Chương 200: Thành giao

Hỉ Ca bận rộn với sự vụ của Long thành, mãi đến khi cô có thời gian nghỉ xã hơi, lúc này mới phát hiện ra, hình như thiếu thiếu cái gì. Thất Tử mấy ngày nay đều mất tích.

“Hỉ Ca, ngươi đang tìm con kiến hả?” – Khờ Dại đi vào tổng đàn thì thấy Hỉ Ca đang ngồi ở trong góc thất thần.

“Ta đang tìm Hiểu Hiểu.” – Hỉ Ca trở mặt đâm lại một câu, khiến cho Khờ Dại ê răng không dám chọc ghẹo nữa. Đúng là đối phó với tên này chỉ cần giương cờ Hiểu Hiểu lên là xong – “Ngươi như thế nào lại một mình chạy trở về đây?”

Hỉ Ca vừa nói vừa đứng lên, phủi phủi trường bào màu lam trên người.

Đây chính là phần thưởng của hệ thống sau khi cô chuyển chức thành công, 90 cấp truyền kỳ bộ trang. Rất thích hợp với kỹ năng băng hệ của cô. Có lẽ, đây chính là băng thuật bộ trang cao cấp nhất hiện giờ. Lại nói, lúc Hỉ Ca lên đến cấp 90 thì có chạy đi đánh giá thực lực (của hệ thống), lấy được danh hiệu ngân giai chí tôn. Trên bảng tổng hợp thực lực của chức nghiệp thuật sĩ, cô xếp thứ tư. Còn trên bảng tổng hợp thực lực của thế giới, cô nằm trong top 30. Điều bất mãn nhất là, Khờ Dại thế nhưng xếp thứ 9. Hắn lợi hại hơn cô, cũng có tên tuổi hơn. Dù sao, thuật sĩ tính chung không phải là chức nghiệp có sức mạnh. Trên BXH, trong top 10, chỉ có duy nhất Khờ Dại là thuật sĩ.

Bộ trang của cô rất đẹp. Bất quá, Thất Tử có điểm bất mãn với nó. Bởi vì sau lưng áo bị khoét một khoảng (hở) gần hết tấm lưng. Mặc dù có tóc dài che khuất, không ai thực sự nhìn thấy cái gì, nhưng mỗi lần Thất Tử thấy có ai nhìn chăm chăm vào Hỉ Ca vượt quá 10 giây, ánh mắt của hắn liền chuyển đen, trở nên cực kỳ nguy hiểm.

“Ngươi không phải đang tìm mỏ thạch sao? Thất ca bảo ta trở về giao hàng cho ngươi.” – Nói xong, Khờ Dại liền lôi từ trong balo ra một đống quặng thạch đủ màu sắc.

Trong đám này, có một số là quặng thạch rơi ra lúc đánh quái, có một số là đào từ mỏ thạch, tất cả đều là loại quý hiếm. Ít nhất, đây là tài liệu để rèn đúc sử thi trang bị.

“Đây toàn bộ là Thất Tử kêu ngươi cầm về sao?” – Hỉ Ca có chút sững sờ. Trước không nói tới giá trị xa xỉ của mớ quặng thạch này, nghĩ tới thời gian bỏ ra để tìm chúng cũng khiến người ta kinh ngạc.

“Đúng vậy.”

“Đã biết, làm phiền ngươi rồi.” – Hỉ Ca đưa tay nhận lấy toàn bộ quặng thạch, bỏ vào balo, xoay người chuẩn bị đi tìm Thất Tử. Ai ngờ, Khờ Dại lúc này lại đưa tay ra ngăn cản.

“Đừng vội… ta có chuyện tình báo quan trọng muốn nói cho ngươi nghe.”

“Phong Bão lại mang người đi tìm ngươi PK sao?” – Hỉ Ca cười hỏi.

Thời gian này, Phong Bão và Khờ Dại thích lôi nhau ra PK. Đáng tiếc, Phong Bão đánh không lại Khờ Dại. Kết quả biến thành một đám người chạy tới hội đồng một mình Khờ Dại. Cũng không biết Khờ Dại đã làm gì đắc tội với toàn bộ nữ ngoạn gia của Long Môn?! Còn có, Phong Bão lúc trước luôn là dáng vẻ nam nhân đỉnh đạc, chẳng biết bị ai quản giáo lại trở nên trẻ con như bây giờ?!

“… đừng nhắc tới tên kia…” – Khờ Dại đen mặt. Đã biết có thể đắc tội với ai cũng không được đắc tội với Cuồng Vũ. Lại còn đám nữ nhân sợ thiên hạ không loạn kia nữa, bắt tay với bọn Phong Bão liên tục tới khiêu khích hắn. Đúng là một đám vô lương tâm~~

“Vậy rốt cuộc là chuyện gì?” – Hỉ Ca không lo lắng chuyện trong bang hội. Mọi người chơi đùa nháo nhào thế nào đều không sao cả. Hơn nữa, Khờ Dại là chủ quản đoàn tinh anh. Nếu hắn là người để bụng, nhất định đã không ở lại trong đoàn để bị người ta khi dễ rồi, chắc chắn hắn cũng tìm được niềm vui trong đó.

“Hôm nay nha, ta thấy Thất ca cùng 2 nữ nhân ở chung một chỗ, cử chỉ đặc biệt thân mật.” – Khờ Dại xoa xoa tay, cười man trá.

Hỉ Ca nhướng mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn Khờ Dại, sau đó nói: – “À, ta đang tính nhờ Hiểu Hiểu đi hải đảo giúp một đám bang chúng đánh trân châu, là một đội ngũ toàn nam ngoạn gia.”

Nụ cười trên mặt Khờ Dại cứng lại, hắn nghiến răng: – “Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ!!!” – sau đó đạp cửa xông ra ngoài.

Vốn Hỉ Ca tính đi gặp Thôn Nguyên Bảo để lấy quặng thạch. Nhưng Khờ Dại đã tiết lộ tin tình báo, cũng nên nể mặt mũi của hắn chứ nhỉ?!

“Em xong chuyện rồi?” – thông tấn khí vừa kết nối, Thất Tử đã lên tiếng trước. Ngữ khí mang theo vài phần ôm oán. Thất Tử bị người đẹp lãnh đạm vài ngày, đến cả Cát Tường mà hắn cũng lôi ra trị tội luôn. Ai biểu bọn kia đưa kiến thành lệnh cho Hỉ Ca làm chi, khiến cô mệt đến như vậy.

“Ừm… chính sự đã làm xong. Anh đang ở dã ngoại sao?” – Hỉ Ca mơ hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của quái vật, còn có tiếng cười thanh thúy của nữ nhân. Hừ… không ngờ để cho Khờ Dại nói trúng.

“Ừ, anh đang giúp em gái một người bạn đánh trang bị. Chờ một chút, anh rất nhanh liền trở về.” – biết Hỉ Ca đã xong việc, Thất Tử đương nhiên không muốn lãng phí thời gian lên người khác nữa.

“Ừ, em ở tửu lâu của nhị ca chờ anh.”

Là biểu muội của ông chủ tửu lâu lớn nhất Long thành, Hỉ Ca đương nhiên được hưởng đại ngộ tốt nhất. Sở Nhị đặc biệt dặn dò người làm, toàn bộ chi phí của Hỉ Ca ở tửu lâu đều được miễn trừ. Nhưng nếu có Thất Tử đi cùng Hỉ Ca, phần chi tiêu của Thất Tử phải thu gấp đôi. Nghĩ tới lại muốn cười, hai nam nhân này a… có đôi khi ngây thơ đến độ làm cho người khác chẳng biết nên làm gì với họ nữa.

Hiện tại là buổi trưa. Người đến người đi trên đường không hề ít. Đặc biệt là trong Thương Lan các lý, khách nhân đã muốn đầy. Nơi này chuyên trị các món điểm tâm. Đầu bếp ở đây dám tuyên bố, bất kể là món điểm tâm nào của đại lục nào trong tứ đại lục, chỉ cần khách nhân muốn, đầu bếp đều có thể làm ra. Đây chính là điểm tuyệt diệu của Thương Lan các lý. Dù sao Cát Tường tửu lâu ở Nam Uyên đại lục đã quá nổi danh. Những người muốn ăn món ngon đều sẽ tìm đến Cát Tường tửu lâu. Cho nên, muốn thu hút khách nhân, đôi khi phải nghĩ ra mánh khóe mới.

