Chương 4: Thất lạc quyền trượng

Thôn trưởng vẻ mặt tiếc hận nhìn kỹ năng thư biến mất trên tay Hỉ Ca, lại ngó thấy vẻ mặt đắc ý của cô, khuôn mặt bắt đầu đỏ dần lên.

“Trưởng thôn đại nhân, ta đây cáo từ.” – Hỉ Ca không tính toán sẽ ở lại tân thủ thôn này lâu dài, thế là cô lôi kéo anh chàng Thất Tử đang đứng kế bên. Nhưng hắn ta chỉ trưng ra bộ mặt ai oán.

“Thôn trưởng…… vì sao cô ta chỉ đánh chết một con thỏ, ngươi liền ban thưởng cho cô ta nhiều như vậy, còn ta giết hơn một ngàn quái cao hơn ta 3 cấp, cũng không thấy ngươi cho ta cái gì a!” – Thất Tử gắt gao ôm lấy cánh tay Thôn trưởng lắc a lắc, nói cái gì cũng đều không chịu nhúc nhích.

“Tiểu tử, ngươi chính là thích khách, phải biết nhìn xa trông rộng! Chỉ cần ngươi cố gắng nhất định sẽ có thành tựu vĩ đại.” – Thôn trưởng vỗ vỗ cánh tay Thất Tử, vẻ mặt thâm trầm.

Hỉ Ca có thể xác định những lời nói đó chỉ là lừa gạt trẻ nít. Cô nghe ông ta nói không dưới 10 lần rồi.

“Ta sẽ tận lực cố gắng. ” – Thất Tử hăng hái gật đầu.

Quả nhiên, lại thêm một tên bị mắc mưu.

“Lại nói, muốn trở thành một thích khách bậc thầy, đầu tiên ngươi phải học được tính nhẫn nại.” – Thôn trưởng ánh mắt vừa chuyển, vẻ mặt đỏ bừng nhanh chóng thay bằng nụ cười xán lạn, giống như trăm hoa đua nở, thật có thể khiến người ta ngã lòng.

“Đúng vậy, đúng vậy!”

Hỉ Ca thương hại nhìn Thất Tử, người đang mang vẻ mặt sủng nịnh hướng trưởng thôn bày tỏ lòng thành.

“Ờ… hậu viện của ta…”

Đến đây thì Hỉ Ca cầm lòng không đặng, ngửa đầu nhìn trời cảm thán. Quả nhiên biến thái a~ Ông ta tất nhiên mang cái nhiệm vụ “vĩ đại” nhất lưu lại cho hắn. Thật không biết Thất Tử rốt cuộc đã đắc tội với trưởng thôn ra làm sao nữa.

Mười phút sau, Hỉ Ca đứng tựa vào cánh cửa duy nhất ở hậu viện, dõi mắt nhìn anh chàng Thất Tử một tay bịch mũi một tay quét chuồng gà, cõi lòng chua xót giùm cho anh ta, đương nhiên cũng có một phần vui vẻ khi thấy người gặp họa.

“Chuồng gà ở nhà thôn trưởng đúng là kho báu nha.” – Hỉ Ca nhìn thấy một cây búa bay ra, sau đó đến mấy khối vật liệu màu xanh biếc dùng để chế biến bánh mì, cuối cùng là một cây côn màu đen.

Sau khi Thất Tử hoàn thành việc quét dọn chuồng gà. Hỉ Ca nhanh tay nhanh chân mang toàn bộ đống vật phẩm quỷ dị kia quăng ra giữa sân. Cũng may chuồng gà này trước giờ chưa thấy có con gà nào sống trong đó, nếu không bộ dạng của Thất Tử sẽ không được như bây giờ mà sẽ tệ hơn.

