Chương 221: Tôi Bại Bởi Cô Ấy, Không Phải Anh! (2 )
Anh cắn răng, chờ cho chân bớt đau đi, lúc này mới ngẩng đầu, dựa vào đèn đường yếu ớt của quân khu, nhìn về phía người tới.
Hé ra gương mặt đông lạnh.
Bên miệng mang theo một vòng ý cười.
"Mấy năm không thấy, xuất thủ lần nữa, Tịch Giản Cận... . . . Anh mạnh lên không ít!"
Tịch Giản Cận không chút biến sắc, con ngươi màu đen nhìn chằm chằm vào Tần Thánh, qua năm giây, anh mới mỉm cười, bình thản trước sau như một: "Như nhau, như nhau, Tần Thánh, anh cũng không yếu!"
Tần Thánh lạnh lùng cười, lắc lắc chân, lông mày mang theo sát khí sắc bén, "Sợ là để thái tử Tịch gia thất vọng rồi... . . . Đêm nay, tôi không phải tìm anh chơi đùa, mà chính là, muốn nửa cái mạng của anh!"
Tịch Giản Cận mặt đón ánh sáng, nhìn Tần Thánh, đáy mắt lạnh lùng, bên trong con ngươi àu đen, ẩn chứa gì đó.
Nửa ngày, lông mi anh mới hơi động một chút, thần sắc không sợ hãi, đứng ở đó, vẫn luôn bất động.
Tần Thánh nói dứt lời, lại một lần nữa đứng lên, đá chân về phía Tịch Giản Cận một cái, Tịch Giản Cận nghiêng người tránh qua, tránh né Tần Thánh tập kích, "Tần thiếu gia, đêm nay, tôi không muốn đánh cùng anh."
Tần Thánh xoay người một lần nữa, công kích về phía Tịch Giản Cận: "Không đánh cũng phải đánh, từ bảy năm trước, tôi đã sớm muốn đánh anh rồi !"
Tịch Giản Cận tránh ra, cảm giác được mỗi một chiêu của Tần Thánh, công kích đều có chút ác liệt, mà tốc độ rất nhanh, hiển nhiên từ nhỏ đến lớn đã qua huấn luyện.
Thực lực cùng anh, tương xứng.
Liên tục né 13 chiêu, lúc này Tần Thánh mới lui thân thể ra, Tịch Giản Cận hơi thở ra một hơi: "Tần thiếu gia, đừng ép tôi!"
Tần Thánh nghe được lời như vậy, lại đột nhiên châm chọc nở nụ cười, nụ cười đều không hoàn toàn lộ ra, cả người anh liền bay lên, mang theo sức mạnh cực lớn, hướng về phía Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận phản ứng rất nhanh, liên tục cản trở.
Đến sau cùng, Tịch Giản Cận lại bị Tần Thánh dồn đến chỗ chết, không thi triển được sức mạnh, không cách nào trốn tránh, bụng của anh, bị Tần Thánh hung hăng đá một chút, có máu từ trong cổ họng tràn ra, ánh mắt Tịch Giản Cận hơi phát lạnh, trong nháy mắt giơ chân lên, đá về phía bụng Tần Thánh.
Tần Thánh ôm bụng, xoay người phun một ngụm máu tươi.
Hai người đều thở hổn hển.
Trừng mắt đối phương.