Chương 992: Có bản lãnh cô đem chân tướng nói cho anh ta biết! 【16】
Tịch Giản Cận nghe được Tiểu Bảo ngoan xuống, tính tình cũng dần dần đè xuống, âm điệu nhu hòa hơn rất nhiều: "Tốt lắm, ngoan, Tiểu Bảo đi ngủ sớm một chút..."
"Tốt lắm, cúp điện thoại, nằm ở trên giường ngoan ngoãn nghỉ ngơi..."
Khi Tịch Giản Cận tiếng tiếng dụ dỗ, Tiểu Bảo thật yên tĩnh lại.
Tịch Giản Cận lúc này mới cúp điện thoại.
Phiền não thở ra một hơi, nằm ở trên giường, vừa mới bắt gặp Bạc Sủng Nhi dung một đôi mắt tối như mực theo dõi anh, anh mới ý thức tới chính mình bởi vì tính tình không tốt, âm điệu có chút cao, thức tỉnh cô.
Lập tức vươn tay, ôm Bạc Sủng Nhi vào trong ngực, cánh môi dán lên cổ của cô nhẹ giọng mà hỏi: "Đem em đánh thức?"
"Ừ. " Bạc Sủng Nhi mệt mỏi trả lời một câu, mệt mỏi trở mình, chậm rãi cọ đến trong ngực Tịch Giản Cận, "Làm sao? Tiểu Bảo lại gọi điện thoại?"
"Ừ. Vẫn khóc! Cũng không biết chuyện gì xảy ra, trước kia Tiểu Bảo không phải như thế! Hiện tại sao lại biến hóa lớn như vậy! " Tịch Giản Cận nhướng mày, mơ hồ còn mang theo một chút tức giận!
Ban đầu từ nước ngoài trở lại, anh còn tưởng rằng cô bé ở nước ngoài bị dọa, hoặc là chịu không được một ít chuyện, cho nên kiên nhẫn dụ dỗ, đối tốt với Tiểu Bảo!
Nhưng là thời gian cũng đã dài như vậy rồi, cô bé mỗi ngày vẫn gọi điện thoại không ngừng khóc rống.
Càng ngày càng không hiểu chuyện rồi!
Bạc Sủng Nhi vô thanh vô tức vươn cánh tay, nhốt lại vòng eo Tịch Giản Cận, buồn buồn dán lồng ngực của anh, mở miệng nói: "Trẻ con, đều là như vậy!"
Tịch Giản Cận lắc đầu, suy nghĩ một chút, thở dài một hơi: "Tốt lắm, hai người chúng ta không nói đến cô bé nữa..."
"Anh không tới nhìn sao?"
"Không đi! " Tịch Giản Cận nghĩ cũng không có nghĩ gọn gàng dứt khoát cự tuyệt: "Như Y có thể chiếu cố tốt cô bé, mỗi lần cũng như vậy, trẻ con liền bắt đầu ường bướng lên!"
Bạc Sủng Nhi không nhịn được vèo bật cười: "Tịch, làm sao anh lại biến thành không có kiên nhẫn như vậy?"
Tịch Giản Cận tự nhiên biết Bạc Sủng Nhi chỉ là cái gì, vươn tay, nắm ngón tay của cô, gắt gao nhéo, rồi sau đó đặt ở mép cắn một chút, suy nghĩ một chút, mới nói: "Không phải là không có kiên nhẫn, chẳng qua là cảm thấy có chút kỳ quái..."
Tiểu Bảo phản ứng thật rất kỳ quái! Nhưng là anh không nói ra được rốt cuộc là nơi nào kỳ quái!