Trong lúc đợi Thất Tử đi tìm trưởng thôn giao nhiệm vụ, Hỉ Ca mở cuốn trục của mình ra. Ban đầu cuốn trục hoàn toàn trắng trơn, nhưng hiện giờ nó xuất hiện 4 chữ phát sáng:

Thất lạc quyền trượng

Tiếp theo là một loạt chữ nhỏ li ti hiện ra. Nhiệm vụ hoàn (số lượng): 99. Nhiệm vụ thứ nhất, tìm ngô đồng chi (hem hiểu nghĩa là gì luôn T_T) trong chuồng gà nhà thôn trưởng.

Từ nhà thôn trưởng đi ra, trên tay Hỉ Ca nhiều thêm một cây côn. Quả nhiên như cô thắc mắc, cái chuồng gà đó vì sao không có con gà nào ở, thì ra người ta dùng để nuôi phượng hoàng a.

Trên tay cô, cây hắc mộc côn có tên gọi Phượng Hoàng Ngô Đồng Chi. Mặc dù ngô đồng chi không phải là vật liệu hảo hạng gì. Bất quá xuất xứ từ phượng hoàng thì chắc phải bất phàm hơn giống khác rồi. Hơn nữa điều làm cho Hỉ Ca miễn cưỡng vui vẻ chấp nhận nó là vì cây mộc côn này vừa khớp với 3 điểm lực lượng của cô. Tuy nhìn khó coi một chút nhưng rốt cuộc vẫn là vũ khí.

Vốn dĩ cô chuẩn bị đi đánh quái nhỏ ở quanh thôn, tranh thủ thăng lên cấp 10, nhưng Thất Tử lại một hai đòi dẫn cô đi xoát quái.

Có điều Hỉ Ca chưa từng nghĩ đến, Thất Tử thế nhưng đem cô đến ngay hang sói!!!!!!!

Hiện tại, hai người bọn họ đang ngồi vắt vẻo trên cây, nhìn nguyên một bầy sói la liệt bên dưới. Hỉ Ca hung tợn trừng mắt nhìn cái tên đang toét miệng cười bên cạnh.

Nói thật ra lúc mới đến cũng không có nhiều sói như vậy. Nhưng càng vô sâu, cơ hồ mỗi 20 mét sẽ có một bầy 5 con sói tụ tập. Trong thời kỳ beta, khi còn ở tân thủ thôn cô chưa từng đi xoát quái, cho nên không biết có loại địa phương khủng bố như này.

“Lát nữa ta đi giết sói, đợi máu ta sắp cạn thì cho ta thêm tí huyết là được.” – Thất Tử cũng không rõ Hỉ Ca học kỹ năng gì, chỉ biết có thể thêm huyết thôi.

“Chỉ cần thêm huyết là được?”

Nói gì thì nói, cũng là Thất Tử đang giúp cô thăng cấp. Hỉ Ca không thể cự tuyệt hắn. Dù sao chỉ là thêm huyết, không phải chuyện khó khăn gì. Nếu người khác dùng kỹ năng huyết tế, thời gian làm lạnh phải mất ít nhất 2 phút. Nhưng Hỉ Ca thì chỉ cần 20 giây mà thôi. Nếu bàn riêng về kỹ năng “thêm huyết”, Hỉ Ca hiện giờ tuyệt đối có thể làm toàn bộ dược sư thất nghiệp.

“Đương nhiên, nếu ngươi muốn hỗ trợ, ta cũng không để ý.”

Quái lang 10 cấp đối với người như Thất Tử mà nói, không hề có tính uy hiếp, nhưng đối với Hỉ Ca thì tuyệt đối là đòn trí mạng. Hơn nữa bên dưới không phải chỉ có một con sói.

Thất Tử xoay tròn thanh chủy thủ trong tay, vô thanh vô tức (không tiếng động) bắt đầu leo xuống, khi vừa đến dưới táng cây, thân ảnh hắn liền biến mất. Là ẩn độn, kỹ năng cấp 30 của thích khách. Hỉ Ca vẫn nghĩ loại kỹ năng này phải đi Nam Uyên Thành tìm NPC của Thích Khách Liên Minh để học, thật không ngờ Thất Tử thế nhưng mới ở 10 cấp đã học được.

Hơn nữa, dường như ẩn độn của Thất Tử rất khác với những thích khách trước kia cô từng gặp. Hai người bọn họ hiện đang trong cùng một đội ngũ, vậy mà cô không nhìn thấy bóng dáng của Thất Tử đâu. Kỹ năng ẩn độn bình thường không đến mức thần thông thế này đi.

Hỉ Ca ngồi trên tàng cây nhìn xuống phía dưới, đại khái khoảng 5-6 phút sau, cô nhìn thấy một con sói lông vàng, thể tích to gấp 3 lần sói bình thường, chính là Hoàng Kim Lang Vương, đang đuổi theo Thất Tử. Đồng thời cô còn nhìn thấy 3 thân ảnh xuất hiện phía bên ngoài hang sói.

“Có người đến.”

Quái dã ngoại trong trò Thịnh Thế không phải là ít, bất quá với cấp bậc trung bình của người chơi hiện tại, có thể gặp được boss “bự” cỡ này thì đúng là không nhiều lắm. Ở thời điểm mà người người đều mặc bạch trang (quần áo màu trắng của tân thủ), một con boss tuyệt đối sẽ mang đến lợi nhuận cực lớn. Giả sử gặp phải người qua đường đang một mình đánh boss, Hỉ Ca cũng sẽ có suy nghĩ động tâm muốn đoạt quái.

“Không cần lo, trước đừng thêm huyết cho ta.”

Thất Tử nói vài câu xong thì bắt đầu chậm lại cước bộ. Bởi vì Hoàng Kim Lang Vương xuất hiện cho nên toàn bộ sói xám dưới tàng cây đều lui ra khoảng cách phía xa. Nhờ vậy mà áp lực của Thất Tử cũng giảm đi rất nhiều.

Hỉ Ca vẫn là lần đầu tiên thấy một người một mình đấu boss. Mặc dù cô đã từng làm, chính là khi đó cấp bậc của cô rất cao, lại mặc một thân cực phẩm trang bị, thậm chí ngay cả chuyên chúc thần khí của vũ giả đều cầm trong tay, đương nhiên một mình đánh boss rất thoải mái.

Nếu giống như Thất Tử lúc này, mặc trên người một bộ bạch trang cấp 7, đấu với boss cấp 10, cô tuyệt đối không tìm được biện pháp để đánh. Mà không riêng gì cô, đại bộ phận người chơi đều không có cái thực lực đó.

Hỉ Ca lẳng lặng đứng ở trên cây, một bên nhìn Thất Tử dẫn dụ boss, một bên liếc mắt chú ý 3 thân ảnh phía xa. Quả như cô nghĩ, khi bọn họ trông thấy Thất Tử đang một mình đánh boss, cả 3 người đều đồng thời đứng lại, chụm đầu nói gì đó, rồi ngẩng đầu theo dõi phía bên này.

“Bọn hắn còn chưa lại đây hả?”

Cho dù đang đánh nhau với Lang Vương, tựa hồ Thất Tử không hề khẩn trương, ngay cả âm thanh giọng nói đều lơ đãng không chút để ý.

“…… Ngươi thực cấp bách muốn họ tới?”

Thấy 3 người kia đã xuất ra vũ khí mò mẫm hướng qua bên này, Hỉ Ca trong lòng buồn cười. Đứng ở góc độ người ngoài cuộc, loại hành vi giết người đoạt quái này đúng là kịch vui rất đáng xem nha.

“Cho tới bây giờ cũng chưa từng bị giết qua, ta rất muốn thể nghiệm một phen.” – Thất Tử cười đến vô lại.

Ba người kia mặc dù hướng phía này đi tới nhưng không làm chuyện hồ đồ, trong đó có một dược sư khi cách boss 20 mét liền dừng lại. Anh chàng cao to nhất bọn nhanh chóng vọt tới gần quái lang, vung thanh kiếm màu đỏ hướng Thất Tử đâm tới.

Thất Tử vừa định né tránh kiếm khí, dưới chân đột nhiên mọc ra những nhánh cây quấn quanh chân hắn. Dù chỉ có thể giữ trụ hắn một giây mà thôi, nhưng như thế thì hắn cũng sẽ không có khả năng đón đỡ công kích của kiếm khách.

Một thuật sĩ, một dược sư, một kiếm khách, 3 người phối hợp thực ăn ý, hẳn là cùng một chỗ chơi game đã lâu. Vừa lúc Hỉ Ca đang muốn nhìn xem thực lực của Thất Tử rốt cuộc là cao đến đâu, cho nên cô rất nghe lời không có nhúng tay.

Vốn tưởng Thất Tử như thế nào đều tránh không khỏi, ai biết thế nhưng hắn trực tiếp chổng mông quỳ xuống. Nhát kiếm kia liền như vậy thất bại. Trên mặt Hỉ Ca xuất hiện hai chữ “đau lòng”, động tác chân chó đó thực không tao nhã chút nào.

“Lần sau, trước khi ta phải ngã sấp xuống, nhớ nhắc nhở ta… để ta tạo dáng đẹp một chút.”

Thất Tử cười nói xong liền biến mất. Đột nhiên không thấy thân ảnh hắn đâu, 2 người kia liền rùn mình. Tên thuật sĩ cảnh giác lùi về đứng kế bên tên dược sư, hai mắt đảo qua xung quanh nhìn một lượt.

“Gia Tử, ngươi đi đánh lang vương trước, ta mới không tin tiểu tử kia lợi hại.”

Bình thường mà nói, ẩn độn kỹ năng của thích khách có giới hạn thời gian, dài nhất cũng chỉ được 15 giây. Chính là sau 3-4 phút, bọn họ vẫn không nhìn thấy bóng dáng Thất Tử đâu.

Mà Thất Tử… sớm đã tót lên tàng cây, cùng Hỉ Ca nói chuyện phiếm.

“Lang vương thoạt nhìn không dễ đánh a!”

Lang vương đột nhiên rống to, thân hình cao hơn 2 thước lại to thêm nửa thước, ánh mắt màu vàng nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, xem ra nó đã tiến vào trạng thái cuồng bạo.

“Đương nhiên không dễ đánh.”

Thất Tử dựa vào thân cây, khóe miệng nhếch lên, cười thực đểu. Nếu dễ đánh, hắn như thế nào phát tán tin tức ra ngoài chứ.

“Một mình ngươi có thể đấu thắng nó sao?”

Không nghĩ tới sau khi cuồng bạo, tốc độ của lang vương cũng tăng lên gấp hai lần. Tên thuật sĩ không biết cách khống chế công kích, cho nên bị móng vuốt của lang vương chụp tới, một cái tát thôi hắn ta liền về trời, trên mặt đất lưu lại một cái xác.

“Ta đâu có nói sẽ đánh một mình…”

Thất Tử vừa nói xong, thân ảnh như một phiến lá phiêu phiêu bay xuống, hai thanh chủy thủ trên tay nhanh chóng cắm vào đầu và một bên mắt của lang vương.

Kiếm khách tên gọi Gia Tử căn bản chưa kịp phản ứng, chỉ thấy trước mắt nhiều thêm một người, rồi một thanh chủy thủ đã cắm thẳng vào yết hầu (cổ họng) của hắn, bạo kích chỉ số hiện lên -1300, kiếm khách trực tiếp giây sát (bị giết liền lập tức). Hỉ Ca ngồi trên cây nheo mắt quan sát, một động tác đơn giản mà lại hiệu quả như vậy, tên nam nhân này ở trò chơi luyện như thế nào mà thành?

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện