Chương 10: Làng chài Thái Hồ
Đi thăm người bệnh cần mang theo những gì?
Trước khi lên xe ngựa, Tử Hòa đã mua mấy cân táo mình thích ăn nhất ở Kim Lăng, lại mua thêm hộp bánh hoa mai mới làm, đến khi xuống xe tại Vô Tích lại mua một một túi bánh bao cùng sườn xào chua ngọt.
Thái Hồ trong trò chơi vô cùng rộng, NPC ở Vô Tích lại nói không có xe ngựa đi đến thôn Lan Khê, vì vậy Tử Hòa đành ngồi xe đến thôn bên cạch, hỏi đường rồi đi bộ tới.
Đi được nửa ngày, Tử Hòa nhìn thấy một làng chài nhỏ cạnh mặt nước óng ánh sắc mặt trời vàng rực. Hơi nước ẩm ướt, không khí tươi mát tràn ngập khắp nơi, Tử Hòa hít một hơi sâu, toàn thân căng tràn năng lượng.
Cậu tìm Hạ Khinh Y khắp nơi, chưa thấy bóng dáng anh đâu lại thấy ngoài thôn có một nữ tử vội vàng đi đến.
Thu Thủy Y Nhân.
Người của Thiên Thủy các.
Theo phản xạ, Tử Hòa trốn vào một đống cỏ khô.
"Hạ Kình, anh xuất hiện đi." - Thu Thủy Y Nhân dừng lại, lớn giọng kêu.
Cỏ lau ven hồ khẽ rung động, một chiếc thuyền đánh cá nhỏ rẽ cỏ lau mà đến, người trên thuyền là Hạ Khinh Y.
Thu Thủy Y Nhân cười, dung mạo tươi như hoa:
"Em biết anh nhất định ở chỗ này."
Hạ Khinh Y rời thuyền, neo lại gần đó.
Trong mắt Thu Thủy Y Nhân có tia tức giận:
"Vì sao lại làm thế? Nếu anh hận em thì trực tiếp giết em là được rồi. Anh cho rằng làm vậy rất đáng mặt đàn ông sao? Làm vậy em chỉ thêm khinh thường anh thôi!"
Hạ Khinh Y thản nhiên đáp:
"Đừng tự mình đa tình, anh giết Nguyệt Tại Thủy Thiên không phải vì em."
Thu Thủy Y Nhân không hề tin lời Hạ Khinh Y:
"Anh biết không? Mọi người trong trò chơi đang cười em, trong trường cũng cười em. Hạ Kình, em không nghĩ anh lại trẻ con đến vậy."
Hạ Khinh Y không nói gì, vẻ mặt bình thản lặng lẽ. Tử Hòa ở sau đống cỏ khô nói thầm, cô hiểu lầm anh ta rồi, anh ta không phải vì cô đâu.
Ánh mắt Thu Thủy Y Nhân dần mê màng, cô thấp giọng:
"Vì sao anh lại chơi game này? Nếu muốn chơi, tại sao không chơi sớm hơn, nếu anh chơi sớm hơn, em sẽ không... không..."
Sẽ không cái gì? Sẽ không hồng hạnh vượt tường sao? Tử Hòa thầm điền vào chỗ trống.
Hạ Khinh Y chỉ thản nhiên hỏi:
"Phải không?"
Thu Thủy Y Nhân bỗng nhiên thét lên.
"Hạ Kình, em hận anh." - Nói rồi xoay người chạy như điên.
Cảnh sắc lại khôi phục yên tĩnh như lúc đầu. Hạ Khinh Y nhìn bóng Thu Thủy Y Nhân khuất dần, lộ ra vẻ phiền muộn trong mắt, cũng mất đi sự bình tĩnh trên gương mặt.
Tử Hòa cảm thấy khó hiểu, cô gái này thật kỳ lạ. Rõ ràng là bỏ Hạ đại ca trước, sao lại nói là hận anh ấy? Lại nhớ lần trước Thu Thủy lúc muốn đàn, lúc sau lại không muốn nữa, cậu khẳng định bản thân Thu Thủy Y Nhân là người mâu thuẫn, trong lòng nảy sinh cảm giác đồng tình với Hạ Khinh Y.
Vừa rồi cậu nghe rất chăm chú, không để ý cơ thể vươn về phía trước. Lúc muốn đứng lên, tay vịn vào cỏ, lại không biết đống cỏ khô rất không chắc chắn. Vì thế cậu mất thăng bằng, ngã xuống đống cỏ.
Cậu "Á" một tiếng, cả người ngập trong cỏ, chỉ còn hai chân chổng lên giãy giụa.
Hạ Khinh Y đã sớm phát hiện ra cậu, chỉ là không ra tiếng, chờ cậu tự mình lộ diện. Lúc này thấy thế thì cảm thấy buồn cười, đi qua giúp cậu đứng lên.
