Q2.Chương 39: Thân phận chân thật của Mạc Thanh Tuyệt!!!
Đông Phương Lưu Phong đứng ở tại chỗ, nhìn Mạc Thanh Tuyệt cùng người kia bóng dáng quấn lấy nhau, ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên người Bạch Phong Hoa.Ánh mắt Bạch Phong Hoa dừng ở trên người nam nhân kia, con ngươi ở chỗ sâu nhất tràn đầy lo lắng.Nàng, đang lo lắng cho nam nhân kia…
“Đáng giận, nhân loại!” Bóng đen hình thể con người cũng không ổn định, nắm ma khí nghiến răng nghiến lợi chửi nhỏ, “Ngươi nói ta không nên xuất hiện ở nơi này, chẳng lẽ ngươi nên xuất hiện ở nơi này sao?”
Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt lạnh như băng, không nói một lời, chỉ vung kiếm công kích.Bóng đen kia hoảng loạn giơ kiếm ngăn cản.
Đông Phương Lưu Phong kinh ngạc nhìn một màn trước mắt, thật lâu không có hồi phục lại tinh thần.Hắn khi nào thì gặp qua ma yểm chật vật như vậy? Tuy rằng hắn biết thực thân ma yểm không thể đi vào thế giới này, nhưng thực lực ma yểu hắn là rõ ràng nhất.Hai lần núi sụp đổ là ma yểu động thủ ngón tay mà thôi, có thể thấy hắn thực lực cường hãn đáng sợ như thế nào.
Cái nam nhân kia hiện tại đem ma yểm dồn đến khốn cùng, rốt cuộc là loại người nào?
Mạc Thanh Tuyệt cùng Ma Yểu giờ phút này đã bay lên trên không vách núi đen kịch liệt ứng phó nhau.Bạch Phong Hoa lo lắng nhìn bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt, ở trong ấn tượng của nàng, Mạc Thanh Tuyệt tựa hồ chưa từng gặp qua khó khăn, nhưng lúc này đây không giống vậy, đối phương chính là Ma tộc!
“Khụ..” Bỗng nhiên, một trận tiếng ho khan đem suy nghĩ Bạch Phong Hoa kéo lại.Bạch Phong Hoa quay đầu đối diện sắc mặt tái nhợt của Đông Phương Lưu Phong.Đông Phương Lưu Phong cũng ngẩng đâu nhìn Bạch Phong Hoa trong lòng hơi có chút khó chịu.Giờ phút này ma khí trong tay Ma Yểm, hắn bản thân lại bị trọng thương, Bạch Phong Hoa hiện tại muốn lấy tính mạng của hắn quả thực dễ như trở bàn tay.
“Đến đây đi.” Đông Phương Lưu Phong cười lạnh một tiếng, hướng về phía Bạch Phong Hoa nói một câu.Chính là trong giọng nói thản nhiên kia lại chợt lóe bị thương.
Bạch Phong Hoa mắt lạnh nhìn Đông Phương Lưu Phong, nhưng không có rút kiếm, mà lấy ra một bình sứ ném cho Đông Phương Lưu Phong.
Đông Phương Lưu Phong tiếp nhận bình sứ, về sau sửng sốt, Bạch Phong Hoa đây có ý tứ gì?
“Ăn.” Bạch Phong Hoa chỉ lạnh lùng phun ra một chữ, liền quay đầu nhìn trên bầu trời hai người đang đánh nhau.Mạc Thanh Tuyệt thực lực rốt cuộc đến cấp độ nào? Hắn cùng Ma Yểm cư nhiên cũng có thể đáng thời gian dài giữa không trung.
Đông Phương Lưu Phong mở bình sứ ra, bên trong bay ra một cỗ hương vị đan dược. Đó cư nhiên đều là thánh phẩm chữa thương.Nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa đứng ở vách núi, trong lòng một trận phức tạp. Bạch Phong Hoa hiện tại hoàn toàn có thể một kiếm giết mình, nhưng nàng không có làm như vậy, ném cho mình đan dược chữa thương, nhưng lại không một chút phòng vệ đưa lưng về phía chính mình.Nàng chắc chắn chính mình sẽ không đánh lén nàng sao?
“Ngươi vì sao phải cứu ta?” Đông Phương Lưu Phong ăn vào hai viên đan dược, khó khăn hỏi ra miệng.
‘Không nên nhầm, ta không phải muốn cứu ngươi.” Bạch Phong Hoa cười lạnh một tiếng, nhưng không có quay đầu, chỉ tiếp tục lạnh lùng nói,”Ngươi ngu xuẩn! Vì bản thân liền cùng Ma tộc cấu kết,Ta biết ngươi chán đời, nhưng không nghĩ tới ngươi cư nhiên ngu xuẩn cùng Ma Tộc cấu kết nghĩ hủy diệt thế giới này!”
Đông Phương Lưu Phong đồng tử co rút, nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa, cắn chặt môi.Trong lòng tức giận nổi lên, “Ngươi biết cái gì? Đừng luôn thể hiện bộ dáng hiểu hết mọi chuyện của ta! Ngươi căn bản cái gì cũng không biết…”
“Ta cũng không muốn biết.” Bạch Phong Hoa lạnh lùng đáng gãy lời Đông Phương Lưu Phong nói, “Ngươi cho là toàn bộ thế giới này từ bỏ ngươi, thật sự là ngu xuẩn, ta không nghĩ giết ngươi, bởi vì ta muốn ngươi sống không bằng chết.” Đông Phương Lưu Phong này bốc đồng ngu xuẩn, hắn thậm chí không biết sau lưng hắn là huynh trưởng như thế nào trân trọng hắn.Không phải nàng không nghĩ muốn giết hắn, mà là tuyệt đối không thể để hắn chết như vậy! Đông Phương Chính tâm ý hắn còn không biết.Ở thời cơ thích hợp nàng tất nhiên sẽ để cho hắn biết, khiến hành động tùy hứng ngu xuẩn này của hắn bị trừng phạt.
“Cái gì?” Đông Phương Lưu Phong cứ thể nhìn bóng lưng Bạch Phong Hoa, không rõ những lời này có ý gì,Nhưng giọng điệu lạnh lẽo Bạch Phong Hoa nói kia, lại khiến cho tim hắn mạnh mẽ run lên.
Bạch Phong Hoa không có để ý tới Đông Phương Lưu Phong, mà là rút Trường Không kiếm, mũi chân điểm một cái, nhảy xuống, đuổi theo Mạc Thanh Tuyệt mà đi.
Đông Phương Lưu Phong vội vàng đuổi tới rìa vách núi đen, nhìn bóng dáng Bạch Phong Hoa biến mất ở trong rừng rậm.Rất nhanh, bóng dáng Bạch Phong Hoa xuất hiện ở trên ngọn cây lên lên xuống xuống, hướng phía Mạc Thanh Tuyệt đuổi theo.
Đông Phương Lưu Phong nhìn Bạch Phong Hoa càng lúc càng đi xa, trong lòng dâng lên một cỗ phiền muộn.
Bạch Phong Hoa vội vàng hướng phương hướng Mạc Thanh Tuyệt cùng Ma Yểm đuổi theo, trên bầu trời không ngừng truyền đến tiếng đánh nhau của hai người, tiếng nổ không ngớt.Trời không cũng giống như bị nứt ra.
Bỗng nhiên, trên bầu trời mây đen dầy đặc, sấm chớp nổi lên.
Bạch Phong Hoa đứng ở một gốc cây cao ngất trên ngọn cây, nhíu mày nhìn dị tượng trời không. Dị tượng như vậy, tựa hồ là thời điểm Mạc Thanh Tuyệt thu phục Bích Lãng cũng xuất hiện qua.Chẳng lẽ Mạc Thanh Tuyệt trên trán lại xuất hiện vết máu sao?
Giờ phút này, Mạc Thanh Tuyệt cùng Ma Yểm kịch liệt ứng chiến,Hai người đều cảm thấy trời không khác thường, mà hai người đều rõ ràng, là người thủ giới xuất hiện.
