Q.15 - Chương 51: Uy Hiếp Của Tử Chung Vương
- Nhất định phải để tộc quần quật khởi, không thể để Tộc Lão hy sinh vô ích.
Lạp Đế Mặc gầm lên, Môn Bố bên cạnh cũng gật đầu.
- Xem Bảo Tàng Thất kìa!
Thần Chủ Phổ Ai quát khẽ:
- Có hai nơi là Bảo Tàng Thất và Truyền Thừa Thất, trong đó Truyền Thừa Thất là ta bí pháp thích hợp với kết cấu thân thể bản tộc tích lũy bao nhiêu năm qua. Còn Bảo Tàng Thất lại là đủ loại bảo vật trân quý. Chỉ cần đám ngoại tộc Thần Quốc truyền tống ly khai, vậy chúng ta có thể tìm được bảo tàng rồi.
- Ừm.
Lạp Đế Mặc, Môn Bố cũng trịnh trọng gật đầu, nhìn tình hình Bảo Tàng Thất trên màn hình giả định.
Bên trong Bảo Tàng Thất.
Thổ dân Tộc Lão Cầu Xích Tạp là cường giả phong Vương đỉnh cao, tự bạo một hồi lâu, bên trong thất mới dần dần lắng lại.
- Khốn khiếp, khốn khiếp, khốn khiếp!!!
Hổ Thích Vương gục xuống góc phòng, gầm gừ, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
- Hừ.
Tử Chung Vương mặt tái nhợt, mắt lóe ra, đưa mắt nhìn Thương Kim Vương đứng giữa thất.
Thương Kim Vương lại lạnh lùng nhìn mọi người.
La Phong như do một cặp cánh bạc hình thành, tuy cũng bị oanh kích dính sát vào vách tường, nhưng sau đó hai cánh lại trải ra, ánh mắt La Phong nhìn quanh bốn phía. Khí tức Hổ Thích Vương đã suy yếu tới mức vô cùng kinh người. Ngược lại, cường độ khí tức Tử Chung Vương thật ra không biến hóa gì. Thương Kim Vương cũng như thế.
- Hổ Thích Vương tổn thất rất lớn. Bất Hủ thần thể đã tổn thương trên một nửa!
La Phong nghi hoặc.
- Nhưng Tử Chung Vương tựa hồ không bị thương? Thương Kim Vương không bị thương là rất bình thường, nhưng mà Tử Chung Vương...
Trong hai người này.
Thương Kim Vương, phong Vương cực hạn.
Tử Chung Vương, phong Vương đỉnh cao.
- Hà hà, hừ hừ...
Thương Kim Vương cười lạnh.
- Thật là biết giả vờ.
Thương Kim Vương cười lạnh đưa mắt nhìn Tử Chung Vương, trầm giọng nói.
- Tử Chung Vương, nếu không phải lần này tên thổ dân tự bạo, ta vẫn thật sự nhìn không ra Khi Chủy Tộc ngươi còn có năng lực bực này. Ngoại trừ lúc vừa mới bắt đầu ngươi đối phó với nhân loại ‘Dương’, đã chủ động thiêu đốt Bất Hủ thần thể, những lần sau bất luận là Dạ Thần Vương tự bạo hay thổ dân tự bạo, ngươi chưa từng bị thương chút nào!
Dưới sóng công kích...
Thương Kim Vương không tổn hao gì.
La Phong vẫn biểu hiện phòng ngự đáng sợ như trước, vẫn không tổn hao gì. Thương Kim Vương sớm đã ngờ rằng nhân loại này hẳn là có át chủ bài đặc thù gì đó. Do đó khi La Phong có thể vượt qua kiếp nạn này, Thương Kim Vương chẳng hề giật mình.
Hổ Thích Vương tổn thất hơn phân nửa Bất Hủ thần thể, nếu bị thương nặng hơn một chút, e rằng sẽ chìm vào hôn mê, cũng rất bình thường.
