Chương 1080: Tiến Về Sơn Môn Vũ Hóa Thế Gia
Vũ Hóa thế gia ngông nghênh nhất, đứng ra đầu tiên đòi giết Ngụy Tác, nếu có thể đối phó Vũ Hóa thế gia, thì hiệu quả giết gà dọa khỉ cao nhất.
Các thành trì, sơn môn ở Tịch Hàn đại lục tuy có cách liên lạc nhưng nhiều nơi không có truyền tống pháp trận, trừ phi các đại năng tụ tập gần Vũ Hóa thế gia thì không dám vây giết Ngụy Tác.
Trừ ra, nguyên nhân trọng yếu nhất mà Ngụy Tác không ngờ là Tịch Hàn đại lục đất rộng người thưa, giữa thành trì là băng nguyên trống trơn, đưa Tứ tí hoang tộc qua đó rất dễ bị lộ hành tung, nhưng ít khiến tu sĩ không liên can tử thương.
Lần trước giết Vũ Hóa Ứng Thiên tại Thanh Vũ thành, tuy tận lực nhưng không ít tu sĩ vẫn vì thế mà chết, khiến tu sĩ trẻ tuổi hủy đơn dược hữu dụng với Âm Lệ Hoa, còn định ám sát nàng ta.
Việc này tạo cho Ngụy Tác cảm ngộ rất lớn.
Khác với đại năng xuất thân từ siêu cấp đại tông môn, nhất thân tu vi xây trên nền áp bức và cướp đoạt của đê giai tu sĩ, những gì Ngụy Tác trải qua từ khi tu luyện tới nay khiến tâm cảnh khác hẳn.
Đại năng thông thường cũng sẽ tự tư như lục bào lão đầu nói, thấy thứ gì tố là tìm cách cướp đoạt, có đối thủ uy hiếp đến mình là không tự thủ đoạn giết chết. Nhiều tông môn có điển tịch ghi lại rằng các đại năng đều "diệt tình diệt dục", không cần gì, ai cũng giết hết, chỉ một lòng đề thăng tu vi, như thế mới không còn nhược điểm, không để đối thủ thà cơ, chặt sạch tâm ma khi đột phá cảnh giới.
Tu sĩ cỡ đó dù tu vi kinh thiên, trở thành thần ma, cơ hồ không có tình cảm như người thường, theo nhiều tu sĩ thì như thế là siêu nhiên, cảnh giới người thường không hiểu nổi.
Ngụy Tác thì khác, sau việc của Âm Lệ Hoa thì gã cảm ngộ được đạo lý "đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ" (có đạo sẽ được trợ giúp, mất đạo thì đơn độc - ND).
Nói thật, nếu không vì gã hành sự luôn có chuẩn tắc, tạo cảm giác cho tất cả rằng nói được làm được thì tất hiện giờ còn nguy cấp hơn, không bao giờ có chuyện ngần ấy người cùng gã chung sinh tử, mỗi lần nguy cấp lại có người giúp.
Đứng ra giúp người, hành hiệp trượng nghĩa, giao dịch công bình, không ỷ thế hiếp người... Quy chuẩn hành sự này tuy trong thời gian ngắn không được như kiểu hung hăng nhổ cỏ tận gốc của lục bào lão đầu nhưng về lâu dài thì có lợi hơn.
Người không có thất tình lục dục, dù tu vi thần thông vô địch đương thế, cao cao tại thượng, cũng coi như tu luyện bản thân thành một món tuyệt thế thần binh, không còn là người thì thật vô vị.
"Vũ Hóa thế gia chết cả hai thần huyền đại năng, tích lũy cũng dùng rồi, còn dựa vào đâu mà dám lên tiếng đầu tiên?"
"Vũ Hóa thế gia không phải không biết thủ đoạn của Ngụy Tác, họ làm vậy tuyệt đối không phải hư trương thanh thế."
Trực tiếp xuyên việt man hoang, dụ Tứ tí hoang tộc đến Tịch Hàn đại lục, chúng nhân cũng doán xem Vũ Hóa thế gia giá giỏ trò gì.
"Chắc là pháp khí do tu sĩ mang ra ngoài sơn môn kích phát." Ngụy Tác không cho là trong sơn môn có đại cấm gì, vì Vũ Hóa thế gia dọa gã ra mặt là sẽ giết ngay.
"Tốt nhất là loại sử dụng một lần, giết gã Hoang tộc này hoặc đánh cho y dở sống dở chết là được." Lúc Ngụy Tác vừa thoát khỏi động phủ của Đại Thí Thiên, ai cũng thấy bó tay với cục diện đại họa lâm đầu, nhưng thấy có thể thành công dẫn dụ Hoang tộc đại năng đi thì bọn Hàn Vi Vi thập phần hưng phấn.
"Cúng ta đến gần sơn môn Vũ Hóa thế gia thì tìm cơ hội kêu to khiến Vũ Hóa thế gia dù không coi Hoang tộc đại năng là ngươi cũng tưởng là trợ thủ." Lục bào lão đầu thấy không có gì nguy hiểm thì lãnh tĩnh lại, bắt đầu tính toán, "Lúc đó chúng ta kích phát toàn bộ linh vụ, linh quang pháp khí khiến mấy nghìn dặm mờ mịt như Chập Khí hải. Không cần che giấu Hoang tộc đại năng, chỉ cần khiến Vũ Hóa thế gia tưởng người thi triển Động Hư bộ pháp là ngươi hoặc thuộc phe chúng ta là đủ rồi. Với lệ quỷ la sát của Hoang tộc thì biết đối phương là đối đầu của chúng ta, đối phương đánh tới là y không đời nào khách khí."
"Kế mưu không tệ, bất quá cần một nơi âm u, trước hết phải tìm cách giữ cự ly với Tứ tí hoang tộc rồi từ từ dụ y vào dó, không thì trong vòng bảy, tám nghìn dặm mà phát pháp khí, rất có thể bị y cảm tri được phương vị, Tị tiên ngọc sơn không chống nổi." Vu thần nữ hòa Nguyên Âm lão tổ gật đầu, tính toán kỹ càng.
...
Trong khi bọn Ngụy Tác dị thường cẩn thận vượt man hoang, dẫn Tứ tí hoang tộc tới Tịch Hàn đại lục thì ở Ngọc Hành đại lục, Thiên Huyền đại lục, Vân Linh đại lục, Tịch Hàn đại lục, Lưu Hỏa đại lục... vô số tu sĩ đều chờ đợi và đồn đoán.
"Vũ Hóa thế gia có trò gì mà dám như thế? Lẽ nào thiên tài tu sĩ đứng đầu hai nghìn năm nay của gia tộc cũng chết trong tay Ngụy Tác nên mất trí?"
Nhiều người bàn luận.
Bọn Ngụy Tác không biết rằng Vũ Hóa thế gia còn ngông nghênh hơn thế.
Tiểu Cực giới bị mấy trăm tu sĩ liên thủ công phá, trong đó có mấy thần huyền đại năng nhưng ai nấy đều dùng thuật pháp và pháp khí ẩn đi diện mục. Chỉ có người Vũ Hóa thế gia là không che mặt.
"Ngụy Tác, không phải ngươi hiệu xưng Bá Khí chân nhân hả? Bọn ta diệt Tiểu Cực giới, ngươi dám lộ mặt thì Vũ Hóa thế gia diệt luôn ngươi!"
Công phá sơn môn Tiểu Cực giới xong, Vũ Hóa thế gia gia chủ và mấy lão bất tử còn nói vậy.
Mọi tu sĩ tham dự công phá Tiểu Cực giới đều là địch nhân của Ngụy Tác, đều từ các siêu cấp đại thế lực đó nhưng địch nhân thì địch nhân, không ai muốn đứng ra để rồi nhận kết cục như Đăng Tiên tông và Hóa Thiên giáo. Vũ Hóa thế gia làm thế không khác gì châm lửa đốt mình, chết mất hai thần huyền đại năng mà còn như thế thì cơ hồ mọi tu sĩ không hiểu nổi.
