Chương 14: Trúng kế

Tô Khoáng thì khác,anh đi vào thế giới cô từng chút từng chút một, rất lặng lẽ, anh âm thầm đóngchốt trong trái tim cô khi cô chưa hề xây dựng bất kỳ hàng rào phòng ngự nào,anh bù lấp trái tim đã trống rỗng của cô.

Năm ngày sau, vào buổi sáng sớm, gió thổi hiu hiu, sương mù dày đặc. Ở một khumỏ hoang thuộc ngoại ô thành phố H, hai người đàn ông nhìn nhau, rồi đi vàongôi nhà của một người nông dân.

Vừa bước vào cửa, La Liệt, cũng chính là Quan Tín, nắm chặt tay Tiêu Vân Cát,khuôn mặt đầy vẻ nghiêm trọng nói: “Đêm nay sẽ hành động”.

Tiêu Vân Các gật đầu: “Địa điểm?”

“Vẫn là trong kho hàng của bến phà Tây Doanh.” Quan Tín khẽ nói. “Số đồ cổ đờiMinh và đời Thanh trong đợt giao dịch lần này ước khoảng một trăm linh tư món,tổng giá trị khoảng hàng chục triệu nhân dân tệ”.

“Cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi.” Tiêu Vân Cát lẩm bẩm.

Quan Tín cúi đầu suy nghĩ một lát: “Đúng vậy.” Anh đã nằm vùng được một nămrưỡi, tính đến thời điểm hiện tại, đó cũng có thể coi là một thành công, háchẳng phải là một việc lớn đáng phấn khởi sao.

Tiêu Vân Cát vỗ vỗ vai Quan Tín: “Cậu vất vả rồi”.

Quan Tín cười ngại ngùng, rồi lắc đầu nói: “Cậu nói cái gì thế, chẳng phải cậucũng thế sao?”.

Tiêu Vân Cát cười khổ sở, tất nhiên anh và Quan Tín không giống nhau rồi, nhữnghy sinh của Quan Tín không phải người bình thường nào cũng làm được.

Im lặng một lúc, Quan Tín đột nhiên hỏi: “An Ninh, cô ấy…vẫn tốt chứ?”.

Mi mắt Tiêu Vân Cát khẽ giật giật, bất giác anh quay lưng lại, chuyển chủ đề:“Cậu phải hành động cẩn thận, phải đặt sự an toàn lên trên hết. Nếu phát hiệnthấy tình hình bất lợi, cậu phải lập tức rời khỏi đây. Biết chứ?”.

Quan Tín kéo tay Vân Các, sắc mặt lo lắng: “Có phải An Ninh đã xảy ra chuyện gìrồi không?”.

“Không”. Tiêu Vân Cát trả lời rất nhanh. “Cậu đừng có suy đoán linh tinh. Pháxong vụ án này là hai người có thể gặp lại nhau rồi.”

Quan Tín nhướng mày, rồi nở một nụ cười thật thà.

Tiêu Vân Cát thầm thở dài một tiếng. Ban đầu, khi cử Quan Tín đi nằm vùng, anhđã hết sức ủng hộ, vốn tưởng chỉ cần nhiều nhất ba tháng là có thể phá được vụán, ai ngờ từ việc những cô gái trẻ bị ép bán dâm, đến vụ án buôn lậu đồ cổ,Quan Tín chủ động yêu cầu tiếp tục làm tai mắt trong nội bộ băng nhóm tội phạm,cứ thế đã được hơn một năm. Trong quãng thời gian một năm rưỡi qua, Quan Tínchưa gọi điện thoại về cho gia đình lấy một lần, vì thế việc An Ninh tự sát vìanh, anh cũng không hề biết, người hôm trước xuất hiện tại cổng cửa tiệm áocưới Nghiêng Thành, Vân Các đã nhờ người đi điều tra mối quan hệ riêng tư củahọ, và biết được rằng, người đó chính là bạn trai hiện tại của An Ninh. Anhbiết mở miệng với Quan Tín sao đây. Mặc dù Vân Cát biết rằng, cho dù Quan Tínbiết được nguyên nhân trước đó và kết quả sau này, anh vẫn sẽ lựa chọn conđường như vậy.

Tiêu Vân Cát liếc nhìn Quan Tín, rồi đánh vào tay Quan Tín: “Qua đêm nay, mọichuyện sẽ dần tốt đẹp trở lại.” Quả thật Vân Các nghĩ như vậy, tình cảm giữa AnNinh và Quan Tín kéo dài mười mấy năm, cô ấy lại là người thấu tình đạt lý, anhtin khi cô ấy biết được sự thật vì sao trước đây Quan Tín rời xa cô ấy, nhấtđịnh cô ấy sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của Quan Tín, rồi quay trở lạibên Quan Tín thôi. Quan Tín đã chịu oan ức quá nhiều, Vân Các không hy vọngngười đồng chí tốt của mình đã hy sinh vì lợi ích quốc gia lại còn chịu mất mátnhiều hơn nữa.

Quan Tín gật đầu, anh rất tin tưởng vào lần hành động đêm nay, anh mong đợingày cáo biệt với cuộc sống nằm vùng tối tăm này, ngày mai sẽ là một khởi đầumới của anh.

Bẩy giờ tối, Tiều Tuấn triệu tập Thời Vỹ, Tô Khoáng và một vài người khác trongmột căn phòng.

“Lát nữa có một đơn hàng lớn, mấy người các cậu sẽ đi theo tôi.” Tiều Tuấn liếcqua lần lượt từng người với đôi mắt giá lạnh, ánh mắt hắn dừng lại ở người nào,người nấy lập tức đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm trang.

“Vâng.” Tất cả đồng thanh.

Tiêu Tuấn gật đầu hài lòng. Mắt hắn lim dim, vẻ mặt uể oải.

“Bây giờ tất cả đưa hết di động cho tôi.”

Tô Khoáng giật nảy mình, bọn chúng muốn đề phòng có kẻ tiết lộ hành tung. Tronglúc giao điện thoại cho Thời Vĩ, anh khẽ thờ phù một tiếng, thông tin của LaLiệt quả nhiên chuẩn xác, chắc là chỗ Tiêu Vân Các cũng đã sớm triển khai kếhoạch hoàn hảo. Việc anh cần làm bây giờ là hành động theo kế hoạch, chờ thờicơ để tấn công.

Khoảng chục chiếc điện thoại với đủ kiểu dáng khác nhau được cho vào một chiếctúi nilông, tất cả đều do Thời Vĩ quản lý. Tô Khoáng mỉm cười như đã biết trướcđiều đó, Tiêu Tuấn vẫn tín nhiệm Thời Vĩ nhất.

Kim đồng hồ chỉ đúng bảy rưỡi, từ một góc khuất trong phòng, Tiêu Tuấn lôi raba chiếc va li được mã khóa, rồi từng chiếc đưa cho Thời Vĩ, Tô Khoáng và VươngTriết, sau đó khẽ ra lệnh: “Xuất phát.”

Tô Khoáng, Thời Vĩ và Tiêu Tuấn ngồi cùng một xe, chiếc xe đi hàng đầu. Suốtquãng đường, họ không mấy khi nói chuyện, hình như ai ai cũng có tâm sự tronglòng.

Tô Khoáng ngầm nâng chiếc va li da, xem ra có thứ gì trong đó. Nếu anh đoánkhông lầm thì trong ba chiếc va li này đều đựng lượng lớn tiền mặt dùng để giaodịch.

Chiếc xe đi lên phía trước vài kilomét, hướng đi có vẻ rất rõ ràng. Tô Khoángđã từng đến đây một lần, nên anh không thấy lạ lẫm, hơn nữa lần đó anh đên đâyđể thực hiện một việc lớn, nên phải nhớ rõ đường đi.

Rất nhanh, bến phà Tây Doanh đã hiện ra trước mắt.

Trước khi xuống xe, Tô Khoáng tình cờ nghe thấy Tiều Tuấn và Thời Vĩ thầm thìvới nhau.

“Bên đó nói thế nào?”

“Yên tâm đi, bảo đảm không sơ suất đến một ly.”

“Lần này nhất định phải làm nó lộ chân tướng.”

“Anh Cường sẽ không tha cho nó đâu.”

Giọng bọn chúng rất bé, nên Tô Khoáng chỉ nghe được có thế. Tuy có chút nghingờ, nhưng anh nhanh chóng gạt suy nghĩ đó qua một bên, bây giờ việc quan trọngnhất là phải đảm bảo không xảy ra sơ suất nào trong hành động sắp tới, nhữngcái khác có thể tạm thời không suy nghĩ tới.

Khi họ đến nơi, trời đã tối đen.

Không lâu sau, một tiếng sáng xanh chói mặt vạch ngang trên bầu trời đêm, tiếptheo là những âm thanh long trời lở đất, một màu tối đen bủa vây.

Sau tràng âm thanh đó, bỗng chốc mưa rào rào, những giọt nước mưa sắc lạnh quậtthẳng vào mặt, cái lạnh thấu vào tận tim gan. Tiều Tuấn vừa lập cập, vừa quátlớn: “Cái thời tiết chó chết, sớm không mưa, muộn không mưa, lại mưa đúng lúcnày.”

Vài người mau chóng núp vào dưới hàng hiên tránh mưa, tay phẩy phẩy những giọtnước mưa trên đầu, trên quần áo.

Mưa càng lúc càng lớn, xem ra sẽ không tạnh ngay. Tiều Tuấn mặt hằm hằm, hắnbực mình đi lại vài bước. Thời Vĩ đứng cạnh hắn, chúng ghé đầu vào nhau thìthầm gì đó.

Không lâu sau, hai chiếc xe sang trọng hình thoi dừng lại ở ngã ba đường, mộthàng sáu người bước nhanh tới chỗ hàng hiên. Tên dẫn đầu vận bồ đồ màu đen cóthân hình béo lùn, bước nhanh thoăn thoắt, đầu ngẩng cao, một tênthuộc hạ bật ô che cho hắn. Tô Khoáng và hắn đã từng gặp mặt nhau một lần, anhnhanh chóng nhận ra hắn chính là Chu Cường. Mấy tên thuộc hạ đi sát ngay sauhắn, cũng mặc quần áo đen, bước đi thoăn thoắt.

Tiêu Tuấn khẽ cười, vừa nãy hãy còn quát mắng ầm ầm, bây giờ lại mặc kệ mưa togió lớn tiến lên đón chào đối phương.

Chu Cường bắt tay Tiêu Tuấn, nụ cười kỳ quặc dần xuất hiện trên mặt hắn.

Tiêu Tuấn như hiểu ý, cũng cười: “Anh Cường, đã làm anh vất vả cả quãng đườngrồi”.

“Đồ đã mang đến chưa?” Chu Cường hỏi.

Tiều Tuấn đánh mắt sang mấy chiếc va li mã khóa, rồi khẽ nhếch môi: “Đươngnhiên”.

Chu Cường đánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ mở cốp sau của chiếc xe con, trong đóđặt nằm bốn chiếc hòm sắt lớn.

“Tôi cũng đã chuẩn bị rồi”.

“Tuyệt lắm” Tiều Tuấn cười ha ha, giọng vô cùng thanh thản nói: “Tiền trao cháomúc”.

Chu Cường gật đầu.

“Rất công bằng”.

Tô Khoáng bỗng cảm thấy có điều gì đó không bình thường, trước khi giao dịch,lẽ nào không cần kiểm tra hàng? Tiều Tuấn tin tưởng Chu Cường đến vậy ư? Đây làvụ làm ăn hàng chục triệu chứ có ít gì đâu. Còn Chu Cường cũng không nghĩ đếnviệc mở va li mã khóa để kiểm tra tiền mặt. Điều này hoàn toàn không hợp logic.Nhưng việc đến lúc này đã không cho phép anh nghĩ nhiều, Tiều Tuấn vừa hạ lệnh,Tô Khoáng và Thời Vĩ mỗi người xách một chiếc va li nhanh chóng bước đến cạnhhắn để chờ chỉ thị tiếp theo.

Tiều Tuấn chu miệng chỉ về phía trước: “Đặt xuống đất”.

Tô Khoáng, Thời Vĩ làm theo lệnh. Đồng thời, thuộc hạ của Chu Cường cũng chuyểnnhững chiếc hòm sắt từ cốp xe ra.

Đầu lông mày Tô Khoáng khẽ giật, bản thân chiếc hòm sắt đã nặng, còn trọnglượng của những đồ cổ đựng bên trong, nên chắc chắn sẽ không nhẹ, nhưng nhìnđộng tác bọn chúng di chuyển những chiếc hòm sắt, mỗi tay một chiếc, rất nhẹnhàng. Điều này khiến Tô Khoáng càng thêm nghi ngờ.

Chúng chuyển mấy chiếc hòm sắt đặt vào giữa hai hàng người, sau đó bắt tay rasau lùi về phía sau Chu Cường.

Tiều Tuấn cười tít mắt, hắn ngoắc tay. Chu Cường hiểu ý, hai bên cùng lúc cửngười tiến lên phía trước chuẩn bị giao dịch.

Đúng lúc này, tiếng còi xe cảnh sát vang lên giữa một vùng không gian rộng lớn,âm thanh đó cứ vang lên đến chói tai, khung cảnh bỗng trở nên náo loạn. TôKhoáng khẽ cười, lần này thì tóm được cả người lẫn tang vật, không ai có thểchối cãi được. Nhưng điều mà anh không ngờ tới là Tiều Tuấn mỉm cười thật lớn,vẻ mặt rất bình tĩnh, hình như hắn chẳng lo lắng gì, anh quay sang nhìn ChuCường, hắn cũng đang mỉm cười, dường như tất cả mọi thứ đều nằm trong kế hoạchcủa hắn.

Tô Khoáng bỗng có dự cảm điều bất lợi sẽ xảy ra.

Vài chiếc xe cảnh sát tiến vào từ những phía khác nhau, đèn xe phía trước sángtrưng, sáng đến chói mắt, tất cả mọi người, bao gồm cả Tô Khoáng, theo phản xạđều nhắm mắt lại, nín thở.

Tiêu Vân Các bước ra từ chiếc trong chiếc xe cảnh sát dẫn đầu, đi sát theo anhlà khoảng một chục cảnh sát nữa đứng bao vây toàn bộ những người có mặt tạihiện trường.

“Ông cảnh sát, xin hỏi ông đến đây có việc j thế?” Tiều Tuấn bấm bấm mấy đầungón tay, hỏi một cách thản nhiên.

Tiêu Vân Các khẽ cười, anh không trả lời mà hỏi ngược lại: “Những chiếc hòmnày, có thể mở ra được không?”.

Tiều Tuấn chỉ tay, rồi điềm tĩnh nói: “Xin cứ tự nhiên”.

Câu đồng ý quá thoải mái khiến Tiêu Vân Các vốn làm việc thận trọng bất giácphải chau mày lại, nhưng mũi tên đã lên dây cung rồi, không thể không bắn. Anhlàm một động tác tay, hai nhân viên cảnh sát hình sự mặc đồng phục lập tức ngồixổm xuống. Một trong hai người lật chiếc va li mã khóa lên, hỏi Tiều Tuấn: “Mậtkhẩu?”.

Tiều Tuấn trả lời rất nhanh, rất thẳng thắn: “ Bốn con tám”.

Tiếng mở khóa lách cách vang lên. Tô Khoáng thấy căng thẳng theo từng động táccủa họ, lòng bàn tay anh ướt đẫm mồ hôi.

Chiếc va li mã khóa được mở, đồ bên trong vẫn còn nguyên vẹn. Tô Khoáng mở tomắt, bên trong không phải là tiền mặt được đóng gói cẩn thận như anh tưởng, màchỉ là đống báo cũ rách nát.

Trái tim Tô Khoáng bỗng trở nên nặng trĩu, sao có thể như vậy được?

Tiêu Vân Các vô cùng lo lắng, anh đẩy mạnh hai nhân viên cảnh sát phía trướcra, rồi anh mở một trong bốn chiếc hòm sắt, bên trong là hàng loạt túi bộttrắng.

“Là bột mì” Triển Lệnh Hiên, cấp dưới của Tiêu Vân Các, nhón một chút bột lêntay thử rồi nói.

Tô Khoáng đứng đờ người ra như vừa bị sét đánh, sắc mặt Tiêu Vân Các dần sa sầmlại. Còn Tiều Tuấn và Chu Cường mặt mày hớn hở, cả hai nhìn nhau rồi cùng cườilớn.

Tiều Tuấn xoa xoa mũi, vẻ rất đắc ý, nói: “Ông cảnh sát đã hài lòng rồi chứ?”.

Tiêu Vân Các hít sâu một hơi, rồi anh lạnh lùng hỏi: “Ông có gì giải thích vềđiều này?”.

“Ông cảnh sát, điều luật nào quy định không được dùng giấy báo để đổi lấy bộtmì?” Chu Cường nói chen vào, hắn cười nhạt, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, còn TiềuTuấn cười, không ai rõ hắn cười vì điều gì.

Cổ họng Tiêu Vân Các nghẹn lại, từ kế hoạch chiến lược cho đến việcsắp xếp người tham gia hành động lần này đều đã được suy xét cẩn trọng, rốtcuộc là sơ hở ở chỗ nào? Nếu hành động đêm nay bị bỏ lỡ, thì chờ đợi một cơ hộinhư thế nữa đã khó lại càng khó.

Đôi chân Tiêu Vân Các trở nên nặng trịch, khuôn mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.Anh quay người lại, ra lệnh: “Chúng ta đi thôi”.

Trong nháy mắt, tất cả cảnh sát đã rút hết.

Chu Cường giật giật lông mày, hắn mỉm cười chế nhạo, rồi hắn vỗ vaiTiều Tuấn, ghé sát tai Tiều Tuấn thì thầm gì đó. Đôi lông mày Tiều Tuấn giậtgiật, khóe mắt hắn hiện lên vẻ khinh bỉ.

Tô Khoáng đứng đờ người ra như tượng gỗ, mãi đến khi Thời Vĩ lớn giọng gọi anh:“Ê, nhóc, đi thôi, đang nghĩ gì thế?” Lúc này anh mới định thần lại.

Đêm tĩnh mịch như không còn sự sống.

Mưa, không biết đã tạnh từ lúc nào.

Khuôn mặt trong gươngnhợt nhạt, chán nản. Về đến nhà đã lâu, Tô Khoáng vẫn chưa thể chấp nhận sựthất bại của hành động lần này.

Nước lạnh dội xuống ướt sũng đầu tóc, toàn thân anh run lập cập, đầu óc anh mớidần dần sáng suốt lại. Rõ ràng đã chuẩn bị đầy đủ, không có bất kỳ sơ suất nào,tại sao vào thời khắc cuối cùng, số tiền mặt trong va li mã khóa lại biến thànhgiấy báo? Nếu nói việc đổi tiền mặt thành giấy báo là do Tiều Tuấn bất chợtnghĩ ra, vậy thì chỗ bột trắng trong những chiếc hòm sắt được giải thích thếnào? Rõ ràng việc này đã được sắp đặt từ trước.

Lý do và nguyên nhân chúng làm như vậy là gì? Theo những gì Tô Khoáng hiểu vềTiều Tuấn, nếu chỉ vì muốn chơi đùa với cảnh sát một phen, thì hắn sẽ không vôduyên vô cớ tạo ra một hiện trường giả hoành tráng như vậy, trong chuyện nàychắc chắn có uẩn khúc gì đó.

Anh vùi đầu vào bồn tắm, nước gợn lên xung quanh. Hai tay anh đỡ sau đầu, mắtanh mở to, một cảm giác sợ hãi khó hiểu bỗng ập đến với anh. Địa điểm và thờigian giao dịch đều do La Liệt cung cấp, nhưng kết quả cuối cùng lại là sự thấtbại. Tiều Tuấn và Thời Vĩ làm việc luôn luôn thận trọng, cho dù bọn chúng đãthử thách anh trong thời gian hai năm, nhưng chúng vẫn chưa hoàn toàn tin tưởnganh. Nếu hành động lần này là lần kiểm tra lòng trung thành của Chu Cường đốivới La Liệt, thì bây giờ sự việc đã bại lộ, La Liệt sẽ cực kỳ nguyhiểm. Anh lại liên tưởng tới lúc trên đường đến bến phà Tây Doanh, anh tình cờnghe được đoạn đối thoại kỳ lạ giữa Thời Vĩ và Tiều Tuấn, và giờ đây anh gầnnhư đã chắc chắn về suy đoán của mình,bỗng chốc anh lo lắng, đến mức lòng bàntay túa mồ hôi lạnh.

Anh thở gấp, chẳng kịp lau khô mái tóc ướt sũng, anh vơ vội lấy điện thoại, timđập thình thịch như muốn bật tung ra khỏi lòng ngực. Vì quá căng thẳng, nên anhgọi mấy cuộc liên tiếp đều bấm nhầm số. Anh hít sâu một hơi, định thần lại,cuối cùng cũng bấm chuẩn xác số điện thoại mà anh đã thuộc làu, rồi gọi đi.

Đầu bên kia nghe máy, anh vội vã nói ngay: “Anh Tiêu, La Liệt e rằng sẽ gặpnguy hiểm”.

Phía bên kia điện thoại im lặng một hồi lâu, cho đến khi Tô Khoáng không kiêntrì được nữa, anh khẽ gọi: “Anh Tiêu”, đầu bên kia mới cất lên giọng nói nghẹnngào của Tiêu Vân Các: “Đã…muộn mất rồi”.

Tiêu Vân Các đã dạn dày kinh nghiệm, trên đường từ bến phà Tây Doanh trở về sởcông an thành phố H, anh đã nghĩ tới điều này. Nhưng khi điện thoại cho QuanTín,mãi không có người nghe máy.

Anh gọi mãi cho đến khi di động hết pin tự động tắt máy, mà vẫn không có tintức gì từ phía Quan Tín.

Trước kia, tất cả các cuộc gọi liên lạc giữa anh và Quan Tín, chủ yếu là do anhchủ động gọi, vì thế bây giờ anh chẳng còn cách nào tốt hơn ngoài việc đợi vàđợi.

Trời gần về khuya, Tiêu Vân Các vẫn ở lại trong sở cảnh sát. Anh biết rất rõrằng thời gian càng lâu, thì tỉ lệ thoát khỏi nguy hiểm của Quan Tín càng ítđi.

Chiếc gạt tàn trên bàn đã chất đầy đầu mẩu thuốc lá, thời gian cứ trôi đi, tâmtrạng Tiêu Vân Các càng rơi sâu xuống bờ vực của sự tuyệt vọng.

Ring…ring…ring…Trong đêm khuya yên lặng, tiếng chuông điện thoại vang lên rấtchói tai. Tiêu Vân Các nhảy dựng lên, anh bấm nút nghe, giọng nói có phần runrun vì lo lắng: “A lô! Sở công an thành phố nghe đây”.

Lúc lâu sau, hai đầu lông mày anh chau chặt lại, tay anh buông thõng xuống,chân mềm nhũn, anh đổ người xuống ghế: “…Ở đâu? Tôi…đến đó ngay.”

Cú điện thoại do cảnh sát đi tuần đêm gọi tới. Họ phát hiện ra Quan Tín trongbãi cỏ ở vườn hoa Nhai Tâm, trong tình trạng toàn thân bị trọng thương, hôn mêbất tỉnh, họ lập tức đưa anh tới bệnh viện gần đó, đồng thời gọi điện báo choTiêu Vân Các.

Khi Tiêu Vân Các đến bệnh viện, Quan Tín đang nằm trên băng ca chuẩnbị được đẩy vào phòng phẫu thuật.

Dường như có được cảm ứng, Quan Tín yếu ớt mở to đôi mắt, cố gắng mỉm cười:“Vân Các…tôi…không hoàn thành nhiệm vụ…”

“Quan Tín, cậu đừng nói gì cả.” Người đàn ông kiên cường bất khuất trước nay chỉbiết đổ máu chứ chưa bao giờ biết rơi lệ, thì giờ đây giọng anh khản đặc, nghẹnngào nói không thành câu.

Quan Tín mấp máy môi, Tiêu Vân Các không thể nghe rõ anh nói gì. Anh áp sát taixuống, chỉ nghe thấy Quan Tín nhắc đi nhắc lại hai chữ: “An Ninh…An Ninh…”.

Nước mắt Tiêu Vân Các trào ra, anh nắm chặt tay Quan Tín: “Cậu yên tâm, tôi sẽtìm cô ấy tới ngay, đợi đến khi cậu từ phòng phẫu thuật bước ra là có thể gặpđược cô ấy rồi”.

Quan Tín nghe thấy vậy, ánh mắt ảm đạm của anh bỗng sáng lên đôi chút.

Tiêu Vân Các đứng nhìn Quan Tín được đưa vào phòng phẫu thuật, sau đó cánh cửađược đóng chặt lại, chiếc đèn đỏ trong phòng phẫu thuật được bật sáng. Anh quệtquệt nước mắt, khẽ thở dài, rồi rút điện thoại ra, lần tìm số của An Ninh.

“Chuyện gì thế này?” Tiêu Vân Các lẩm bẩm. Số điện thoại chắc chắn không sai,nhưng lại không liên lạc được, khó khăn lắm mới có tín hiệu, thì lại không cóai nghe máy.

Ánh trăng rọi xuống hành lang dài dằng dặc của bệnh viện, thời gian cứ từnggiây từng phút trôi qua, Tiêu Vân Các vẫn chưa liên lạc được với An Ninh. Chiếcđiện thoại chỉ đổ chuông duy nhất một lần, đó là cuộc gọi từ Tô Khoáng.

Đúng lúc này, chiếc đèn đỏ tắt phụt một tiếng.

Ca phẫu thuật kết thúc.

Còn An Ninh lúc đó đang ởcùng Lưu Huệ.

Quán rượu Tư Viễn trên đường Hoan Viên được xây dựng dưới mặt đất, khung cảnhtrang nhã, khách khứa đông nghịt, nhưng ở đây có một khuyết điểm rất lớn, đó làkhông có sóng điện thoại và internet. An Ninh nhìn chằm chằm vào chiếc điệnthoại không có tín hiệu, đã nửa đêm. Nhưng xem ra đại tiểu thư họ Lưu dù đãuống say khướt mà chưa có ý định ra về.

Từ khi An Ninh quay trở lại tiệm áo cưới Nghiêng Thành, Thẩm Mặc đã đến tìm côrất nhiều lần, nhưng cô đều tiếp đón với thái độ dửng dưng, khiến anh chán nảnmà tự động bỏ đi.Lâu dần, cả hai rơi vào tình thế hết sức căng thẳng.

An Ninh xoay xoay ly rượu, ngồi một mình suy nghĩ mông lung. Bỗng Lưu Huệ ghéđầu sát lại với hơi rượu nồng nặc. Cô ợ lên một tiếng, nói: “Tiểu AnTử, cậu có biết cô ta là ai không?”.

An Ninh giữ người Lưu Huệ đang nghiêng ngả, sau đó ấn cô ngồi xuống ghế.

“Cậu nói đến ai thế?”

“Cô ta là con gái của sếp anh ta. Anh ta nói, có cô ấy rồi, thì ít nhất anh tacũng đỡ mất hai mươi năm để phấn đấu.” Lưu Huệ đập mạnh tay xuống mặt bàn khiếntất cả mọi người ở những bàn xung quanh quay sang nhìn hai cô liên tục.

An Ninh đại khái hiểu ra được “cô ta” và “anh ta” mà Lưu Huệ nói đến là ai, côđau xót ôm lấy hai vai Lưu Huệ, rồi lại xoa xoa mái tóc của cô ấy.

“Cậu uống rượu say rồi, để tớ đưa cậu về nhà, được không?”

Lưu Huệ quay phắt đi, rồi cô cười đau đớn.

“Tớ không say. Tiểu An Tử, chúng ta uống tiếp nào.”

An Ninh giằng lấy ly rượu trong tay Lưu Huệ. “Cậu không được uống tiếp nữa.”Chưa kịp đặt xuống thì lại bị Lưu Huệ cướp lại.

An Ninh lắc đầu. Lưu Huệ nhìn thì có vẻ nghĩ rất thoáng về chuyện tình cảm,nhưng dù bề ngoài cô ấy có che giấu giỏi đến đâu, thì trái tim cô ấy cũng mềmyếu như ai. Hỏi thế gian tình là chi, mà khiến cho một người tính tình thoảimái như Lưu Huệ cũng không thoát khỏi sự bủa vây của một chữ “tình”.

Tình cảm được vung vén trong thời gian mấy năm làm sao có thể nói quên là quênngay được, điều này An Ninh không làm được, và Lưu Huệ cũng vậy. Nếu đem ra sosánh, nữ giới bao giờ cũng si tình hơn nam giới, câu nói này đã được lưu truyềntừ xa xưa đến tận ngày nay, quả không sai chút nào.

An Ninh khẽ thở dài, ngay cả cô và Quan Tín là cặp thanh mai trúc mã mà cuốicùng cũng không thể thoát khỏi kiếp phân ly.

Rất nhiều khi ông trời bỗng vô tình ngủ gật lại có thể thay đổi cả cuộc đời mộtsố người.

Lưu Huệ một mình thao thao nói từng sự việc xảy ra khi cô và Diêu Tử An bắt đầuquen nhau đến nay, từng câu từng từ đều khiến An Ninh đau đớn. Giữa cô và QuanTín, sao không để lại nhiều kỷ niệm tươi đẹp như vậy? Thời gian có thể xóa nhòatất cả, cô vốn tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ nghĩ tới cái tên này nữa, nhưngđêm nay, khi nghe Lưu Huệ nói, cô không ngăn cản nổi những ký ức ngày trướcquay trở lại lấp đầy toàn bộ tâm trí mình.

Mí mắt khẽ giật, cứ như có vô số con côn trùng nhỏ đang bò trong ruột gan. Nháymắt trái thì được tiền tài, nháy mắt phải thỉ gặp xui xẻo. An Ninh bỗng thấy lolắng. Sự đau khổ của Lưu Huệ truyền sang cô, khiến tâm trạng cô cũng trở nênrối bời.

“Tiều An Tử, uống…uống với tớ ly nữa.” Lưu Huệ cười hà hà, rồi nâng ly rượulên. An Ninh chạm môi vào ly rượu rồi lập tức đặt ly rượu xuống. Lưu Huệ đãuống say, cô còn có thể đưa cô ấy về nhà. Nếu ngay cả cô cũng say, thì chắcchắn đêm nay hai đứa phải ngủ ngoài đường.

Cuối cùng cũng đến lúc bà cô Lưu Huệ trút sầu xong, nhưng cách mà Lưu Huệ dừnglại là nghiêng đầu sang một bên rồi vật ra mặt bàn ngủ ngon lành. An Ninh dởkhóc dở cười, cô ghé sát tai Lưu Huệ: “Lưu Huệ, tỉnh dậy đi, về nhà rồi hãyngủ. Này, cậu tỉnh dậy ngay cho tớ.” Nhưng dù cô có hô gọi thế nào, Lưu Huệ vẫnnằm yên không nhúc nhích.

An Ninh bực tức, cô bẹo tai Lưu Huệ nói: “Cậu mà không tỉnh dậy, thì tớ sẽ bỏmặt cậu đấy”. Nói xong, cô lách người qua hai chiếc ghê bước đi vài bước, nhưngLưu Huệ vẫn không có bất kỳ phản ứng nào. An Ninh thở dài, nói thì nói vậy,nhưng cô không thể bỏ Lưu Huệ ở đây một mình được.

Thanh toán xong, An Ninh dồn toàn bộ sức lực của mình rồi cõng Lưu Huệ đi rakhỏi quán rượu. Ra được đến ngoài, gió lạnh khẽ thổi làm Lưu Huệ tỉnh dậy,nhưng cùng lúc đó, Lưu Huệ thấy người nôn nao, và kết quả sau đó là một bãi nônmửa. An Ninh cẩn thận đỡ lấy Lưu Huệ, chiếc điện thoại trong túi đổ chuông liênhồi từ lúc cô bước ra khỏi quán rượu, nhưng cô cũng chưa có thời gian để nghe.

Sau khi Lưu Huệ nôn xong, trong người đã dễ chịu đi nhiều, Lưu Huệ và An Ninhngồi tựa lưng vào nhau, rồi Lưu Huệ bỗng cười lớn, nói: “Sau này sẽ không uốngsay như thế này nữa, uống như thế này chẳng khác nào tiêu tiền để mua tội vàongười”.

An Ninh cũng cười theo: “May mà cậu vẫn biết được như thế”.

“Bài học này học một lần là đủ lắm rồi.” Lưu Huệ lè lưỡi, bộ dạng thoải mái, annhàn. Sau khi trút bỏ hết những mệt mỏi, cô lại trở về là một cô gái thích nôđùa thích cười trước kia.

An Ninh quay người lại, nhìn Lưu Huệ chằm chằm. An Ninh tin chắc rằng lần nàythực sự Lưu Huệ đã nghĩ thông suốt.

“Về nhà thôi.” Lưu Huệ khẽ hẩy chiếc lá rụng vương trên áo khoác xuống đất.

An Ninh gật đầu.

“Để tớ đưa cậu về.”

“Không cần đâu, tớ tự về được.” Lưu Huệ liếc nhìn chiếc túi xách của An Ninh.“Điện thoại của cậu đã đổ chuông rất nhiều lần rồi. Chắc là có một số ngườiđang lo lắng nên gọi điện để kiểm tra đấy.”

Lúc này mà Lưu Huệ vẫn còn bụng dạ trêu đùa được, An Ninh thực sựkhâm phục cô ấy. Cô đáp lại Lưu Huệ bằng một cái trừng mắt, rồi thò tay vào túilấy điện thoại ra. An Ninh vừa nghiêng người đã thấy Lưu Huệ gọi một chiếctaxi, cô cúi đầu chui vào xe, sau đó, cô chớp mắt chào An Ninh qua lớp cửakính.

An Ninh thấy buồn cười, vẫy tay chào Lưu Huệ.

Trên điện thoại có tất cả ba cuộc gọi nhỡ, hai cuộc là của Tô Khoáng, một cuộclà của một số máy lạ.

An Ninh cuối đầu nghĩ ngợi, rồi cô ngập ngừng gọi lại cho Tô Khoáng.

Chuông điện thoại chỉ đổ một lần, liền lập tức có người nhấc máy, giọng nóitrầm nhẹ của Tô Khoáng vang lên: “An Ninh”.

“Có chuyện gì không?” An Ninh dịu dàng hỏi. Đây là lần đầu tiên hai người liênlạc với nhau sau khi cô rời khỏi chỗ ở của Tô Khoáng.

Tô Khoáng im lặng vài giây: “Tôi muốn gặp cô, cô có thể qua đây bây giờ đượckhông?”

“Hả…Bây giờ á?” An Ninh nhìn đồng hồ đeo tay, đã khuya lắm rồi.

“Nếu cô thấy không tiện, thì thôi vậy.” Giọng nói của Tô Khoáng như từ phươngxa vọng lại, như sự tuyệt vọng trong lúc cận kề với ngày tận thế. An Ninh mềmlòng, cô vội nói: “Tôi sẽ tới đó ngay”.

“Cảm ơn cô.”

An Ninh thần người ra, giọng nói của Tô Khoáng như ẩn chứa nỗi thổn thức bêntrong. Anh ấy…làm sao vậy?

“Đã xảy ra …chuyện gì rồi?” An Ninh thận trọng hỏi.

“Không sao, tôi không sao thật mà.”

Mặc dù anh cố giấu giếm điều gì đó, nhưng An Ninh là ngưởi nhạy cảm, tinh tế,cô có thể nhận ra sự bi thương trong giọng nói của anh. Không do dự gì nữa, côgọi một chiếc taxi rồi dịu dàng nói: “Tô Khoáng, đợi tôi nhé”.

Mười phút sau, An Ninh đã đến tòa nhà Tô Khoáng sống ở phía Tây thành phố.

Chuông cửa vang lên, nhưng không có người ra mở. An Ninh thử đẩy cửa vào, khôngngờ, cửa không khóa. Cô rón rén bước vào bên trong. Cô ngước mắt nhìn, trànngập khắp căn phòng là một thứ ánh sáng nhàn nhạt, ánh trăng chiếu vào phòngqua khung cửa sổ chưa kéo rèm.

Sau khi nhìn rõ được gian phòng khách, cô mở to mắt ngạc nhiên.

Ở một góc của phòng khách, Tô Khoáng đang nửa nằm nửa ngồi trên ghế sofa, haimắt anh hơi đỏ, bên cạnh bàn chân có mấy chai rượu vứt lăn lóc. An Ninh bướcgần đến bên anh, cô bỗng chau mày lại bởi mùi rượu bốc lên nồng nặc.

“Tô Khoáng, Tô Khoáng?” Cô ngồi xổm bên cạnh anh, rồi khẽ vỗ vỗ vào hai má anh.Tô Khoáng khẽ vẹo đầu sang một bên, miệng lẩm bẩm điều gì đó.

Ánh trăng trong trẻo chiếu xuống làm khuôn mặt anh càng thêm nhợt nhạt, An Ninhbỗng thấy thương anh quá. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà khiến một người luônkiên nghị, tự tin như anh phải mượn rượu giải sầu.

An Ninh lấy một chiếc gối tựa, rồi đặt đầu anh nằm xuống. Sau đó cô vào phòngbếp pha một cốc nước mật ong mang ra, cô dồn sức dựng Tô Khoáng ngồi thẳng dậy,rồi nhẹ nhàng đặt miệng cốc ghé sát vào môi anh cho anh uống từng chút từngchút một.

Thấy anh thở ra một cách thoải mái, cô đi lấy cho anh một chiếc khăn chườm nướcnóng. Vừa bước ra, cô nhìn thấy Tô Khoáng đang tựa người bên cửa sổ, chăm chúnhìn mọi cử chỉ của An Ninh không chớp mắt. Ánh mắt sáng trong đó của anh khiếnAn Ninh có cảm giác hình như anh chưa từng uống say.

“Cô đến rồi ah…” Tô Khoáng ngồi thẳng người dậy, miệng khẽ cười.

“Đúng vậy, tôi đến rồi.” An Ninh chầm chậm bước tới, đưa chiếc khăn đã chườmnước nóng cho anh.

Tô Khoáng không nhận lấy chiếc khăn, anh kéo cô lại gần: “An Ninh.”Anh nhìn khuôn mặt An Ninh đang gần sát với khuôn mặt mình. Trong bóng tối, haimá trắng mịn như sứ của An Ninh bỗng hồng lên như đóa phù dung kiều diễm.

An Ninh e thẹn đến mức cổ cô cũng đỏ bừng, chỉ nghe thấy tiếng con tim mình đậpthình thịch. Cô lo lắng quay đầu sang hướng khác, không dám nhìn anh.

“Hãy nhìn anh” Tô Khoáng đưa tay kéo mặt An Ninh nhìn thẳng vào mặt mình, rồianh nhìn thẳng vào mắt cô.

Gió đêm lùa vào phòng qua cánh cửa sổ chưa được đóng kín, thổi phất phơ chiếcrèm cửa màu trắng ngà, và thổi bừng lên những xao xuyến trong con tim tưởng nhưrất yên bình, phẳng lặng của An Ninh.

“An Ninh, anh yêu em.” Chỉ một câu nói ngắn gọn, lại giống như một lời thần chúma thuật, khiến An Ninh run bắn. Cô không ngờ rằng lần tỏ tình đầu tiên của TôKhoáng lại diễn ra trong hoàn cảnh này.

“Anh…anh say rồi.” An Ninh gượng cười, cả buổi tối ngày hôm nay cô đã phải phụcvụ hai kẻ say rượu.

“Anh không say, anh rất tỉnh táo.” Tô Khoáng nghiêm túc nói, đôi mắt anh thấpthoáng những cảm xúc phức tạp mà An Ninh không sao hiểu nổi. Tô Khoáng vuốt nhẹlên má An Ninh, đầu ngón tay anh rất nóng, khiến An Ninh bất giác nghiêng đầusang bên né tránh, nhưng lại bị bàn tay Tô Khoáng giữ chặt hơn.

Bờ môi ướt át của anh chạm lên môi An Ninh. An Ninh chưa kịp phản ứng gì, thìTô Khoáng bỗng đẩy cô ra.

“Xin lỗi.”

An Ninh không biết phải nói gì lúc này, cô cứ quỳ trước mắt anh, người đờ ra.

Người Tô Khoáng bỗng run lên, hai tay anh ôm lấy đầu.

“Anh không bảo vệ được người mà anh yêu thương, và hôm nay,anh biết rõ rằng bạnmình gặp nguy hiểm, nhưng anh lại không cứu được anh ấy. Anh thật vô dụng, anhthật vô dụng!” Anh liên tục đập mạnh đầu vào tường, dường như anh hoàn toànkhông cảm thấy đau đớn vậy.

An Ninh thoáng lúng túng. Cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũngkhông biết phải an ủi anh thế nào, nhưng có một việc mà bây giờ cô có thểlàm,đó là không thể để anh tự làm đau mình. Cô từ từ đưa hai tay ra, ôm lấyanh: “Tô Khoáng, anh đừng như thế.” Nước mắt cô không biết đã trào ra tự lúcnào, chảy cả vào miệng, vừa mặn vừa đắng.

Toàn thân Tô Khoáng bỗng giật bắn, anh nắm lấy tay An Ninh đặt vào lòng mình,cổ họng anh cứng đờ, nước mắt đầm đìa trên mặt.

Đây là lần đầu tiên Tô Khoáng bộc lộ sự yếu đuối trong anh trước mặt An Ninh.Anh đau khổ đến mức các cơ mặt anh co rút lại, trái tim anh quặn lại như bị rắnđộc cắn. Bất ngờ An Ninh nắm lấy tay anh, nói: “Tô Khoáng, anh không phải làngười vô dụng, em tin anh mà”.

“Em tin anh thật sao?” Đôi mắt Tô Khoáng bỗng sáng lên lạ thường.

“Em vẫn luôn tin anh.” An Ninh trả lời chắc nịch.

Tô Khoáng kéo cô xuống, môi anh cứ trùm lên đôi môi đỏ hồng của cô. An Ninh khẽchống cự một lúc, rồi nhanh chóng bị chìm đắm trong nụ hôn cháy bỏng của anh.Ngay cả cô cũng không ngờ rằng, cô lại có thể chấp nhận anh nhanh đến thế.

Lúc lâu sau, Tô Khoáng vừa thở vừa thì thào nói: “An Ninh, đừng rời xa anh”.Anh nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ hồng mọng nước của cô, rồi lại cúi xuống hônvào đôi môi ấy. An Ninh khẽ run rẩy, cô vẫn giữ tư thế quỳ trước mặt anh, khôngdám động đậy.

Mùi rượu mạnh phả ra từ mũi hòa quyện với mùi cơ thể tươi mát của Tô Khoáng,khiến lý trí An Ninh bỗng chốc rối loạn. Cô không thể suy nghĩ được gì, cũngkhông thể chống cự lại, cơ thể cô dần dần mềm nhũn trong vòng tay ấm áp của TôKhoáng, cho đến khi cô dần ngả hẳn vào lòng anh.

Tô Khoáng cúi đầu, hai môi anh ngậm lấy vành tai An Ninh, nhẹ nhàng mơn man,khiến cơ thể đang mềm nhũn của cô lại một lần nữa run lập cập.

Ánh trăng sao chói mắt thế? An Ninh tay ôm chặt eo Tô Khoáng, đôi mắt nhắm chặtlại.

Lưỡi Tô Khoáng lướt đi từ vành tai xuống phía dưới, lưỡi anh lướt đi đến đâu,cơ thề An Ninh lại khẽ run lên đến đấy. Rồi theo những động tác của anh, quầnáo trên người An Ninh cứ từng chút từng chút được lột ra, gió đêm thổi tới,kích thích làn da cô.

Lưỡi Tô Khoáng như kích thích các giác quan của An Ninh, cơ thể anh càng lúccàng nóng. Cùng một lúc chịu hai tầng kích thích của cái lạnh của gió và cáinóng của cơ thể anh, An Ninh chóng mặt, cô cảm giác mình như một chiếc lá đangdạt trôi theo những con sóng lớn.

Cơ thể Tô Khoáng chắc nịch, khung xương và các cơ bắp của anh đều hoàn mĩ nhưchiếc thuyền lớn xinh đẹp, trở thành chiếc phao cứu mạng duy nhất của An Ninhkhi cô đang vùng vẫy trong lớp sóng hung dữ.

Cô ôm chặt lấy cổ Tô Khoáng, tựa như đó là chút hy vọng cuối cùng của mình.

Tô Khoáng đặt An Ninh nằm xuống, dưới ánh trăng, cơ thể cô như tỏa ra một vầngsáng dịu nhẹ. Những đường cong xinh đẹp, làn da trắng nõn nà không chút tỳ vết,những quầng đỏ nhạt nổi lên trên làn da trắng hoàn hảo, trông cô đẹp đến mêngười.

Họng anh căng lên, cơ thể nhẹ nhàng đè lên người An Ninh, anh nhìn đôi má trắngxinh của cô, lòng trào dâng một nỗi thương yêu vô bờ bến.

Cô nằm trước cửa sổ, nhìn Tô Khoáng đang chống người bên cạnh cô. Rèm cửa phátra những âm thanh xì xào khe khẽ, không gian thoang thoảng hương rượu nồng. Côđược bao trùm bởi hơi thở của Tô Khoáng, hơi thở của anh sưởi ấm cô thể cô,trái tim cô.

Tô Khoáng hôn môi cô, dịu dàng, thận trọng và chất đầy yêu thương. Hơi thở củaanh dần nặng nề hơn.

Ham muốn của anh cũng mãnh liệt hơn, môi anh lướt nhanh xuống phía dưới, độngtác anh thực hiện rất nhẹ, anh đặt môi tới đâu An Ninh run rẩy tới đó. Làn dacô nhạy cảm hơn do phải tiếp xúc với không khí nhiều hơn, dưới những sự tiếpxúc gợi tình, làn da dần xuất hiện những đám hồng nhạt, thêm xinh đẹp lạthường.

Sự hưng phấn trong An Ninh được bén lửa bởi sự kích thích của Tô Khoáng, cônồng cháy đáp lại đòi hỏi của anh. Cô hôn lên vùng ngực cơ bắp căng tròn củaanh, cảm nhận các đường vân da ấm áp, rắn chắc của anh, xúc cảm tinh tế chẳngthua kém gì những xúc cảm mà Tô Khoáng có được từ cô.

Hai cơ thể quyện chặt vào nhau, cả căn phòng tràn ngập ánh trăng dịu dàng.

Tất cả mọi giác quan trên cơ thể đều được kích thích, cô dùng từng tấc da nhạycảm để cảm nhận mọi sự tiếp xúc của Tô Khoáng. Hơi rượu phả ra từ mũi khiến côhưng phấn bất ngờ, thậm chí cô còn như ngửi thấy cả hương hoa mai thoang thoảngngoài cửa sổ.

Động tác của Tô Khoáng mãnh liệt hơn, anh cố gắng dẫn dắt An Ninh đáp lại theotừng động tác. Anh ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt An Ninh. Trong bóng đêm, đôi mắtanh sáng lấp lánh, khiến An Ninh bất giác muốn đưa tay che lại, thì anh và côđã hòa vào làm một.

An Ninh khẽ nhăn mày. Anh nhìn hai mắt An Ninh bắt đầu mơ màng, trán cô lấm tấmmồ hôi, anh đang chờ đợi cô thích ứng.

Bóng đêm sẫm hơn, ánh trăng bắt đầu ngả sang phía tây, căn phòng khách như ảmđạm hơn. An Ninh nhắm hai mắt lại, cảm nhận sự tồn tại của Tô Khoáng trong cơthể cô.

“An Ninh, đừng nhắm mắt lại. Em nhắm mặt lại, khiến anh cảm thấy anh khôngtrong sáng vào lúc này.” Giọng nói trầm trầm của Tô Khoáng thì thầm bên tai AnNinh, đôi tay đang vuốt ve làn da cô dần dần dồn sức hơn, những vết chai sạnchỗ lòng bàn tay anh kích thích lên làn da mịn màng của An Ninh, khiến cô khôngngừng vùng vẫy trong cái ranh giới giữa yêu và đau.

Cảm giác tràn đầy mà an tâm đó khiến nơi khóe mắt An Ninh ươn ướt.

Môi Tô Khoáng tìm đến môi An Ninh, hai người hôn nhau nồng thắm, hơi thở phìphò bên tai An Ninh càng gây kích thích lên toàn bộ cảm quan trên cơthể cô.

Sự hòa quyện giữa hai cơ thể càng thêm mãng liệt, An Ninh ôm ghì lấy lưng TôKhoáng, móng tay cô hằn sâu xuống lưng anh.

Nụ hôn của Tô Khoáng say đắm mà uyển chuyển, trong cái mãnh liệt ấy, cả hai nhưđều nếm được chút mùi vị của sự tuyệt vọng. Tưởng như giây phút ấy trôi qua,thế giới sẽ sụp đổ, tất cả những gì mà họ có sẽ tan biến, chỉ còn lại hai ngườihọ mà thôi.

Sự chiếm hữu mãnh liệt và sự cho đi hoàn toàn bỗng chốc hòa làm một. Trong thờikhắc này, có khoái lạc, có bi thương, có tuyệt vọng, nhưng tất cả bị quên lãngtrong sự hoan lạc của thể xác.

Trong tiếng rên khe khẽ của An Ninh, Tô Khoáng đưa cả hai tới đỉnh cao cửakhoái cảm. Tô Khoáng ngẩng cao đầu, nghênh đón ánh trăng lạnh lẽo, đôi mắt sánglấp lánh như vì sao rơi.