Chỉ có Tử Chung Vương, lúc trước biểu hiện là một cường giả phong Vương đỉnh cao rất bình thường. Lúc trước Dạ Thần Vương tự bạo, Tử Chung Vương cũng hò hét rằng mình bị thương. Nhưng lần đó vì Tử Chung Vương tránh trong khoang, hơn nữa vô số tự bạo uy lực lan ra tới các phương hướng khác, đến cả Hổ Thích Vương ở cửa khoang cũng bị thương rất ít, nên dù Tử Chung Vương bị thương, nhìn bề ngoài cũng rất khó phân biệt.
Chưa ai ý thức được chỗ đặc thù của Tử Chung Vương!
Nhưng lần này lại khác!
‘Cầu Xích Tạp’ tự bạo ở bên trong Bảo Tàng Thất nhỏ hẹp. Bảo Tàng Thất dài rộng 20 thước,cao 10 thước, rất nhỏ hẹp! Khép kín!
Hơn nữa bản thân khoang phòng ngự rất mạnh, có thể ngạnh kháng Cầu Xích Tạp tự bạo mà không chút tổn hao gì. Việc này khiến uy lực Cầu Xích Tạp tự bạo hoàn toàn bộc phát bên trong khoang, khiến cho cường độ công kích rất đáng sợ.
Hổ Thích Vương, tuyệt đối trọng thương. Thương nặng thêm một chút là mất đi ý thức vĩnh cửu, chìm vào hôn mê.
Tử Chung Vương lại không tổn hao gì, việc này thật lạ.
- Cạc cạc... Cạc cạc...
Tử Chung Vương cười, những lớp vảy trên mặt nhăn nhúm, có vẻ rất xấu xí, thanh âm sắc nhọn.
- Thương Kim Vương, trong vũ trụ tỷ tỷ tộc quần, vô số bảo vật, cũng vô số nơi nguy hiểm. Ta có chút tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng có gì là lạ?
- Lúc trước khi đưa ra kế hoạch, ngươi cũng không nói việc này.
Thương Kim Vương nhìn hắn.
- Đây là tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng, cũng không cần phải nói.
Tử Chung Vương hơi cúi đầu.
- Hừ.
Thương Kim Vương hừ lạnh một tiếng.
Lập tức hắn lướt mắt nhìn Hổ Thích Vương và thanh niên nhân loại bên cạnh, không khỏi cười chế diễu. Hổ Thích Vương đã không đáng nhắc tới nữa. Về phần thanh niên nhân loại đó hiển nhiên là có thủ đoạn phòng ngự cường đại, nhưng thực lực công kích vẫn rất bình thường, cũng không đủ làm hắn phải sợ.
- Ta thấy, tất cả mọi người nên thử xem làm sao mở được bảo tàng.
Thương Kim Vương chỉ vào Rương Tàng Bảo
- Ai tới trước?
Ai dám tranh giành quyền lợi bảo tàng trước chứ?
- Thương Kim Vương ngươi thử trước đi.
Tử Chung Vương vội nịnh nọt nói.
- Hừ.
Thương Kim Vương lúc này mới đi đến chỗ đó, cầm dây xích cột chặt Rương Tàng Bảo cổ xưa. Hắn lúc thì dùng sức mạnh, lúc thì dùng các loại kỹ xảo, nghĩ mọi phương pháp, cuối cùng mới oán hận không cam lòng đạp vào Rương Tàng Bảo, làm cả không gian nổ tung, hét to:
- Các ngươi tới thử xem.
- Ta tới.
Tử Chung Vương tiến lên thử. Hắn đến trước mặt Rương Tàng Bảo, nhưng lại nhìn về phía La Phong.
- Nhân loại, hay là ngươi tới trước thử xem?
- Không cần.
La Phong cũng không vội.
Tử Chung Vương thí nghiệm mọi thứ, nhưng vẫn thất bại!
La Phong, Hổ Thích Vương cũng lên thí nghiệm, vẫn thất bại!
Trong phòng điều khiển Tế Tháp.
- Đám ngoại tộc này còn muốn có được bảo tàng tộc ta ư? Rõ là nằm mơ!
Môn Bố oán hận nói.
- Bảo tàng là của chúng ta.
Lạp Đế Mặc cười khẩy nói:
- Ngoại tộc, cả đám rất không cam lòng. Ngươi xem tên Thương Kim Vương thực lực mạnh nhất kìa, sắp phát điên rồi. Phát điên ra thì làm gì được. Họ vẫn không có được bảo tàng. Cuối cùng họ chỉ có một con đường – dùng Thần Quốc truyền tống ly khai!
- Đợi một chút, khi chúng ly khai, chúng ta sẽ lấy bảo tàng.
Thần Chủ Phổ Ai nói.
Tam đại cường giả thổ dân đều lặng lẽ quan khán, chờ mong... chờ mong đám xâm lấn ngoại tộc mau mau ly khai Thần Quốc truyền tống.
Bên trong Bảo Tàng Thất đã giằng co trên mười phút.
Thương Kim Vương, Tử Chung Vương đều ý thức được, họ không thể mở ra Rương Tàng Bảo.
- Có lẽ ta có thể cho Ma Sát Tộc biến hóa thành nguyên dân cư ở Diễm Tế đại lục, rồi thử mở ra.
La Phong đứng ở góc phòng với Hổ Thích Vương, trong lòng thầm nói:
- Nhưng cũng không chắc có thể lừa gạt được cảm ứng của hệ thống. Bất luận được hay không, cũng không thể thử trước mặt đám Thương Kim Vương.
- Công cốc!
Tiếng hét phẫn nộ của Thương Kim Vương vang vọng không ngừng bên trong thất.
Ba người Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, La Phong đều không kìm được thầm nghĩ, công cốc?
Băng Nhận, Dạ Thần Vương chiếm được di sản của sáu người dẫn đường, còn tất cả của Băng Đao, Dạ Thần Vương cuối cùng toàn bộ đều rơi vào tay Thương Kim Vương. Theo phỏng đoán, tối thiểu cũng phải mấy trăm ức đơn vị hỗn nguyên. Sao gọi là công cốc được?
- Tham lam, là bệnh trong lòng tất cả cường giả.
La Phong không kìm được thầm than.
- Cái khác nhau là xem có thể khống chế lòng tham không, nhưng xem ra khơi khó.
- Ba người các ngươi!
Thương Kim Vương cất thanh âm vang vọng.
- Lập tức Thần Quốc truyền tống đi trước đi.
La Phong cả kinh. Bảo ba người mình đi trước? Việc này không bộc lộ toạ độ Thần Quốc sao? Thương Kim Vương không có thể theo đuôi tiến vào Thần Quốc nữa? Với thực lực Thương Kim Vương, dù tiến vào địch nhân Thần Quốc, bất luận đi vào Thần Quốc của Hổ Thích Vương hay Tử Chung Vương, Thần Quốc e rằng đều sẽ bị hủy diệt.
- Chúng ta đi trước?
Tử Chung Vương giận dữ nói:
- Thương Kim Vương, thực lực của ngươi hơn xa xa ta. Nếu ngươi Thần Quốc truyền tống ly khai, chúng ta không ai dám theo ngươi tiến vào Thần Quốc của ngươi. Do đó theo ta thấy - Hẳn là dựa theo thực lực thôi. Người có thực lực mạnh nhất Thần Quốc truyền tống ly khai trước, thực lực yếu hơn ly khai Thần Quốc truyền tống cuối cùng.
- Đúng.
Hổ Thích Vương cũng gầm khẽ.
- Ta đồng ý.
La Phong cũng gật đầu.
Họ hiểu rõ, lúc này ba người họ cần phải liên kết.
Bảo Tàng Thất hôn ám, Thương Kim Vương toàn thân cao lớn, có điện xà vờn quanh phát ra một tiếng gầm khẽ:
- Làm trái ta là chết...!Chết!!
- Không làm trái ngươi, cũng chết thôi!
Đôi mắt nhỏ xíu Tử Chung Vương lóe lên hung quang.
- Ta đã trọng thương, cần vô số năm mới có thể khôi phục. Thương Kim Vương, ngươi đừng quá đáng.
Trong mắt Hổ Thích Vương có vẻ điên cuồng. Hắn đáng thương như thế nào chứ. Lần này tới mà không được bảo tàng gì cả, nhưng lại trọng thương tới mức này. Là một cường giả phong Vương, hắn vẫn có ngạo khí. Năm tháng dài đằng đẵng làm rất nhiều cường giả tuyệt không phải vậy mà e ngại tử vong, bức họ nóng nảy họ tự bạo là việc rất thường.
La Phong cũng nhìn Thương Kim Vương.
Hiển nhiên, ba người yếu không cần nói chuyện cũng thành đồng minh cùng nhau.
- Hả?
Trong mắt Thương Kim Vương lóe lên điện quang. Hắn nhìn các cường giả vẻ hứng thú.
- Thật là can đảm!
- Ta sẽ mở ra đưa tin trực tiếp thế giới giả định.
Tử Chung Vương nghiến răng nhìn chằm chằm vào Thương Kim Vương.
- Quay lại tất cả cảnh chung quanh. Nếu ngươi dám động thủ, cùng trận doanh mà xuống tay với chiến hữu, ai cũng sẽ diệt ngươi!
- Quay lại, đưa tin trực tiếp?
Thương Kim Vương nhìn Tử Chung Vương.
- Trong Tế Tháp này, tất cả các tín hiệu đều bị ngăn che căn, bản không thể dò xét. Ngươi chỉ có thể sử dụng thủ đoạn cơ bản nhất là dùng mắt để nhìn thôi. Nhưng ánh sáng thì ta đã làm méo từ trước, thanh âm lại khống chế truyền nhập vào trong óc ngươi, ngươi căn bản không thể ghi chép.
- Ách
Tử Chung Vương sắc mặt đại biến.
- Ha ha... Tế Tháp này đến cả máy thăm dò quí giá cũng không có hiệu quả, đến cả thần lực thăm dò cũng không có hiệu quả. Dụng cụ nối thế giới giả định với ngươi, dù bổ sung thêm công năng ghi chép thăm dò, cũng chỉ là công năng ghi âm quay phim. Chút công năng này lại rất dễ làm theo cảm tính, rất dễ dàng giả tạo, căn bản không có thể làm chứng cớ. Huống chi ta đều điều khiển ánh sáng, thanh âm, ha ha...
Thương Kim Vương cười mà như không, nhìn Tử Chung Vương.
- Ngươi đã có thể chống đỡ được tên thổ dân tự bạo mà không tổn hao chút nào, xem ra cũng có bảo vật trong người.
- Nhân loại đó cũng có thể chống đỡ mà.
Tử Chung Vương khẩn trương nói.
La Phong nghe đã biến sắc.
- Hắn?
Thương Kim Vương hứng khởi đưa mắt nhìn La Phong.
- Nhân loại này thực lực không bằng ngươi, phòng ngự cũng rất biến thái, biến thái tới mức ghê gớm. Khẳng định là có thủ đoạn đặc thù rất lợi hại nào đó. Yên tâm... Mấy người các ngươi, ta sẽ từ từ giải quyết hết. Lần này mặc dù không được bảo tàng, nhưng được mớ tiền bạc của ba người các ngươi, cũng xem như một chút đền bù nho nhỏ.
Tử Chung Vương, Hổ Thích Vương, La Phong đều cả kinh. Thương Kim Vương đã bắt đầu trở mặt.
- Đừng quá đáng.
Hổ Thích Vương khàn giọng quát.
- Câm miệng! Trọng thương tới mức như vậy, ngươi có tự bạo cũng không gây thương tổn cho ta chút nào.
Thương Kim Vương cười khẩy nói:
- Chút tiền bạc của ngươi, ta không để vào mắt. Cái ta trọng thị là hai vị đây.
Ánh mắt hắn lại nhìn La Phong, Tử Chung Vương.
- Đừng ép ta.
Tử Chung Vương phẫn nộ quát, đồng thời lật tay. Trong tay xuất hiện một viên tinh cầu màu đen. Một luồng sóng năng lượng làm người ta ớn lạnh từ trên tinh cầu lan ra.
- Ép ta, cùng ngã xuống cả đi!