Chương 260: Khách Quan, Thả Chim Tới Đây Đi! 【23】
Thật ra thì, chỉ là rất khó chịu, mới muốn tới nơi này phát tiết, nhưng không nghĩ tới, chuyện có thểnáo đến trình độ như thế.
Anh nhìn cô, công khai tới như vậy, đáy lòng, tất nhiên càng thêm xem thường cô đi!
Thật ra thì, người ở phía ngoài, bí mật nói cô như thế nào, cô không phải là không biết. . . người phụ nữ phong tao đa tình, bạn trai không ngừng, cực kỳ không biết kiềm chế.
Chẳng qua là chính cô làm bộ như không biết mà thôi.
Cô càng trầm mê đến không thể trầm mê hơn, bạn trai một tên tiếp theo một tên đổi lại, từng cái đều là đang tìm kiếm một loại cảm giác, đó chính là cảm giác Tịch Giản Cận mang cho của cô, nhưng là tìm nhiều cái như vậy, nhưng không có tìm được một cái.
Cô mới chợt hiểu ra hiểu được. . . Từ ba tuổi, liền khắc cốt ghi tâm vẫn chờ tìm được người, làm sao có thể bị thay thế?
Nhưng nếu. . . Thật sự có thể bị thay thế, cô cũng sẽ không khổ sở như vậy rồi.
Thật ra thì, cô đã hai mươi hai tuổi rồi, thiên kim đại tiểu thư nhà khác, cũng đã được cầu hôn đám hỏi rồi, nhưng là duy chỉ có cô, không có một người tới cửa cầu hôn.
Bạc Tình cùng Thất Thất cũng không nóng nảy, nếu như cô nghĩ, sợ là tuýp đàn ông như thế nào, cũng có thể muốn tới. . . Coi như là cô thật không bị kiềm chế, cưới người đàn ông của cô, vẫn rất nhiều rất nhiều. . . Bởi vì, giống như lời Tịch Giản Cận, sau lưng của cô có tập đoàn Bạc Đế.
Nếu như rời đi tập đoàn Bạc Đế cô, sợ là không thể cao cao tại thượng như vậy đi?
Nhưng là. . . Nếu như cô không có tập đoàn Bạc Đế, kia cô cũng không phải là Bạc Sủng Nhi rồi. . . Chưa chắc sẽ biết một người đàn ông tên là Tịch Giản Cận.
Nhân sinh, chính là kỳ diệu như thế.
Có người nói, đây là nghiệt trái, có người nói, đây là kiếp nạn, nhưng là, cô cảm thấy, đây là duyên phận!
Cô cùng Tịch Giản Cận là duyên phận!
Bạc Sủng Nhi nhắm mắt lại, thật ra thì cô cảm giác mình hơi mệt chút. . . Không phải là quấn Tịch Giản Cận quấn đến mệt mỏi, mà là mơ hồ bất định mệt mỏi.
Cô không hiểu tâm Tịch Giản Cận. . . Không rõ người đàn ông này, giờ khắc này, đáy lòng rốt cuộc nghĩ cái gì.
Luôn ở lúc cô tuyệt vọng cho cô thêm hi vọng, tiếp sau đó là tuyệt vọng, hi vọng. . .
Thật ra thì cô rất muốn, giống như bảy năm trước, dưới cơn nóng giận, bỏ rơi anh, không chút do dự, sẽ không quay đầu xoay người rời đi.
Nhưng là, cô làm không được.
Toàn thế giới luôn mở rộng trước mặt cô, nhưng đó cũng không phải là điều cô muốn.