Q2.Chương 21: Ha! Mọi người cùng nhau là ‘đoạn tụ’
“Vân Dương thúc thúc, ta nên đoán là ngươi a!” Mộ Dung Âm Sinh kích động nắm thành quyền hưng phấn nói, tiếp theo vội vàng quay đầu nhìn về phía Nam Cung Vân, “Vân ca ca, ta quả nhiên không có nhìn lầm, thật là ngươi, là ngươi! Ngươi đã trở lại, ngươi rốt cuộc đã trở lại!” Mộ Dung Âm Sinh giờ phút này trong lòng kích động vạn phần, hai mươi năm trôi qua, nhưng hình dáng Vân ca ca vĩnh viễn ở tại trong lòng nàng. Lúc nhìn đến Nam Cung Vân trong nháy mắt tim nàng cơ hồ ngừng đập, sau đó ánh mắt vốn không thể rời khỏi người Nam Cung Vân. Vân ca ca của nàng, sẽ không sai, nhất định.
Nam Cung Vân mặt cũng không chút thay đổi, lạnh lùng nhìn Mộ Dung Âm Sinh, không nói gì.
“Vân ca ca, ngươi làm sao vậy? Ta là Âm Sinh a, là tiểu Âm Sinh a!” Mộ Dung Âm Sinh nhìn vẻ mặt lạnh như băng của Nam Cung Vân, sốt ruột nhấn mạnh,”Vân ca ca, ngươi nhìn rõ a, ta là Âm Sinh!” Người trước mắt vẫn là người kia, nhưng ánh mắt của hắn đã không còn ấm áp như trước kia.
“Tiểu nha đầu, ngươi trước hết nghe ta nói.” Vân Dương phía sau có chút xấu hổ mở miệng.
“Chuyện gì?” Mộ Dung Âm Sinh nghi hoặc nhìn Vân Dương.
“Ngươi, Vân ca ca ngươi hắn mất trí nhớ, cho nên mới không biết ngươi.” Vân Dương nói xong câu này lại bổ sung thêm, “Chẳng qua, ngươi đừng lo lắng, tiểu Vân nhất định sẽ khôi phục trí nhớ, nhất định sẽ nhớ ra ngươi.”
“Cái gì? Vân ca ca cư nhiên mất trí nhớ, đây rốt cuộc là làm sao?” Mộ Dung Âm Sinh sắc mặt đại biến, trong lòng căng thẳng, nàng vẫn chờ Vân ca ca xuất hiện ở trước mặt mình, nhưng lại hoàn toàn không nhớ rõ mình.
‘Tiểu nha đầu, ngươi trước nói ngươi như thế nào nhận ra tiểu Vân. Vừa rồi ở trên núi ta không thấy ngươi.” Vân Dương dời đi lực chú ý của Mộ Dung Âm Sinh, không đành lòng nhìn biểu tình Mộ Dung Âm Sinh thất vọng cùng bi thương.
“Ta, vốn là bị gia gia giam lỏng, nhưng lần này thần khí xuất thế, để ta cùng đi. Chẳng qua ta đối với thần khí một chút hứng thú cũng không có, cho nên liền đứng ở phía xa nhìn thôi.”Mộ Dung Âm Sinh khoe mắt vẫn dừng ở trên người Nam Cung Vân, Nam Cung Vân lại như cũ mặt không chút thay đổi, giống như không nghe được tiếng nói chuyện, ngồi trên ghế không chút để ý tự rót nước uống.
“Kết quả ngươi nhìn tức thì nhận ra chúng ta?” Vân Dương cười hỏi, “Nhiều năm như vậy, ngươi cư nhiên liếc mắt nhận ra?”
“Ta, ta liếc mắt nhìn thấy Vân ca ca. Nhưng mà, ta biết sự tình không đơn giản như vậy, cho nên không dám lập tức nhận thức. Nên ta một đường tới đây.” Mộ Dung Âm Sinh nói tới chỗ này, vẻ mặt nhìn Nam Cung Vân có chút ngượng ngùng.
“Tiểu nha đầu, cũng thật khó cho ngươi.Đúng vậy, chúng ta lần này bí mật trở về sự tình cực trọng đại.” Vân Dương hòa ái cười rộ lên, tiếp tục nói:”Hai mươi năm không gặp, ngươi cư nhiên một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra tiểu Vân, thật sự không đơn giản.”