An Ninh thở một hơi thật mạnh, ôm chặt lấy người Tô Khoáng. Tô Khoáng cuối đầuxuống, nhìn hai gò má đỏ hồng của An Ninh, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, da cô mềmmịn như da em bé, làm trái tim anh đập mạnh, tựa như tay anh đang chạm vào vậtbáu tuyệt thế vậy.

Anh nằm xuống cạnh An Ninh, ôm cô vào lòng vỗ về, rồi lại nhẹ nhàng hôn lênvầng trán cô.

Buổi sáng sớm, khi ôngmặt trời chiếu xuống tia nắng đầu tiên, An Ninh đã tỉnh dậy.

Người con trai nằm bên cạnh cô đang ngủ rất ngon lành, tuy nhiên đầu lông màyanh trông vẫn rất nghiêm nghị. Sự lo lắng cũng len cả vào trong giấc ngủ củaanh. Bất giác cô đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa phần giữa hai lông màycủa anh. Tô Khoáng khẽ cử động, khiến An Ninh vội vàng thu tay lại.

Gió khẽ mơn man lên mặt làm dịu bớt tâm trí đang hỗn loạn của cô. Cô không biétbắt đầu từ lúc nào, mà hình ảnh của anh đã dần chiếm lĩnh trái tim cô. Cô cóthể trả lời được cô và Tô Khoáng lần đầu tiên gặp nahu khi nào, trong hoàn cảnhvà địa điểm nào, nhưng cô không thể trả lời được câu hỏi cô đã yêu anh từ lúcnào và yêu như thế nào.

Có lẽ là từ lần Tô Khoáng cứu cô từ tay Tăng Gia Tuấn, rồi lái xe máy đưacô về nhà, đầu cô gối vào chiếc lưng săn chắc của anh, cảm giác yên tâm lạlùng. Dường như sự có mặt của anh khiến cô không phải sợ hãi điều gì đó.

Hoặc là lần đó, cũng vào buổi sáng sớm với ánh nắng dịu dàng, lần đầu tiên TôKhoáng hôn cô. Tuy anh nói rằng có người đang theo dõi hai người, buộc anhkhông thể không làm như vậy, nhưng sự say đắm trong đó rõ ràng không phải làđóng kịch.

Cũng có thể là lần đó, dưới vẻ đẹp của buổi chiều ta anh cùng bọn trẻ nô đùa,bộ dạng vui vẻ, ánh mắt dịu dàng, cảnh tượng đó, cả cuộc đời này cô cũng khôngthể quên.

Cũng có thể là…

Tâm trí cô như đám mây trôi bất định trong không trung, tất cả những gì của quákhứ đang cuồn cuộn hiện về trong mắt cô.

Cô và Quan Tín lớn lên cùng nhau từ nhỏ, trước đó, trong trái tim cô chưa baogiờ xuất hiện hình ảnh của bất kỳ người đàn ông nào khác. Từ ngay cái nhìn đầutiên, cô đã chắc chắn rằng anh là người mà cả cuộc đời này cô đang tìm kiếm. Côbiết rõ ràng, cái cảm giác đã lấp đầy trái tim cô chính là tình yêu, cô cũngtừng cho rằng nó sẽ tiếp tục như vậy cho đến khi biển cạn đá mòn, nhưng chínhQuan Tín là người đã bỏ rơi cô trước.

Tô Khoáng thì khác, anh đi vào thế giới của cô từng chút từng chút một, rấtlặng lẽ, anh âm thầm đóng chốt trong trái tim cô khi cô chưa hề xây dựng bất kỳhàng rào phòng ngự nào, anh bù lấp trái tim đã trống rỗng của cô. Cái hào hùngvốn có và cái khí thế nhìn thấu tất cả của anh đã khiến cô ngã nhàovề phía anh, và tình cảm càng lúc càng sâu sắc.

Không phải cô chưa từng trốn chạy, nhưng cô càng trốn tránh, thì vận mệnh càngtrói chặt hai người lại với nhau. Đến hôm nay, cô đã nghe theo tiếng gọi củacon tim mình, không muốn trốn chạy nữa.

An Ninh khom người, hôn phớt lên làn môi Tô Khoáng, sau đó lặng lẽ đứng dậy.

Một tay An Ninh chống lấy eo lưng đang tê mỏi, một tay cố gắng kéo tấm rèm cuốnra, bất ngờ một bóng người nhảy ra từ chỗ khuất tối, sau đó ép cô vào sáttường.

“Thẩm Mặc, anh làm gì vậy, mau buông em ra.” An Ninh bị làm cho sợ hãi, khinhìn rõ người đó là ai, cô vừa giận vừa lo lắng.

Thẩm Mặc không trả lời, mà hỏi lại với giọng lạnh lùng: “Em đã ở đâu rồi mớiđến đây?” Lúc anh hỏi câu này, đôi mắt nah đỏ quạch như thể máu sắp bắn rangoài này, tay anh bất giác nắm chặt hơn. Bị Thẩm Mặc giữ chặt hai vai, An Ninhđau đớn kêu lên: “Anh…buông tay ra, anh làm em đau đấy”.

Thẩm Mặc từ từ buông tay ra, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào An Ninh không chớpmắt. Tưởng như chỉ cần An Ninh nói một câu không vừa ý anh, là anh có thể đưatay bóp chết cô ngay tức khắc.

An Ninh thử cử động tay chân, cảm thấy chút tự do. Cô cắn chặt môi dưới, khẽgiọng nói: “Chúng ta…vào trong rồi nói”.

Thẩm Mặc không nói gì, anh để cho An Ninh mở cửa ra, khi bước vào cửa, anh đẩymạnh cô vào bên trong.

An Ninh loạng choạng, cô thấy bất ngờ về hành động thô bạo của Thẩm Mặc. Cô cốgắng tạo khoảng cách giữa hai người, rồi lùi lại thật nhanh về phía sau.

Thẩm Mặc hành động rất nhanh, anh kéo An Ninh lại, ghìm chặt cô trong lòngmình.

An Ninh hít thở hơi khó khăn, khó khăn lắm cô mới nói được: “Thẩm Mặc…anh buôngem ra trước đã”.

Thẩm Mặc vẫn không nói gì, đồng tử đột ngột co lại, rồi anh hôn lấy hôn để AnNinh, nồng cháy mà lại mang chút man dại, nôn nóng như đang trút cơn thịnh nộ.Lợi dụng lúc An Ninh đau đến mức há miệng thở hổn hển, anh đưa lưỡi vào miệngcô, rồi cắn chặt lấy lưỡi cô hút thật mạnh. An Ninh sợ hãi đến lặng người đi,cô dồn toàn bộ sức lực để vùng ra, rồi không có chút do dự, cô cắn vào môi ThẩmMặc một cái thật mạnh, vị máu tanh nhanh chóng tràn ra khắp khoang miệng.

Thẩm Mặc dừng lại, anh đưa tay từ từ lau đi chỗ máu trên khóe môi, ánh mắt sasầm.

An Ninh quay người lại, thở hổn hển. Một lúc lâu sau, sắc mặt An Ninh phờ phạc,cô nói: “Thẩm Mặc, chúng ta chia tay thôi”.

Vượt ra ngoài dự đoán, Thẩm Mặc tỏ ra rất điềm tĩnh, anh hỏi: “Tại sao?”.

An Ninh không muốn đôi co với anh về vấn đề này nữa, thế là cô lạnh lùng nói:“Em không hề yêu anh”.

Một tiếng “hừ” rất khẽ thốt ra từ chỗ đầu mũi anh. “Vậy em yêu ai? Em yêu cáingười lái xe máy thể thao đã đưa em về đúng không?”

An Ninh thoáng ngạc nhiên, nhưng nếu Thẩm Mặc đã biết, thì cô không cần phảigiấu diếm nữa. Cô thẳng thắn nói: “Vâng”.

Khuôn mặt Thẩm Mặc lộ rõ nét buồn và sự thất vọng: “Anh ta tên là gì?”.

An Ninh có chút khó chịu: “Cái đó không liên quan đến anh”.

Thẩm Mặc cười đau đớn: “Anh có quyền được biết, chính anh ta là người đã cướpmất bạn gái của anh”.

An Ninh cười chế nhạo: “Khi bạn gái anh cần sự quan tâm và an ủi nhất, anh đã ởđâu?”.

Ánh mắt Thẩm Mặc sáng lên: “Em không thể vì một chuyện nhỏ nhặt đó mà vội pháncho anh tử hình, em hãy nghe anh giải thích trước đã.”

An Ninh không kiên nhẫn được nữa, cô nói: “Em không muốn nghe”.

“Cho dù là tội phạm bị tuyên án tử hình thì vẫn có quyền được kháng cáo”, ThẩmMặc nói nghiêm túc.

Câu nói này của Thẩm Mặc không buồn cười, nhưng An Ninh lại rất muốn cười, khóemiệng cô khẽ nhếch lên, nhưng sao cười không thành tiếng.

Sắc mặt Thẩm Mặc đanh lại, cơ miệng khẽ rút lại, đôi đồng tử đen láy thấpthoáng ngọn lửa giận dữ. Anh đưa tay vén vài sợi tóc đang xòa bên tai An Ninh,rồi khẽ giọng nói: “An Ninh, anh biết cuộc tình trước đây của em rất lãng mạn,rất mãnh liệt.

Nhưng dù là em hay là anh, thì sẽ có ngày chúng ta cảm thấy mệt mỏi vì sự mãnhliệt đó, trong cuộc sống đã có rất nhiều trường hợp như vậy. Có thể khi anh ởbên em, khiến em cảm thấy thật bình thường và nhạt nhẽo, nhưng em nên cảm nhậnđược tình cảm chân thật mà anh dành cho em. Anh nghĩ, chúng ta đã quen nhau vàbên nhau lâu như vậy, sẽ thích ứng với hiện thực của cuộc sống hơn so với sựnông nỗi nhất thời”.

An Ninh sa sầm nét mặt, ý của Thẩm Mặc là tình cảm cô dành cho Tô Khoáng chẳngqua chỉ là một chút mê muội nhất thời, một khi cái mãnh liệt qua đi, thì cuộctình đó sẽ khó có thể tiếp tục được nữa. Điều đó cho thấy, từ trước đến nay,Thẩm Mặc không hề hiểu cô.

An Ninh không muốn tranh cãi với Thẩm Mặc nữa, xét cho cùng thì bây giờ là côđã bội bạc anh. Ban đầu cô vội vàng lựa chọn Thẩm Mặc, không phải là không cóchút ích kỷ. Một mặt do cô không xác định được tình cảm của mình, muốn nhanhchóng rời khỏi Tô Khoáng, mặt khác, cô lại thèm muốn được có người quan tâm,chăm sóc, muốn được người khác cung phụng.

Đêm hôm đó cô gặp phải biến cố, Thẩm Mặc đã không xuất hiện khi cô cần nhất,nhưng đó không phải là nguyên nhân chủ yếu khiến An Ninh phải chia tay, nó chỉcó thể là ngòi nổ mà thôi, điều này An Ninh hiểu rất rõ. Vì thế, cô luôn cảmthấy hổ thẹn với Thẩm Mặc. Cô cúi đầu nói: “Thẩm Mặc, em xin lỗi…”.

“An Ninh…” Thẩm Mặc nắm lấy tay cô, anh vẫn muốn nói thêm, nhưng lúc này, cóngười đẩy cửa bước vào, nhìn thấy cảnh đó, người vừa bước vào thoáng cau mày.

An Ninh vội vàng vung tay ra khỏi tay Thẩm Mặc, rồi nói với anh: “Anh đi trướcđi. Bạn em tới, chuyện của chúng ta sẽ nói sau, được chứ?”.

Ánh mắt van lơn của An Ninh khiến Thẩm Mặc không thể từ chối, anh khẽ gật đầu:“Thôi được.” Khi bước ra ngoài cửa, ánh mắt anh vô tình lướt qua người vừa tới,một vài suy nghĩ phức tạp vụt hiện lên trong đôi mắt anh.

An Ninh thở phào như vừa trút được gánh nặng. Cô cảm kích liếc nhìn Tiêu VânCác, người vừa đến giải vây cho cô, rồi bất ngờ nhận ra khuôn mặt không chúttươi tỉnh của anh, từ lúc bước vào đến lúc này, mặt anh nặng trình trịch, anhkhông nói không rằng.

An Ninh khẽ cười: “Anh đến lấy lễ phục phải không, tôi đã sửa xong rồi, để tôiđi lấy cho anh.” Cô mở tủ áo lục tìm, những bộ quần áo mẫu trước kia đều đã bịlàm rách hết, may mà chỗ đơn đặt hàng của khách hàng và bộ váy cưới phải sửacủa Mạc Nhan khi đó đều nằm ở xưởng may.

“Tìm thấy rồi!” An Ninh hô lên vui mừng. Khi đưa bộ váy cưới cho Tiêu Vân Cáccô hỏi: “Sao Mạc Nhan không đến cùng anh? Chị ấy không muốn mặc thử sao?Một mình anh có quyết định được ko?”. Cô cười rất tười, nhưng TiêuVân Các thì mặt vẫn sa sầm, không nói năng gì, rõ ràng anh ta không hứng thúvới những gì An Ninh vừa nói.

Không khí nặng nề. Ngay cả người phản ứng chậm như An Ninh cũng nhận ra hôm nayTiêu Vân Các khác với mọi ngày. Cô cười trừ, rồi thận trọng hỏi: “Anh làm saovậy?”.

Một lúc lâu sau, Tiêu Vân Các mới lên tiếng: “Tối hôm qua sao cô không ngheđiện thoại của tôi?”.

“Hả…” An Ninh há hốc miệng. “Hóa ra số điện thoại đó là của anh à? Tôi vốn cũngđịnh gọi lại, nhưng sau đó…sau đó xảy ra một chút chuyện, nên quên mất.” Cô lèlưỡi tỏ ra ngại ngùng, hóa ra anh ta không vui vì chuyện này, thế thì hơi nhỏnhen quá rồi. “ Anh tìm tôi có việc gì thế, có quan trọng không?” An Ninh tỏ vẻkhông hiểu, chắc chắn không phải là việc hôm nay đến lấy váy cưới rồi.

Tiêu Vân Các khẽ thở dài, đặt chiếc váy cưới vừa cầm trên tay xuống sofa, rồikhẽ nói: “An Ninh, cô đi với tôi đến một nơi trước đã”.

“Bây giờ á?” An Ninh tỏ vẻ ngạc nhiên.

“Đúng, bây giờ.” Tiêu Vân Các hít một hơi thật sâu, lấy lại tâm trạng bìnhthường.

“Được rồi.” An Ninh đồng ý, tuy không biết Tiêu Vân Các sẽ dẫn cô đi đâu, nhưngđây là lần đầu tiên cô thấy Tiêu Vân Các buồn như vậy. Dựa vào trực giác, côđoán việc này chắc chắn có liên quan đến Quan Tín, nét chua chát trên khóe môibỗng chốc biến thành sự im lặng.

An Ninh vội vàng khóa cửa lại, rồi cùng Tiêu Vân Các biến mất dần trong đámsương sớm dày đặc.

Thẩm Mặc từ phía góc tường bước ra, mắt anh nheo lại, anh quẳng đầu mẩu thuốclá xuống đất, rồi bám sát theo hai người họ.

Người con trai bất ngờ xen vào giữa anh và An Ninh, Thẩm Mặc biết mặt. Anh tatừng xuất hiện trong một tấm ảnh, anh nhìn thấy tấm ảnh đó trong cái lần anhbám theo An Ninh và Lưu Huệ đến văn phòng thám tử tư Hồ Bất Quy. An Ninh đã bỏra rất nhiều tiền để mua một tập tài liệu, trong đó có bức ảnh đó. Người contrai với đôi mắt sáng ngời, cặp mày lưỡi mác đang ngồi đối diện với anh, chínhlà người đàn ông trong trái tim của An Ninh, anh không thể nhầm được.

An Ninh có cảm giác taymình run lên bần bật. Cô đã từng giả thiết ra hàng ngàn hàng vạn phương thức vàtình huống khi cô và Quan Tín gặp lại nhau. Có thể cô sẽ khẽ cười, cầm lấy tayngười đi cùng mình, rồi nói một cách đầy khách sáo và xa cách: “Hi, lâu rồikhông gặp”, hoặc sẽ đi lướt qua nhau như hai người xa lạ, cũng có thể là cốgắng nín thở, giả vờ như không nhìn thấy, sau đó đợi đến khi anh đã đi qua, côsẽ lau nước mắt nhìn theo bóng dáng anh xa dần.

Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến cảnh tượng đang hiện ra trước mắt cô bây giờ.

Cách chỗ cô đứng một tấm cửa kính, người đã từng gắn bó khắng khítvới cô, đã từng khiến cô ngày đêm thương nhớ, giờ đây đang nằm bất động trêngường bệnh trong phòng theo dõi đặc biệt, không biết sống chết thế nào. Xungquanh anh là đầy các ống truyền, miệng đang phải dùng máy thở oxy, bên cạnh anhlà chiếc máy theo dõi nhịp tim, màn hình hiển thị điện tim đồ với tần số đậprất nhanh, nhưng dao động lên xuống lại rất nhỏ. Tuy An Ninh không hiểu về ythuật, nhưng cô cũng có thể đoán ra tình trạng nguy kịch của Quan Tín.

Bất giác cô bóp chặt cánh tay Tiêu Vân Các, mơ hồ hỏi: “Sao…sao anh ấy lại ranông nỗi này?”, nước mắt lưng tròng. Trong ấn tượng của cô, Quan Tín luôn hiênngang mạnh mẽ, đầy phong độ, cô thực sự không có cách nào chấp nhận được hìnhảnh mà cô nhìn thấy lúc này. Đôi vai cô run lên, bàn tay cô bóp chặt cánh tayTiêu Vân Các, nếu không làm thế, có lẽ cô sẽ không thể đứng vững trên đôi chânđang mềm nhũn của mình. “ Chuyện gì đã xảy ra? Tiêu Vân Các, anh hãy nói chotôi biết, hãy nói cho tôi biết.”

Tiêu Vân Các giữ chặt hai vai cô: “An Ninh, cô bình tĩnh một chút.” Sống mũianh cay cay, cổ họng anh tắc nghẹn lại không thốt ra lời.

An Ninh cố nén lại những tiếng nấc nghẹn, nhưng nước mắt vẫn tuôn trào. TiêuVân Các lấy chiếc khăn tay đưa cho An Ninh, nhưng không ngờ rằng, An Ninh đónlấy chiếc khăn đó lại càng khóc lớn hơn.

Bởi Quan Tín cũng giống như Tiêu Vân Các, có thói quen sử dụng khăn tay chứkhông phải khăn giấy.

Khó khăn lắm An Ninh mới trở lại bình thường, Tiêu Vân Các dìu An Ninh đến ngồixuống một chiếc ghế dài đặt ở hành lang bệnh viện.

“Vân Các, anh nói đi, tôi chịu đựng được.” An Ninh bặm chặt môi dưới, giọng nóirất nhỏ, nhưng rất kiên quyết. Kể từ khi Quan Tín chia tay với cô, khi gọi TiêuVân Các cô luôn gọi cả họ và tên. Nhưng lần này, do cuống quá, cô đã gọi anhnhư trước đây, cả Tiêu Vân Các và cô đều cùng lúc lặng người ra giây lát.

Cả hai nhìn nhau, rồi Tiêu Vân Các gật đầu: “Quan Tín vẫn chưa qua cơn nguyhiểm. Bác sĩ nói, nếu tình trạng hôn mê cứ tiếp tục kéo dài, thì tình hình sẽcàng nghiêm trọng.”

Tuy đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nghe được câu này, lòng An Ninh vẫn quặn đau,mặt cô tái mét.

