Q.27 - Chương 16: Nghe Ta Đi
“Quân đoàn bình thường khác rất nhiều quân đoàn đặc thù. “ Hoành Hành Ma Thần hồi ức lúc trước mình đã thấy danh sách vô số bảo vật và yêu cầu quân công để đổi.” Rất nhiều binh khí máy móc đặc thù, bảo vật trân quý, truyền thừa cường đại, quân đoàn bình thường dù có quân công cũng không thể đổi! Cho dù có thể đổi, giá cũng lớn hơn quân đoàn đặc thù nhiều.”
“Nhưng ta chỉ là quân đoàn bình thường. Muốn vào quân đoàn đặc thù? “ Hoành Hành Ma Thần lắc đầu.
Hắn cũng không muốn chết.
“Quản nó làm gì. Tấn Chi Thế Giới chỉ là nơi tìm kỳ ngộ. Sau này ta vẫn phải về Vũ Trụ Hải. Dù sao sau ba thời đại luân hồi, nếu không vượt qua Luân Hồi, ta cũng không muốn chết. “ Hoành Hành Ma Thần thầm nói: “ Ừm, bây giờ quan trọng hơn nhất chính là thu lấy chí bảo chí cường công kích, nhanh chóng tìm hiểu, đề cao thực lực! Một khi tìm hiểu xong, ta xếp trong quân đoàn bình thường cũng có thể được xem là cực cao rồi.”
Hắn lần này đổi cung điện chí bảo chí cường, bộ đồ công kích chí bảo chí cường.
Bộ đồ là quý nhất.
Cũng ẩn chứa bí pháp rất mạnh, một khi tìm hiểu, sẽ giúp cho việc đột phá, có lẽ có một ngày có thể đạt tới Chân Thần cực hạn.
“Tới đây.”
“Ta phải tích lũy nhiều điểm quân công.”
“Cố lấy thêm chí bảo chí cường, sau đó trở lại Vũ Trụ Hải, đổi chí bảo chí cường với cường giả khác. “ Hoành Hành Ma Thần sáng mắt lên.” Chí bảo chí cường trong Vũ Trụ Hải giá trị không đồng nhất. Có cái là cấp Chân Thần, có cái e rằng là cấp Hư Không Chân Thần. Sau đó ta sẽ trao đổi với Tấn Chi Thế Giới. Ha ha... Nhưng ta phải nắm chắc cơ hội, thời gian càng dài, càng nhiều người biết bí mật.”
- Đi! Chúng ta về nơi đóng quân.
Hoành Hành Ma Thần và một quân sĩ dị thú đàm tiếu với nhau, ly khai điểm trang bị quân đội đại.
OOo
Cửu Yên Trạch, là một khoảng đại trạch vô cùng rộng lớn.
Nơi này có vô số cường giả dị thú, là một thế lực dị thú đặc biệt cường đại.
Bên ngoài nhất Cửu Yên Trạch.
- Vù!
Chợt xuất hiện một chiếc chiến thuyền đen. Chiến thuyền đen đang tránh trong bụi cỏ ngoài vùng đại trạch.
Cửa khoang chiến thuyền mở ra, nhiều thân ảnh bay ra, lập tức chiến thuyền biến mất.
- Chúng ta đã đến Cửu Yên Trạch.
Khố Pháp thanh âm thánh thót, nhìn lướt qua chung quanh, đám quân sĩ đều rất cảnh giác cẩn thận.
- Ngân Hà và Ngột Hách, chúng ta tách ra ở đây. Chúc hai người các ngươi gặp may.
Nhóm người Khố Pháp nhìn về phía La Phong, Ngột Hách. Không ít lính, quân sĩ đều mở lời chúc phúc.
- Cám ơn.
La Phong và Ngột Hách đều nói.
Lần này, trong ba nhóm của tiểu đội, hai người bọn họ có cảm tình nhất chính là nhóm Khố Pháp. Chỉ là nhiệm vụ cấp Tai Nạn lần này, đối phương cũng không muốn mang theo mình.
- Chúng ta đi.
La Phong, Ngột Hách nhanh chóng hóa thành lưu quang, lẳng lặng bay khỏi đám cỏ dại.
Một đám quân sĩ bọn Khố Pháp đưa mắt nhìn đám người La Phong rời đi.
- Hai tân binh này đã rời đi. Chúng ta nên bắt đầu hành động thôi.
Khố Pháp nhìn lướt chung quanh.
Mây mù lượn lờ, tiếng gầm thấp thoáng.
La Phong và Ngột Hách hai tên gia hỏa đáng thương đang ở ngoài cùng Cửu Yên Trạch, tránh trong một bụi cỏ.
- Nếu như ta ở Bắc Chân Hải, ta đã rất điên cuồng. Ai dám chọc ta. Nhưng tới Cửu Yên Trạch, lại khốn khổ như vậy.
Ngột Hách gầm khẽ vẻ không cam lòng.
- Tốt rồi. Chúng ta ít nhất cũng phải còn sống mà vượt qua nhiệm vụ. Không hoàn thành nhiệm vụ quân đội, cha ngươi cũng không thể nào cứu được ngươi.
La Phong nói.
Ngột Hách gập gật đầu, lập tức hỏi:
- Ngân Hà, ngươi nói chúng ta nên làm gì? Hoàn thành một vạn quân công. Bên trong Cửu Yên Trạch dị thú quá nhiều. Một khi chiến đấu, khẳng định sẽ bị phát hiện. Với thực lực của chúng ta, hai người liên thủ cũng không giết chết nổi một con dị thú Chân Thần, chứ đừng nói chúng ta cộng lại phải giết hai Chân Thần!
La Phong nhíu mày.
Giết Chân Thần?
Mình toàn lực bộc phát cũng có thể giết được một Chân Thần, nhưng cần mất thời gian rất lâu. Mà Cửu Yên Trạch mạnh như vậy, tuyệt đối sẽ không để mình tùy ý công kích một Chân Thần lâu như vậy đâu.
- Ngân Hà, ngươi có biện pháp gì không?
Ngột Hách lo lắng.
- Gấp cái gì.
La Phong quát khẽ:
- Nhiệm vụ của chúng ta phải thực thi trước hi nhiệm vụ lần sau, nghĩ là gần một kỷ nguyên! Như vậy xem thời gian, chúng ta có đủ thời gian từ từ tìm cơ hội.
Ngột Hách thở phào một hơi:
- Đúng, thời gian rất dài, nhưng … nhưng ta không nghĩ tới biện pháp.
- Ngột Hách.
La Phong nhìn về phía Ngột Hách.
- Nhiệm vụ lần này, ngươi nếu nghe ta, chúng ta cùng nhau hành động. Nếu không nghe ta, ta sẽ một mình hành động.
- Hả?
Ngột Hách sáng mắt lên.
- Ngân Hà, ngươi có biện pháp? Chỉ cần ngươi có biện pháp, ngươi làm gì ta làm thế. Đương nhiên bảo chịu chết thì ta không chiêu hơi.
- Có biện pháp chứ.
La Phong trầm thấp nói:
- Bây giờ chúng ta cũng biết rõ tình huống bên ngoài Cửu Yên Trạch
Biết rõ tình huống, mới có thể căn cứ theo tình thế mà tìm cơ hội. Nếu vội vã, đến cả tình huống cũng chưa biết rõ, lập kế hoạch ngu ngốc, thì quả là ngu xuẩn. - -
Ngột Hách gật đầu lia lịa.
- Đi.
La Phong quát.
La Phong dẫn Ngột Hách, bắt đầu lẳng lặng do xét vừa ngoài cùng Cửu Yên Trạch.
Tất cả đều phải kết hợp với thực tế, rồi tìm cơ hội.
Đảo mắt đã qua nửa năm.
- Rào rào..
Cuồng phong thổi, cỏ dại rạp xuống.
Ẩn trong cỏ dại có hai thân ảnh trở nên rất nhỏ bé, tựa như những con kiến, từ bụi cỏ dại nhìn ra ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài có vài chục bóng người đang hỗn chiến.
- Huyễn Dục Sơn khốn khiếp. Lần trước các ngươi chiến bại, bây giờ còn dám đánh chúng ta à? Lên di, đánh chết đám khốn khiếp đám Huyễn Dục Sơn!
Một con dị thú toàn thân đầy lân giáp, có bốn chân, cổ dài, cùng với đầu tam giác gầm lên. Bên cạnh còn có mười hai con dị thú giống nó như đúc.
- Rống...
- Khốn khiếp!
- Đám khốn khiếp Huyễn Dục Sơn!
- Giết chết chúng đi.
Nhóm dị thú này gầm lên, giao chiến với những chiến sĩ lực lưỡng cầm binh khí. Những chiến sĩ lực lưỡng như nhân loại, ai nấy điên cuồng vô cùng, cầm binh khí, gầm lên.
- Lần trước là Cửu Yên Trạch các ngươi chiến bại. Huyễn Dục Sơn chúng ta đại thắng. Các huynh đệ, giết chết đám dị thú này đi.
- Giết!
Trên hai mươi chiến sĩ bộ lạc gầm lên cùng tiến công, ai nấy đều dã man vạn phần, mãnh liệt vô cùng.
Nhất thời không gian xung quanh rung động, chiến đấu điên cuồng.
Chiến sĩ bộ lạc chiếm ưu thế về số lượng, còn thế lực dị thú là ưu thế thần thể.
- Ngân Hà, họ đang chiến đấu với nhau.
Ngột Hách cẩn thận nhìn chằm chằm ra, đồng thời truyền âm nói:
- Hơn nữa không hề có chiến giáp hộ thể cấp Chân Thần. Nếu chém giết điên cuồng như vậy, thần thể tiêu hao rất nhanh. Phỏng chừng không được bao lâu là có thể chết. Chúng ta có thể đợi, sau đó cuối cùng cướp lấy những binh khí để lại, xem như quân công của chúng ta.
Nhiệm vụ lần này, nếu giết Chân Thần, phải dùng thi thể Chân Thần chứng minh, nếu giết Pháp Tắc Chi Chủ, có thể dùng binh khí chứng minh, quân đội sau đó sẽ xác nhận với Cửu Yên Trạch.
Do đó chỉ cần cầm binh khí...
Mà con dị thú đích xác đã chết, thì hoàn toàn có thể lấy được quân công.
- Đừng nóng.
La Phong nhíu mày truyền âm quát.
- Chúng ta đều ở chung quanh Cửu Yên Trạch quan sát lâu như vậy, chẳng hề có quân công gì.
Ngột Hách lo lắng nói.
- Gấp cái gì, ta hỏi ngươi. Chúng ta ở bên ngoài Cửu Yên Trạch dò xét lâu như vậy, tổng cộng đã phát hiện ba lượt chiến đấu.
La Phong truyền âm nói:
- Cửu Yên Trạch lớn như thế nào chứ? Chúng ta mới tìm kiếm bao nhiêu, thế mà đã phát hiện ba chiến đấu. Vậy cả vùng ngoài Cửu Yên Trạch, sẽ có bao nhiêu trận chiến đấu như thế này?
Ngột Hách giật mình:
- Ách... chắc phải trên vạn?
- Ngân Hà?
Ngột Hách kinh hãi nhìn về phía La Phong.
Nó lập tức ý thức được chỗ không bình thường.
- Hơn nữa ngươi cũng hẳn cũng đã phát hiện. Họ chiến đấu, thì dị thú khác ở Cửu Yên Trạch tuyệt đối có thể cảm ứng được được chấn động. Nhưng không có ai đến nhúng tay hỗ trợ.
La Phong truyền âm nói:
- Không nói hai lần chúng ta chiến đấu thấy trước không nghe nói gì. Nhưng lần này ta nghe được Huyễn Dục Sơn. Huyễn Dục Sơn là thế lực gì?
- Huyễn Dục Sơn?
Ngột Hách vội nói:
- Huyễn Dục Sơn, là một thế lực rất mạnh cách Cửu Yên Trạch rất gần. Chênh lệch Cửu Yên Trạch không đáng kể. Cửu Yên Trạch là thế lực dị thú có ba vị Hư Không Chân Thần thống lĩnh, còn Huyễn Dục Sơn là một liên minh bộ lạc có bốn vị Hư Không Chân Thần thống lĩnh. Nhưng hai thế lực lớn này vì quá khổng lồ, do đó rất ít chiến đấu. Dù sao một khi chiến tranh, đều rất thảm liệt.
La Phong gật gật đầu.
Trong đầu lóe lên nhiều ý nghĩ.
- Nếu bình thường hai thế lực lớn không chiến đấu, làm sao có nhiều chiến sĩ bộ lạc và dị thú chiến đấu như vậy?
La Phong hỏi.
- Không đâu.
Ngột Hách vội nói:
- Hai bên nếu không chiến tranh, vậy sẽ ước thúc chiến sĩ dưới trướng, đảm bảo hai bên không phát sinh chiến tranh.
La Phong nở nụ cười:
- Nhưng bây giờ chúng ta liên tiếp chạm mặt ba lượt chiến đấu. Rõ ràng, Huyễn Dục Sơn và Cửu Yên Trạch lúc này đang nằm trong thời kỳ chiến tranh! Có thể tạm thời dừng lại, nên các chiến sĩ Pháp Tắc Chi Chủ mới chiến đấu với nhau như thế...
- Ý của ngươi là?
Ngột Hách nói.
- Đã Huyễn Dục Sơn và Cửu Yên Trạch chiến đấu.
La Phong nói:
- Chúng ta sẽ nghĩ biện pháp, làm Chân Thần song phương chiến đấu, sau đó đi thu thi thể.
- Chân Thần chiến đấu?
Ngột Hách lắc đầu.
- Không thể.
- Gây xích mích làm rất nhiều tham gia Chân Thần chiến đấu thì rất khó. Nhưng, gây xích mích cho vài Chân Thần chiến đấu, vẫn có khả năng chứ.
La Phong mắt lóe sáng. Hắn trong đầu đã có kế hoạch.
- Nghe ta đi, theo ta.
La Phong và Ngột Hách lúc này lẳng lặng rởi khỏi bụi cỏ.