“Đương nhiên, Vân ca ca đều ở trong lòng ta.” Mộ Dung Âm Sinh lớn mật nói ra.
“Haha, ngày đó thi đấu lôi đài chúng ta đều nhìn thấy.” Vân Dương vừa chuyển câu chuyện,khóe mắt nhìn về phía Nam Cung Vân, nhưng lại nhìn đến con mắt Nam Cung Vân không có một tia gợn sóng, trong lòng không khỏi có chút nóng vội. Tiểu cô nương đợi hắn suốt hai mươi nắm đã trưởng thành duyên dáng đáng yêu, đối với hắn si tình như vậy, hắn như thế nào làm như không thấy?
“A, các ngươi nhìn thấy?” Mộ Dung Âm Sinh ngượng ngùng, “Ta, ta, ta… Ta bất chấp nhiều như vậy. Thất tín liền thất tín, ta, ta…”
“Nha đầu ngốc, chúng ta không cảm thấy ngươi làm không đúng a.” Vân Dương nở nụ cười.
“Vân ca ca, ngươi rốt cuộc đã trở lại, ta chỉ biết ngươi nhất định sẽ trở lại.” Mộ Dung Âm Sinh xoay người nhìn Nam Cung Vân mặt không chút thay đổi ngồi uống nước, nghiêm túc nói:”Cho dù hiện tại ngươi không nhớ ra ta, nhưng ta tin tưởng có một ngày ngươi sẽ nhớ ra.Khi đó…”
“Không có khi đó, ta không biết ngươi.” Nam Cung Vân lạnh nhạt đánh gẫy lời Mộ Dung Âm Sinh, “Ta cũng không nghĩ nhận thức ngươi. Đêm đã khuya, ngươi một cô nương ở trong phòng hai nam nhân thật không tốt, thỉnh đi ra ngoài.”
“Tiểu Vân! Ngươi!” Vân Dương nhìn Nam Cung Vân lạnh nhạt, nhíu mày hét ra tiếng. Hắn làm sao có thê đối đãi với Âm Sinh như vậy.
“Vân ca ca…” Mộ Dung Âm Sinh nước mắt đã ở trong hốc mắt lóe ra. Vì sao Vân ca ca lại lạnh lùng như vậy? Người kia lao thẳng đến bảo hộ mình ở phía sau, có đồ ăn ngon đều đem cho mình, vì sao lại biến thành cái dạng này? Người khiến cho người ta cảm giác ấm áp, vì sao hiện tại lại trở nên băng lãnh?
“Mộ Dung cô nương, ta không phải Vân ca ca của cô, mời ngươi làm rõ điểm này.” Nam Cung Vân khẩu khí càng phát ra lạnh lùng, “Cũng không nghĩ muốn trở thành Vân ca ca của ngươi, mời trở về đi.”
Nghe được lời lạnh lùng Nam Cung Vân nói, Mộ Dung Âm Sinh cơ hồ nước mắt muốn chảy ra. Ở trong trí nhớ, Vân ca ca cho tới bây giờ đối với chính mình luôn ôn nhu, vì sao biến thành như vậy, Vân ca ca trên người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Tiểu nha đầu, đừng nóng giận, đừng để ý a. Tiểu Vân hắn hiện tại mất trí nhớ, không nhớ rõ ngươi cho nên nói những lời này, chờ hắn khôi phục trí nhớ hết thảy đều hảo hảo, đều thay đổi. Hôm nay ngươi trở về trước đi, có chuyện ta lại liên hệ với ngươi.” Vân Dương nhìn hai ngươi trong lúc đó không khí càng ngày càng bế tắc, vội đi ra hòa giải.
Mộ Dung Âm Sinh sửng sốt, thương tâm trên mặt lập tức vơi đi phân nửa. Đúng vậy, nàng như thế nào quên mất, Vân ca ca là mất trí nhớ, không nhớ rõ mình nên mới lạnh nhạt như vậy. Trước kia Vân ca ca cũng như vậy, đối với người quen thuộc mới có thểđối xử hảo, đối người xa lạ vĩnh viễn một bộ mặt lạnh nhạt. Đợi Vân ca ca khôi phục trí nhớ, Vân ca ca ôn như nhất định trở về.
