Chương 20: Vô công rỗi nghề

Hai người ở trong ngục giam cũng không biết đã đánh bao nhiêu quái, có lần bước vào gian thạch thất kia liền đụng phải hai con nhân sư bằng đá, chưa kịp phản ứng đã thấy mình bị tống trở ra cửa vào bên ngoài bậc thang. May mắn là lúc đang ngồi tù thì bị giết chết cũng không giảm cấp bậc. Thế, cứ như vậy chiến đấu với quái vật một hồi, trong ba lô của Hỉ Ca có khoảng 5-6 cặp mắt của những giống sinh vật gì đó không rõ. Rốt cuộc thời gian tha bổng cũng đến.

Hỉ Ca không được thả ngay lập tức mà bị đưa đến gặp trưởng ngục. Gặp trưởng ngục rồi, Hỉ Ca mới hiểu những cặp mắt quái vật kia dùng để làm gì.

Theo lời trưởng ngục nói, chỉ có quái tinh anh ở ngục thất mới bạo ra những cặp mắt này. Màu mắt khác nhau đổi lấy những lệnh bài khác nhau. Mắt màu đỏ có thể đổi lấy lệnh bài giảm 3 điểm tội ác. Mắt màu tím đổi lấy lệnh bài giảm 5 điểm tội ác. Cuối cùng là mắt màu xanh có thể đổi lấy lệnh bài truy nã của Nam Uyên Thành. Chỉ cần viết một cái tên lên tấm lệnh bài này, trong vòng 3 giờ, thủ vệ của Nam Uyên Thành sẽ tiến hành truy nã người mang tên đó. Mặc dù chỉ có giới hạn truy nã trong Nam Uyên Thành, nghĩ nghĩ thì cũng không có nhiều hữu dụng lắm, bất quá ai biết được sau này có khi lại cần dùng đến đâu.

Ra khỏi cửa nhà giam, Hỉ Ca thuận tay ném cho Thất Tử mấy tấm lệnh bài giảm điểm tội ác. Cô tự thấy bản thân không cần dùng đến mấy thứ này, nhưng với tính cách của Thất Tử, đảm bảo không tới 2 ngày sẽ dùng hết sạch đám lệnh bài đó.

“Đi tửu lâu, bọn Cát Tường hình như đã dò ra lai lịch của cái chìa khóa kia.” – Thất Tử không đợi Hỉ Ca phản ứng đã nhanh nhẹn kéo cánh tay cô lôi đi.

Bình thường Hỉ Ca không thích cùng người khác da thịt tiếp xúc. Cho dù là em trai cũng không ngoại lệ. Nếu Sở Tiếu Ca không có lý do chính đáng mà dám đụng chạm cô, cô liền đem nó ra một góc đánh cho một trận. Cô cúi đầu nhìn xuống cổ tay đang bị Thất Tử nắm… cách lớp quần áo… hình như không có gì đáng ngại thì phải. Hỉ Ca nghĩ nghĩ rồi quyết định quên đi.

Lần thứ hai đi vào căn phòng chữ Thiên của Cát Tường tửu lâu, khác với lúc trước, hiện giờ trên bàn bày toàn món ăn ngon đắc giá nhất của bổn tiệm. Nhìn thấy Thất Tử kéo tay Hỉ Ca đi vào, ba người kia có chút đăm chiêu, liếc mắt nhìn nhau nhưng không nói gì.

“Vừa ăn vừa nói đi.” – truyền thống tốt đẹp của người Trung Quốc là đây, trao đổi cảm tình trên bàn ăn.

Hỉ Ca không cùng họ khách khí, ngồi xuống liền ăn uống tự nhiên. Cô còn chưa có dịp thử qua mấy món ăn của Cát Tường tửu lâu. Người ta mỗi ngày xếp hàng dài để vào đây, nhất định hương vị phải rất ngon. Cô nhanh tay gấp một bụi hoa màu đỏ bỏ vào miệng, mùi vị giống trái bình quả (hem biết là trái gì nha T__T), sau đó là bụi hoa màu vàng nhạt, thật ngon, là vị quả đào.

Nhìn thấy nguyên một bàn đồ ăn, Hỉ Ca chỉ chuyên chú gấp mấy bụi hoa, tròng mắt 4 tên nam nhân muốn lòi ra luôn. Bụi hoa trong trò chơi là một loại đặc thù thực vật. Màu sắc khác nhau cho ra mùi vị khác nhau. Còn nữa, mặc dù bụi hoa mọc đầy trên mặt đất, nhưng chỉ có những người đã học đến cao cấp đầu bếp mới có thể chế biến chúng thành thức ăn.

