Chương 170: Người Nào So Với Ai Khác Càng Không Cần Mặt Mũi? (11 )
Bời vì vận động, hai má của cô đỏ bừng, mặc vào một thân quần áo thể thao màu hồng, nổi bật lẫn nhau, sợi tóc có chút lộn xộn , trên mũi có chút mồ hôi, Tịch Giản Cận dựa vào cái cây, nghiêng đầu, nhìn cô, hơi có chút xuất thần.
Nửa ngày, anh liền quay người rời đi, Bạc Sủng Nhi đứng lên, muốn gọi anh một câu, lại cảm thấy cuống họng đau, chỉ có thể ôm lấy ngực, vỗ vỗ, chân đau xót, đi không được, đáy mắt mang theo vài phần ảo não.
Tịch Giản Cận nghe thấy cô ở phía sau gọi mình, cũng không quay đầu, chỉ là thẳng hướng đi về phía trước.
Tịch Giản Cận rời đi, rất nhanh trở lại, trong tay cầm hai bình nước lọc, nhìn thấy Bạc Sủng Nhi một mình ngồi ở chỗ đó, đối mặt vách tường, sững sờ ngẩn người.
Anh nhìn thấy mặt tường này, cả người cũng hơi có chút thất thần.
Bức tường kia... . . . Là tường tình nhân của trường học.
Bất kể là nam nữ yêu nhau, đều sẽ tới nơi này khắc tên lẫn nhau.
Năm đó, bọn họ cũng khắc qua.
Chỉ là, bảy năm thoảng qua, không ngừng có lên trèn lên, đã sớm tìm không thấy được dấu vết năm đó.
Tịch Giản Cận nhìn Bạc Sủng Nhi đứng lên, lấy từ dưới dất lên một hòn đá, ở trên vách tường dùng sức vẽ lung tung một hồi, sau đó mới hài lòng nhìn, tự mình cười, vừa quay đầu, mới bắt gặp Tịch Giản Cận nhìn.
Cô quả thực không nghĩ tới Tịch Giản Cận lại trở về, trên mặt vui vẻ.
Sau đó liền chạy về phía Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận đứng nguyên chỗ không có nhúc nhích, vặn nắp bình ra đưa cho cô.
Bạc Sủng Nhi nhận lấy, uống một hơi, cảm thấy dễ chịu rất nhiều, lúc này mới chỉ trên vách tường nói: "Những thứ năm đó chúng ta lưu lại đã không nhìn thấy rồi."
Tịch Giản Cận gật đầu, liền muốn đi đến bức tường kia, Bạc Sủng Nhi lại giống như nghĩ đến cái gì, đột nhiên kéo lất vạt áo của Tịch Giản Cận nói: "Đừng đi... . . . Giữa trưa lớp chúng ta sẽ tụ họp, đã đợi gặp, vừa gọi điện thoại thúc giục, chúng ta đi qua đi."
"Chỉ chậm một chút." Tịch Giản Cận bình tĩnh nói một câu, liền tiếp tục đi lên, trong lòng hiếu kỳ cô ở nơi đó khắc gì!
Bạc Sủng Nhi cúi đầu, cũng không biết nói thầm hai câu gì, liền keo Tịch Giản Cận, dùng sức túm đi.