“Vân Dương thúc thúc, ta đây đi trước.” Mộ Dung Âm Sinh nín khóc mỉm cười, “Ta vụng trộm chạy tới, một hồi mẫu thân lo lắng. Các ngươi về sau là muốn đi Hoàng Phủ gia, ta sẽ tới tìm các ngươi.”
“Ân, ngươi đi đi, ngươi một nữ hài tử, trên đường cẩn thận một chút.” Vân Dương hòa ái gật đầu dặn dò.
“Ân!” Mộ Dung Âm Sinh quay đầu, nhìn Nam Cung Vân lạnh lùng, thấp giọng nói:”Vân ca ca, ta đi trước.” Không đợi Nam Cung Vân trả lời, Mộ Dung Âm Sinh đi đến bên cửa sổ, khẽ nhảy, cứ vậy rời đi.
Nam Cung Vân tiến lên ba một tiếng đóng cửa sổ, mắt lạnh ngồi ở trên ghế.
“Tiểu Vân, ngươi đây tội gì? Âm Sinh đứa bé kia đợi ngươi đã nhiều năm, ngươi lại lạnh nhạt đối với nàng.” Vân Dương trong lòng rất không đành lòng.
“Ta tới nơi này mục đích là cái gì ngươi hẳn rất rõ ràng.” Nam Cung Vân thản nhiên nói một câu.
“Chẳng lẽ ngươi không cứu mâu thân sao?” Vân Dương biến sắc.
“Ta chưa nói không cứu, nhưng ta tới nơi này không bao gồm cùng một số người bấu víu quan hệ.” Nam Cung Vân không đợi Vân Dương trả lời, hướng bên giường đi đến, lạnh lùng nói :”Ta mệt mỏi, nghỉ ngơi trước.”
Vân Dương đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng Nam Cung Vân, trong lòng một trận phức tạp.
****
Bên này, Bạch Phong Hoa lẳng lặng đứng ở nóc nhà nghỉ, gió thổi nhẹ,đang suy tư. Phía sau vang lên bước chân rất nhỏ, Bạch Phong Hoa nghe rõ ràng hơi nhíu mày, tiếng bước chân, là ngươi kia.
“Hoàng Phủ thiếu gia, hôm nay đa tạ.” Bach Phong Hoa không quay đầu, thản nhiên phun ra một câu.Người phía sau không ai khác chính là Hoàng Phủ Trác.
Hoàng Phủ Trác không có lên tiếng, mà chậm rãi tiêu sái bước đến bên người Bạch Phong Hoa, bình tĩnh nhìn Bạch Phong Hoa, rốt cuộc chậm rãi mở miệng, ”Ngươi, rốt cuộc là ai?”
Bạch Phong Hoa quay đâu nhìn Hoàng Phủ Trác, bỗng nhiên lộ ra nụ cười nhạt, ”Hoàng Phủ thiếu gia cho rằng ta là ai?”
“Gia chủ cho rằng ngươi là đồ đệ Mạch Nhất Minh.”Hoàng Phủ Trác cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa chậm rãi nói.
Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng:”Vậy, Hoàng Phủ thiếu gia cho rằng thế nào?” Bạch Phong Hoa chú ý tới, Hoàng Phủ Trác nói gia chủ, mà không phải xưng hô gia gia.
“Ta cho rẳng…” Hoàng Phủ Trác bỗng nhiên áp sát vào khuôn mặt Bạch Phong Hoa, gằn từng chữ một, “Ngươi không phải!”
Bạch Phong Hoa đối diện trước mắt gương mặt tuấn tú bỗng nhiên phóng đại, trong lòng cả kinh, trên mặt lại trấn định nói:”Dựa vào cái gì nói vậy?” Dứt lời, Bạch Phong Hoa theo bản năng lui lại phía sau.
Hoàng Phủ Trác nhìn mặt Bạch Phong Hoa, bỗng nhiên nở nụ cười. Khuôn mặt tuyệt mỹ kia cứ như vậy nở rộ một nụ cười kinh diễm, Bạch Phong Hoa sửng sốt. Hoàng Phủ Trác không nói lời nào, mà vươn tay định sờ trên khuôn mặt Bạch Phong Hoa.
Nhưng mà ngay sau đó, một bàn tay lại bắt được cổ tay của hắn, ngón tay thon dài xinh đẹp mà thanh nhã.
Hoàng Phủ Trác cả kinh, quay đầu tức thì chống lại một đôi mắt trong trẻo nhưng con ngươi lại lạnh lùng.
“Hoàng Phủ thiếu gia, ngươi là ‘đoạn tay áo’ sao ( ý nói nam thích nam )?” Mạc Thanh Tuyệt thanh âm lạnh lùng vang lên, không chút khách khí.
Hoàng Phủ Trác rút tay mình về, sắc mặt lạnh xuống, nhìn Mạc Thanh Tuyệt nói: ”Ta không phải ‘đoạn tay áo’ vậy có liên quan gì đến các hạ?”
“Vậy thật không đúng dịp, tại hạ chính là ‘đoạn tay áo’, mà Bạch công tử là người yêu của ta.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Trác một mảnh lạnh lùng như băng, những lời này cũng rõ ràng tức giận cùng khí thế. Mày gian một cổ bá đạo xem Hoàng Phủ Trác sửng sốt.
Bạch Phong Hoa thiếu chút nữa văng tục. Nàng trừng lớn ánh mắt nhìn hai nam nhân đứng trước mặt mình.
Hai cái nam nhân phong hoa tuyệt đại’ ( hào hoa phong nhã ), cứ như vậy lạnh lùng đối diện nhau.
Mạc Thanh Tuyệt một câu đúng lý hợp tình kia nói khiến cho Bạch PHong Hoa thiếu chút nữa văng tục, cũng khiến nàng trong lòng cứng ngắc.
Hoàng Phủ Trác nhìn Mạc Thanh Tuyệt, lại liếc nhìn Bạch Phong Hoa, bỗng nhiên khóe miệng gợi lên một độ cong thần bí khó lường, nhẹ nhàng nói:”Hôm nay ánh trăng không sai, hai vị chậm rãi từ từ thưởng thức.” Dứt lời, Hoàng Phủ Trác xoay người rời đi.
Đơi Hoàng Phủ Trác đi xa, Mạc Thanh Tuyệt mới xoay người nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt vẫn nóng rực như vậy.
“Thanh Tuyệt…” Bạch Phong Hoa nhìn người trước mắt, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
“Phong Hoa, nếu ngươi là nam, ta liền ‘đoạn tay áo’” Khoảng khắc trên khuôn mặt tuấn mỹ Mạc Thanh Tuyệt cư nhiên khó nở được một nụ cười tươi, khẽ nói.
“Ha ha..” Bạch Phong Hoa rốt cuộc nhịn không được nở nụ cười, nhưng mà, trong lòng cảm giác ấm áp này là cái gì? Vì sao cái mũi có chút ê ẩm?
Bỗng nhiên, Mạc Thanh Tuyệt vươn tay kéo Bạch Phong Hoa vào trong lòng. Bạch Phong Hoa ngẩn ra, nhưng không có giãy dụa, chỉ cảm giác trong ngực Mạc Thanh Tuyệt thật an toàn.
Hai ngươi lẳng lặng đứng ở đó, không nói một lời.
Thật lâu sau, Mạc Thanh Tuyệt mới nhẹ nhàng buông Bạch Phong Hoa ra, vì nàng sửa lại tóc mai, thấp giọng nói, ”Hoàng Phủ Trác kia, chỉ sợ đã phát hiện nàng đội mặt nạ, cẩn thận hắn một chút.”
Bạch Phong Hoa sửng sốt, đã phát hiện ra mình đội mặt nạ, như vậy thân phận nữ tử?
“Hẳn là còn không có phát hiện nàng là nữ tử, nhưng đã phát hiện nàng mang mặt nạ.” Mạc Thanh Tuyệt thấp giọng nói, “Cẩn thận chút.”
“Ân!” Bạch Phong Hoa gật đầu.
“Ngao?? Mỹ nam, siêu cấp mỹ nam…” Tiểu Điệp sống lại, mắt đầy sao nhìn Bạch Phong Hoa.
Lúc này đây, Bạch Phong Hoa không có nắm nàng, mà là đem nàng từ lỗ tai cầm xuống dưới, cười xấu xa đối với Mạc Thanh Tuyệt:”Thanh Tuyệt, đến an ủi Tiểu Điệp Thiên hạ vô song của chúng ta một chút.” Mấy ngày nay quả thật đem Tiểu Điệp cấp nghẹn hỏng rồi, nhiều mỹ nam như vậy, chỉ có thể nhìn không thể đụng vào. Bởi vì không thể bại lộ chính mình, cho nên Tiểu Điệp chỉ có thể nuốt nước miếng YY một phen.