Thật ra, Hỉ Ca đối với thức ăn không có hứng thú đặc biệt gì. Ở cuộc sống thật, cô tùy tiện ăn cái gì cũng được. Nhưng cô có hứng thú với đặc thù kỹ năng đầu bếp của trò chơi này. Hương vị món ăn trong trò chơi sau khi chế biến có mùi vị rất kỳ lạ.

“Khụ… nghe nói tấm bản đồ là ba người kia đánh được ở đầm lầy nước sâu. Có điều ta không nghĩ ra nơi đó có cửa ngầm gì.” – Tư Văn nói xong cũng bắt chước Hỉ Ca vươn tay cầm lấy một khối bụi hoa màu xanh, vừa cho vào miệng liền nhịn không được lệ tuôn đầy mặt.

“Cái đó là vị mù tạt. Ăn nó vào, thể lực trong một ngày sẽ không thuyên giảm.” – Hỉ Ca cười mị mị giải thích. Mù tạt là hương vị mà người bình thường rất khó thừa nhận. Hy vọng Tư Văn sẽ không vì vậy mà sinh ra bóng ma tâm lý. Đứa nhỏ thực đáng thương, khuôn mặt trắng trẻo giờ biến thành đỏ gay. Hỉ Ca vẫn một dạng “không liên quan đến ta”, chỉ thuần túy chong mắt xem kịch vui càng khiến Tư Văn muốn khóc rống hơn.

Vốn dĩ Cát Tường và Mặc Phi cũng muốn nếm thử bụi hoa, nhưng nhìn thấy biểu tình thống khổ trên mặt huynh đệ mình, hai người liền dứt khoát thu tay về. Không dám cùng Hỉ Ca so đo. Vốn tưởng cô là nữ sinh ngây thơ, không nghĩ tới cô cùng loại người với Thất Tử a (biến thái =))).

“Nếu ta đoán không lầm, chìa khóa này dùng để mở cửa hầm của boss Cửu Long.” – Hỉ Ca nhớ rõ mối thù bị giết 2 lần. Bắc Yến Phi vẫn bắt cô giao ra chìa khóa gì đó. Nhớ khi ấy 3 tên kia ám toán cô, rồi bọn họ cùng đánh mấy con giao long thủ vệ. Con giao long do Hỉ Ca giết bạo ra chiếc nhẫn 18 cấp. Có thể chìa khóa này bạo ra từ một trong 3 con giao long thủ vệ còn lại.

“Chính là chìa khóa mà Minh Độ Thiên vẫn muốn tìm trên người ngươi?” – Thất Tử hỏi. Lúc ở Hải hoàng cung, mặc dù đã chết, Thất Tử không hồi địa phủ ngay nên có nghe được đoạn đối thoại giữa Hỉ Ca với đám người Minh Độ Thiên.

“Đúng vậy, là nó. Bọn người Minh Độ Thiên cố chấp muốn tìm nó như vậy, xem ra đồ vật bên trong căn hầm nhất định không tồi.” – Hỉ Ca gật đầu. Thật không nghĩ tới, quay qua quay lại, rốt cuộc chìa khóa vẫn rơi vào túi mình. Hỉ Ca ngã người dựa vào lưng ghế mềm mại phía sau, môi nhếch lên, tâm tình cực kỳ tốt.

“Vậy tìm thời gian rãnh, mọi người cùng nhau đi xem thử đi.” – Cát Tường đề nghị. Muốn đến hầm đá, trước hết phải đánh bại boss Cửu Long.

“Còn tìm thời gian rãnh làm gì, thừa dịp có mặt lão đại ở đây, đi luôn bây giờ đi.” – Tư Văn vừa nói vừa thè lưỡi, tay liên tục quạt, ánh mắt vẫn hồng hồng, thoạt nhìn giống như con thỏ.

“Cũng tốt. Lát nữa ta còn có chuyện.” – Thất Tử gật đầu đồng ý.

Hỉ Ca nhún vai, “Ta sao cũng được.” Cô là một tên thuật sĩ yếu ớt, chủ yếu là đi ăn theo. Mấy người bọn họ kỹ thuật đều rất cao. Phỏng chừng đánh boss Cửu Long không cần đến cô trợ giúp.

Thế là một hàng 5 người chạy tới đầm lầy nước sâu. Bọn họ rất nhẹ nhàng thoải mái đem đám thủ vệ xung quanh tế đàn dọn sạch sẽ. Sau đó bắt đầu đối phó boss Cửu Long, rồng chín đầu.

Lúc bắt đầu, Mặc Phi nắm giữ điểm cừu hận rất tốt, chính là đến nửa đường, cừu hận thế nhưng bị Thất Tử hấp dẫn mất. Mắt thấy huyết lượng của Thất Tử rớt một mảng lớn, Tư Văn thiếu chút nữa khóc đi ra. Hắn chỉ là một dược sư cấp 21, căn bản không có kỹ năng thêm huyết mạnh, chỉ có thể liên tục thêm máu, một lần cũng chỉ được 3%.

Huyết lượng của Thất Tử so với huyết lượng của kiếm khách (máu trâu) là một trời một vực, nhưng con số vẫn rất lớn a, nếu mỗi lần chỉ thêm được 3%, vậy chắc phải mất cả năm mới đầy ống máu. Theo đà này, phỏng chừng không lâu nữa, Thất Tử liền treo (chết).

Hỉ Ca đứng bên ngoài, thấy huyết lượng của Thất Tử mãi vẫn không có dấu hiệu đi lên, cô liền giơ pháp trượng quăng ra một cái huyết tế. Trong nháy mắt, huyết lượng của Thất Tử liền phục hồi hơn nửa. Hai mươi giây sau lại quăng thêm một cái huyết tế, cột máu liền hồi đầy. Bọn Cát Tường lúc này không lo đánh boss mà quay đầu nhìn Hỉ Ca như thấy quái vật. Đây là thuật sĩ sao? Có thuật sĩ trâu bò như vậy? Thế thì dược sư còn lăn lộn làm sao đây?!

“Hèn gì lão đại lại cầm tay Hỉ Ca không buông. Nếu là ta, ta trực tiếp đi qua ôm đùi cô ấy.” – Cát Tường nhỏ giọng nói với Mặc Phi.

“Chính xác.” – Nếu mang theo một thuật sĩ có kỹ năng trị liệu biến thái cỡ đó, khác nào đang đeo một cái kim bài miễn tử bên người. Mặc dù bọn hắn biết, Thất Tử không phải vì kỹ năng thêm huyết của Hỉ Ca mà đem cô cột vào người. Bất quá bọn hắn hiện giờ rất là ghen tị nha.

Hai người nói chuyện rất nhỏ, nhưng âm thanh vẫn lọt vào tai Thất Tử, hắn liếc mắt nhìn Mặc Phi, sau đó nhếch miệng cười: – “Ngươi muốn ta dẫn điểm cừu hận à?” Hàm răng trắng bóng kia khiến Cát Tường một thân run rẩy.

“Hắc hắc…” – Mặc Phi cười hắc hắc, gãi gãi đầu, sau đó rất hiểu chuyện đem cừu hận kéo trở về. Lần này Thất Tử khống chế lực công kích tốt hơn, không đem cừu hận của boss hấp dẫn qua nữa.

Ngoài ý muốn là hai phút sau, Cửu Long quay qua cắn Hỉ Ca. Là do cô không cẩn thận quăng ra hai cái kỹ năng, lấy hơn 6000 điểm máu của boss. Nếu còn không tấn công cô, Cửu Long sẽ thực hổ thẹn với cái tên rồng chín đầu của nó nha.

Haiz… Hỉ Ca thật sâu thở dài. Quả nhiên, nếu không phải Thất Tử là người hấp dẫn điểm cừu hận, cô căn bản không thể ra tay. Vừa thấy boss hướng phía mình đánh tới, Hỉ Ca không nói hai lời, trực tiếp quay đầu bỏ chạy. Nếu còn không mau chạy, 15 cấp của cô liền sẽ hóa mây bay. Hỉ Ca chạy vòng quanh Cát Tường và Tư Văn hai lần, lúc này Thất Tử mới kéo được điểm cừu hận trở về. Sau đó mọi người đồng nhất trí, Hỉ Ca thêm huyết, Thất Tử kéo cừu hận, vậy là an toàn nhất.

Sau đó, chỉ có Thất Tử cùng Hỉ Ca đánh boss. Mặc Phi và Tư Văn bị đả kích trầm trọng. Bọn hắn một cái là cực phẩm máu trâu, một cái là đẳng cấp dược sư, thế nhưng đều bị đá ra ngoài thành người vô công rỗi nghề. Còn cho người ta đường sống không a. Cát Tường thì hoàn toàn ngược lại, hắn rất vui vẻ bảo rằng về sau nên cùng tổ đội đánh quái với Thất Tử, như vậy sẽ càng an toàn.

Sau khi giải quyết xong boss Cửu Long, nhặt lên 2 kiện trang bị, đợi một lúc cho thi thể của boss biến mất, cánh cửa hầm đá ngay dưới mông của boss mới lộ ra. Thất Tử ngoắc tay, Cát Tường hiểu ý liền chạy như điên qua mở cửa.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện