Chương 43: Ngũ quốc tranh đấu 3 – Thay thế xuất chiến!
Tiết Nhu Nhi cũng nghi hoặc mở miệng “Phong Hoa, con sao vậy? Có việc tìm gia gia thì tối nay hãy nói.”
Bạch Tử Mặc vội vàng đi theo sau “Tỷ, tỷ làm sao vậy? Gia gia hiện tại đang rất khó chịu đó, đừng chọc lão gia tử nữa.” Bạch Tử Mặc đã được tôi luyện để nhìn sắc mặt của lão gia tử, biết khi nào thì có thể chọc, khi nào thì nên trốn xa. Tình huống hiện tại thực rõ ràng chính là câu sau rồi.
“Tử Mặc, nếu Thiếu Minh gặp nguy hiểm, để sẽ đi cứu hắn không? Cho dù có khả năng sẽ hy sinh sinh mệnh của đệ?” Bạch Phong Hoa quay đầu mỉm cười hỏi.
“Sẽ!” Bạch Tử Mặc không chút do dự nói ra một chữ, trảm đinh tiệt thiết (chém đinh chặt sắt).
“Nếu trận đấu lát nữa Thiếu Minh có nguy hiểm, đệ sẽ làm gì?” Bạch Phong Hoa thu hồi vẻ tươi cười, trầm giọng hỏi.
“Đệ, đệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua tên khốn khiếp kia!” Bạch Tử Mặc nghiến răng nghiến lợi, cư nhiên trong mắt dần dần dâng lên hung quang bạo ngược Bạch Phong Hoa chưa bao giờ thấy qua, dị thường chắc chắn nói.
Bạch Phong Hoa vươn tay xoa xoa đầu Bạch Tử Mặc, vò đầu cảu hắn đến khi tóc tai rối mù, lúc này mới lộ ra nét tươi cười “Ta chỉ biết, tên tiểu ngốc tử như đệ khẳng định sẽ không khống chế được mà xông lên thôi .” Cảm tình của Bạch Tử Mặc cùng An Thiếu Minh, Bạch Phong Hoa đã sớm bỏ vào trong mắt. Tình bạn của bọn họ đã thâm sâu đến mức có thể an tâm đem sau lưng của mình giao cho đối phương, có thể vì đối phương trả giá cả sinh mệnh. Trên đời có một tình nghĩ huynh đệ như vậy, thật không dễ, như vậy cũng đủ rồi.
“A?” Bạch Tử Mặc há rộng mồm, nhìn Bạch Phong Hoa tươi cười mà ngây ngẩn cả người. Nụ cười của Bạch Phong Hoa cư nhiên còn có sự sủng nịch. Đây là ý gì? Khẩu khi sủng nịch lại có chút yêu thương bất đắc dĩ là ý tứ gì ?
“Phong Hoa… ?” Lông mày Tiết Nhu Nhi khẽ nhăn lại, nàng cảm thấy nữ nhi của mình hôm nay có chút khác thường. Khí tức thoát ra từ người nàng mạnh mẽ như suối chảy, ở giờ khắc này, cư nhiên giống người kia như vậy, khí thế bức người như đang khinh thường thiên hạ, cười ngạo chúng sinh ! (S: người nào vậy ta :-? ) Trong lòng Tiết Nhu Nhi bỗng nhiên dâng lên một cảm giác không thể diễn tả bằng lời, Bạch Phong Hoa trước mắt, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Nương, không cần lo lắng. Cho tới bây giờ, con luôn khiến người hổ thẹn, hôm nay, tất cả đều đã thay đổi!” Bạch Phong Hoa quay đầu nhìn Tiết Nhu Nhi đang nhìn nàng cúi đầu kiên định nói một câu .
Bạch Hận Thủy cùng Bạch Dịch Thủy đang phụ trách công việc, không có chú ý tới tình huống bên này .
Tiết Nhu Nhi cùng Bạch Tử Mặc sửng sốt, vừa nói xong Bạch Phong Hoa đã lững thững đi lên khán đài chủ. Bạch Linh Khê nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Nữ nhân xấu xí tư chất thấp kém này, rốt cuộc muốn làm cái gì đây? Chẳng qua, trong nháy mắt vừa rồi từ người này toát ra hơi thở quái dị, thật sự là khiến nàng phi thường khó chịu!
Khán đài chủ, nơi đó, là nơi cao những người có quyền lực nhất ngồi.
Bạch Phong Hoa chậm rãi nhắm mắt lại, lại đột nhiên mở ra! Trong hoảnh khắc, trong ánh mắt của nàng tràn ngập kiên định cùng tự tin, còn có cả cuồng ngạo! Bạch Tử Mặc, lão đệ, đời này, tỷ sẽ không để đệ chịu thương tổn gì, có người muốn thương tổn đệ, ta sẽ băm thây hắn ngàn vạn lần.
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng ngửa đầu nhìn trời mây vạn dặm, đời này, nàng cũng muốn bảo vệ một cái gì đó. Tử Mặc cả ngày đi theo sau nàng hi hi ha ha , mẫu thân dịu dàng thiện lương, Bạch lão gia tử tuy “vô sỉ” nhưng lại rất quan tâm chính mình, đại ca cùng phụ thân tuy vẫn ít nói, nhưng đều dùng phương thức riêng của họ mà quan tâm mình. Hai nam nhân luôn quan tâm Bạch Phong Hoa, lại chưa bao giờ biểu lộ rõ ràng ra ngoài. Tất cả, Bạch Phong Hoa ta đều sẽ ghi tạc trong lòng.
Mà Đồng Hòa Vương An Thiếu Minh, Tử Mặc quan tâm hắn, lý do này, đã đủ rồi.
Vùng trời này, cũng có thể thay đổi!
Không lên tiếng thì thôi, nếu đã lên tiếng thì phải nổi tiếng, không phải sao?
Nếu nàng đã không cần ẩn nhẫn nữa, như vậy, bầu trời này nhất định phải vì nàng mà trở nên đặc sắc!
Khi Bạch Phong Hoa bước lên trên khán đài chủ, sắc mặt Bạch lão gia tử hơi đổi, thấp giọng nói “Phong Hoa, con lên đây làm gì? Có việc gì một lát nữa nói sau.”
“Gia gia, con có việc cầu kiến bệ hạ.” Vẻ mặt Bạch Phong Hoa bình tĩnh, trầm giọng nói, thanh âm không lớn, nhưng lại rõ ràng, lọt vào trong tay mọi người ngồi ở trên chủ khán đài.
Đông Mộc quốc quân xoay người, nhìn Bạch Phong Hoa, có chút kinh ngạc, tiếp theo là có chút uất giận. Hắn quay đầu căm tức nhìn Bạch Thừa tướng, ý tứ trong ánh mắt cũng rất rõ ràng, tại trong thời khắc mấu chốt ngươi cư nhiên không trông chừng tốt cháu gái của ngươi.
“Phong Hoa, đi xuống trước .” Bạch lão gia tử khẽ nhíu mày, trong lòng cũng không hài lòng. Trong lòng có chút buồn bực, đứa nhỏ Phong Hoa này bình thường thực hiểu chuyện, hôm nay tại sao lại ở thời khắc mấu chốt này mà phạm sai lầm chứ.
“Hoàng Thượng, ta xin thỉnh cầu xuất chiến, xuất chiến thay cho Đồng Hòa Vương .” Thanh âm Bạch Phong Hoa vân đạm phong khinh ( Mềm yếu nhu nhược ), nhưng trong giọng nói lại lộ ra một cỗ kiên quyết cùng tự tin.
Cái gì?
Bạch lão gia tử sửng sốt, Đông Mộc quốc quân cũng sửng sốt, biểu tình của hai người cứng đờ, nhìn chằm chằm vào Bạch Phong Hoa, một câu cũng nói không nên lời. Hai người đều đang hoài nghi mình có phải nghe lầm hay không .
Bạch Phong Hoa chỉ có nhị cấp chiến khí cư nhiên muốn thay thế cho Đồng Hòa Vương có lục cấp chiến khí xuất chiến!
Muốn chết sao? Hành động này của Bạch Phong Hoa không phải muốn tìm chết thì là cái gì?
Phía sau, những người khác trên khán đài chủ cũng nghe được thanh âm bên này, đều quay đầu nhìn về phía bên này. Sứ thần tứ quốc vừa thấy Bạch Phong Hoa, trong mắt đều hiện lên kinh ngạc, sau đó là mỉa mai. Nữ nhân xấu xí này là ai? Đen như than, cư nhiên còn dám đưa ra yêu cầu không an phận như vậy. Lúc thi đấu thì đổi người, có thể sao? Nhìn như thế nào cũng không thấy nàng đặc biệt chỗ nào, cho dù muốn chết thay cho tiểu vương gia Đông Mộc, cũng nên chọn người đẹp một chút. Tưởng cuộc thi tranh đấu này là gì chứ, người dự thi có thể nói đổi liền đổi sao?
Trong lòng Đông Mộc quốc quân bỗng nhiên thấy phức tạp, hắn thấy đứa con Thiếu Minh của mình phải đánh với tên biến thái kia, chắc chắn là dữ nhiều lành ít, nhưng hắn lại bất lực. Mà Bạch Phong Hoa hiện tại lại còn nói như vậy, là có ý gì? Cho dù hắn thật sự ích kỷ một chút, muốn có người thay Thiếu Minh xuất chiến, cũng không có khả năng. Trận đấu sắp bắt đầu, làm sao có thể vào lúc này mà đổi người? Huống chi, người này còn là cháu gái Thừa tướng yêu thương, cho dù có thể thay người, cũng không có khả năng để cho cháu gái Thừa tướng đi thay.
Sắc mặt Bạch lão gia tử trắng bệch, cả người hắn đều run run .
Mạc Thanh Tuyệt quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà mị . Chu Tước thánh giả lại dùng ánh mắt hưng phấn nhìn Bạch Phong Hoa.
“Phong Hoa! Đi xuống! Nơi này không phải nơi con nên ở!” Bạch lão gia tử áp chế tức giận trong lòng, trầm giọng quát lớn. Hành động như vậy, còn ra thể thống gì?
“Bệ hạ, thánh giả đại nhân, xin cho ta xuất chiến đi.” Bạch Phong Hoa lại bất vi sở động ( không hề di chuyển ), ngoài miệng tuy rằng thỉnh cầu như trước, nhưng ánh mắt lại chỉ dừng ở trên người một người là Chu Tước thánh giả. Nàng biết, kỳ thật, tất cả đều là do Chu Tước thánh giả định đoạt. Nếu nàng gật đầu, tất cả những quy định trước kia đều thành con số không.
Lúc hoàng đế Đông Mộc quốc cùng Bạch lão gia tử đang muốn chuẩn bị trách cứ nàng, Chu Tước thánh giả lại mở miệng .
“A? Vì sao muốn xuất chiến?” Chu Tước thánh giả mỉm cười, ôn hòa hỏi.
Khẩu khí ôn hòa của Chu Tước thánh giả làm cho tất cả mọi người trên khán đài kinh ngạc vạn phần, đặc biệt là sứ thần tứ quốc , mọi người hai mặt nhìn nhau, không rõ nàng nói vậy là có ý gì. Tuy rằng Chu Tước thánh giả cao quý hào phóng, nhưng cho tới bây giờ nàng cao cao tại thượng giống như nữ thần, hôm nay vì sao lại dùng giọng hòa khí nói chuyện với một nữ tử xấu xí?
“Bởi vì…” Bạch Phong Hoa tùy ý cười, lời nói rất có khí phách, “Bởi vì, ta sẽ làm cho Đông Mộc quốc trở thành nhất phẩm quốc năm nay !”
********************************