…
"Ngụy Tác dám công khai lộ diện?"
"Y sẽ phải công khai lộ diện, thể hiện thái độ, không thì tới đây các tông môn sẽ đối phó Đăng Tiên tông, thậm chí tấn công các tông môn kết minh với y, nếu không che chở được cho các tông môn này thì uy thế vã chữ tín của y mất hết, không có tông môn và tu sĩ nào dám đứng ra, thậm chí sẽ có tông môn đánh tới Thiên Huyền đại lục, cắt đứt chỗ dựa của y, biến y thành chó nhà có tang."
Tịch Hàn đại lục tây bộ, trong băng nguyên ngoài Hắc Mộc thành, mười mấy tu sĩ đang săn yêu thú, không ngừng thảo luận trận ciến giữa Ngụy Tác và các siêu cấp thế lực.
Trận này dính đến cả tu đạo giới.
Vũ Hóa thế gia là bá chủ của Tịch Hàn đại lục tây bộ, cơ hồ khống chế cả tây bộ, nơi truyền thừa là băng nguyên cách Hắc Mộc thành ước mười vạn dặm, không nối thông với tu sĩ thành trì khác, hai vạn dặm quanh đó được biến thành cấm địa, nên sơn môn Vũ Hóa thế gia thập phần thần bí, hiếm có ai biết.
Mười mấy tu sĩ Hắc Mộc thànhnày tu vi không tệ, từ Phân niệm cảnh trở lên, ở trong băng nguyên thử cách Hắc Mộc thành hơn một vạn dặm nên không thấy bóng dáng tòa trọng thành của Tịch Hàn đại lục tây bộ này, đâu đâu cũngl à băng thiên tuyết địa, tuyết đổ ào ào.
"Oành!"
Mười mấy tu sĩ này vừa đi vừa bàn luận về thiên hạ đại thế thì đột nhiên ở chân trời có khí tức kinh nhân dấy lên, từ hư không vô tận tràn lan khiến tất cả rùng mình.
Cả toán nhìn về phía khí tức,ngoài xa có kim quang lóe giữa thiên địa, khí tức từ kim quang phát ra.
"Ai mà khí tức đến mức này!"
"Độn tốc này... một bước trăm dặm!"
Toán tu sĩ này đều tu vi Phân niệm cảnh, kiến thức hơn xa đê giai tu sĩ nhưng đều kinh hãi cực độ.
Họ đều biết kim quang cách mình không biết bao nhiêu lý dặm, nguyên khí dao động không thể truyền tới nhưng khí tức khiến họ rùng mình, đấy là trực giác của tu sĩ, cũng như lạc đà trong sa mạc có thể biết trước có bão cát. Trực giác chỉ cho họ biết tu vi và thần thông của người đó, đối với họ cũng như bão cát cuốn bay tất cả với lạc đà bình thường. Ở cự ly nhìn không rõ đường chân trời này, kim quang hơi lóe lên, nhìn có vẻ không lướt đi xa lắm nhưng thực tế thì mỗi lần vượt hư không đều kinh nhân cực độ!
"Đang nhắm hướng Vũ Hóa thế gia!"
"Độn tốc và hào quang thế này... e chỉ có Động Hư bộ pháp của người đó..."
Các tu sĩ nhìn nhau, kinh hãi không thành lời.
"Ngụy Tác lộ diện, tiến về Vũ Hóa thế gia!" Ý nghĩ này xuất hiện trong óc họ!
"Cái gì, không sai hả, là khí tức Động Hư bộ pháp, sắp qua Hắc Mộc thành?!" Toán tu sĩ đó vô tình trông thấy độn quang kinh nhân thì tin tức đồn vào Vũ Hóa thế gia. Cùng lúc, từ nhiều thành trì, thương đội, các tổ chức tu sĩ dùng phong yên và xung thiên diễm quang đưa tin khắp Tịch Hàn đại lục.