Q2.Chương 58: Cúc hoa tàn
“Ta?” Ma Yểm hỏi lại.
“Ừ, chính là hỏi ngươi.” Đông Phương Lưu Phong nguyên bản cùng Ma Yểm lời qua tiếng lại cũng không nhiều, nhưng một người một Ma tiếp xúc lâu dài, mới phát hiện hai người thật sự có rất nhiều chỗ tương tự.
“Ta chỉ là một người ăn không ngồi rồi.” Ma Yểm khẩu khí không chút để ý.
“Không có khả năng.” Đông Phương Lưu Phong hừ lạnh một tiếng, “Có một buổi tối, ta nằm mơ.”
“Nga, ngươi mơ cái gì?” Ma Yểm thuận miệng hỏi.
“Ta mơ, nương đã chết, các tộc nhân đều khinh thường ta, khi dễ ta.Mà ngay cả cái người trên danh nghĩa là cha ta, đều đối với ta thường xuyên đánh chửi.” Đông Phương Lưu Phong nói tới chỗ này, dừng một chút, mới chậm rãi phun ra một câu, “Cuối cùng, ta lại biến thành ngươi.Ma Yểm, ngươi có thể nói cho ta biết là tại sao không?”
Ma Yểm nháy mắt trầm mặc xuống.
“Ngươi với ta, giống nhau phải không?” Đông Phương Lưu Phong nói, “Ngươi liều mạng muốn mở đại môn Ma giới, phóng thích Ma tộc vào nhân gian, chính là muốn người khác thừa nhận ngươi, muốn cho người khinh thường ngươi …”
“Câm mồm! Câm mồm!” Ma Yểm gầm lên, giọng điệu điên cuồng nói, “Đông Phương Lưu Phong! Ngươi câm mồm cho ta, ngươi muốn làm rõ ràng, ta và ngươi trong lúc đó chính là quan hệ hợp tác!”
“Đúng, là quan hệ hợp tác, ta không nghĩ muốn, đúng là ngươi muốn.” Đông Phương Lưu Phong giọng nói nghiêm túc, “Thế giới này, ngươi muốn thì lấy đi đi, hủy diệt thế giới này.”
Nói xong, Đông Phương Lưu Phong trầm mặc xuống, Ma Yểm cũng trầm mặc xuống.
Thật lâu sau, Ma Yểm chậm rãi mở miệng, “Như vậy, sau đó? Ngươi có tính toán gì không?”
“Không có.” Đông Phương Lưu Phong lạnh lùng phun ra hai chữ.
Tiếp đó, lại là im lặng trong thời gian dài.
“Ta, là Ma Tướng.” Ma Yểm cuối cùng phun ra những lời này sau đó không có thanh âm nữa.
“A.” Đông Phương Lưu Phong cũng chính là chữ này không có tiếng nói nữa.
Qua mấy ngày, Bổn Bổn mang theo Tiểu Mễ trở lại, nàng cảm giác được hơi thở Khốc Khốc cùng Ly Yên đuổi theo lại đây.Tiểu Mễ lại là tên trầm mặc, vừa đến nơi này, lập tức một khắc bám vào trên cây, ngay sau đó, đại thụ kia tức thì bốc cháy, rất nhanh không có.
“Tiểu Mễ! Ngươi lại ăn bậy, ta lập tức ăn ngươi!” Bổn Bổn tức giận lớn tiếng răn dạy Tiểu Mễ.Tiểu Mễ này không có cấp bậc, thật sự chính là cái gì đều ăn.
“Nha.” Tiểu Mễ trì độn lên tiếng, sau đó nhìn đến Khốc Khốc cùng Ly Yên từ trong thân thể Bạch Phong Hoa bay ra, bốn đoàn hỏa lập tức phiêu phù ở giữa không trung.
Thật lâu sau, Tiểu Mễ mới hét ầm lên: “A! Hai người các ngươi tại sao lại ở chỗ này?”
“Ngu ngốc!”
“Trì độn!”
Khốc Khốc cùng Ly Yên khinh bỉ văng tục.Tiểu Mễ vĩnh viễn là chậm chạp như vậy, không chỉ so với người khác chậm nửa nhịp, quả thực chính là mấy nhịp!
“Ta phía trước nói cho ngươi như thế nào, ngươi đều quên?” Bổn Bổn răn dạy Tiểu Mễ.
“A?” Tiểu Mễ nghi hoặc a một tiếng.
Bổn Bổn không nói gì.
“Tóm lại, ngoan ngoãn câm miệng lại cho ta.Chờ ta gọi ngươi làm cái gì thì làm cái đó.” Bổn Bổn trực tiếp dùng phương pháp thích hợp để Tiểu Mễ ngậm miệng.
“Nha.” Tiểu Mễ chất phác trả lời.
“Hiện tại, trước tiến vào thân thể của nàng.” Bổn Bổn chỉ huy Tiểu Mễ, sau đó dẫn đầu tiến vào cơ thể Bạch Phong Hoa, tiếp theo đó là Tiểu Mễ, Khốc Khốc cùng Ly Yên cũng bay đi theo vào.
“Nha, thật thoải mái, trong cơ thể người này thật thoải mái.” Tiểu Mễ ở trong cơ thể Bạch Phong Hoa phát ra kinh hô.
“Câm miệng, ngoan ngoãn im lặng.” Bổn Bổn quát lớn tiếng.
“Nha.” Tiểu Mễ vẫn nha, tiếp theo đó là không có tiếng động nữa.
Xem ra, Tiểu Mễ này ăn nhiều càng thêm trì độn a.
Tứ đại thần thú chiếm cứ mặt trước khe cốc.Đại môn Ma giới ngay tại sâu tận cùng bên trong khe cốc.Vị trí nhóm thần thú có lợi nhất.
Mấy ngày sau đó, Tiểu Mộc chính mình đã trở lại.Bởi vì Tiểu Bạch cự tuyện người ngoài Vô Song cùng Bạch Phong Hoa đụng chạm vào nàng, lại càng không muốn nói để người khác cưỡi trên lưng nàng dời đi đã trở lại.Cho nên, Tiểu Bạch cùng Vô Song còn có người kia giờ phút này đang ở trên xe ngựa hướng bên này đuổi, đoàn người Mạc Thanh Tuyệt ở phía trước đuổi tới.
“Ân, Tiểu Mộc, phiền toái ngươi chạy thêm một lần, đi nói cho Tiểu Bạch, người kia trước không cần xuất hiện ở nơi này.Trước tiên để hắn ẩn núp ở địa phương gần đây.Nói cho hắn biết, ta nhất định sẽ cho hắn như nguyện.” Bạch Phong Hoa phân phó Tiểu Mộc.
“Ân, hảo!” Tiểu Mộc đáp ứng xuống, định phi ra ngoài.
“Sớm trở về một chút.” Bổn Bổn tiếng nói từ trong thân thể Bạch Phong Hoa truyền ra.
“Ân.” Tiểu Mộc ứng thanh sau mới rời đi.
Qua mấy ngày nữa, đoàn người Hoàng Phủ Thành rốt cuộc phong trần mệt mỏi chạy đến.Khi bọn hắn nhìn đến Bạch Phong Hoa đã chờ ở nơi này, có chút ngoài ý muốn.Mọi người đều cảm thấy Bạch Phong Hoa thực thần bí, thần bí mà cường đại!
Mà khi bọn hắn nhìn đến bốn thần thú thật lớn thủ hộ ở chung quanh khe cốc thì càng thêm giật mình.Có người lập tức phát hiện ra bốn thần thú, là thần thú trong truyền thuyết.Tuy Thiên Xuyên đại lục cũng không có giống phiến đại lục kia sùng bái thần thú, nhưng ở bích họa trong Thánh Địa Thượng Quan gia đã nhìn qua.
“Đó là Chu Tước, đó là Thanh Long?”
“Bạch Hổ cùng Huyền Vũ cũng có!”
“Lịch sử ngàn năm trước là thật!”
“Thần thú thật sự tồn tại!”
Hiện tại, mọi người đều rung động không thôi.Có thể tận mắt nhìn thấy thần thú tồn tại ngàn năm trước, tại sao có thể không kích động?
Mà tứ đại thần thú trên người phát ra cỗ uy áp cùng uy nghiêm, lại làm cho mọi người sinh ra một cỗ cảm giác sung bái.
Đoàn người Mạc Thanh Tuyệt nhìn thấy Bạch Phong Hoa, đều chạy vội tới, Mạc Thanh Tuyệt nhìn Bạch Phong Hoa, mỉm cười nói: “Như thế nào?”
“Hết thảy thuận lợi.Bất quá, dược hiệu còn chưa có phát huy.Không biết khi nào thì phát huy tác dụng.” Bạch Phong Hoa nhún vai bất đắc dĩ nói.
“Dược này, dược hiệu quả thực dài.” Mạc Thanh Tuyệt cười, “Tóm lại, ăn giải dược là tốt rồi.”
“Nha, đáng tiếc, hương vị ngon nhất không còn.” Tiểu Điệp nhỏ giọng tức giận nói, nói xong lại cảm thấy không ổn, vội vàng bổ sung nói, “Chẳng qua, là chuyện tốt, là chuyện tốt, Phong Hoa trên người độc rốt cuộc giả được.”
“Độc?” Hoàng Phủ Trác nghe nói thế, khẽ nhíu mày nhìn Bạch Phong Hoa, “Ngươi trúng độc?” Mộ Dung Âm Sinh cũng hiểu được nghi hoặc, Bạch Phong Hoa cũng là luyện dược sư cao cấp, Vân ca ca cũng là dược sư cao cấp, Bạch Phong Hoa cư nhiên còn có thể trúng độc? Hơn nữa, giọng điệu Mạc Thanh Tuyệt, giải độc còn lớn hơn hoảng hốt.Đây là vì sao?
“Ân, đã ăn giải dược, chờ dược hiệu phát huy.”Bạch Phong Hoa lơ đễnh trả lời.
Hoàng Phủ Trác lại trầm mặc, Bạch Phong Hoa cư nhiên trúng độc? Chuyện khi nào? Là độc gì? Thọat nhìn không tầm thường.
Nam Cung Vân nhìn Bạch Phong Hoa, ánh mắt phức tạp, trong lòng có mừng có sầu.Mừng là Phong Hoa cuối cùng giải được độc, sầu ..Chính mình đều không hiểu vì sao có cảm giác như thế.
“Có điều, nói trở về, trận thế này, có phải rất khoa trương hay không?” Tao Bao Vương gia nhìn bốn phía xung quanh, cường giả tập hợp, đang nhìn tứ đại thần thú đứng lặng ở nơi đó.Đại lục này người không biết thần thú mạnh như thế nào, không có nghĩa hắn không biết, “A? Bạch Phong Hoa, có phải khoa trương hay không? Đại môn Ma giới thời điểm suy yếu, lại lần nữa phong ấn là được, đại môn Ma giới, cũng sẽ không thật sự mở ra, đại quân Ma tộc sẽ không dung mãnh vào a.Như thế nào trận thế lớn như vậy.”
“Không.” Bạch Phong Hoa khẽ lắc đầu, trong lòng nàng luôn luôn có cỗ dự cảm bất hảo.Nàng thực chán ghét cảm giác điềm xấu này, bởi vì mỗi lần như vậy đều xảy ra!
“Không thể nào, ý của ngươi là đại môn Ma giới vẫn sẽ bị mở ra?” Tao Bao Vương gia bĩu môi nói.
“Nói không rõ.” Bạch Phong Hoa lắc đầu, “Tóm lại, không nên khinh thường.”
Mọi người sắc mặt cũng ngưng trọng, đều gật gật đầu.
Thượng Quan Oánh Nhi đã khôi phục tinh thần, cùng An Thiếu Minh đứng chung một chỗ, hai người trong lúc đó quả thực không thể dùng từ hảo có thể hình dung.Hai người thậm chí đều lên kế hoạch sau trở về Đông Mộc quốc tổ chức hôn lễ như thế nào, sinh mấy hài tử …Điều này làm cho người bên cạnh hâm mộ ghen tỵ không ngừng.
Hưu …
Một trận gió nhẹ thổi qua, Lâu Bạch Y bóng dáng xuất hiện ở trước mặt Bạch Phong Hoa.
“Chúc mừng.” Lâu Bạch Y thản nhiên nói một câu.
“Đa tạ.” Bạch Phong Hoa đương nhiên biết Lâu Bạch Y chúc mừng nàng vì ăn được giải dược.
“Đại ca!” Lâu Băng Nhi nhìn thấy Lâu Bạch Y đến đây, cao hứng nghênh đón.Mà khỏa hạt châu màu đỏ bên người Lâu Bạch Y nhìn thấy Lâu Băng Nhi cũng phi thường hưng phấn, vô cùng thân thiết phi đến chuyển động xung quanh người Lâu Băng Nhi.
“Ân.” Lâu Bạch Y thản nhiên đáp.
“Đại ca, Chuyển Sinh Thạch đã muốn nhận chủ, chúng ta có thể cứu sống mẫu thân chứ?” Lâu Băng Nhi hưng phấn hỏi.
Những lời này khiến tất cả mọi người đều nhìn về phía bọn hắn, Chuyển Sinh Thạch cũng kêu là Thạch Luân Hồi, thần khí có năng lực nghịch thiên tất cả mọi người đều nghe thấy, nhưng lại không có gặp qua.Nay nghe được lời Băng Nhi nói đều để ý tới.Hoàng Phủ Trác còn lại là đem Chuyển Sinh Thạch cẩn thận xem xét.Thật có thể làm người chết đi sống lại?
“Không.” Lâu Bạch Y lại thản nhiên đáp một câu.
“Vì sao! Chẳng lẽ đại ca không nghĩ mẫu thân sao?” Lâu Băng Nhi tức giận nắm chặt tay.
“Nghĩ, nhưng là không thể.” Lâu Bạch Y giọng điệu không chút gợn sóng, nhưng Bạch Phong Hoa lại nhạy cảm phát hiện Lâu Bạch Y đang kìm nén cảm xúc trong lòng.
“Vì sao không thể? Chuyển Sinh Thạch là đại ca tìm về.Người giết chết mẫu thân kia đã chết, chúng ta còn kiêng kỵ cái gì?” Lâu Bạch Y cảm xúc kích động, bất chấp trường hợp rống lớn tiếng.
Bạch Tử Mặc lần đầu tiên nhìn thấy Băng Nhi không thể khống chế cảm xúc chính mình như vậy, vội vàng tiến lên nhẹ nhàng nắm tay Băng Nhi, trấn an cảm xúc của nàng.
“Chuyển Sinh Thạch là có thể làm người sống lại.” Lâu Bạch Y nhìn mọi người, thản nhiên trần thuật, tựa như đang nói cho Băng Nhi nghe, lại giống như đang nói cho mọi người nghe, “Nhưng điều kiện cực kỳ hà khắc.Không cần nói một người có thể sống lại hai lần, nhưng nhất định phải có người thay thế cũng rất hà khắc rồi.Hơn nữa, người thay thế chết đi, người này, phải là cam tâm tình nguyện, không hề quan niệm.Nếu trong lòng đối với trần thế có một tia quải niệm, Chuyển Sinh Thạch nghi thức đều thất bại.”
“Mà hậu quả thất bại, là phi thường nghiêm trọng.” Lâu Bạch Y những lời cuối cùng đã lạnh lẽo vô cùng.
Lâu Băng Nhi yên lặng, kinh ngạc nhìn Lâu Bạch Y, một lúc sau nói không nên một câu nào.Mà mọi người cũng đều kinh ngạc vạn phần, ai cũng không nghĩ tới hóa ra hà khắc như thế.Bạch Phong Hoa cũng có chút kinh ngạc, bởi vì nàng cũng không biết một điều kiện cuối cùng.Cần đối với trần thế này hoàn toàn không vướng bận.Vậy Chuyển Sinh Thạch thần khí này, người có thể sử dụng chỉ sợ lại càng ít đi.
“Muốn mẫu thân sống lại, ngươi thay thế, hay là ta thay thế?” Lâu Bạch Y quay đầu nhìn về phía Lâu Băng Nhi, nghiêm khắc nói, “Ngươi hiện tại có vướng bận, nghi thức tất nhiên thất bại.Hay nói, ngươi muốn ta chết đi?”
“Không! Không! Không!” Lâu Băng Nhi liều mạng lắc đầu, nước mắt đã không ngừng rớt xuống dưới.Vì sao tàn khốc như vậy? Tuy bọn họ trở thành miêu yêu chín mạng, nhưng trên thực tế bọn họ cũng chỉ có một tánh mạng mà thôi! Nàng không nghĩ muốn đại ca thay thế, chưa từng có, đại ca làm sao có thể nói ra lời tàn khốc như vậy.
“Này! Ngươi nói hơi quá đáng!” Bạch Tử Mặc nhìn Băng Nhi thương tâm, nhíu mày hướng Lâu Bạch Y nổi lên kháng nghị.
“Ta nói sự thật.Băng Nhi cũng nên trưởng thành.” Lâu Bạch Y thản nhiên trả lời.Vừa nói xong, khỏa hạt châu màu đỏ kia liền thật mạnh nện ở trán của hắn, trực tiếp tạo vết màu hồng.Giống như đang kháng nghị Lâu Bạch Y thái độ thô bạo.Kỳ thật còn có, thì phải là nàng kháng nghị lời phía trước của Lâu Bạch Y, Lâu Bạch Y hiện tại cũng vướng bận, cũng không có khả năng hoàn thành nghi thức Chuyển Sinh Thạch.Vướng bận này, đương nhiên chính là nàng, phải là nàng! Rầm rì!
“Chết tiệt!” Lâu Bạch Y oán hận nói, tức thì vươn một tay chộp lấy hạt châu màu đỏ.Hạt châu màu đỏ theo khe ngón tay chui ra, ngoan ngoan nện ở trên mũi hắn.
“Được rồi, đừng khóc.Nương nếu biết cũng không hy vọng ai trong chúng ta thay thế nàng chết đi.” Lâu Bạch Y sắc mặt lạnh tanh, giọng điệu cũng không hề giống lúc trước khí thế bức người, “Đều phải lập gia đình, đừng ở trước mặt nhiều người dọa người.” Nói xong, Lâu Bạch Y xoa xoa cái mũi của mình, nắm hạt châu đỏ xoay người rời đi.
Lâu Băng Nhi sửng sốt, nước mắt cũng ngừng lại, lăng lăng nhìn bóng lưng Lâu Bạch Y.Đại ca, là đang dỗ người sao? Là thật sao?
“Chậc chậc …” Bạch Phong Hoa lại trêu tức cảm thán, “Băng Nhi, xem ra đại ca ngươi đã bị cái kia thu phục a.Đại ca ngươi thật đúng là tên đáng yêu, ngoài lạnh trong nóng a.”
Băng Nhi a một tiếng, nhìn bóng lưng Lâu Bạch Y, khỏa hạt châu màu đỏ kia đã giãy đi ra quay chung quay Lâu Bạch Y đổi tới đổi lui.Chớp mắt, Lâu Băng Nhi giật nẩy mình, khỏa Yêu Đan kia, lấy thực lực của đại ca muốn bắt nàng làm sao có thể để nàng có thể giãy ra.Chỉ có một khả năng, thì phải là đại ca cố ý.Đại ca là sủng ái khỏa Yêu Đan kia.Nhớ tới thái độ vừa rồi Yêu Đan, ở trên mặt Lâu Bạch Y nện tới nện lui, Băng Nhi càng thêm khẳng định suy nghĩ chính bản thân.Thật sự là rất khó tưởng tượng đại ca giống như băng sơn cũng có ngày hôm nay.Cái Yêu Đan kia, sẽ là tẩu tử tương lai của mình sao?
Nhìn Băng Nhi ngẩn người, Bạch Phong Hoa cười nói: “Đại ca ngươi nói có đạo lý, hai người các người kỳ thật đều có vướng bận trong lòng, nghi thức tất nhiên thất bại.Hơn nữa, mẫu thân các ngươi cũng không hy vọng xuất hiện tình huống như vậy đi.Còn có, ta tán thành một chút, đều là người phải lập gia đình, sẽ không ở trước mặt mọi người khóc rầm rì chứ?”
Lâu Băng Nhi thế này mới lấy lại tinh thần, phát hiện trên mặt mình lành lạnh, còn có nước mắt.Kinh hô một tiếng, mặt lập tức đỏ lên, bụm mặt bỏ chạy đi xa, Bạch Phong Hoa thế này mới thu hồi tươi cười, nhìn Hoàng Phủ Trác nói: “Hoàng Phủ Trác, chính ngươi cũng nghe được.Chuyển Sinh Thạch, không phải dễ dàng sử dụng.Nếu không, không chỉ làm bị thương đến người thực hiện nghi thức, cũng sẽ thương tổn đến ngươi.”
Hoàng Phủ Trác sáng tỏ.Bạch Tử Mặc vội vàng ở phía sau hắc hắc truy đuổi.
Hoàng Phủ Trác gật gật đầu, biểu tình ngưng trọng.
“Di, là ai vậy?” Tao Bao Vương gia chợt phát trên đỉnh đầu Bạch Phong Hoa có một cái tiểu hài tử bề ngoài quá đáng yêu đang ngồi, nghi ngờ hỏi.
Bạch Phong Hoa không ngẩng đầu chỉ biết đó chính là chân thân của thủ giới giả lộ ra.
“A, một bằng hữu của ta.” Bạch Phong Hoa thuận miệng bịa chuyện.Thủ giới giả người kia tính tình không được tốt nàng so với ai khác đều hiểu hơn.Tốt nhất để chính hắn im lặng là tốt rồi.
“A, ngươi chừng nào thì luyến đồng?” Tao Bao Vương gia không biết sống chết hỏi câu, ngay sau đó bị kịch lập tức xảy ra.
“AAAAAAAAAA!” Tao Bao Vương gia che mông kêu thảm thiết một tiếng, khuôn mặt tuấn mỹ đều nhăn nhúm lại.
“Ta cho rằng, các ngươi vẫn không nên trêu chọc hắn thì tốt hơn.” Bạch Phong Hoa nhìn Tao Bao Vương gia bị đá, âm trầm nói, “Bằng không, kết cục chính là như vậy.” Tao Bao Vương gia bị chọc Cúc hoa, cũng không biết có sao không.Tên bi kịch, chọc ai không chọc, cố tình đi chọc thủ giới giả đứa nhỏ khó tính.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tiểu Chính Thái ngồi ở ngọn cây, cuối cùng đều sáng suốt nghe theo lời khuyên bảo của Bạch Phong Hoa, ánh mắt đều từ trên người Tiểu Chính Thái dời đi.Mạc Thanh Tuyệt có chút kinh ngạc không nghĩ tới cái dạng này lại có thể là chân thân thật sự của thủ giới giả, thật đúng là đủ đáng yêu.
“Ngươi không nói sớm.” Tao Bao Vương gia ai oán vô tội ôm mông chính mình nhìn Bạch Phong Hoa. Đứa nhỏ thoạt nhìn vô hại này không thể ngờ đã cường đại đến tình trạng này.Tuy rằng rất ngạc nhiên đứa bé này rốt cuộc là ai, nhưng Tao Bao Vương gia vì Cúc hoa của mình mà suy nghĩ, vẫn nhịn xúc động này xuống.Tò mò đôi khi cũng không phải chuyện tốt.
Bạch Phong Hoa nhún vai: “Là do ngươi nói quá nhanh.”
Tao Bao Vương gia ánh mắt ai oán trừng mắt nhìn Bạch Phong Hoa, hết chỗ nói nổi.
“Bạch Phong Hoa, không cần để ý.Người có được thần khí, bảo bọn hắn ở bên cạnh ngươi một tấc cũng không rời.Một khi phong ấn ở thời điểm yếu nhất, ta sẽ gọi ngươi, ta lập tức cho ngươi biết cái nghi thức kia, ngươi liền lập tức bắt đầu.Thời gian không thể sớm một giây chậm một giây.” Thủ giới giả thanh âm non nớt bỗng nhiên vang lên ở trong đầu Bạch Phong Hoa.
Bạch Phong Hoa gật gât đầu, đối mọi người nói: “Thời gian kế tiếp, ta hy vọng các ngươi đều không cần rời khỏi ta.Bởi vì thời điểm phong ấn yếu nhất, ta phải khởi động nghi thức, lại đem đại môn Ma giới phong ấn.Đương nhiên là thập đại thần khí đều phải ở bên cạnh ta.”
Mọi người gật gật đầu, tỏ vẻ minh bạch rồi.
Hoàng Phủ Thành dẫn dắt mọi người đang phân bố binh lực, đem khe cốc bao vây.Nhóm cung thủ tiến vào vị trí, toàn diện đối mặt với chỗ sâu nhất của khe cốc.Hoàng Phủ Thành không hổ là gia chủ thế gia, hắn binh tướng phân phối rất hợp lý.Mà chính hắn cùng một đám cường giả phụ trách chính diện khe cốc.Một khi Ma tộc xâm chiếm, chống lại chúng trước hết chính là bọn họ.
Trưởng Tôn Ngạn cũng tới, hắn chiến khi tuy chỉ đạt tới bát cấp.Ở hắn mãnh liệt yêu cầu xuống, Trưởng Tôn gia chỉ có thể đồng ý hắn tới tham gia lần đối kháng Ma tộc lần này.Mà chuyện thứ nhất Trưởng Tôn Ngạn đi vào khe cốc làm, chính là tìm Bạch Phong Hoa nói lời cảm tạ.
“Bạch đại sư, cám ơn ngươi, nếu như không có ngươi, vốn không có ta hiện tại.” Trưởng Tôn Ngạn con ngươi phát sáng, sáng quắc nhìn Bạch Phong Hoa.Là Bạch Phong Hoa biến đổi hắn, thay đổi thế giới của hắn, thay đổi tương lai của hắn.
“Ta cảm thấy người ngươi nên cảm ơn nhất chính là các tỷ tỷ ngươi!” Bạch Phong Hoa mỉm cười, “Nhóm tỷ tỷ của ngươi vì chuyện của ngươi rất quan tâm.”
“Vâng, ta biết.Nhưng nếu không phải Bạch đại sư ngươi xuất hiện, các tỷ tỷ cố gắng đều là uổng phí.” Trưởng Tôn Ngạn cảm kích nói.
“Ha ha, như vậy ngươi cần phải chiếu cố tốt chính ngươi.” Bạch Phong Hoa giọng điệu nghiêm túc lên, “Mặc kệ kế tiếp sẽ phát sinh chuyện thế nào, ta hy vọng ngươi vẫn nên tự bảo toàn an toàn chính bản thân là việc chính.Như vậy mới không cô phụ tâm huyết cùng khổ tâm của các tỷ tỷ ngươi.”
“Ân.” Trưởng Tôn Ngạn dùng sức gật đầu.Tiếp theo chợt nhớ tới cái gì, theo chính bên hông mình cởi xuống một khối ngọc bội đưa cho Bạch Phong Hoa.
“Cái gì?” Bạch Phong Hoa nghi hoặc.
“Thỉnh ngươi trước nhận lấy.” Trưởng Tôn Ngạn bướng bỉnh nói.
Bạch Phong Hoa nhận lấy, mới phát hiện khối ngọc bội này không giống bình thường.Mặt trên có gia huy Trưởng Tôn gia, mà giá trị ngọc bội, chỉ sợ vô giá không thể hình dung.Vật quý trọng đó, chỉ sợ cũng không có đáng giá đơn giản như vậy đi? Nhất định là một thứ có ý nghĩa quan trọng gì đó.Quả nhiên, kế tiếp Trưởng Tôn Ngạn trong lời nói chứng thực Bạch Phong Hoa đoán.
“Đây là Trưởng Tôn Gia gia chủ nhiều thế hệ truyền lại.Ta đem tặng lại cho ngươi, a, không, là đem nó tạm thời gửi chỗ ngươi.Ngọc bội này, cho dù là ai cầm lấy tìm Trưởng Tôn gia chúng ta, chúng ta Trưởng Tôn gia đều sẽ cho trợ giúp lớn nhất, thỏa mãn yêu cầu đối phương.Hứa hẹn này, là vĩnh cửu.Bạch đại sư, ta biết ngươi không dùng, nhưng có lẽ con cháu đời sau của ngươi có thể sử dụng.” Trưởng Tôn Ngạn trên khuôn mặt tuấn mỹ trương ra biểu tình kiên định.”Thỉnh ngươi không cần cự tuyệt.Ta sẽ đem chuyện này thành gia huấn truyền xuống nhiều thế hệ sau.Mười năm, trăm năm, ngàn năm, đều có hiệu lực.”
Nói đến mức này, Bạch Phong Hoa làm sao có thể cự tuyệt chứ?
“Cám ơn.Ta đây nhận lấy.” Bạch Phong Hoa mỉm cười, thu hồi ngọc bội.
Nhìn đến Bạch Phong Hoa nhận lấy ngọc bội, Trưởng Tôn Ngạn mới lộ ra nụ cười tươi: “Ta đây đi trước không quấy rầy các ngươi.”
“Ân, nhớ kỹ lời ta.Thời điểm đó, trước bảo toàn chính mạng ngươi.” Bạch Phong Hoa gật gật đầu cuối cùng dặn dò.
“Hảo, ta nhớ kỹ.” Trưởng Tôn Ngạn cũng thật mạnh gật đầu đồng ý sau mới rời đi.
Đợi Trưởng Tôn Ngạn rời đi, Bạch Phong Hoa mới đem ngọc bội chơi đùa, trong lòng một ý niệm dâng lên.Kỳ thật, trong Bát đại thế gia có tiền đồ nhất, không phải là Nam Cung gia thay đổi gia chủ, cũng không phải là Hoàng Phủ gia nổi bật chính vượng, mà là Trưởng Tôn gia.Có thể đoán được, Trưởng Tôn gia dưới sự dẫn dắt của Trưởng Tôn Ngạn, giống như một ngôi sao sáng rực, nhanh chóng nổi lên! Bởi vì Trưởng Tôn Ngạn quyết tâm, nhìn xa trông rộng, nhanh chóng trưởng thành phát triển khuếch trương.
Những ngày tiếp theo, tất cả mọi người có được thần khí như hình với bóng, chờ đợi thời khắc phong ấn yếu đi.Nhưng mà, ba ngày trôi qua, bốn ngày trôi qua, năm ngày …Mười ngày trôi qua, không có bất cứ động tĩnh gì.Không chỉ mọi người buồn bực, mà ngay cả nhóm gia chủ các thế gia cùng nhóm thần thú đều có chút nôn nóng.
Thủ giới giả tuy không nói thêm gì, nhưng cái nhíu mày cũng chứng minh trong lòng hắn cũng có chút khó hiểu.
Mà trong lòng Bạch Phong Hoa cỗ bất an kia càng phát rộng.Dựa vào bên đại thụ, Bạch Phong Hoa nhìn chằm chằm sâu trong cốc, khẽ thở dài.
“Đang suy nghĩ gì?” Mạc Thanh Tuyệt xuất hiện ở bên người Bạch Phong Hoa, nhẹ giọng hỏi.
“Không biết vì sao, trong lòng luôn bất an.Cảm giác, cảm thấy sự tình sẽ không đơn giản như vậy.” Bạch Phong Hoa nhíu đầu mày quay đầu đối với Mạc Thanh Tuyệt nói.
“Không cần nhíu mày, vẻ mặt lo âu cũng không thích hợp với nàng.” Mạc Thanh Tuyệt dịu dàng mỉm cười, vươn tay vì Bạch Phong Hoa vuốt đầu mày, “Cũng không cần lo lắng, hết thảy có ta ở đây.”
“Thế nhưng ..” Bạch Phong Hoa cảm thụ được tay ấm áp của Thanh Tuyệt, bất an trong lòng càng ngày càng nghiêm trọng.
“Thực lực của ta tuy không có hoàn toàn thức tỉnh, nhưng mà, đối phó với Ma tộc hẳn là không thành vấn đề.” Mạc Thanh Tuyệt an ủi Bạch Phong Hoa.
“Ân.” Bạch Phong Hoa cuối cùng khẽ cắn môi, gật gật đầu, mày giãn ra.
“Đúng rồi, vẻ mặt này mới thích hợp với nàng.” Mạc Thanh Tuyệt mỉm cười, khẽ nhéo nhéo mặt Phong Hoa.
“Vậy vẻ mặt nào mới thích hợp với ngươi? “Bạch Phong Hoa cười hỏi Thanh Tuyệt.
“Thời điểm cùng nàng một chỗ, vẻ mặt nào cũng có thể.” Mạc Thanh Tuyệt nở nụ cười.
“Như thế này!!!” Bạch Phong Hoa vươn tay không khách khí đem khuôn mặt tuấn mỹ của Thanh Tuyệt véo thành một đoàn, chống lại con ngươi trong suốt dịu dàng của Mạc Thanh Tuyệt, lại theo bản năng đình chỉ lại động tác của mình.Mạc Thanh Tuyệt, vĩnh viễn đều hoàn mỹ như vậy.Có đôi khi chính mình thậm chí hoài nghi, phủ định chính hoài nghi của mình.Mạc Thanh Tuyệt mỹ nam tử hoàn mỹ như vậy, rốt cuộc thích chính mình vì cái gì?