Tử Hòa choáng váng đầu óc, tóc dính đầy cỏ khô, cậu đứng một lúc mới tỉnh táo trở lại, ngượng ngùng chào.
"Hạ đại ca."
Tiếp đó nhìn vào tay áo, ảo não nói:
"Ôi bánh bao!"
Bánh bao đã bẹp dí, may những đồ ăn khác không bị làm sao.
"Hạ đại ca, anh bị thương có nặng không? Cái này cho anh bồi bổ."
Tử Hòa vừa nói vừa đưa đồ ăn cho Hạ Khinh Y. Hạ Khinh Y miễn cưỡng nhận lấy, anh không quen việc này lắm.
"Chỉ bị thương nhẹ, không sao." Hạ Khinh Y nói đơn giản.
"Có đau không?"
"Không."
"À."
Cậu thật ngốc, tắt cảm giác đau thì sẽ không đau.
Tử Hòa nhìn kỹ thần sắc của anh, không thấy có gì bất thường.
"Hạ đại ca ăn táo đi, táo này ngọt lắm, so với hiện thực còn ngon hơn vài phần."
Tử Hòa giục Hạ Khinh Y ăn đồ mình mang tới.
Hạ Khinh Y sửng sốt.
Tử Hòa lấy quả to nhất đưa cho anh, nhìn quả táo, nghĩ nghĩ lại cầm thêm một quả nữa. Cậu mang táo ra hồ rửa sạch, cắn trước một miếng rồi đưa trái còn lại cho Hạ Khinh Y.
Hạ Khinh Y nhìn ánh mắt mong chờ của Tử Hòa, chậm rãi cắn một miếng táo.
"Ngon lắm!" - Anh hơi gật đầu.
Tử Hòa nhoẻn miệng cười, cảm thấy thân quen hơn với anh rất nhiều. Người này tuy hơi lạnh lùng nhưng rất tốt, Thu Thủy Y Nhân đúng là không có mắt nhìn.
"Hạ đại ca đừng buồn, thế giới rộng lớn vô cùng, lần sau nhất định sẽ tốt hơn."
Tử Hòa vừa cắn táo, vừa nghiêm túc an ủi Hạ Khinh Y.
Cậu lại nói thêm câu nữa:
"Chị kia tuy rằng rất đẹp, nhưng người kế tiếp nhất định sẽ đẹp hơn."
"Đẹp có lợi gì sao? Nàng xinh đẹp mà phản bội ta, ta thà nàng chẳng có gì." Hạ Khinh Y tự giễu, anh lại đi nói chuyện này với cậu nhóc chưa hiểu sự đời.
Tử Hòa gật đầu:
"Đúng vậy, người đẹp cũng chỉ để ngắm, đầu óc tốt vẫn là hơn cả." Được như vậy thì cậu học bài cũng không vất vả nữa.
Hạ Khinh Y bật cười, lần đầu nhìn kỹ dung mạo cậu. Mặt mày thanh tú, ánh mắt trong suốt, da rất trắng, cũng được coi là đẹp trai. Nhận xét như vậy không khỏi cảm thấy mình hơi tùy tiện, nhưng lại không biết vì sao trong lòng không thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy vui mừng.
Ăn xong táo rồi, tay Tử Hòa tiến vào gói to.
"Bánh hoa mai."
Cậu lại tự lấy cho mình trước rồi mới lấy cho anh. Hạ Khinh Y nhìn thế nhịn không được muốn nhắc nhở cậu, mấy thứ này cậu đã tặng cho tôi rồi.
Hương mai bừng nở nơi đầu lưỡi. Gió thổi cỏ lau rung nhè nhẹ, sóng nước lăn tăn vỗ nhẹ bến bờ. Đưa mắt nhìn quanh, sông nước mênh mông không giới hạn, vài cánh chim lả lướt trên hồ...
Tử Hòa nheo mắt lại:
"Hạ đại ca, anh làm sao tìm được một nơi đẹp như vậy? Thuyền nhỏ kia là của anh sao?"
Hạ Khinh Y định trả lời, mặt bỗng nhiên biến sắc:
"Có người, cậu mau logout."
Tử Hòa bất ngờ, bánh hoa mai vẫn còn trong miệng, một mũi tên bắn trúng búi tóc. Trâm rơi xuống đất, tóc dài loạn tung.
Tử Hòa logout, hệ thống thông báo:
[Đang trong trạng thái chiến đấu, không thể logout].
"Giờ muốn đi cũng chẳng kịp."
Nguyệt Tại Thủy Thiên mỉm cười từ tốn đi tới, ánh mắt liếc qua Hạ Khinh Y, nhìn về phía Tử Hòa nói:
"Lại gặp!"
Tử Hòa thấy hắn tươi cười liền trốn sau lưng Hạ Khinh Y, lại cảm thấy hành vi của mình rất không chí khí, lập tức sốc lại tinh thần, hiên ngang ưỡn thẳng người.
Hạ Khinh Y nói:
"Nguyệt Các chủ thật có nhã hứng, ngàn dặm xa xôi đến đây tìm chết sao?"
Nguyệt Tại Thủy Thiên thản nhiên đáp:
"Khinh Y huynh không cần phô trương thanh thế. Lúc trước ta nhường kiếm pháp Kiếm Tiên cho huynh, chính là biết võ công tuy rằng lợi hại, nhưng lại có nhược điểm là không thể tử vong. Tử vong một lần trong tháng uy lực giảm một nửa, tử vong ba lần sẽ luyện lại từ đầu."
Hắn nhìn về phía Hạ Khinh Y:
"Khinh Y huynh vốn đã trọng thương, hôm nay tuyệt đối không thể sống. Một tháng giết huynh ba lần, ta thừa khả năng làm."
Lời hắn nói là thật? Tử Hòa nhìn Hạ Khinh Y.
Hạ Khinh Y không phủ nhận, trầm mặc một lát rồi hỏi:
"Là cô ấy nói cho anh tôi ở đây?"
"Đương nhiên." - Nguyệt Tại Thủy Thiên ngừng một lúc, sau đó từ từ nói tiếp:
"Cô ấy nói, không hy vọng nhìn thấy anh ở trò chơi này."
Hạ Khinh Y ngập cô đơn, Tử Hòa lo lắng nhìn anh.
Hạ Khinh Y nhìn cậu:
"Cậu ta với ân oán của anh và tôi không quan hệ, thả cậu ta đi."
Nguyệt Tại Thủy Thiên lần này nhắm tới Hạ Khinh Y, cũng không muốn rắc rối thêm nên trả lời:
"Được."
"Hạ đại ca, tôi không sợ... Ối!"
Tử Hòa thét lên kinh hãi.
Hạ Khinh Y dùng tay nhấc cậu lên, thẳng hướng thuyền nhỏ mà ném, kiếm quang vụt qua chặt đứt dây cột thuyền, Hạ Khinh Y dùng nội lực đẩy thuyền, trong chớp mắt thuyền đã xa bờ mấy thước.
Tử Hòa khổ sở đứng dậy tìm mái chèo. Cậu vừa mới nhận được tin nhắn mật của Hạ Khinh Y:
"Lái thuyền đến phía đông, tọa độ 1174/145 Thái Hồ."
Tìm thấy mái chèo bằng trúc, Tử Hòa muốn khóc, cậu không biết chèo thuyền.
May mắn trí nhớ cậu khá tốt, nhớ cảnh chèo thuyền trong tivi liền chống mái chèo xuống nước đẩy thuyền đi.
Thuyền nhỏ từ từ di chuyển, vài phút sau mất dạng trong đám cỏ lau.
Trên bờ đao kiếm loạn vũ, chém giết ghê người.
Đám cỏ lau che khuất hoàn toàn Tử Hòa. Cậu dừng thuyền, nhìn tọa độ, đích đến đây rồi. Cậu thở ra một hơi nhẹ nhõm, ngồi ở mép thuyền đợi Hạ Khinh Y xuất hiện.
Mặt nước rung động, Tử Hòa quay đầu, quả nhiên là Hạ Khinh Y.
Hạ Khinh Y với lấy tay Tử Hòa nhảy lên thuyền, mặc cho quần áo ướt sũng, anh vội vàng lái thuyền hướng về phía lòng hồ. Con thuyền dần dần rời xa đám cỏ lau.
"Bọn họ kia rồi."
Người trên bờ hô lớn, sau đó là một cơn mưa tên tới tấp.
Tử Hòa chưa kịp phản ứng đã bị Hạ Khinh Y kéo vào trong khoang, mũi tên sượt qua đầu họ.
Gió đưa thuyền đi, làn tên thưa dần, tiếng người nhỏ lại. Hạ Khinh Y thở phào, tạm thời đã thoát khỏi nguy hiểm.
May mắn ông trời giúp sức thổi gió đông.
Anh định đứng lên, bản thân lại kiệt sức, ngã vào người Tử Hòa. Anh thật muốn để im như vậy, thật sự mệt mỏi, muốn tìm một nơi ấm áp.
Anh nhắm mắt lại, đầu vùi vào cần cổ Tử Hòa.
"Anh làm sao vậy?"
Cậu lấy tay áp lên trán anh.
"Không sao... buồn ngủ...." Anh mơ hồ trả lời.
"Đã biết."
Tử Hòa im lặng, được một lúc lại hỏi:
"Nhưng chúng ta đang đi đâu?"
Không có tiếng đáp lại, hai mắt Hạ Khinh Y khép chặt, anh đã chìm vào mộng đẹp rồi.