Tiêu Vân Các ngừng lại một lúc, rồi tiếp tục nói: “Việc đã thế này, thì tôicũng không giấu cô nữa. Trước đây, Quan Tín chia tay cô hoàn toàn không phải làý của cậu ấy”.

An Ninh bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt lộ rõ sự hốt hoảng mơ màng.

Tiêu Vân Các cảm thấy muốn nói ra sự thật quả thật không phải việc dễ dàng, nếutiếp tục nói ra, sẽ chẳng khác gì đặt một quả trọng pháo vào cuộc sống đang rấtbình yên của An Ninh. Anh băn khoăn lựa chọn từ ngữ nên dùng, trong đầu lóe lênvài ý nghĩ, có thể nói ra sự thật cho cô ấy biết chưa chắc đã là thượng sách.

An Ninh chờ đợi Tiêu Vân Các nói tiếp. Hai tay cô đặt trên đầu gối, thẳng lưng,tựa như đang chờ đợi một lời tuyên phán cuối cùng. Thấy vậy, Vân Các càng thấydo dự.

Sự im lặng của Vân Các truyền cả sang An Ninh, cô vẫn cắn lấy môi, ánh mắt xaxăm.

“An Ninh, Quan Tín rời xa cô là vì bất đắc dĩ”. Cuối cùng Tiêu Vân Các cũng nóisự thật cho An Ninh biết.

Hai năm trước, cũng chính là thời điểm khỏag một tháng trước khi Quan Tín nóilời chia tay với An Ninh, sở công an thành phố S liên tiếp nhận được các vụ báoán, phần lớn là các vụ báo án nữ sinh đại học mất tích một cách li kỳ. Qua điềutra, tình hình các vụ đã có tiến triển, mọi mũi nhọn đều nhắm vào tổng căn cứKim Bính Huy Hoàng tại thành phố H. Đó là một nơi tụ tập các tệ nạn mại dâm,đánh bạc và cho vay nặng lãi. Sự thực đã chứng minh, các cô gái mất tích kiađều đã được bán vào đó làm gái. Tuy đã nhận định sự việc đó là thật, nhưng khổmột nỗi là chưa có chứng cớ, hơn nữa, những cô gái này đã từ thành phố S lưulạc sang thành phố H như thế nào, họ vẫn chưa có cách nào điều tra rõ ràng, chỉbiết mang máng rằng sự việc này có liên quan đến băng nhóm tội phạm do ChuCường cầm đầu. Chu Cường là người có đầu óc nhanh nhẹn, làm việc cẩn trọng, vừacần một người có kinh nghiệm nhất định, lại rất ít xuất hiện trước công chúng,vì thế, vừa mới tốt nghiệp từ trường cảnh sát chưa đầy nửa năm, Quan Tín, ngườiluôn luôn cùng Tiêu Vân Các xử lý các vụ án, liền trở thành ứng cử viên sánggiá. Tiêu Vân Các đã từng xử lý vô số các vụ án lớn nhỏ, anh vốn tưởng rằng vụán này chỉ cần thời gian nhiều nhất là nửa năm là có thể phá án, ai ngờ trongquá trình làm nội gián trong băng nhóm tội phạm, Quan Tín phát hiện ra ChuCường còn có liên quan đến vài vụ buôn bán đồ cổ trái phép, những vụán này cũng đều là những vụ trọng án chẳng kém gì các vụ án buôn bán người, mạidâm. Để phá được vụ án lớn, cơ quan cảnh sát điều tra hình sự đã thay đổi lạiphương án ban đầu, để Quan Tín tiếp tục chiếm được sự tin tưởng của Chu Cường,đợi đến khi hắn tiến hành buôn bán đồ cổ, tang chứng vật chứng đầy đủ sẽ cùnglúc tiến hành tóm tất cả. Nào ngờ, tình hình cứ kéo dài như vậy đến hơn mộtnăm.

“Làm cảnh sát nằm vùng rất nguy hiểm, một khi đã đi thì sự sống và cái chết đềukhông còn nằm trong tay mình nữa. Quan Tín không muốn cô lo lắng, cũng sợ vạnnhất xảy ra chuyện gì sẽ gây lở dở cho cô, nên mới quyết định chia tay.” TiêuVân Các khẽ thở dài, qua cửa kính có thể nhìn rõ khuôn mặt gầy sọmđi của Quan Tín. Có lẽ anh đã sớm nhìn thấy trước ngày hôm nay, nên mới vìnghĩa mà quyết định rời xa An Ninh chăng.

An Ninh đã đau đớn đến mức không còn tự kiềm chế được nữa, nơi mềm yếu nhấttrong lòng cô dường như đã nát vụn, nước mắt cô trào ra tựa như dòng suối trongcuồn cuộn chảy.

“Tại sao Quan Tín không nói cho tôi biết những điều này, tại sao?”

“Bởi vì cậu ấy là một cảnh sát có trách nhiệm, phải tuân theo kỷ kuật.” Đôi mắtTiêu Vân Các ánh lên niềm đau xót, giọng anh trầm lắng. Trước đây, nếu khôngphải có anh ra sức đề cử, thì có lẽ Quan Tín sẽ không đi làm cảnh sát nằm vùng,nếu anh không yêu cầu Quan Tín phải kiên trì đến thời khắc cuối cùng, thì QuanTín cũng đã không xảy ra chuyện. Nếu anh không nóng vội muốn có được lợi íchtrước mắt mà phán đoán sai lầm, sớm phát hiện ra âm mưu của Chu Cường, thì bâygiờ Quan Tín sẽ không nằm đây. Anh day day thái dương, trong lòng hối hận muônphần. “An Ninh, việc Quan Tín là cảnh sát nằm vùng, ngoài tôi và sở trưởng sởcảnh sát ra, không còn ai được biết, ngay cả các đồng nghiệp trong sở cũng chỉtưởng rằng cậu ấy đã rời khỏi ngành cảnh sát.”

“Cả bố Quan và mẹ Quan cũng không biết sao?” An Ninh vẫn không tin. Đôi mắt côkhẽ nhắm lại, ánh mắt hoang mang.

Tiêu Vân Các uể oải lắc đầu: “Họ không biết. Hai năm nay, Quan Tín chưa từngliên lạc với họ, ngay cả điện thoại cậu ấy cũng chưa gọi cho họ lấy một lần.”

Khuôn mặt thất sắc của An Ninh càng thêm nhợt nhạt. Bất ngờ cô đứng dậy, sựchua chát trào dâng trong lòng, giống như có một chiếc roi ngày đêm quất vàitâm hồn cô. Cô thực sự thấy sợ hãi bởi những gì Tiêu Vân Các vừa nói. Khi côvừa quyết định đối diện với tình cảm của mình, thì số phận lại đùa cợt với cô.

Từ trước đến giờ, không phải Quan Tín bỏ rơi cô, mà chính cô là người phản bộilại tình yêu giữa hai người.

“Đêm qua, trước khi Quan Tín được đưa vào phòng phẫu thuật, cậu ấy luôn miệnggọi tên cô. Tôi gọi điện thoại cho cô, cô…”

“Không cần phải nói nữa…” Giọng An Ninh thất thanh chặn lại lời Tiêu Vân Các. Côra sức ôm lấy mặt mình, nước mắt tuôn rơi qua các kẽ tay. Mọi sự vật trước mắtdần trở nên mơ hồ, người trước mắt cô cũng trở nên mơ hồ. Đêm qua, khi Quan Tínđang ở ranh giới giữa sự sống và cái chết, cô đang làm gì? Cô đang ở cùng ai,người mà cô thương nhớ là ai? Chính cô cũng không thể xác định được, đã rất lâurồi cô không nhớ tới Quan Tín. Cô trách Thẩm Mặc đã không ở bên cô khi cô cầnan ủi nhất, còn cô thì sao, khi Quan Tín cần có cô bên cạnh để giúp anh vượtqua thời điểm khó khăn, thì cô lại đã làm những gì? An Ninh thực sự không thểtự tha thứ cho mình.

Mất tự chủ, An Ninh ngã nhoài ra đất. Tiêu Vân Các khẽ gọi bên taicô, nhưng tai cô ù ù không nghe thấy gì cả. Trong đầu cô lúc này đều là nhữnghình ảnh trước kia cô và Quan Tín bên nhau, từng cảnh từng cảnh mộtđã sớm ăn sâu vào trong xương trong máu của cô, và bây giờ tất cả bỗng hiện rarõ rệt, trái tim cô đau nhói tựa như bị hàng ngàn hàng vạn mũi tên đâm trúng.

An Ninh ôm chặt lấy hai đầu gối, mắt đờ đẫn nhìn về phía trước, ánhmắt rệu rã. Vì quá trách mình, nên cô nhất thời không biết làm gì, cứ ngồi đờđẫn như vậy, cho đến khi Tiêu Vân Các không thể tiếp tục chứng kiến cảnh đó,anh cố kéo cô đứng dậy. Tiêu Vân Các chỉ biết cô đang lo lắng cho sự an nguycủa Quan Tín, nhưng anh nào biết ngàn vạn cảm xúc đang giày xéo trong lòng cô,cứ như bỗng chốc cô đã nếm đủ mọi đắng cay mặn ngọt của cuộc đời.

“An Ninh, cô đừng quá lo lắng. Tôi tin Quan Tín nhất định sẽ vượt qua được cửaải này, vì cậu ấy vẫn còn chưa yên tâm về cô.” Giọng Tiêu Vân Các run run, anhnghe thấy cả tiếng tim An Ninh cũng đang run run đập. Những ký ức của đêm quanhư vẫn còn mới nguyên, rất sâu sắc, sâu sắc đến mức cô không sao quên được.Mối tình đầu vẫn còn khắc sâu trong tim, sự nâng đỡ nhau tronglúc Tô Khoáng tuyệt vọng lại đầy cháy bỏng đam mê, cả hai cứ thaythế nhau xuất hiện trong tâm trí cô, vô tình làm đảo lộn tâm hồn cô.

Trái tim cô đang nhỏ máu, hai tay cô ôm lấy mặt, những đau khổ vô biên như đangnuốt trọn lấy cô, giờ đây cô giống như một linh hồn lưu lạc đã mất đi ý thức…

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện