Q.11 - Chương 18: Ngươi Không Phải Cá, Làm Sao Biết Cá Vui

Trên hành lang rộng chừng một km tầng 118 Huyễn Cảnh Điện, tụ tập ngàn vạn người, ai nấy khó có thể tin nhìn vào nam tử áo đen tóc đen này.

Các nàng bao lâu này hầu hạ Huyễn Linh Vương, đi theo bên người Huyễn Linh Vương, hiểu rõ Huyễn Linh Vương đáng sợ ra sao.

Cơ hồ không ai tin Hồng có thể vượt qua mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh.

Bản thân Huyễn Linh Vương cũng không dám tin!

“Không thể! “ Huyễn Linh Vương nhìn chằm chằm vào người trước mắt, trong lòng nhanh chóng lóe lên rất nhiều ý nghĩ, nhưng chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.

- Không ngờ một người có thể chết vì tình yêu, lại có thể vượt qua mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh.

Huyễn Linh Vương nhìn Hồng, con mắt màu tím lóe lên chút hào quang kỳ dị.

- Ngươi làm cho ta rất kinh ngạc.

- Yêu, không có gì là đáng sợ. Đắm chìm vào nó, hưởng thụ nó.

Hồng nói

- Trong tâm linh sẽ sinh sôi ra cảm giác rất tuyệt vời. Đó là yêu.

Huyễn Linh Vương nhìn Hồng, ngắm nghĩa Hồng.

- Ta bây giờ đã hơi hiểu. Tại sao ngươi lại làm cho Thanh Thanh vừa gặp đã yêu ngươi.

Huyễn Linh Vương gật gật đầu, lập tức quay đầu nhìn về phía nam tử có đôi cánh đen

-

Bố Xá Lạt, ngươi đưa La Phong, Hồng đi gặp Thanh Thanh.

-

- Dạ, sư phụ

Nam tử có đôi cánh đen cung kính đáp.

- Ừm.

Huyễn Linh Vương lắc người, xoát một tiếng đã hư không tiêu thất.

Đợi đến khi Huyễn Linh Vương ly khai, trên hành lang nhất thời vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt vô cùng.

Chỉ thấy chung quanh ngàn vạn nữ tử Khôi Mị tộc mị hoặc động lòng người ai nấy đều chỉ trỏ Hồng, La Phong, thảo luận tới tấp, tựa hồ vô cùng trọng thị hai người La Phong, Hồng.

- Xin theo ta.

Nam tử có đôi cánh đen mỉm cười nhìn về phía Hồng, La Phong.

- Cũng chúc mừng ngươi vượt qua mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh, những người khác chúng ta ở đây e rằng không có bao nhiêu ngươi tin ngươi sẽ vượt qua đâu.

Nam tử có đôi cánh đen cười nói.

- Ta cũng phải khó khăn lắm mới vượt qua được. Mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh đích xác rất đáng sợ.

Hồng nói.

- Đương nhiên rồi. Huyễn cảnh do sư phụ ta bố trí sao có thể kém chứ?

Nam tử có đôi cánh đen đi trước dẫn đường. Hai người La Phong, Hồng sóng vai đi theo.

“Đại ca, chúc mừng. “ La Phong truyền âm, lộ ra nụ cười châm chọc.” Chúc mừng ngươi và tẩu tẩu sau này có thể vĩnh viễn ở cùng một chỗ.”

“Ha ha. “ Hồng mặt tươi cười rạng rỡ.

“Đại ca, mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh như thế nào, vừa rồi làm ta lo lắng gần chết. “ La Phong truyền âm hỏi.

“Huyễn cảnh rất lợi hại, nhưng đối với ta thì không có uy hiếp gì cả. “ Hồng truyền âm trả lời.

La Phong trong mắt lóe lên vẻ kinh sắc: “ Cái gì, không có uy hiếp gì sao. Nhưng ta thấy đại ca mỗi lần xông lên một tầng huyễn cảnh thì càng ngày càng mệt mỏi, càng ngày càng chậm, có vẻ phải cố hết sức, việc này...”

“Ngụy trang đấy.”

Hồng liếc mắt nhìn La Phong, truyền âm “ Huyễn Linh Vương bên ngoài nhìn vào. Còn mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh lại là do bản thân bà bố trí. Giả thiết ta biểu hiện ra nhanh chóng dễ dàng vượt qua hết tầng này tới tầng khác, bà còn mặt mũi không? Bà đường đường là Huyễn Linh Vương, bố trí ra mười tám huyễn cảnh lại bị một tiểu gia hỏa cấp Vũ Trụ nhanh chóng phá sạch, thật sự quá mất mặt.”

“Giả thiết ta phá rất nhanh rất dễ dàng, lỡ bà nổi giận, không biết chừng nhân lúc ta xông qua mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh, lập tức đứng phía sau Ái Dục Huyễn Cảnh biến hóa nó một chút. “ Hồng truyền âm “ Bà mà thật sự muốn ta thất bại là vô cùng rất dễ dàng, tỷ như trực tiếp dùng công kích linh hồn, để ta chết ngay trong huyễn cảnh, coi như thất bại.”

“Bà mà âm thầm ra tay, ở đây ai nhìn ra được?”

“Cho dù là ngươi, thấy ta chết trong huyễn cảnh, cũng chỉ cho rằng ta không vượt qua được huyễn cảnh, đúng không? “ Hồng nhìn về phía La Phong hỏi.

La Phong giật mình.

Đúng.

“Do đó, ta phải căn cứ vào tâm lý Huyễn Linh Vương, để bà cảm giác được ta tựa hồ sắp thất bại, phải vô cùng khó khăn... cuối cùng phải vô cùng chật vật mới phá trận. Làm như vậy, mục đích của ta đã được thực hiện rồi. “ Hồng mỉm cười nhìn La Phong.

La Phong gật đầu.

Đúng thế.

Hóa ra đại ca từ đầu tới đuôi đều là biểu diễn. Biểu diễn đích xác làm cho mình cũng vô cùng khẩn trương hồi hộp, tựa hồ đại ca sắp không chịu nổi nữa. Những tầng huyễn cảnh sau khó hơn tầng trước, mất thời gian lâu hơn.

Nguyên lai tất cả đều là trò đùa.

“Có thực lực là rất trọng yếu. Nhưng có đôi khi cũng phải phối hợp với một vài nhân tố khác mới có thể tìm được hiệu quả tốt nhất. “ Hồng truyền âm.

“Nhưng đại ca, Ái Dục Huyễn Cảnh của Huyễn Linh Vương cuối cùng là thứ ái dục gì... sao ngươi dễ dàng qua như vậy? “ La Phong nghi hoặc truy vấn

Đại ca rõ ràng là một người chìm vào tình yêu, để có được Cơ Thanh, đã xông vào mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh dưới tình huống không biết chi tiết gì.

Một người như vậy, lại dễ dàng vượt qua Ái Dục Huyễn Cảnh sao?

Ái dục...

Dù sao cũng là một loại dục vọng phức tạp, bao nhiêu anh hùng hào kiệt đã chết chìm trong tình yêu.

“Hoa Hạ chúng ta có một câu như thế này. Khán sơn là sơn, khán thủy là thủy. Khán sơn không phải sơn, khán thủy không phải thủy. Khán sơn vẫn là sơn, khán thủy vẫn là thủy. “ Hồng truyền âm nói: “ Một người không trải qua tình yêu, tự nhiên sẽ nhận định tình yêu nhất định là tình yêu. Nhưng chính thức trải qua tình yêu, mới có thể cảm thấy tình yêu vô cùng phức tạp... Tựa như nhìn qua qua sương mù, tất cả đều bị sương mù mộng ảo, không sao thấy rõ được. Tình yêu trong mắt họ vô hạn phức tạp. Bởi vì nhận thức các loại cảm tình làm cho họ phát hiện ra sự phức tạp của tình yêu. Lúc này sẽ khán sơn không còn là sơn, khán thủy cũng không còn là thủy.”

“Chỉ có trải qua hồng trần, nghiên cứu lòng người, thấy rõ những cảm tình ân oán trong đó, cuối cùng mới có thể thấy rõ được chân diện mục của tình yêu.”

“Đã tới trình độ phản phác quy chân.”

“Mình biết ái dục vô cùng rõ ràng, nhìn thấu tận thực chất. Mình biết mình muốn cái gì, mình biết tại sao mà chết. Mình có thể không bị bất kỳ cái gì hấp dẫn, tất cả tất cả, đều chỉ là giác ngộ trong lòng. “ Hồng nhìn La Phong, mỉm cười truyền âm nói: “ Lúc này, khán sơn, vẫn là sơn. Khán thủy, vẫn là thủy. Tình yêu, khi đối diện với người tới cảnh giới này, thì đã hoàn toàn thấu triệt.”

La Phong sáng mắt lên.

Trong lòng đã hơi hiểu.

“Tuyệt không phải là người chìm vào ái dục là không thể tự kềm chế mình được. “ Hồng cười khẽ nói: “ Ta không phải là cá, làm sao biết cá vui?”

“Người chính thức nhìn thấu ái dục, mới biết, đắm chìm vào tình chính là đại đạo. Còn cấm đoán ái dục, đó mới là vi phạm bản tâm. “ Hồng nói: “ Ta sở làm tất cả những việc này là tuân theo bản tâm. Cái gì nên làm, cái gì không nên làm. Cũng biết rõ sinh mạng bị uy hiếp, hắn cũng phải đi làm.”

La Phong khẽ gật đầu, vừa trò chuyện với đại ca, vừa đi theo nam tử có đôi cánh đen Bố Xá Lạt di chuyển tới chỗ ở của Cơ Thanh.

Xoát!

Huyễn Linh Vương mặc y phục rực rỡ, xuất hiện trong căn lầu các u tĩnh.

- Đại nhân.

Hai thiếu nữ Mị Mị tộc đứng trước lầu các, nhìn thấy Huyễn Linh Vương lập tức cung kính hành lễ.

- Ừm.

Huyễn Linh Vương đẩy cửa, tiến thẳng vào trong lầu các.

Nữ tử tóc ngắn tai ngang vốn đang đứng cạnh cửa sổ hướng mắt nhìn ra bên ngoài, vội quay đầu nhìn về phía cửa. Vừa thấy Huyễn Linh Vương, vội cung kính hành lễ:

- Sư phụ.

- Ngươi hẳn là nhận được tin rồi, biết tên tiểu bối tên là Hồng đó đã vượt qua mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh do ta bố trí.

Huyễn Linh Vương nhìn đồ đệ Cơ Thanh.

Cơ Thanh, là một đồ đệ vô cùng xuất sắc.

Có thể nói là đệ tử ưu tú nhất dưới trướng bà. Huyễn Linh Vương thật sự thích đệ tử này tận đáy lòng.

- Dạ, Thanh Thanh biết, cảm ơn sư phụ hạ thủ lưu tình.

Cơ Thanh cung kính cảm kích hành lễ.

- Hừ

Huyễn Linh Vương hừ lạnh một tiếng, lập tức ngồi trên ghế, nhìn về phía Cơ Thanh

- Thanh Thanh, ta cũng không hề hạ thủ lưu tình với hắn đâu. Chỉ là tên Hồng mà ngươi thích đó, thật ra đã vượt quá sở liệu của ta. Lại có thể thật sự vượt qua mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh.

Nữ tử tóc ngắn tai ngang nghe xong không khỏi đỏ mặt, cùng với vẻ tự hào.

- Ta nói rồi.

- Một khi hắn vượt qua mười tám Ái Dục Huyễn Cảnh, ta sẽ không ngăn trở các ngươi, cũng sẽ không đuổi ngươi xuất môn. Hai người các ngươi bất luận yêu nhau sống chết, hay chia tay nhau, hay làm gì khác, ta cũng sẽ không quản.

Huyễn Linh Vương nhìn nữ tử tóc ngắn tai ngang.

- Thanh Thanh cảm ơn sư phụ.

Nữ tử tóc ngắn tai ngang sáng mắt lên.

- Nhưng có vài lời, ta phải nói cho ngươi biết trước.

Huyễn Linh Vương dùng ngón tay click vào giữa không trung. Giữa không trung chợt xuất hiện một màn hình. Trên màn hình hiện lên một quyển sách

- Đây là ta...

Rồi nói chuyện một lát.

Một lát sau, ngoài lầu các đã truyền đến tiếng bước chân cùng với một vài thanh xì xào.

Chỉ thấy trên hành lang xa xa ngoài lầu các, nam tử có đôi cánh đen, Hồng, La Phong đi trước, phía sau còn đi theo rất nhiều thiếu nữ, đều là những thiếu nữ Khôi Mị tộc, hiển nhiên là tới xem náo nhiệt.

- La Phong, Hồng, đây là nơi ở của Cơ Thanh.

Nam tử có đôi cánh đen Bố Xá Lạt từ xa chỉ vào tòa lầu các u tĩnh mĩ lệ.

- Hả?

Hồng sáng mắt lên, ánh mắt dừng lại trên lầu các, vội đi tới.

La Phong, nam tử có đôi cánh đen thì đi theo sau Hồng.

- Két!

Cửa lầu các mở ra, một nữ tử tóc ngắn tai ngang đi ra.

- Hả?

La Phong nhìn nữ tử này.

Mặc dù đã thấy ảnh của Cơ Thanh khi tìm tư liệu trên Mạng Vũ Trụ Giả Định, nhưng khi thật sự thấy Cơ Thanh, La Phong cũng cảm thấy chỗ khác người của cô gái tên là Cơ Thanh này nàng. Tương đối cao, tỉ lệ vóc người cũng rất hoàn mỹ.

Tóc ngắn tai ngang, có vẻ oai hùng.

Trán nàng có vẻ rộng, hiển nhiên là người rất quyết đoán, rất kiên nghị, rất độc lập.

Nói một cách đơn giản... có một cảm giác về một nữ cường nhân.

Nhưng trong mắt nàng lại như có một vũng nước, đang nhìn Hồng, tựa như muốn khóc.

- Ngươi thật khờ.

Nữ tử tóc ngắn tai ngang nhìn Hồng nhẹ giọng nói.

Hồng chỉ mỉm cười.

Nữ tử tóc ngắn tai ngang đi thẳng lên, ôm chặt lấy Hồng, nước mắt không kìm chế được cứ thế chảy xuống không ngừng.

Xa xa đám nữ nhân Kiều Mị tộc đang quan khán đều nở nụ cười. La Phong cũng cười nhìn cảnh này.

- Đừng mạo hiểm như vậy. Không đáng đâu.

Cơ Thanh ôm chặt lấy Hồng.

Hồng khẽ vuốt vuốt tóc Cơ Thanh, rồi lập tức hai người tách ra, hai mắt nhìn nhau.

- Tất cả đều đã qua, những trở ngại ấy đều tan thành mây khói rồi.

Hồng nhìn Cơ Thanh, mỉm cười.

Rào!

Cơ Thanh đột nhiên buông tay Hồng ra, không ngừng lùi lại phía sau.

- Thanh Thanh.

Hồng cau mày.

- Xin lỗi, không đáng đâu.

Cơ Thanh nhìn Hồng.

- Ngươi đi đi, coi như ta chỉ là một phần ký ức của ngươi thôi. Đi thôi.

Hồng biến sắc.

Bên cạnh La Phong đang nhìn cảnh này cũng chết lặng

Làm gì thế? Đại ca nghĩ mọi biện pháp, rốt cục có thể làm Huyễn Linh Vương không còn cản trở, nhưng bây giờ bản thân Cơ Thanh lại nói như thế này?

- Thanh Thanh

Hồng nhìn chằm chằm vào Cơ Thanh. Thông qua ánh mắt Cơ Thanh xem thử... có phải là Cơ Thanh trúng phải thôi miên, hoặc một vài bí pháp mê hồn nào đó không.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện