Chương 101: Cô Gái Nhỏ Bán Mình Không Bán Cười! (1 )
Anh hôn đến dụng tâm, càng hôn càng quen, lần đầu hôn môi, khó tránh khỏi tham vui, liền một mực quấn lấy cô, cô cảm thấy toàn thân đều lướt nhẹ tung bay, nói thật, cái loại cảm giác này, cô không ghét, thậm chí còn có mấy phần ưa thích... . . . Cùng ngọt ngào.
Về sau, anh càng ôm sâu cô vào trong ngực, cô cũng có thể cảm giác được anh nửa người dưới của anh sưng lên, chống đỡ lấy bụng dưới cô.
Cô sợ hãi, ngón tay run lên, liền theo bản năng cắn răng, đem anh đang chăm chỉ không ngừng liếm láp răng cô, mút lấy đầu lưỡi ngọt ngào của cô thì bị cắn bị thương, chảy máu.
Máu trong miệng hòa vào nhau, lại không cảm thấy buồn nôn, thậm chí mang theo ý nghĩ ngọt ngào.
Anh kêu một tiếng, vội vàng rút đầu lưỡi về, một câu nói không nên lời, chỉ có thể bất đắc dĩ mà dung túng nhìn cô.
Cô bối rối, cúi đầu, không biết nên nói cái gì.
Chỉ giống như là cô gái nhỏ, nắm lấy vạt áo của anh, thật chặt, tiết lộ cô khẩn trương.
Anh cười khẽ, đem cô ôm vào trong lòng.
Cô nghe tiếng tim anh đập, nhanh chóng mà có lực, mặt càng đỏ lên, đáy lòng có một ý nghĩ kỳ diệu, đó chính là, ôm anh ngủ, đây cũng là âm nhạc tuyệt vời nhất toàn thế giới.
Đêm đó, ánh trăng vừa vặn, ánh sao đang đẹp.
Cô có loại ảo giác muốn cùng anh như vậy cả đời.
Nửa ngày, anh cúi đầu, ở bên tai của cô, nói một câu: "Sủng Nhi... . . . Anh chỉ muốn cùng em nhảy một điệu nhảy hoàn chỉnh."
Chỉ là, từ nay về sau, chưa từng có thời cơ.
Trong lòng Bạc Sủng Nhi chua xót, hốc mắt phiếm hồng, anh nói, khi đó, thanh xuân ngây thơ, tuổi trẻ tốt đẹp, có rất nhiều thời gian có thể yêu một trận, vì sao về sau, bọn họ lại biến thành tình trạng như thế?
Cô cúi đầu, mặt mày an thuận, bên môi cười yếu ớt, lại làm cho anh ổn định, thời gian lưu chuyển, sau bảy năm, anh thành thục ổn trọng, cô xinh xắn vô lại, lại một lần nữa dắt tay khiêu vũ, có thể từng tìm được sự hồn nhiên năm đó sao?
"Bạc Cẩm... . . ." Giọng nói trầm ấm vang lên bên tai, Bạc Sủng Nhi ngẩng đầu, phát giác khiêu vũ đã ngừng, mà cô còn xuất thần ở trong ngực anh.
Cô không có buông anh ra, đáy mắt mang theo ưu thương nhớ lại, sững sờ hỏi một câu: "Ừ"