Chương 63: Tôi Sẽ Để Cho Anh Rất Thoải Mái! (3)
Một câu liền đem một màn kia tưởng tượng trong lòng của Tịch Giản Cận đánh bay không còn sót lại.
Trong lòng anh không nhịn được bắt đầu cười lạnh, anh còn tưởng rằng, chỉ là tạp chí của cô đánh bậy đánh bạ, xảy ra sai sót, xem ra, thật đúng là anh đem cô quá tốt rồi!
Vẻ mặt Tịch Giản Cận, hiển nhiên là khó coi, nhưng vẫn một chữ một chữ hỏi ngược lại cô, "Tại sao phải đối với Triệu Tố Nhã như thế?"
Bạc Sủng Nhi bật cười, sau đó chớp mắt, giả bộ đáng yêu, dùng giọng không chút chua nói: "Em ghen đấy... . . . Nếu như em không cắm một chân, thì cô ta và anh đã như hình với bóng rồi!"
Tịch Giản Cận nhìn qua Bạc Sủng Nhi, đáy mắt lạnh lùng, nửa ngày, mới ngữ khí lãnh đạm mở miệng, tuy nhiên lại mang theo sự kiên định!
"Bạc tiểu thư, tôi không muốn cùng em có quá nhiều dây dưa, nếu như là bởi vì tôi, em mới đối phó Triệu Tố Nhã, như vậy thì bỏ qua đi, nêu như không phải là bởi vì tôi, vậy thì nghĩ tới đêm đó tôi đã cứu em, buông tha cô ấy!"
"U? Đau lòng rồi hả?" Tay Bạc Sủng Nhi rời khỏi ngực anh, hung hăng véo một cái, "Thế nhưng, tại sao anh lại không cảm thấy cô ấy khi dễ em? Em chỉ phản kích bình thường mà thôi?"
Tịch Giản Cận cúi đầu, bật cười, "Ở trên thế giới này, chẳng lẽ, còn có người có thể đem Bạc tiểu thư, khi dễ qua sao?"
Đến anh đã từng, không phải cũng là bị cô đùa xoay quanh sao?
Chuyện cô làm, toàn bằng tâm tình, chỉ lo chính mình, khi nào chú ý qua người khác?
Cho nên, lần này, quả thực anh nghĩ không ra, Triệu Tố Nhã có tài đức gì khi dễ được cô?
Con ngươi Bạc Sủng Nhi lạnh xuống, trong con ngươi của cô xinh đẹp, có đám lửa thiêu đốt, cô mấp máy môi, chậm rãi rời khỏi lòng anh, vẫn mang bộ dạng cười ha ha như cũ, nhìn Tịch Giản Cận, ra vẻ ngây thơ hỏi: "Anh có ý tứ gì?"
Tịch Giản Cận không có lên tiếng.
Bạc Sủng Nhi nắm chặt ngón tay của mình, đáy lòng của cô, lửa giận mười phần, lại âm thầm cắn răng, nửa thật nửa giả tha lấy đầu lưỡi, cười duyên nói.
"Anh liền không sợ như vậy, em sẽ càng thêm đối với Triệu Tố Nhã sao?"
"Em dám!" Tịch Giản Cận mặt mày lạnh lùng, ngữ điệu nặng nề.
"Em vì cái gì không dám?" .