Người thủ giới, danh như nghĩa, chính là người thủ hộ thế giới này,Hắn có được vị diện lực lượng cường đại nhất.Đối với vị diện quy tắc này hắn có nghĩa vụ và quyền lực gạt bỏ.Ví dụ như hiện tại Ma Yểm xuất hiện chính là làm trái ngược quy luật, cho nên người thủ giới tất nhiên sẽ trừ bỏ.Hiển nhiên, Ma Yểm cùng Mạc Thanh Tuyệt đáng nhau dữ dội kinh động người thủ giới.
Không ổn! Ma Yểm trong lòng trầm xuống, cư nhiên nhanh như vậy có thể đưa tới người thủ giới, cũng thật là khéo đi.Ma giới của còn không có mở ra, nếu mình ở trong này chống lại người thủ giới, sự tình càng thêm phiền toái.
Ma Yểm quay đầu hướng xa xa chạy đi, Mạc Thanh Tuyệt muốn đuổi theo, lại nhíu mày nghĩ nghĩ, quay đầu hướng bên Bạch Phong Hoa mà tới.Lúc này đây người thủ giới không phải hắn kinh động, nhưng mà…
Phía sau, Bạch Phong Hoa nhìn thấy giữa mây đen xuất hiện bóng người thì cả người đều bị chấn động.Mây đen thật dày, vừa rồi còn sáng ngời bây giờ trời không đã tối đen vô cùng, sấm chớp nổ trên đỉnh đầu đinh tai nhức óc.Ở trong mây đen chậm rãi xuất hiện một bóng người, Bóng dáng kia dần dần sáng rõ, cư nhiên là hai mặt bốn tay! Đầu trước sau hé ra mặt, bốn tay cầm vũ khí, cặp tay phía trước cầm búa thật lớn, hai tay mặt sau cầm bảo kiếm cũng thật lớn.Hai mặt đều dị thường dũ tợn, ánh mắt hung ác.
Đây là cái gì? Bạch Phong Hoa chằm chằm nhìn bóng người xuất hiện ở trời không, trong lòng rung động không thôi, ngoài mặt đều là nghi hoặc.
Ngay tại thời điểm Bạch Phong Hoa đang sững sờ, bóng người chậm rãi từ trời không đánh xuống, chậm rãi tới gần Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa chỉ cảm thấy một cỗ uy áp thật đáng sợ, khiến nàng cơ hồ không thể nhúc nhích.
Thật mạnh!
Bạch Phong Hoa giờ phút này chỉ có một cảm giác như vậy.Người to lớn sức mạnh phi thường.Sức mạnh, chung quanh hắn đều tràn đầy sức mạnh.
Hắn rốt cuộc là ai?
“Không thuộc về nơi này, gạt bỏ!” Trên bầu trời truyền đến tiếng người khổng lồ kia, mà cư nhiên lời nói hướng về Bạch Phong Hoa.
Cái gì? Bạch Phong Hoa bị kìm chế, còn chưa lấy lại tinh thần, ngay sau đó, trên bầu trời binh khí trong tay người khổng lồ cuồng bạo hạ xuống, đánh thẳng vị trí Bạch Phong Hoa đang đứng.
Bạch Phong Hoa dưới chân nhún một chút, dùng hết toàn lực thối lui về sau, tránh thoát được đòn công kích nguy hiểm vừa rồi. Chờ nàng đứng vững, liền phát hiện vị trí mình vừa đứng kia toàn bộ cây cối đã không thấy, chỉ để lại một cái hố thật lớn. Một màn này, khiến Bạch Phong Hoa kinh hãi không thôi, người khổng lồ này rốt cuộc là ai? Cư nhiên có sức mạnh đáng sợ.
“Phong Hoa, đi!” Ngay sau đó, Mạc Thanh Tuyệt lắc mình đến bên người Phong Hoa, một phen ôm lấy hông nàng chuẩn bị rời đi.
“Chạy đi đâu!” Người khổng lồ phát ra tiếng gầm rú đinh tai nhức óc, kiếm lớn đã muốn đâm lại đây.
Mạc Thanh Tuyệt trở tay cản lại một đòn, thất thải kỳ quang cùng với chiến khí gào thét mà đi, nghênh đón kiếm trong tay người khổng lồ.
Ầm________
Cỗ lực đạo kia đánh lên cự kiếm đồ sộ phát ra tiếng vang kinh thiên, lực lượng thật lớn phản công, khiến cho người khổng lồ không đứng vững, lui về sau hai bước.
“Ngươi cũng không thuộc về nơi này, gạt bỏ!” Thanh âm người khổng lồ máy móc lạnh như băng.Ngay sau đó, cự kiếm cùng búa lớn nâng lên cao, hai thanh binh khí va vào nhau, ánh sáng trắng hiện ra chói mắt, ánh sáng trắng kia nháy mắt khuếch tán đi ra ngoài, đã hình thành một cái kết giới, đem toàn bộ rừng cây đều bao phủ lên, tự nhiên cũng đem Bạch Phong Hoa cùng Mạc Thanh Tuyệt nhốt ở bên trong.
“Hắn là ai vậy?” Bạch Phong Hoa gấp rút mà lo lắng hỏi.
“Thủ giới giả!” Mạc Thanh Tuyệt giọng nói lần đầu tiên có chút lo lắng.
Thủ giới giả? Bạch Phong hoa nháy mắt cứng đờ.Thủ giới giả cái từ ngữ này nàng đã thấy qua, là ở trên một quyển sách cổ. Trong truyền thuyết thủ giới giả là cường giả thủ hộ vị diện này, có thể loại bỏ bất kỳ người nào hoặc sự vật nào hắn cho rằng không nên tồn tại. Nếu là tìm tới phía trước Ma Tộc, kia còn nói được đi. Nhưng mà, vì sao lại tìm đến chính mình? Nói mình không thuộc về nơi này? Nguyên khí, Vị Diện, quy luật, trong lúc nhất thời, rất nhiều ý nghĩ nháy mắt xuất hiện ở trong đầu Bạch Phong Hoa. Tựa hồ có một sợi dây đem mọi thứ xâu chuỗi lại với nhau, thì phải chính là thân thể này không thuộc vị diện này! Mà Mạc Thanh Tuyệt đâu, vừa rồi người thủ giới hình như nói ngươi không thuộc nơi này.Mạc Thanh Tuyệt cũng không thuộc Vị Diện này?
Mạc Thanh Tuyệt ôm thắt lưng Phong Hoa, Bạch Phong Hoa chỉ cảm thấy trước mắt chợt lóe, lại tập trung nhìn lại, bọn họ cư nhiên đã đến bên cạnh rừng cây.Chỉ là trước mắt bọn họ là kết giới ánh sáng trắng cản trở đường đi bọn họ.
“Đáng giận!” Mạc Thanh Tuyệt gầm lên một tiếng, vung kiếm mạnh mẽ bổ vào kết giới. Nhưng mà, kết giới chỉ hơi lắc lư một chút, không có dấu hiệu bị phá vỡ.
Phía sau, xa ca truyền đến tiếng gầm rú, vẫn là thanh âm máy móc lạnh như băng: ”Gạt bỏ!”
Các loại ý nghĩ ở trong đầu Bạch Phong Hoa đụng tới nhau, thực loạn thực loạn.
Mạc Thanh Tuyệt đem Bích Lãng run run vung lên, Bích Lãng kiếm trở về bộ dáng cây trâm, Mạc Thanh Tuyệt xuyên vào trong tóc. Bạch Phong Hoa hồi phục lại tinh thần, mới phát hiện mình nắm Trường Không kiếm đã hơi run run, tựa hồ đang rất sợ hãi.Bạch Phong nháy mắt hiểu được, người thủ giới đang đuổi theo bọn họ, là người có được sức mạnh gạt bỏ được cả thần khí! Mà Mạc Thanh Tuyệt giọng nói vô cùng lo lắng kia, nàng chưa từng thấy qua.Lúc này đây, bọn họ tựa hồ gặp gỡ không phải phiền toái bình thường.
Mạc Thanh Tuyệt buông Bạch Phong Hoa, xoay người sang chỗ khác, ngón trỏ cùng ngón giữa khép lại với nhau, ở mi gian họa một cái, mi gian từ từ hiện ra vết máu.Mà Mạc Thanh Tuyệt cả người cũng dần dần tràn ngập một cỗ hơi thở khó tả, một cỗ sức mạnh trong khoảng khắc tràn ngập chung quanh Mạc Thanh Tuyệt.
“Phong Hoa, đợi ở trong này không nên cử động.ta sẽ dẫn nàng an toàn rời đi, đến lúc đó ta sẽ đem mọi chuyên kể cho nàng biết.” Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt kiên định, nhìn thủ giới giả ở phía xa xa, vẻ mặt trước nay chưa từng có nghiêm trọng như vậy.
Bạch Phong Hoa nhẹ nhàng cắn môi, gật đầu thật mạnh: ”Chàng, phải cẩn thận.” Cứ việc trong lòng có rất nhiều nghi vấn, nhưng Bạch Phong Hoa ở phía sau không mở miệng hỏi. Nàng tin tưởng Mạc Thanh Tuyệt, hắn nhất định đem toàn bộ nói cho mình biết.
Mạc Thanh Tuyệt nhẹ nhàng gật đầu, phi thân nhảy lên, chạy về phương hướng thủ giới giả.
Bạch Phong Hoa có chút lo lắng nhìn phương hướng bóng dáng Mạc Thanh Tuyệt đi xa, sự tình như thế nào phát triển đến nước này đâu?
Xoay người sang chỗ khác, Bạch Phong Hoa nhìn kết giới màu trắng phía trước mặt, vươn tay từ từ chạm vào kết giới.Kết giới lạnh lẽo, cũng chắc chắn vô cùng.
Này hết thảy cuối cùng xảy ra chuyện gì?
Xa xa, Mạc Thanh Tuyệt đã đối diện thủ giới giả.
“Nhân loại lớn mật, ngươi cư nhiên dám vượt qua Vị Diện gây hỗn loạn trật tự.” Thủ giới giả thanh âm giống như sét đánh tràn ngập toàn bộ kết giới, Bạch Phong Hoa ‘nhất thanh nhị sở’.Giờ phút này nàng trong lòng cũng khẳng định một sự thật, kia đó là Mạc Thanh Tuyệt không thuộc về Vị Diện này! Hắn từ đâu tới đây? Đến từ Vị Diện nào?
“Ta chỉ tới tìm người, tìm được người sẽ dẫn người đó cùng nhau trở lại Vị Diện của ta.Ta cũng không muốn cùng ngươi động thủ.” Mạc Thanh Tuyệt trôi nổi ở giữa không trung, cùng thủ giới giả giằng co, mà lại rất bình tĩnh.
“Im miệng! Các ngươi tồn tại chính là làm hỗn loạn trật tự. Trách nhiệm của ta chính là gạt bỏ các ngươi.” Thanh âm thủ giới giả nháy mắt tăng cao, thanh âm thật lớn tràn ngập kết giới,vang vọng ở trong kết giới, khiến màng nhĩ Bạch Phong Hoa phát đau. Mặc kệ nam nhân cường hãn này là ai, vì mục đích gì, tình huống hiện tại chính là hắn làm trái với quy tắc, vượt qua Vị Diện, nên bị xử phạt.
“Đáng tiếc, ta sẽ không để ngươi nguyện ý, lại càng không để cho ngươi hại nàng.” Mạc Thanh Tuyệt ánh mắt trầm xuống, thoáng chốc cầm cây sáo xanh biếc vẫn dắt ở bên hông kia.
Bạch Phong Hoa từ xa nhìn lại, trong lòng chấn động.Cây sáo, cây sáo kia chưa từng có gặp Mạc Thanh Tuyệt dùng qua, nhưng là cứ như vậy dắt ở bên hông của hắn.
“Nhân loại lớn mật!” Thủ giới giả giọng nói tràn đầy phẫn nộ, đối với giọng điệu cuồng vọng của hắn phi thường tức giận.
Mạch Thanh Tuyệt không nói một lời, nắm chặt cây sáo ở trên không nhoáng lên một cái. Lục sắc ánh sáng phát ra bốn phía, chói mắt làm cho Bạch Phong Hoa nheo mắt lại. Mạc Thanh Tuyệt cả người đều bị ánh lục sắc ánh sáng kia vây quanh.
Khi lục sắc ánh sáng dần dần tán đi, Bạch Phong Hoa nhìn Mạc Thanh Tuyệt trôi nổi giữa không trung, ngây ngẩn cả người.
Nổi ở giữa không trung Mạc Thanh Tuyệt hé ra khuôn mặt tuyệt mỹ trên tất cả đều là trong trẻo nhưng lạnh lùng, tóc đen dài đón gió mà bay lên, tay áo phất phới, phảng phất giống như thần tiên hạ trần. Mà binh khí trong tay hắn cư nhiên là ngọc luân ( bánh xe ) xanh thẫm khiến người ta tim đập nhanh.
“Hừ! Dám can đảm vận dụng sức mạnh như vậy! Phải gạt bỏ!” Thủ giới giả hừ lạnh một tiếng, vung binh khí trong tay hướng về Mạc Thanh Tuyệt. Lúc này đây, thủ giới giả thân hình cư nhiên dị thường linh hoạt giống người bình thường, tốc độ bay cũng vô cùng nhanh.
Mạc Thanh Tuyệt nắm ngọc luân trong tay, thoáng chốc bay lên cao, nhảy đến trên đầu thủ giới giả. Còn chưa kịp công kích, thủ giới giả đã phát hiện ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, thân hình thủ giới giả chợt biến nhỏ, giống như người bình thường. Linh hoạt vung binh khí trong tay, cùng Mạc Thanh Tuyệt trực tiếp đối diện.
Trên bầu trời, Mạc Thanh Tuyệt cùng thủ giới giả đánh nhau vô cùng kịch liệt, Bạch Phong Hoa nắm chặt tay thành quyền, trong lòng từng trận lo lắng phát. Uy áp hai người truyền ra khiến cho không khí đều bạo ngược lên, gió cuồng bạo tràn ngập rừng rậm, đem cây cối ngã trái ngã phải, cát bay đá chạy. Gió lại đem cát hắt vào khuôn mặt của nàng hại nàng sinh đau, nàng lại hồn nhiên chưa phát giác, chỉ nhìn chằm chằm tình huống trên bầu trời.
Đông Phương Lưu Phong đứng ở phía trên vách núi đen, nhìn hai luồng quang ảnh xa xa đánh nhau, trong lòng cũng rung động không thôi. Có được sức mạnh như vây, rốt cuộc là người nào?
“Đó là thủ giới giả, còn nam nhân kia là người Vị Diện khác đến đây!” Bỗng nhiên trong lúc đó, ma khí lặng yên không tiếng động xuất hiện ở phía sau Đông Phương Lưu Phong, giọng nói âm trầm vang lên ở trong đầu hắn. Ma Yểm đã chui về trong ma khí, vụng trộm trở lại bên người Đông Phương Lưu Phong. Hắn tất nhiên còn muốn dựa vào Đông Phương Lưu Phong, cũng không có chạy ra kết giới này, chỉ có thể trở lại.
“Cái gì?” Đông Phương Lưu Phong nghe Ma Yểm nói thì chấn động, kinh hô ra tiếng, “Thủ giới giả trong truyền thuyết? Cái nam nhân kia không phải người Vị Diện này, nhưng mà…”
“Nhưng đã muốn Phá Toái Hư Không đi Vị Diện khác không thể trở lại Vị Diện này nữa, ngươi đây muốn nói chuyện này sao?” Ma Yểm âm trầm cười lạnh, “Nhỏ giọng một chút, đừng cho thủ giới giả chú ý tới bên này, ta đến nói cho ngươi biết vì sao.”
Đông Phương Lưu Phong gật đầu, sau lại lui về phía sau mấy bước, đứng ở mặt sau gốc cây đại thụ, nhìn bầu trời phương xa hai người đang đánh nhau.Nhưng trong lòng có chút lo lắng giờ phút này Bạch Phong Hoa đang ở nơi nào, có an toàn hay không…
“Thủ giới giả đáng ghét, có được sức mạnh mạnh mẽ, có thể gạt bỏ được người hoặc sự vật mà hắn cho rằng không nên tồn tại ở Vị Diện này.Nếu gặp ta trước, tất nhiên trước đối phó với ta, coi như may mắn, thủ giới giả lại gặp bọn họ trước.” Ma Yếm khẩu khí có chút may mắn kèm vui sướng khi người gặp họa.Đông Phương Lưu Phong nghe đến đó, hiểu được, Ma Yểm đối với thủ giới giả trong lòng cũng là sợ hãi. Cứ nhìn mà xem, thủ giới giả kia, quả nhiên sức mạnh thật lớn người thường khó mà tưởng tượng được.
“Là ngươi cùng nam nhân kia đánh nhau kinh động thủ giới giả sao?” Đông Phương Lưu Phong trong lòng thập phần khiếp sợ, thật không ngờ cư nhiên hôm nay có thể nhìn thấy thủ giới giả trong truyền thuyết, vốn tưởng rằng những điều này tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.
“Không sai. Kỳ thật nghiêm túc mà nói, là một mình ta kinh động.” Ma Yểm cười lạnh lẽo, “Thời điểm nam nhân kia đánh nhau cùng ta, cũng không có thi triển thực lực chân chính của chính mình, hắn đem thực lực của mình phong ấn, bao gồm cả binh khí. Hắn hiện tại đang sử dụng binh khí chính là đem từ Vị Diên kia đến, nếu cởi bỏ phong ấn lập tức sẽ đưa tới thủ giới giả.”
Dừng một chút, Ma Yểm tiếp tục nói:”Ta từng nghe các vị trưởng lão nói qua, mặc kệ là nhân loại hay là Ma tộc, một khi Phá Toái Hư Không đi một Vị Diện khác. Không thể trở lại Vị Diện ban đầu.Không chỉ vì như vậy sẽ làm ngược định luật thế giới, cũng sẽ bị thủ giới giả đuổi giết. Còn nghe nói có cấm chế cường đại, căn bản không thể đột phá.”
“Nhưng là ngươi vừa nói, cái nam nhân kia không thuộc về Vị Diện này?” Đông Phương Lưu Phong cau mày nói.Nếu nói nam nhân kia không thuộc Vị Diện này, như vậy hắn cường hãn còn có lý do hợp lý.
“Bất kỳ việc gì đều không có tuyệt đối, hắn có lẽ dùng biện pháp nào đó không người biết đi vào Vị Diện này thôi.” Ma Yểm âm trầm nói.
“Hắn mới vừa rồi không có bại lộ thân phận, vì sao..” Đông Phương Lưu Phong khó hiểu, nếu nói Ma Yểm kinh động thủ giới giả, nam nhân kia cũng không bại lộ thân phận, vì sao thủ giới giả đi tìm cái nam nhân kia gây khó dễ?
“Chuyện này ta cũng không biết.. Ha Ha…” Ma Yểm đắc ý cười ha hả, vừa nở nụ cười hai tiếng lại lập tức đè thanh âm xuống. Tuy rằng thủ giới giả ở rất xa, nhưng một khi bị phát hiện liền gặp phiền toái. Bởi vì trước người Vị Diện khác đến đây, Ma giới xâm nhập càng có tính uy hiếp, thủ giới giả đương nhiên ưu tiên chọn trừ bỏ Ma tộc.
Đông Phương Lưu Phong nhíu mày nhìn về phía xa xa, xa xa hai luồng quang ảnh như trước chiến đấu kịch liệt.Tiếng gầm rũ khủng bố truyền ra, trên bầu trời tầng mây cũng tích tụ lại rất dày.
“Tóm lại, trước im lặng ở trong này chờ, chờ kết giới sau khi được triệu hồi trở về chúng ta cũng lập tức đi.” Ma Yểm thấp giọng nói.
Đông Phương Lưu Phong không có hé rằng, chỉ nhíu mày nhìn phương xa.
Lúc này, Mạc Thanh Tuyệt cùng thủ giới giả chiến đấu đã muốn tiến vào trạng thái gây cấn.
“Nhân loại lớn mật! Hôm nay nhất định hoàn toàn gạt bỏ ngươi!” Thủ giới giả rốt cuộc bị Mạc Thanh Tuyệt chọc giận. Sức mạnh của Mạc Thanh Tuyệt khiến hắn thật lâu không bắt được, thủ giới giả trong lòng tức giận không thôi.
Mạc Thanh Tuyệt như trước sắc mặt lạnh trầm mặc, lại phát ra công kích sắc bén.
Thủ giới giả vung kiếm ngăn cản, nhưng một dòng khí lại xẹt qua cự kiếm, cắt đến khuôn mặt của hắn.
“Oa nha nha…” Bỗng nhiên, thủ giới giả vung hai loại binh khí trong tay ngửa mặt lên trời kêu to, trong thanh âm tràn đầy tức giận.Bị Mạc Thanh Tuyệt đánh trúng, khiến hắn nhớ lại chuyện không vui.Nhiều năm trước, hắn cũng bị một người gây rối loạn trật tự gây thương tích.Hơn nữa một lần trọng thương điều dưỡng nhiều năm mới khôi phục lại.Hôm nay lại gặp được người gây rối loạn trật tự như vậy, thật sự là đáng giận, đáng giận.
Chung quanh không khí tựa hồ cũng hướng thủ giới giả tụ lại, gió cuồng bạo tàn sát bừa bãi, Bạch Phong Hoa đem Trường Không kiếm dùng sức cắm trên mặt đất, ổn định thân mình.Ánh mắt lai nhìn về phía thủ giới giả, thủ giới giả bỗng nhiên phát cuồng như vậy, là vì sao? Bởi Mạc Thanh Tuyệt thương tổn đến hắn?
“Người đáng chết, đi tìm chết đi!” Thủ giới giả nâng hai binh khí lên, hai thanh khí đột nhiên chạm vào nhau, kích phát ra lực lượng thật lớn.Mà toàn bộ không khí rừng rậm tựa hồ hướng chung quanh hắn mà tụ lại, khiến cho Bạch Phong Hoa cảm thấy khó thở.Ở trên vách núi đen, Đông Phương Lưu Phong cũng không chịu nổi, tựa vào gốc đại thụ bên cạnh thở hổn hển.
Mạc Thanh Tuyệt sắc mặt thoáng biến đổi, nắm chặt ngọc luân trong tay, nhíu mày hai mắt lại nhắm nghiền, ở trong miệng lẩm bẩm câu gì đó.
“Ha ha,,,, thật có ý tứ...” Ma Yểm hưng phấn mà dữ tợn, hai người chiến đầu, chỉ sợ là độc nhất vô nhị trên đời.
Dần dần thủ giới giả trên đỉnh vũ khí phát ra hắc sắc ánh sáng, trên bầu trời mây đen đè xuống càng thấp.Sấm chớp không ngừng đem trời cao xé mở.
Sức mạnh vô cùng đáng sợ hội tụ ở trên vũ khí thủ giới giả.
“Ra!” Thủ giới giả giận dữ hét một tiếng, nháy mắt nhắm ngay Mạc Thanh Tuyệt đột nhiên vung lên, hắc sắc quang manh nháy mắt toàn bộ đánh úp về phía Mạc Thanh Tuyệt, mà phía sau Mạc Thanh Tuyệt chính là Bạch Phong Hoa.
Giờ phút này, Mạc Thanh Tuyệt nhanh chóng mở mắt ra, đem ngọc luân cầm trong tay đẩy về phía trước, lấy ngọc luân làm trung tâm một ánh sáng trắng cấp tốc khuếch tán mở ra, hình thành một đạo ánh sáng thật lớn.
Phanh_____
Tiếng nổ vang tận phía chân trời, hắc sắc quang manh cùng ánh sáng trắng đánh vào nhau.
Đất rung núi chuyển!
Ngay sau đó, Bạch Phong Hoa chỉ cảm thấy thắt lưng được một vòng tay ấm áp quen thuộc ôm lấy, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng:”Đi!”
Chói mắt, trước mắt cảnh sắc đã muốn biến hoa.
Nhưng mà, chóp mũi lại truyền đến mùi máu tươi nhàn nhạt.