Khi Hỉ Ca bước vào Thương Lan các lý, vừa lúc thấy Thanh Lam đang đi ra. Hai người đã lâu không gặp. Thanh Lam vẻ mặt kích động nắm tay Hỉ Ca lôi kéo, nói nhất định phải tìm một chỗ ngồi tâm sự. Theo phỏng đoán của Hỉ Ca, tên này nhất định có chuyện muốn nhờ vả, bằng không sẽ không trưng ra nụ cười siểm nịnh như thế kia.

Hai người ở lầu 3 tìm được một bao gian nhìn thẳng xuống mặt đường. Thanh Lam vừa ngồi xuống liền mở miệng ca ngợi Hỉ Ca đủ điều. Không muốn quấy rầy nhã hứng của hắn nên Hỉ Ca cứ ngồi im. Ai có thể tưởng tượng, phó bang chủ của Thương Lan công hội lại có ngày đi vuốt mông ngựa thế này kia chứ?!

“Chắc ngươi khát nước rồi, uống miếng nước thông cổ họng trước đi.” – Hỉ Ca canh ngay lúc Thanh Lam dừng lại để thở thì chen miệng nói vào một câu.

“Hỉ Ca à, chẳng lẽ ngươi thực sự không hứng thú sao?” – Thanh Lam nói muốn đứt hơi cả nửa ngày, nhìn lại, Hỉ Ca vẫn một bộ dáng chẳng chút để ý, không biết nãy giờ cô nghe lọt vô lỗ tai được bao nhiêu đây nữa?

“Hứng thú chuyện gì?” – Hỉ Ca ngơ ngác hỏi lại. Tên này mở màn dông dài muốn chết, nghe được mấy câu thì tâm hồn Hỉ Ca đã treo ngược cành cây, cho nên phần quan trọng ở khúc sau thì cô không nghe thấy gì cả.

“… trời ạ, là chuyện đi Di Thất đại lục thăm dò Tử Vong Chi Hải đó.”

Tử Vong Chi Hải là bản sao mới nhất vừa bị người chơi khám phá. Thật ra, trong Thịnh Thế, có rất nhiều bản sao ẩn. Những nơi này chỉ hiện ra trên bản đồ sau khi có người khai hoang xong (khai hoang = đánh hết một vòng các con boss). Bất quá, chuyện khai hoang bản sao ẩn thường rất khó khăn. Theo lý thuyết thì Thanh Lam sẽ không dậy nổi hứng thú với mấy thứ nhàm chán này mới đúng.

“Tử Vong Chi Hải có quái đặc thù gì sao?” – Hỉ Ca hỏi.

“Mỗi lần vào chỉ được mang theo 5 người. Bọn ta từng đi thăm dò qua một lần. Quái bên trong đúng là dày đặc, áp lực trị liệu quá lớn.”

Đây mới là mục đích chính Thanh Lam tìm tới nàng?! Sao không nói thẳng là bọn hắn cần một vú em cỡ bự đi. Thật sự là lãng phí nước miếng, lãng phí thời gian a~

Hỉ Ca liếc mắt xem thường: – “Ưu đãi đâu?”

“Ngươi chuẩn bị đạt tới đại tông sư thợ rèn đúng không? Hắc hắc… chỗ này của ta có đồ chỉ.”

“Là cự kiếm đồ chỉ đúng không?!” – Hỉ Ca trề môi. Nếu không phải, Hỉ Ca tình nguyện đi bằng đầu xuống đất. Tên này sao phải chủ động cầu tình chứ, thì ra là đang muốn cô luyện cự kiếm cho hắn. Bất quá, đại công hội đúng là đại công hội. Hiện tại, trên thế giới, bản vẽ cấp sử thi chỉ toàn xuất hiện trong các lời đồn đại, chưa ai tận mắt nhìn thấy bao giờ. Không ngờ, Thương Lan đã đánh ra được rồi.

Thanh Lam tính toán cực chuẩn. Hắn biết Hỉ Ca đang cần cái gì. Độ thuần thục của Hỉ Ca đã đạt đến đỉnh điểm. Đáng tiếc, đến nay cô còn chưa tìm được bản vẽ cao cấp. Không phải Thương Lan không có tông sư thợ rèn. Vấn đề chủ yếu là cấp bậc thợ rèn càng lên cao thì xác suất thất bại cũng tăng theo. Bọn họ quen biết Hỉ Ca đã lâu, tự nhiên biết xác suất thành công của Hỉ Ca cao hơn người khác. Cho nên, đưa bản vẽ cho Hỉ Ca thật ra là một bước tính toán chính xác.

“Hắc hắc… đúng vậy. Ta muốn 2 thanh (cự kiếm), tài liệu ta sẽ cung cấp.” – Thanh Lam không thèm khách khí nữa. Này thật ra là hiệp nghị lúc trước giữa bọn họ. Cửa hàng vũ khí của Hỉ Ca ở Thương Lan thành chỉ cần trả (thuế) 30% lợi nhuận. Đổi lại, Thương Lan công hội sẽ ưu tiên bản vẽ vũ khí cho cô chọn trước.

“Được… ngươi chuẩn bị 5 phần tài liệu.” – Hỉ Ca đồng dạng không thèm khách khí, nói thẳng vào vấn đề. Hiện tại, xác suất thành công của cô là 40%, nếu vẫn thất bại (không tạo được 2/5 thanh kiếm), vậy nghĩa là vận khí của tên này quá kém. Hơn nữa, đối với đại công hội như Thương Lan thì 5 phần tài liệu này chỉ bằng một sợi lông trâu (ý nói không đáng kể).

“Thành giao.” – Thanh Lam cười hì hì, vươn người nắm tay Hỉ Ca lắc lắc.

Ngay lúc hai người còn đang “tay trong tay”, cửa phòng đột nhiên mở ra, Thất Tử bước vào. Nhìn thấy tình cảnh tay trong tay vui vẻ kia, nụ cười trên mặt Thất Tử sâu thêm vài phần. Thanh Lam không chút nghĩa khí, giựt mạnh tay về. Hắn quyết định, thời gian sau này, mỗi lần ra thành đều phải mang theo bảo tiêu. Mà không, tốt nhất là một thời gian ngắn hắn không nên đi ra khỏi thành thì hơn, nếu có đi, phải dẫn theo Sở Nhị.

“Hai người cứ nói chuyện nhé, ta đi trước.” – Thanh Lam đứng dậy chuẩn bị chạy trốn, nhưng còn chưa ra tới cửa đã thấy sau lưng Thất Tử xuất hiện thêm mấy người. Trong đó có một người hắn nhận mặt. Là cừu nhân của hắn!!!! Người ta thường nói, cừu nhân gặp nhau liền đỏ mắt muốn nhào vào đánh. Bất quá, Thanh Lam tự xét thấy hành vi to gan vừa rồi đã khiến bản thân rơi vào tình cảnh thập phần nguy hiểm, hắn quyết định về sau mới trả thù cũng không muộn, trước mắt, bảo toàn mạng nhỏ quan trọng hơn.

Đáng tiếc, Thất Tử không có ý định cho hắn rời đi. Thất Tử nhiệt tình đẩy hắn trở vào phòng.

“Gấp cái gì. Hai chúng ta còn chưa tán gẫu a~!”

Ai muốn tán gẫu với tên biến thái nhà ngươi chứ?! Có điều, Thanh Lam không dám không thuận theo sự uy hiếp của Thất Tử, rất ngoan ngoãn ngồi trở xuống. Đi phía sau Thất Tử là 3 người, 2 nữ 1 nam. Lúc 3 người kia bước vào phòng, Hỉ Ca liếc một cái liền nhìn ra được mối quan hệ giữa bọn họ. Là một đôi tình nhân, cộng thêm một cô em gái. Lại nói, điều đáng nghiên cứu vào lúc này chính là… ánh mắt của Thất Tử…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện