Chương 176: Khai Động.

Sắp đến tối, Ngụy Tác cưỡi bạch ngọc hạc bay đến Tiểu Dạ sơn.

Vốn theo tốc độ phi độn của Ngụy Tác thì đến đây không cần ngần ấy thời gian nhưng vì bên ngoài Thiên khung dù là Kim đơn kỳ tu sĩ cũng có thể gặp nguy hiểm mất mạng, gã thận trọng đi theo con đường an toàn nhất, từ từ đến nơi.

Dù vậy gã vẫn giao chiến dữ dội với một con tứ cấp cao giai yêu thú Xích hỏa điêu đột nhiên xuất hiện, sau đó dùng bộ pháp khí kim sắc lý ngư đánh tan xác tam cấp đê giai Thiết trảo vân nha dám đánh lén gã, để nó biết trêu vào tu sĩ Chu thiên cảnh tam trọng sẽ gặp hậu quả gì.

Nhìn xuống Tiểu Dạ sơn, gã chợt ngẩn người.

Theo địa đồ, Tiểu Dạ sơn là một góc giản đơn tột bậc nhưng đến nơi gã mới thấy là một ngọn núi cao hơn hai trăm trượng, có ba bốn ngọn, khác xa tưởng tượng trước khi đến của gã.

Định thần lại, gã cưỡi bạch ngọc hạc bay một vòng quanh núi.

Càng khiến Ngụy Tác toát mồ hôi là lúc đến nơi mới phát hiện chỉnh thể Tiểu Dạ sơn giống hệt dạ hồ (ND - bô đi vệ sinh ban đêm). Một mé đỉnh núi khá tròn, đầu kia là hai đỉnh núi thấp hơn chụm lại, trông giống hệt miệng bô.

Bảo bối Dưỡng quỷ quán cũng giống dạ hồ, động phủ chọn cũng giống thế, con bà nó chứ sau này gã có bị người ta gọi là Dạ Hồ chân nhân không?

Ngụy Tác phát cuồng định chọn nơi khác nhưng thấy không còn sớm, đành quan sát "Dạ Hồ" sơn.

Gã đành kích phát Thanh hoàng hồ lô, được ất mộc linh khí bao phủ, đáp xuống ‘miệng bô’.

...

"Dạ Hồ chân nhân thì Dạ Hồ chân nhân.”

Thoáng sau, Ngụy Tác đứng trước một vách đá dựng đứng, lên tiếng cảm thán.

Buộc phải thừa nhận rằng, nơi này quá thích hợp để lập động phủ.

Hai đỉnh núi ôm nhau hình thành một lòng cốc trông như cái bô nếu nhìn từ trên cao xuống. Ngụy Tác hiện tại đứng trước một vách đá, có một mặt hồ trong veo bốc lên hơi sương nhàn nhạt.

"Miệng bô" có một mặt hồ, trông càng giống một cái bô thật sự, nhưng dù gã đi trong sơn cốc này, tu sĩ lướt qua phía trên Tiểu Dạ sơn vị tất phát hiện. Ngụy Tác lúc còn ở trên cũng vì hơi sương bao phủ mà không nhận ra bên dưới có hồ.

Đá núi cực kỳ trơn nhẵn, khác hẳn những ngọn núi khác thường thủng lỗ chỗ, chưa biết chừng đào vào sẽ gặp phải hang động của yêu thú.

Tuyệt diệu nhất là vách đá cả trăm trượng thì ở độ cao chừng hơn hai mươi trượng có một khe hở vừa đủ một người đi qua, ăn vào sâu chừng mười trượng là lòng núi hoàn chỉnh.

Vào trong khe nứt mới mở động phủ thì bên ngoài nhìn vào càng không có dấu tích nhân công.

Cảm thán xong, Ngụy Tác điều khiển bạch ngọc hạc lướt vào khe núi rồi thu lại, đến gần lòng núi thì thò tay lấy ra thanh đao của Lưu Tam Pháo.

Đoạn gã vung đao lên.

Cây đao của Lưu Tam Pháo độc đáo ở chỗ chất liệu có thêm Thái ất tinh kim, cắt đá núi như đậu hũ, mà cũng không hề lo lắng sứt mẻ. Ngụy Tác cơ hồ mỗi lần chém xuống là một tảng đá lớn cỡ nửa người bị cắt rời.

Gã không vội dọn dẹp, cứ để đá rơi xuống khe đã, không cần biết động có đẹp không, chỉ cắm đầu đào vào như muốn đào xuyên núi.

Động lớn hay nhỏ đều là phúc địa của gã.

Từ khi gặp Nam Cung Vũ Tinh, Ngụy Tác mấy lần phát tài đều ở trong động, nên lần này đào động, gã càng hăng hái.

Gần nửa canh giờ sau đã được một thông đạo dài mấy chục trượng, đủ cho một người thẳng lưng đi qua.

Thấy ngoài trời đã tối, gã càng đào nhanh hơn rồi hơi đảo hướng, đào thêm chừng hơn mười trượng thì dừng lại đoạn nhảy khỏi khe núi.

Lúc sắp đến đáy vách đá, gã đào một cái hố lớn nhìn vào khe núi, lấy từ nạp bảo nang ra mấy thi thể thổ hệ tam cấp yêu thú chôn xuống rồi lấp đất lên đoạn thận trọng lấy Bảo nguyên ngọc hạp, lại kích phát Thanh hoàng hồ lô.

Đoạn gã dùng con dao bạc khều mầm Diệt tiên đằng trồng lên mấy thi thể yêu thú.

Đoạn gã lại lấy ra một bình dược dịch đỏ sậm, tưới lên rễ Diệt tiên đằng.

Diệt tiên đằng như thể uống thuốc bổ, đột nhiên sinh cơ dâng tràn, rễ mọc rất nhanh.

Ngụy Tác tỏ ra hơi khẩn trương triệt đi ất mộc linh khí của Thanh hoàng hồ lô, tức thì hoan hỉ vì mầm Diệt tiên đằng không hề phản ứng với gã.

Rõ ràng dược dịch lục bào lão đầu dạy gã luyện chế tối qua đích xác hữu dụng.

Thiên Mẫu tông trước kia dùng Diệt tiên đằng bảo vệ sơn môn, có một loại mộc hệ thuật pháp, mỗi nhánh Diệt tiên đằng trồng xuống lại luyện chế một đạo phù lục tương đương với Khống linh thuật. Diệt tiên đằng có thể tự động công kích tu sĩ và yêu thú, đệ tử Thiên Mẫu tông phụ trách Diệt tiên đằng cũng sẽ như khi khống chế yêu thú mà sai khiến Diệt tiên đằng đình chỉ hoặc cưỡng ép công kích.

Ví như hiện tại Ngụy Tác mà đến trước Diệt tiên đằng của Thiên Mẫu tông xưa kia, dù kích phát Thanh hoàng hồ lô, đệ tử Thiên Mẫu tông trông thấy thì vẫn có thể khống chế Diệt tiên đằng công kích gã.

Nhưng thuật pháp này của Thiên Mẫu tông tì lục bào lão đầu cũng không rõ, chỉ biết một phương pháp từ hơn hai vạn năm trước dùng để nuôi dưỡng thực vật, tương đương với nhận chủ. Khi luyện chế dược dịch này, cho thêm máu của gã vào, Diệt tiên đằng sẽ cảm giác được khí tức, không phát động công kích, có điều Ngụy Tác không thể khống chế Diệt tiên đằng công kích thứ nó không cảm tri được.

Phương pháp tương đương với nhận chủ này chỉ có thể sử dụng một lần, sau này luyện chế dược dịch, cho thêm máu bọn Nam Cung Vũ Tinh vào, Diệt tiên đằng cũng không nhận, cũng như yêu thú non khi mở mắt liền nhận vật sống đầu tiên nhìn thấy là phụ mẫu, sau này có vật sống khác cho uống sữa thì nó cũng không nhận.

Những lần sau bọn Nam Cung Vũ Tinh muốn vào vẫn cần dựa vào Thanh hoàng hồ lô, Ngụy Tác mỗi lần trồng thêm một nhánh Diệt tiên đằng, lại phải luyện chế dược dịch. Dược dịch này tốn hơn tám mươi hạ phẩm linh thạch, tối qua gã đã luyện chế hơn ba mươi lô.

Trồng Diệt tiên đằng xong, Ngụy Tác lại quay về khe núi, chui vào thông đạo, dùng một phần đá vụn rơi xuống lấp kín lối vào.

Đoạn gã lấy ra bốn cây bạch sắc tiểu kỳ, bố trí trên thông đạo.

Chân nguyên dồn vào, bốn là cờ phát ra đạo đạo bạch quang, chìm xuống đất hình thành bốn tầng bạch sắc quang mạc.

Đoạn gã lấy ra bảo tám tấm hồng sắc ngọc phù, cẩn thận thử trước phương vị rồi mới cắm xuống đất.

Một đạo linh quang từ phòng ngự pháp trận dấy lên, hỏa diễm trận coi như hoàn thành.

Hai pháp trận có uy năng phòng ngự chỉ bán linh giai, đối với một động phủ thực quá nghèo nàn, nhưng hộ sơn pháp trận cấp cao nhất thời không thể tìm được. Cũng may Tứ linh trận kỳ Ngụy Tác khó khăn lắm mới có, trừ linh quang quang tráo có tác dụng phòng ngự, ngăn chặn tu sĩ hoặc yêu thú xâm nhập thì có có thể cách tuyệt khí tức.

Xong xuôi, Ngụy Tác lại cầm đại đao của Lưu Tam Pháo tiếp tục đại nghiệp đào động.

Được chừng bốn, năm mươi trượng, gã ngừng đào sâu thêm mà đẽo gọt chung quanh để lập ra thạch thất đầu tiên.

"Tiểu tử, khá lắm.” Thạch thất được gã đào rất rộng, chừng mười mấy trượng, cao gấp đôi gã, tốn mất hơn một canh giờ, ngoài trời đã tối đến mức lục bào lão đầu cũng ra ngoài.

Thạch thất này theo thiết kế của gã sẽ là đại sảnh, đề phòng vạn nhất có yêu thú xâm nhập, nên phải làm rộng một chút, tiện lợi cho thi pháp.

Xong xuôi, Ngụy Tác nghĩ một chút rồi từ thạch thất bắt đầu mở một thông đạo khác trước khi đào thạch thất tiếp theo.

Thạch thất thứ hai còn hơn cái thứ nhất mấy lần, khiến gã kỳ công tới tận nửa đêm.

Đây là chỗ gã dùng để nuôi dưỡng Phệ tâm trùng.

Yêu thú lấy được ở Cổ Hòe trang Ngụy Tác chưa bán con nào mà mang hết đến đây.

Số lượng yêu thú như thế chỉ có thể bán dần dần, quan trọng nhất là Phệ tâm trùng hút não yêu thú là sẽ trưởng thành, sẽ tiến giai.

Hiện tại tuy gã chưa kịp đếm số lượng yêu thú trong ngần ấy nạp bảo nang nhưng ít nhất không đến ba nghìn cũng phải hai nghìn con. Lúc gã tu luyện, cứ lấy ra cho Phệ tâm trùng tùy tiện hút, xong lại đổi, gã rất muốn biết xem với số yêu thú này, Phệ tâm trùng sẽ tiến giai đến mức nào.

Thông Thiên Chi Lộ

Tác giả: Vô Tội

------oo0oo-----

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện