nói gì lại lên tiếng:
- Đại ca, lý lịch của Lý Xuân Sinh dường như không hề ít, hơn nữa bản thân con người này cũng không đơn giản, mấy lần Ủy viên thường vụ đều không chọn anh ta. Con người này một khi đã đứng vững chân thì ít có người nào trong Ủy viên thường vụ có thể làm đối thủ của anh ta, thời gian lâu dài rồi, em sợ Hà Phong sẽ trở thành thiên hạ của anh ta. Hơn nữa hiện nay y tế là do anh ta quản lý.Em nghĩ liệu có thể ra tay bằng virus Dược Lưu số wq033, ra tay độc ác với nó một chút, cũng coi như để gã không làm được gì, chỉ có cách đưa hắn ra khỏi Hà Phong thì chúng ta sẽ thắng.
Trong lòng Diệp Mặc âm thầm gật đầu, thì ra tên này chính là em trai của Viễn Trí Dung, chẳng trách mà có thể tham gia cuộc họp này. Xem ra người này là một ủy viên thường vụ của Hà Phong.
Viễn Trí Dung trầm ngâm một lát rồi nói:
- Có thể, virus Dược wq033 mang tính truyền nhiễm một khi phát tác thì nhất định sẽ gây ra dịch bệnh, ta nghĩ chuyện này xảy ra với ai thì người đó chẳng thể gánh được trách nhiệm. Nếu Lý Xuân Sinh đã phụ trách mảng y tế, vậy thì hãy bắt đầu từ Hà Phong đi. Có điều địa điểm này ta nghĩ là chọn huyện Tây Đồng. Đợi đến khi Lý Xuân Sinh không có cách nào tồn tại được nữa, chú lập tức ra tay loại bỏ nó trong thường vụ, dược phẩm Viễn Bắc của chúng ta sẽ đưa ra phương án giải quyết vào lúc thích hợp, giúp tạo lợi thế cho chú.
Ánh mắt Diệp Mặc trở nên lạnh lùng, không thể ngờ tên Viễn Trí Dung này lại dám to gan và điên cuồng đến thế, lấy virus để làm trò chơi. Với tính cách của Diệp Mặc thì cứ giết hết là xong.
Nhưng cho dù hắn có giết những kẻ kia thì dược phẩm Lạc Nguyệt cũng chẳng có lợi ích gì, hơn nữa người ngoại đạo lại nghi ngờ là dược phẩm Lạc Nguyệt làm. Nếu đã muốn động thủ, không chỉ tiêu diệt toàn bộ nhà họ Viễn mà còn phải cho chúng chết nhục nhã.
- Nếu đã ra tay thì phải cho chết hết, đối với kẻ thù không thể nương tay do dự. Vi Bình, chú phải đặc biệt chú ý đến dược phẩm Lạc Nguyệt, phải áp dụng hành động, ta đoán chừng sáng ngày mai bọn chúng nhất định sẽ cho người đến nói chuyện. Trước khi gió còn chưa rõ hướng thì tạm thời không được động thủ. Phòng bị gần đây ở Lưu Xà dường như rất nghiêm ngặt, chú phải nhắc nhở người của ta chú ý một chút, không để bọn chúng nắm được bất kỳ nhược điểm nào.
Viễn Trí Dung nói.
- Tôi hiểu rồi thưa chủ tịch.
Người đàn ông trung niên tên Vi Bình nghiêm túc gật đầu nói.
- Đại ca, anh phải nghiêm khắc đốc thúc tiến độ của wq033, sau khi đệ quay về lập tức thông qua ủy ban nhân dân thành phố ra thông cáo, nghiêm cấm mua bất cứ sản phẩm nào của dược phẩm Lạc Nguyệt, hơn nữa em sẽ mời chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Ngưu phát biểu trên truyền hình.
- Tốt, chuyện hôm nay bàn đến đây thôi, ngày mai sau khi đợi phản ứng của dược phẩm Lạc Nguyệt thì tiếp tục ra đối sách tiếp theo. Xương Diệu, cậu là Phó chủ tịch ủy ban nhân dân ở Hà Phong, hiện nay vẫn không ai biết cậu là người nhà họ Viễn, sau này không phải là tình huống đặc biệt thì không được tùy tiện đến đây.
Viễn Trí Dung gật đầu, cuối cùng nhắc nhở.
Nhìn thấy mấy người rời đi, Diệp Mặc cười một tiếng lạnh lùng, hắn thu lại máy quay kĩ thuật số. Năm người ở đây ngoại trừ người đàn ông tên Vi Bình tu vi đã gần tới Hoàng Cấp thì những người khác đều là người bình thường. Với tu vi của hắn hiện nay thì thuật tàng hình không bị bất kỳ ai phát hiện.
Diệp Mặc quyết định đến nơi chế thuốc nhà họ Viễn xem xét, tuy nhiên trước lúc đi hắn còn cầm lấy một cây kim nhỏ, đâm vào giữa trán Viễn Kỳ Bân.
Viễn Kỳ Bân bị đâm vào trán, không khỏi bước đi có hơi lảo đảo, người đàn ông tên Vi Bình vội vàng đỡ Viễn Kỳ Bân hỏi:
- Cháu sao thế?
Viễn Kỳ Bân lắc đầu nói:
- Không có gì, chỉ là hơi choáng một chút mà thôi, bây giờ thì ổn rồi.
Viễn Trí Dung hừ một tiếng lạnh lùng:
- Còn trẻ như vậy đã bị choáng váng đầu óc rồi. Bân Nhi, mặc dù ta yêu thương con nhất, nhưng ta hi vọng con có thể dồn hết sức lực cho công ty, không được ngày nào cũng ở bên phụ nữ.
Diệp Mặc không buồn để ý những lời thừa thãi của những kẻ nhà này, theo sự tìm kiếm bằng thần thức của hắn, không mất bao lâu hắn đã tìm thấy căn cứ điều chế thuốc trong biệt thự nhà họ Viễn.
Cửa vào của căn cứ chế thuốc nằm phía dưới một miệng giếng trong sân, có thể thấy nhà họ Viễn đã tốn nhiều công sức cho chỗ này. Diệp Mặc cầm chiếc máy kĩ thuật số quay phim lại, đồng thời nhảy vào miệng giếng. Mặc dù suốt đường đi đều lắp đặt báo động, nhưng không có tác dụng gì với Diệp Mặc.
Căn cứ chế tạo thuốc dưới lòng đất của nhà họ Viễn rất lớn, Diệp Mặc thậm chí nghi ngờ căn cứ này có phải là do Viễn gia có thể làm nên hay không, không ngờ lại có một căn phòng dưới đất rộng rãi như thế. Mười mấy nhân viên mặc đồ làm việc màu xanh nước biển đang nghiên cứu một phần thuốc nước, chỉ cần nhìn nước da trắng bệch là biết những người này đã lâu rồi không nhìn thấy mặt trời.
Diệp Mặc lập tức cầm máy quay, khi hắn vừa quay chụp được vài giây thì Viễn Trí Dung đến, mang theo người đàn ông trung niên.
Viễn Trí Dung vừa đến thì lập tức có một người nghiên cứu giới thiệu cho ông ta về tiến độ của wq033. Hơn nữa người này còn nói về chất kháng sinh của loại dược lưu này.
Không thể không nói thiết kế của Viễn Trí Dung ở đây đều vô cùng bí mật, kẻ nào muốn quay chụp về một chút bí mật ở đây hầu như là điều không thể. Đáng tiếc ông ta lại gặp một người Tu Chân, nếu như không phải Diệp Mặc muốn làm sáng tỏ, thì bọn họ cơ bản không có cơ hội tiếp tục nói chuyện.