Q.1 - Chương 9: Đặc quyền của vũ giả
- Nghiêm La nói đúng đó!
Giang Niên nhìn La Phong, nói vẻ chân thành:
- La Phong, tốc độ tiến bộ của ngươi rất nhanh, trong Cực Hạn Vũ Quán khu Nghi An chúng ta, ngươi hẳn được xem như người tiến bộ nhanh nhất bây giờ! 16 tuổi vào Cực Hạn Vũ Quán, hiện bây giờ 18 tuổi, yêu cầu tố chất thân thể đã đạt tới cảnh giới vũ giả. Nếu ngươi theo đại học, tinh lực lãng phí tại vào học đại học, lãng phí bốn năm thời gian, đó quả là phung phí của trời!
- Ngươi phải biết rằng, 16 tuổi tới 30 tuổi, là thời gian tiến bộ nhanh nhất. Tuổi càng lớn, tiến bộ càng khó.
Giang Niên nói rất nghiêm trang.
Bốn năm đại học, thật ra là bốn năm mà vũ giả tu luyện dễ dàng nhất nhanh nhất.
Lãng phí bốn năm học văn hóa, dưới con mắt vũ giả, thật ra là tội quá lớn.
- Ách...
La Phong hơi không hiểu.
Trời, xem ra mình thi rớt đại học cũng không phải là chuyện gì xấu.
- La Phong, chờ ngươi chính thức trở thành vũ giả, gia nhập vào Cực Hạn Vũ Quán nhé?
Giang Niên cười nói:
- Chỉ cần ngươi trở thành vũ giả của Cực Hạn Vũ Quán ta, Cực Hạn Vũ Quán sẽ an bài một biệt thự độc lập tốt nhất phân phối cho ngươi. Đương nhiên, biệt thự độc lập này không cho phép ngươi bán. Hơn nữa mỗi tháng còn có lương cơ bản là hai vạn đồng Trung Quốc.
“Biệt thự độc lập? Hai vạn lương cơ bản?“ La Phong hít mạnh một hơi.
Hai vạn khối không có gì nhiều, nhưng biệt thự độc lập thì quá xa xỉ.
Bây giờ cả Hoa Hạ quốc, tổng cộng mới có sáu căn cứ lơn của nhân loại. Cũng chính là sáu thành phố lớn. Đất đai trân quý cực độ. Biệt thự độc lập phải nộp thuế xa xỉ rất cao. Bây giờ phòng bán bình thường cũng phải mấy vạn tới mười mấy vạn đồng / m2 nên tuyệt đại đa số dân chúng bình thường đều sống trong phòng thuê rẻ tiền.
Bình thường nhà bán đắt như thế, loại biệt thự khu, biệt thự liên kế, những khu nhà cấp cao cho nhà siêu giàu, một mét vuông cũng phải vài chục vạn đồng Trung Quốc.
Còn biệt thự độc lập, thời đại bây giờ, các quốc gia đều hạn chế. Không phải có tiền là có thể tới đó ở. Có tiền, có quyền, có địa vị đặc thù, mới có thể vào đó ở. Hơn nữa còn phải nộp một khoản thuế xa xỉ. Bình thường giá biệt thự độc lập, một mét vuông khẳng định phải hơn trăm vạn.
“Một biệt thự độc lập, cho dù nhỏ một chút, cũng phải ba trăm mét vuông, cũng có giá hai ba ức rồi.“ La Phong cảm thấy khó thở. “Mặc dù không cho phép bán, nhưng người trong gia đình ta tới ở trong biệt thự độc lập, thì quả là không thẹn sống trên đời.“
Hai ba ức, đó là khái niệm gì?
Cha Trương Hạo Bạch, một phú hào, toàn bộ bản thân và gia đình e rằng cũng không mua được một biệt thự độc lập.
- La Phong. Phúc lợi của Cực Hạn Vũ Quán không chênh lệch nhiều so với gia nhập vào những ngành đặc thù quốc gia.
Giang Niên cười nói:
- Vũ giả quốc gia, nắm chắc có được phúc lợi, có cuộc sống đặc quyền, cũng có nhiều “giấy phép giết người” hơn chúng ta, có thể căn cứ vào tình hình lâm thời mà quyết định giết chết người bình thường. Đương nhiên họ cũng không dám giết lung tung, khi về vẫn phải nói lại với tổ chức những việc đã trải qua.
- Giấy phép giết người?
La Phong sớm có nghe nói qua, vũ giả thuộc ngành đặc thù của quốc gia đích xác có thể có quyền giết chết người tại chỗ.
- Nhưng, Cực Hạn Vũ Quán chúng ta cũng có đặc quyền. Nếu người thường nào trêu vào ngươi, ngươi có thể báo cho vũ quán. Vũ quán kiểm chứng là thật, sẽ tới an toàn cục của Thành phố Giang Nam, đem thẳng người kia đi.
Giang Niên mỉm cười.
- Gia nhập vào vũ quán chúng ta. Tiền bạc, địa vị, cái gì cũng có! Ngươi có thể an tâm theo đuổi cực hạncủa nhân loại, cực hạn của võ đạo!
Giang Niên chỉ vào Nghiêm La bên cạnh:
- Như tiểu huynh đệ Nghiêm La này, trước đây không lâu đã săn giết một con quái thú, kiếm được gần một ức đồng địa cầu. Đổi ra ba đồng Trung Quốc rồi. Thiên phú của ngươi, ráng cố gắng, tương lai có thể đạt tới trình độ của Nghiêm La cũng tuyệt không phải là không có khả năng.
La Phong hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người.
Trời...
Săn giết một con quái thú, kiếm được nhiều như vậy à? Rốt cuộc săn giết quái thú cấp bậc gì đây?
- La Phong, ráng cố gắng. Thiên phú của ngươi rất khá, đừng phụ thiên phú.
Giang Niên mỉm cười vỗ vỗ vai La Phong.
- Tiểu tử, ngàn vạn đừng buông lỏng. Ta tin tương lai của ngươi cũng có thể trở thành vũ giả cấp chiến tướng. Đến lúc đó tiền bạc, địa vị, mỹ nhân, cái gì cũng có!
Nghiêm La mỉm cười.
- Đến lúc đó, ta rất vui được cùng ngươi đi ra ngoài săn giết quái thú. Ha ha...
Nói xong, hai đại vũ giả Giang Niên và Nghiêm La cười vang rồi rời đi.
La Phong đứng trong phòng luyện võ, trong đầu rất loạn.
Bất luận là giáo quan Giang Niên, hay thanh niên tóc đỏ thần bí “Nghiêm La”, La Phong đều cảm giác được trong khi họ đàm tiếu có một loại rất tùy ý! Một loại rất ngông cuồng!
“Tùy ý, ngông cuồng?” Trên mặt La Phong dần dần hiện lên nụ cười. “Đúng, đàn ông trên đời, nên tùy ý lang bạt một phen, xông pha sự nghiệp một phen! Thế giới đệ nhất cường giả nói rồi, lính mà không muốn làm tướng quân thì không phải lính tốt. Vũ giả mà không muốn đương thời làm đệ nhất, thì căn bản không có tâm vũ giả!”
“Người sống cả đời, bó chân trói tay, thì có ý nghĩa gì chứ?”
“Phải sáng chế một sự nghiệp to lớn kinh thiên động địa!”
18 tuổi tròn, chính là tuổi mà giá trị dần dần khẳng định trong đời người.
Sau khi gặp mặt giáo quan Giang Niên và vũ giả thần bí “Nghiêm La”, ý nghĩ trong lòng La Phong hoàn toàn biến đổi.
“Lang bạt thôi!”
“Thế giới đệ nhất cường giả “Hồng”, thế giới đệ nhị cường giả “Lôi thần”, phân biệt sáng chế ra Cực Hạn Vũ Quán, Lôi Điện Vũ Quán. Đến cả năm đại cường quốc, cũng dùng lễ ngang hàng đối đãi với họ. Họ có thể làm được... Chẳng lẽ không thể có người thứ ba làm được?“ La Phong mỉm cười đi ra ngoài phòng luyện võ.
Đàn ông có mộng, có mộng thì phải làm!
Đây là vốn của tuổi trẻ!
Trẻ, đại biểu cho tương lai không thể đo lường! Tất cả phải tự mình cố gắng đi, cố phấn đấu!
××××××
Ngày 28 tháng 6, buổi sáng, trời rất mát.
La Phong và Ngụy Văn đang đi trên đường hướng về phía Trường cao trung số ba khu Nghi An. Hôm nay là ngày lĩnh bằng tốt nghiệp và ngày nộp đơn xin nguyện vọng.
- A Phong, ngươi thật sự muốn đi thông qua “Sát hạch Chuẩn Vũ Giả” à?
Ngụy Văn không kìm được kinh hô.
- Ừm, ngày 1 tháng 7 ta phải đi tổng bộ Cực Hạn Vũ Quán ở Dương Châu thành. Chỗ đó tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả.
La Phong mỉm cười..
Phía trước đã là trường học rồi.
La Phong nhìn sân trường phía trước. Nhìn từng nhóm học sinh trong sân trường, cảm thấy tâm tính mình hơi thay đổi:
- Hả? Lúc trước ta xem mình trở thành một trong đó. Nhưng bây giờ, ta tựa hồ cảm giác được, ta và họ đã là hai thế giới khác nhau. Họ lên đại học, sau này cố gắng có công việc, cưới vợ sinh con.
- Còn ta, đi theo con đường khác họ.
La Phong và Ngụy Văn tiến vào trường học, phân biệt đi vào lớp mình.
Đi tới hành lang khối lầu.
- Sư huynh.
- La Phong sư huynh.
Một vài học sinh cấp ba khác vẫn còn rất nhiệt tình chào hỏi La Phong.
- Nghe nói lúc La Phong thi đại học, xỉu tại trường thi.
- Rõ là đáng tiếc, lại xỉu ở trường thi.
Một vài người thấy La Phong từ xa, thấp giọng thảo luận.
Tố chất thân thể của La Phong đã đạt tới trình độ vũ giả, thính lực rất tốt, nghe rõ ràng xa xa những thảo luận của đám học sinh này.
Lớp năm, khóa ba, đây là lớp La Phong.
- La Phong tới rồi.
- La ca.
Trong lớp không ít bạn cùng học đã tới, nhiệt tình chào hỏi.
La Phong mỉm cười gật đầu.
Những bạn cùng học cũ phần lớn có quan hệ không tệ với La Phong. Cũng có một bộ phận hơi ghét, bề ngoài thì nhiệt tình, nhưng vẫn có một đám bạn cũ lại đứng ở góc thấp giọng thảo luận:
- La Phong lúc trước thành tích tốt, vừa là học viên cao cấp của Vũ Quán, không ngờ lần này lạị bị trượt như vậy, xỉu ngã ngay trường thi. Rõ là vận khí không tốt.
- Đây là số mạng, có thể trách ai được?
Lúc trước, La Phong chính là con cưng trong lớp!
Học văn hóa tốt, vũ lực lại mạnh. Bây giờ vị thiên tài này ngã một cái thật đau, học sinh bình thường trong lòng tự nhiên rất khoái ý! Mặc dù, họ và La Phong có giao tình không tệ, nhưng người thì ai cũng như thế cả. Khi thấy một kẻ ưu tú đột nhiên suy sụp, cũng cảm thấy trong lòng thoải mái, thầm nghĩ - Ngươi cũng có ngày hôm nay!
- Phát bằng tốt nghiệp rồi, phát bằng tốt nghiệp rồi. Còn có đơn xin nguyện vọng, tất cả mọi người tới lĩnh đi.
Ba cán bộ lớp đang cầm bằng tốt nghiệp, đơn xin nguyện vọng đi lên bục giảng.
- Vương Duẫn.
- Lưu Hạ Long.
Ban cán bộ hô lên tên từng người, rồi phát ra bằng tốt nghiệp và đơn xin nguyện vọng.
- La Phong!
Một tiếng kêu, phòng học thoáng cái đã an tĩnh, cơ hồ ánh mắt mọi người đều dồn vào người La Phong.
La Phong thi đại học xỉu, tất cả mọi người ai cũng biết.
Còn thành tích thi đại học của La Phong, phải biết rằng số chứng minh thư, số giấy thi tuyệt không phải bí mật. Sớm có học sinh tra rồi, biết thành tích của La Phong cách hệ chính quy vẻn vẹn có 4 điểm.
- La Phong.
Lớp trưởng Cù Lâm Tướng đưa bằng tốt nghiệp và đơn xin nguyện vọng cho La Phong.
- A Phong, A Phong, đi thôi.
Ngụy Văn đang đứng ở cửa lớp.
- Chờ ta một chút.
La Phong tiện tay dùng sức, xoẹt xoẹt, vò đơn xin nguyện vọng thành một cục giấy, tùy ý ném đi. Đơn xin nguyện vọng bị vò thành cục giấy bay thẳng vào thùng rác.
Vốn lớp học đang ầm ĩ chợt yên lặng lại!
Các học sinh cả lớp thoáng cái chết lặng. Đây là giấy nguyện vọng thi đại học, ai dám ném đi?
Nhất thời có một cô nữ sinh kinh ngạc hô:
- La Phong, sao bạn ném đơn xin nguyện vọng đi? Bạn không kê khai nguyện vọng à?
- La Phong sao lại đi vào trường chuyên khoa chứ. Có thể muốn học lại, sang năm thi tiếp.
Lập tức có tiếng thảo luận vang lên.
Ngụy Văn đứng ở cửa lớp không khỏi trừng mắt:
- Vào trường dạy nghề à? Học lại sao? Các ngươi cũng lắm chuyện thật. A Phong sắp muốn đi tiến hành “Sát hạch Chuẩn Vũ Giả” rồi, còn vào chuyên khoa, còn học lại chó má gì chứ?
- Ít nói một chút, đi thôi.
La Phong kéo Ngụy Văn đi cùng ly khai.
Học sinh trong lớp vốn nhất thời ồ lên:
- Cái gì? Sát hạch Chuẩn Vũ Giả à?
- La Phong, hắn tham gia sát hạch Chuẩn Vũ Giả? Nói thật không đó. Không lợi hại như vậy chứ.
- Có thể tên Ngụy Văn khoác lác mà thôi. La Phong năm ngoái mới trở thành học viên cao cấp, sao có thể năm nay đã tiến hành sát hạch Chuẩn Vũ Giả chứ?
Trong tiềm thức, những học sinh đều không muốn tin La Phong đạt tới yêu cầu tố chất thân thể vũ giả.
Vũ giả hả...
Đó là tồn tại xa xôi.