Mạc Thanh Tuyệt sửng sốt, tiếp theo cũng cười lên, nắm Tiểu Điệp hai mắt đầy sao qua:”Tiểu Điệp a, buổi tối có ngoan ngoãn giúp Phong Hoa hút độc?”
“Có a, có a, ta thật biết điều.” Tiểu Điệp liều mạng gật đầu, tuy rằng không biết cổ nàng rốt cuộc ở nơi nào, càng không phân rõ ràng lắm rốt cuộc bộ phận nào là đầu.
Bạch Phong Hoa nghe thế ngây ngẩn cả người. Hút độc? Chính mình có từng nói cho Thanh Tuyệt trên người mình trúng độc sao? Giống như vẫn không có đi. Vì sao Thanh Tuyệt biết được mà nói đến? Chằng lẽ hắn đã sớm biết? Nhưng làm sao mà biết được?
Mạc Thanh Tuyệt tiếp tục trêu đùa Tiểu Điệp, Tiểu Điệp cuối cùng hưng phấn ghé trên đầu Mạc Thanh Tuyệt, chỉ kém có chảy nước miếng thôi, tinh thần hăng hái nhắc tới:”Vẫn là mỹ nam siêu cấp của ta dịu dàng nhất, đối xử với ta tốt nhất, nhìn xem mấy ngươi kia, đều là nham hiểm. Đều là ngươi xấu.” Mạc Thanh Tuyệt nghe được lời này mỉm cười, quay đầu nhìn Bạch Phong Hoa đang một dáng vẻ nghi hoặc.
“Đang suy nghĩ gì?” Mạc Thanh Tuyệt nhẹ giọng hỏi.
“Ngươi, ngươi biết…” Bạch Phong Hoa câu kế tiếp không hỏi ra, chính nàng cũng không có xác định.
“Khi ta lần đầu tiên nhìn đến nàng đã biết.” Mạc Thanh Tuyệt khẽ mỉm cười nói một câu như vậy khiến cho Bạch Phong Hoa kinh ngạc.
Bạch Phong Hoa sửng sốt, còn muốn nói gì đó, nhưng Mạc Thanh Tuyệt vươn tay nhẹ nhàng chặn lại môi nàng.”Cái gì cũng không cần hỏi, về sau ta sẽ nói cho nàng toàn bộ. Trước kia không nói cho nàng biết, là vì ta không xác định. Hiện tại không nói, là vì thời cơ chưa tới.”
Ngươi rốt cuộc là ai? Những lời này đến bên miệng Bạch Phong Hoa, nàng xem con ngươi trong suốt xinh đẹp của Mạc Thanh Tuyệt như thế nào cũng không thể mở miệng nói ra.
Tiểu Điệp chớp mắt hạt đậu nhỏ, nhìn hai ngươi đối diện, không rõ chuyên gì.
“Ngươi phải tin, chỉ cần tin tưởng ta là được.” Mạc Thanh Tuyệt nhìn chằm chằm Bạch Phong Hoa, sáng quắc nói một câu.
“Tin tưởng ngươi…” Bạch Phong Hoa nhìn khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc trước mắt, bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu thật mạnh nói, “Ân, ta tin tưởng ngươi.”
Mạc Thanh Tuyệt cũng cười.
Hai ngươi đối mặt, mỉm cười, chung quanh hết thảy tựa hồ biến mất, chỉ còn lại có hai người.
Đêm nay nhìn như yên tĩnh trôi qua.
Thế mà, ngay tại ngày hôm sau, ngươi của Hoàng Phủ gia đều ở sau lưng Bạch Phong Hoa dùng ánh mắt khác thường liếc nàng, bao gồm cả tộc nhân Hoàng Phủ gia, ánh mắt nhìn Phong Hoa cũng mất tự nhiên.
Bởi vì, Bạch Phong Hoa là ‘đoạn tụ’ nhanh chóng được loan truyền! Đều đồn tối hôm qua Bạch Phong Hoa ở trên nóc nhà cùng một nam nhân ôm ấp, có ngươi tận mắt trông thấy!