Chương 72: Đêm khuya bị tập kích

Thị vệ vừa định kêu cứu, thì cảm thấy trên mặt trong miệng nóng bừng bừng, đau đớn như bị lửa đốt lan tỏa ra khắp người, đau đến mức không thể phát ra tiếng nào.

“Lí Vị Ương, nàng làm cái gì thế!” Thác Bạt Ngọc quay đầu lại thật mạnh.

Lí Vị Ương cười hiện ra hai má lúm đồng tiền, lại mang sự lạnh lùng tàn nhẫn hoàn toàn không tương xứng với lứa tuổi của nàng: “Thất điện hạ, người đã thấy rõ ràng, độc trùng này chui ra từ bên trong Phật châu!”

Thác Bạt Ngọc chấn động, sau đó như ý thức được điều gì, hắn nhanh chóng phất tay, phân phó đám hộ vệ đang chạy từ xa tới: “Hắn không cẩn thận bị độc trùng cắn, các ngươi nâng hắn xuống đi.”

Đám hộ vệ vừa rồi đứng cách khá xa, nên không thấy rõ ràng, hiện giờ nhìn sắc mặt Thất Hoàng tử không tốt, nhất thời hiểu ra, vội vàng kéo người xuống.

“Phật châu này có độc.” Câu này của Thác Bạt Ngọc, là câu khẳng định.

Lí Vị Ương không trả lời, nàng cầm chén trà đầy Phù dung lộ, chậm rãi uống hai ngụm, lúc nước vào đến cổ họng cảm thấy hương trà thanh đạm, lại có vị mật ngọt, sau đó nàng thản nhiên nói: “Đây là độc trùng Miêu Cương, thường ngày sẽ không đi ra, đáng tiếc nó thích nhất vị ngọt, cho nên muốn dẫn nó ra cũng không phải là việc khó.”

“Dễ như vậy đã bị dẫn ra, đối phương ngu xuẩn như thế sao?”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng nhếch khóe miệng: “Thời gian độc trùng này ở trong Phật châu rất ngắn, chờ nó biến thành trùng, thì dùng biện pháp gì cũng không dẫn được nó ra. Đối phương vốn không định lấy Phật châu ra ngay lúc này, bởi vì thời cơ chưa chín mùi, mà ta lại cố tình xen vào việc người khác, cho nên người ta bất đắc dĩ, không đợi trùng trở nên thành thục đã đem đi hiến, ta nói như vậy, điện hạ đã hiểu chưa.”

Trong lòng Thác Bạt Ngọc chấn động như sóng to gió lớn, không còn bình tĩnh được nữa. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng nhỏ vụ xuyên qua những tầng mây chiếu lên khuôn mặt hắn, hiện ra dáng vẻ tuấn dật, mặt mày đoan chính, phảng phất như người trong tranh: “Nghe nàng nói, có vẻ rất hiểu biết loại độc trùng này.”

Mày Lí Vị Ương nhướng lên, lập tức cười lạnh lùng: “Cũng không tính là nhiều, nhưng vừa đủ để biết rằng, nếu điện hạ mang theo Phật châu này một năm rưỡi, thì cuộc sống sẽ ngắn đi mười năm đến hai mươi năm.”

Lí Vị Ương cũng không muốn biết nhiều như vậy, đáng tiếc, nàng gả cho Thác Bạt Chân, thân ở trung tâm tranh đấu quyền lực của Đại Lịch, tất nhiên có cơ hội tiếp xúc với những tin tức mấu chốt nhất, hơn nữa số tin tức này, không phải là ít. Điều này ít nhiều cũng do sự nể trọng của Thác Bạt Chân đối với nàng... Dù sao, hắn cũng là con người, mặc dù có phòng bị với mình, nhưng trong lúc đối phó với kẻ địch, để có được sự trợ giúp của nàng, vẫn phải lộ ra rất nhiều.

Nếu mình giữ Phật châu bên người... Nghĩ đến đây, phút chốc Thác Bạt Ngọc biến sắc, lưng chảy ra mồ hôi lạnh. Hắn suy nghĩ, bỗng nhiên cười, mới vừa rồi Lí Vị Ương cảm thấy nụ cười của hắn mang theo gió xuân, ấm áp động lòng người, thì lúc này lại khác biệt hoàn toàn, thật sự giống như mùa đông rét lạnh, mang theo sự lạnh lẽo thấu xương lao thẳng tới. Nàng cảm thấy cả người không thoải mái, nhíu mày nói: “Điện hạ đã tiếc thị vệ kia, coi như ta nhiều chuyện đi.”

Nói xong, nàng định xoay người rời đi.

Đột nhiên Thác Bạt Ngọc chắn trước mặt nàng, ánh mắt trong trẻo: “Không, ta muốn đa tạ nàng, nếu hôm nay không có sự trợ giúp của nàng, ta thật sự đã bị mắc mưu.”

“Điện hạ không trách ta làm bị thương thị vệ kia?” Lí Vị Ương nhướng mày.

Thác Bạt Ngọc cười nhẹ: “Mặc dù hắn ở bên cạnh ta nhiều năm, mà chưa hẳn đã là thân tín.”

Thế còn tạm được, Lí Vị Ương gật đầu, coi như mình không uổng công.

“Chủ mưu ngày hôm nay, vừa rồi có phải đã ngồi trong đình này?” Thác Bạt Ngọc đột nhiên hỏi.

Lí Vị Ương chớp mắt, nói: “Điện hạ nói xem?”

Thác Bạt Ngọc đột nhiên nở nụ cười: “Là Thái tử muốn giết ta?”

Lí Vị Ương lắc đầu, nàng cười mà như không cười, trong mắt lộ ra sự mỉa mai: “Nhìn xem, chỉ sợ điện hạ xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ đem cái mũ chủ mưu chụp lên đầu Thái tử vô tội.”

Bên môi Thác Bạt Ngọc vẫn mang theo nụ cười đạm mạc: “Thác Bạt Chân.”

Lí Vị Ương cười nhàn nhạt, như thể hoa cúc tím cuối thu nở rộ, lại làm người khác bất giác sinh ra sự trìu mến: “Thất điện hạ còn chưa đến nỗi quá ngốc.”

Sắc mặt Thác Bạt Ngọc trầm xuống: “Hắn đúng là si tâm vọng tưởng!” Chuyện gì cũng lấy danh nghĩa Thái tử, làm người khác đều hiểu lầm mọi chuyện do Thái tử làm chủ, Thác Bạt Chân đúng là người khó đối phó!

Khóe miệng Lí Vị Ương giương lên, trên má hiện ra hai xoáy nhỏ nhắn: “Điện hạ đã biết, thì nên sớm phòng bị mới tốt.”

Mặt bên Thác Bạt Ngọc góc cạnh như được gọt giũa, lời nói của hắn hàm chứa ý cười: “Thật ra ta rất muốn biết, rốt cuộc làm sao nàng biết được tất cả những chuyện này, lại vì sao phải giúp ta.”

Lí Vị Ương không thể nói rõ tình hình thực tế, cũng không muốn lừa gạt hắn, cho nên đành trầm mặc.

“Lí Vị Ương,“ Thác Bạt Ngọc hiểu được tâm tư nàng, biết nàng không muốn nói, thì không ép hỏi nữa, bờ môi mang ý cười, “Hằng ngày nàng thường xuyên cười với người khác như thế này sao?”

“Hả?” Lí Vị Ương ngây người, nhận ra được ý chế nhạo trong lời nói của hắn, khuôn mặt biến thành lạnh lùng, “Điện hạ đừng hiểu lầm ý tốt của ta.”

Nàng không phải thiếu nữ không hiểu chuyện, đừng tưởng rằng tùy tiện nói một hai câu là có thể lừa ra được đáp án.

Thác Bạt Ngọc cười nói: “Cũng may hôm nay ta gặp nàng, bằng không lần này thật sự xảy ra chuyện,“ Hắn quay đầu đi, đột nhiên thay đổi đề tài, “Sau khi đến nơi này, đã thấy quen chưa?”

Lí Vị Ương thấy kỳ quái, nhìn hắn không nói gì.

“Cuộc sống ở quê hương tuy vất vả, nhưng so với Kinh đô thì an tĩnh hơn nhiều. Nơi này đấu tranh lẫn nhau, nàng phải tập thành thói quen thôi.” Hắn thản nhiên nói.

Lí Vị Ương kinh ngạc, nhưng Thác Bạt Ngọc chỉ lười nhác cười, như thể câu vừa rồi không phải do hắn nói.

Theo bản năng Lí Vị Ương nhìn thoáng qua phía xa xa, bụi hoa bên kia đã có vài người đi lại, bọn họ nhìn về phía bên này, trái tim Lí Vị Ương lạnh lại, nơi đây nhiều ánh mắt như vậy, nếu để người khác nghĩ rằng nàng cùng Thất Hoàng tử đang nói chuyện bí mật, thì nàng sẽ gặp nhiều chuyện phiền toái.

Thác Bạt Ngọc như đọc được tâm tư của nàng, bỗng nhiên mở miệng.

“Lí Vị Ương,“ hắn nhìn nàng, con ngươi đen đậm như bóng đêm giống những viên hắc diệu thạch tuyệt hảo nhất, ẩn chứa tia sáng, “Lưu Duyệt vừa rồi, ta sẽ nghĩ cách xử lý, còn miệng đám thị vệ, câm như hến.”

Lí Vị Ương chỉnh trang lại quần áo hành lễ: “Đa tạ điện hạ.”

Thác Bạt Ngọc mỉm cười, bỗng dưng bước lại gần một bước, Lí Vị Ương không kịp phản ứng.

“Kinh đô nguy cơ trùng trùng, không như nàng tưởng tượng đâu,“ Thác Bạt Ngọc nhẹ nhàng nói bên tai nàng, “Đừng lỗ mãng giống như hôm nay.”

Cả người Lí Vị Ương run lên, hàng mi buông xuống, trước mắt là thảm cỏ xanh mướt, đáp: “Dạ. Đa tạ điện hạ.” Nói xong, nàng xoay người, trấn định lại tâm tư đang hỗn loạn, nhanh chóng rời đi.

Đi ra khỏi đình, đến nơi Thác Bạt Ngọc không thể nhìn thấy, Lí Vị Ương mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Chỉ nhìn nàng, kinh ngạc: “Tiểu thư, nô tỳ còn tưởng tiểu thư không căng thẳng chút nào cơ!”

Lí Vị Ương nở nụ cười: “Sao mà không căng thẳng, tim ta còn đang đập thình thịch đây! Ngươi xem hắn lạnh lùng như vậy, chẳng khác gì một khối băng, nói chuyện với hắn đúng là phí tâm tư.”

Mặc Trúc bước lại gần nói: “Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ canh giữ bên ngoài, tiểu thư đi vào chưa được bao lâu, thì có hai nha đầu đi tới, nói muốn mời tiểu thư đến phía trước, nô tỳ nói tiểu thư đi bộ nhiều, thấy mỏi chân, cho nên dừng chỗ này nghỉ ngơi một lát...”

“Các nàng tin không?” Lí Vị Ương hỏi.

“Hẳn là tin,“ Mặc Trúc cười hì hì, “Nô tỳ quấn lấy các nàng hỏi đông hỏi tây, các nàng cơ bản không có biện pháp đến gần đình, cho dù có nghi ngờ, cũng không nghe thấy tiểu thư cùng Thất điện hạ nói gì, tiểu thư cứ yên tâm.”

Lí Vị Ương cười: “Không nhìn ra ngươi cũng có chút lanh lợi đấy.”

Mặc Trúc nói: “Đi theo tiểu thư lâu, đầu gỗ cũng sẽ trở nên thông minh.”

Lí Vị Ương đột nhiên ngừng cười, nói: “Đó là Tam công tử sao?”

Bạch Chỉ mở to hai mắt, nhìn chỗ Lí Vị Ương chỉ, thấy bóng dáng Lí Mẫn Đức chợt lóe qua bụi hoa.

Bạch Chỉ giật mình nói: “Hình như vậy!”

Trong đầu Lí Vị Ương chợt có một suy nghĩ, vội hỏi Bạch Chỉ: “Ngoại trừ Mẫn Đức, có nhìn thấy người hầu mặc áo xám không?”

Bạch Chỉ ngẩn người, nói: “Không có, nô tỳ chỉ nhìn thấy một mình Tam công tử.”

Có nghĩa, Bạch Chỉ không nhìn thấy người mặc áo xam thân hình cao lớn cường tráng. Lúc này, Mặc Trúc bên cạnh nói: “Vừa rồi nô tỳ thấy Tam công tử đứng cùng một người mặc áo xám.”

Lí Vị Ương nói với Mặc Trúc: “Ngươi có nhận ra người kia không?”

Mặc Trúc lắc đầu: “Lúc đó nô tỳ còn đang lo lắng chuyện tiểu thư phân phó, căn bản không chú ý, hơn nữa trang phục người đó là thị vệ bình thường, tất nhiên không để ý đến.”

Bạch Chỉ nhíu mày: “Ý tiểu thư là —— “

Lí Vị Ương cười nói: “Gần đây ta luôn cảm thấy Mẫn Đức có gì kỳ quái, nhưng lại không tìm được kỳ quái ở chỗ nào, hiện giờ xem ra có chút manh mối, nhưng không được nóng vội.”

Lí Vị Ương vừa định đi qua, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói vang lên: “Huyện chủ dừng bước.”

Nâng mắt lên, nhìn thấy Thác Bạt Chân từ sau núi giả mỉm cười đi ra, bên cạnh còn có “Bát Hoàng tử”, không, có lẽ nên gọi nàng ta là Cửu Công chúa, mắt đang ngó khắp xung quanh.

Cửu Công chúa cười nói: “Vừa rồi Huyện chủ nói chuyện với Thất ca ta lâu như vậy, là nói những gì thế?”

Nơi này cách đình hóng mát hơn trăm thước, xung quanh đình lại đầy thị vệ của Thác Bạt Ngọc, Lí Vị Ương không sợ bọn họ nghe được gì, cười rạng rỡ: “Thất điện hạ nói với ta một bí mật.”

Cửu Công chúa cười hớn hở chạy lại gần: “Đâu đâu, ta thích nhất là nghe bí mật.”

Lí Vị Ương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nói: “Thất điện hạ nói, Cửu Công chúa lén chạy ra khỏi cung, còn giả dạng làm Bát Hoàng tử đi loạn khắp nơi, Thất điện hạ thật đau đầu, không biết nói lời công đạo thế nào với Hoàng đế bệ hạ. Nói thật thì sợ Cửu Công chúa bị trừng phạt, không nói thật, lại cảm thấy có lỗi với bệ hạ —— “

“Cái gì? Ngay cả chuyện này Thất ca cũng nói với Huyện chủ! Thất ca thật quá đáng! Ta đi tìm Thất ca!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cửu Công chúa đỏ bừng, nhảy dựng lên, nhất thời quên hỏi chuyện Lí Vị Ương, nổi giận đùng đùng chạy về phía đình hóng mát.

Thác Bạt Chân đột nhiên cười rộ: “Huyện chủ đúng là thông minh, biết điểm yếu của Cửu muội ở chỗ nào, nói hai ba câu đã đuổi đi được rồi.”

Vừa rồi hắn bị Vĩnh Ninh Công chúa mời đi thưởng trà, Thác Bạt Ngọc giữ nha đầu kia lại hỏi chuyện, bọn họ đành đi trước một bước, nhưng mãi không thấy Thác Bạt Ngọc đến nơi, trong lòng nổi lên sự nghi ngờ, vừa hay Cửu Công chúa nháo loạn đòi ra ngoài, hắn lập tức lấy cớ dẫn Cửu Công chúa ra ngoài tìm người, ai ngờ lại thấy Lí Vị Ương cùng Thác Bạt Ngọc đang ngồi trong đình trò chuyện với nhau có vẻ rất vui, cảnh tượng này làm trong lòng hắn cảm thấy không thoải mái, cực kỳ không thoải mái!

Lí Vị Ương cự tuyệt lời đề nghị của hắn, lại cười vui vẻ như vậy với Thất Hoàng tử, làm cho hắn có cảm giác như bị khinh thường, mà cuộc đời này, hắn hận nhất là cảm giác này!

Ánh mắt dừng trên khuôn mặt vô cùng bình tĩnh của Lí Vị Ương, Thác Bạt Chân lạnh lùng: “Lí Vị Ương, hình như nàng đã đặt cược nhầm chỗ rồi!”

Lí Vị Ương bật cười: “Tam điện hạ, Vị Ương tin vào đôi mắt của mình.”

Gương mặt Thác Bạt Chân bỗng chốc trở nên vô cùng rét lạnh, sắc mặt lạnh lùng, đứng yên không động đậy, chỉ có ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, vẻ mặt Lí Vị Ương bình thường, nhưng Bạch Chỉ đứng phía sau thì trong lòng phát lạnh. Bình thường nàng đi theo tiểu thư đã hiểu biết không ít người, như Đại tiểu thư giả nhân giả nghĩa, Đại phu nhân ác độc, nhưng đây là lần đầu tiên cảm nhận được sự sợ hãi toát ra từ đáy lòng.

Ngay lúc Bạch Chỉ và Mặc Trúc như gặp phải đại địch, thì Thác Bạt Chân đột nhiên nở nụ cười, tươi cười của hắn rất ấm áp, nhưng trong đó có thâm ý. Lí Vị Ương lạnh nhạt nhìn hắn, so với bộ mặt dữ tợn không thèm che giấu, thì sự thay đổi như rừng sâu thẳm này càng làm người khác thấy sợ hãi, bởi vì ngươi vĩnh viễn không đoán được hắn muốn cái gì, tựa như ngươi vĩnh viễn cũng không biết mình trúng mai phục của dạng mãnh thú quái vật gì!

Thác Bạt Chân không nói một lời, giữ chặt lấy tay Lí Vị Ương, kéo nàng đi. Lí Vị Ương tức giận nói: “Ngươi làm gì!”

Thác Bạt Chân cười lạnh: “Đi xem ván cờ chưa phân thắng bại của chúng ta!”

Ai ngờ Lí Vị Ương lạnh lùng gạt tay hắn ra: “Không cần ngươi kéo, tự ta đi được!”

Thác Bạt Chân nheo mắt lại, thấy Lí Vị Ương đi qua người hắn, cười lạnh một tiếng, bước theo.

Lí Vị Ương quay trở lại đình hóng mát, nhìn thấy Cửu Công chúa đang ôm lấy cánh tay Thác Bạt Ngọc, quấn lấy hắn bắt nói chuyện, Thác Bạt Ngọc thấy Lí Vị Ương quay lại, lộ ra vẻ mặt giật mình.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhíu mày, ngồi xuống ghế: “Ta bị mời đến xem cờ.”

Thác Bạt Ngọc nhìn thoáng qua ván cờ trên bàn, hắn không ngờ Thác Bạt Chân vẫn còn so đo ván cờ chưa đánh xong này, cười nói: “Đã như vậy, mời Tam ca.”

Thác Bạt Chân mỉm cười ngồi xuống, tiếp tục cầm quân cờ. Lí Vị Ương thờ ơ lạnh nhạt, nhìn hai quân trắng đen đang chém giết nhau kịch liệt, chiến đấu không ngừng nghỉ. Thế cục ngang nhau, nhất thời khó phân thắng bại.

Tuy Lí Vị Ương không tinh thông những phương diện nữ tử am hiểu như cầm kỹ vũ đạo nữ hồng, nhưng riêng cờ – Thác Bạt Chân thích nhất chơi cờ, để lấy lòng hắn, nàng đã tốn rất nhiều công sức. Chỉ có điều, để hắn được vui vẻ, nàng đều tốn hết tâm tư nhường cho hắn thắng, hơn nữa còn phải thua không để lại dấu vết. Hiện giờ lại ngồi đây nhìn hắn chơi cờ cùng người khác, đúng là có loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.

Thác Bạt Chân cờ trắng cùng Thác Bạt Ngọc cờ đen bày trận trên bàn cờ, quả thật như quân hai bên đang đánh giáp mặt, hỗn chiến.

Lí Vị Ương nhìn được rõ ràng, kỳ nghệ hai người này tương đương nhau, cho nên mới có thế cục giằng co, muốn thủ thắng nhất định phải chấp nhận hy sinh, cứ như thế hỗn chiến luẩn quẩn, nhưng vẫn chú ý đến đại cục.

Ánh mắt Thác Bạt Chân như đông lạnh, một quân cờ nằm giữa hai ngón tay hắn mãi vẫn không hạ xuống.

Cửu Công chúa ghé người sát cạnh Lí Vị Ương, nghiêng đầu hỏi: “Huyện chủ thấy bọn họ ai có thể thắng?”

Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Bọn họ ngang nhau, đều là người chơi cờ giỏi, muốn quyết phân thắng bại, còn phải khổ chiến dài.”

Nàng nói như vậy, nhưng trong lòng hiểu được, ván cờ như đời người, lúc chơi cờ thể hiện ra một cách chân thật nhất tính cách một con người. Thác Bạt Chân giỏi bày mưu tính kế, làm việc cẩn mật, là nhân vật khéo léo mọi bề. Nhược điểm duy nhất của hắn chính là suy nghĩ mọi cách, tâm tư quá cẩn thận. Còn Thác Bạt Ngọc, tính cách quá mức không để tâm, thông minh có thông minh, nhưng rất dễ bị người khác lợi dụng sơ hở, nếu như gặp phải đối thủ như Thác Bạt Chân, chỉ hơi vô ý sẽ thua toàn bộ.

Quả nhiên như lời Lí Vị Ương nói, hai người giằng co thật lâu, cho đến khi Cửu Công chúa nằm sấp trên mặt bàn ngủ, còn chưa phân thắng bại, thời gian đã qua nửa canh giờ.

Chỉ chốc lát sau, lão phu nhân cho người đến mời: “Huyện chủ, cần phải trở về rồi.”

Thác Bạt Chân thản nhiên nói: “Nói với lão phu nhân nhà các ngươi, Huyện chủ ở đây làm bình phán (trọng tài) cho ta và Thất đệ, xong xuôi ta sẽ tự mình đưa nàng về!”

Tức là không có ý thả người! Lí Vị Ương nhíu mày: “Có Cửu Công chúa ở đây là được rồi!”

Thác Bạt Ngọc cũng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lí Vị Ương: “Cửu muội chỉ là tiểu hài tử, con bé ngủ ngon thế kia, không nên quấy rầy, vẫn mời Huyện chủ mệt nhọc một lần vậy.”

Lí Vị Ương đứng dậy, cầm lấy quân cờ trắng trong tay Thác Bạt Ngọc, hạ thật nhanh xuống bàn cờ.

Thác Bạt Chân đột nhiên biến sắc, Lí Vị Ương quay đầu nhìn hắn, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười. Nàng rất thanh tú, mà nụ cười này lại có vẻ đẹp khác biệt, làm cả trái tim Thác Bạt Chân chấn động thình thịch.

Quân trắng quân đen trên bàn cờ đã phân thắng bại.

Cửu Công chúa bị người khác đẩy một cái, đột nhiên bật dậy, nhìn thấy tình hình này, lập tức hoan hô: “A, Thất ca thắng rồi!”

Thác Bạt Chân lạnh lùng nhìn Lí Vị Ương, Lí Vị Ương kìm nén sự không kiên nhẫn trong mắt: “Hại vị đã xong rồi, hiện tại ta cần phải đi về.”

Thác Bạt Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua hoa viên, đúng vậy, đại đa số khách nhân đã rời đi, hắn cười nhẹ nói: “Hôm nay đa tạ Huyện chủ hỗ trợ, ta mới có thể thắng Tam ca, sau này sẽ gặp lại.”

Lí Vị Ương gật đầu, dẫn Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc nhanh chóng rời đi.

Lúc này, chỉ còn Lí Mẫn Đức chờ nàng trước xe ngựa: “Vừa rồi trong phủ có người báo phu nhân Nam An hầu đến chơi, lão phu nhân không chờ được nữa, ngồi xe ngựa về trước, Đại phu nhân và Đại tỷ cũng về rồi, nghe nói Ngũ Hoàng tử thấy trời tối, sợ đường không dễ đi, còn tự mình hộ tống.”

Lí Trường Nhạc vừa mới bị thiệt thòi, tất nhiên không còn mặt mũi ở lại đợi. Ngũ Hoàng tử thích làm sứ giả hộ hoa, cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, Lí Vị Ương gật đầu, nói: “Chúng ta lên xe đi.”

Lên xe ngựa, một đường đi thẳng về phủ Thừa tướng. Vừa mới đi đến đầu đường Đồng Xá phía tây Tứ Hồ, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có người nói: “Huyện chủ, xe ngựa Lưu Ngự sử không cẩn thận bị lật, chúng ta đi đường vòng vậy.”

Bạch Chỉ vén rèm xe lên, thấy bên ngoài quả nhiên lộn xộn, một chiếc xe ngựa đổ giữa đường, nhíu mày: “Tiểu thư, chúng ta đổi đường đi.”

Biệt trang của Công chúa ở ngoại ô, sắc trời đã tối đen, xem ra phải nhanh chóng về phủ mới tốt, Lí Vị Ương nhìn thoáng qua sắc trời, nói: “Vậy đi đường vòng đi.”

Lí Mẫn Đức trước giờ chưa từng trầm mặc như vậy, dung mạo hắn vốn rất xuất sắc, lúc này trên xe ngựa chỉ được chiếu sáng bằng một ngọn nến, dưới ánh sáng lay động, tướng mạo xuất chúng của hắn trong mắt mọi người xung quanh chỉ cảm thấy hoàn mỹ, nhưng lại như có thể khắc sâu vào trong tâm khảm, có vẻ đẹp diễm lệ kinh tâm động phách.

Đột nhiên Lí Vị Ương cảm thấy, thiếu niên trước mắt này, có chút xa lạ.

Lần đầu gặp nhau, hắn chỉ là một đứa nhỏ yếu ớt, nhưng hiện giờ nàng nhìn, lại sinh ra cảm giác kỳ quái, như thể Lí Mẫn Đức trước mắt mình, chỉ là một cái bóng được tạo ra, cũng do bản thân cho tới giờ chưa từng hiểu con người chân chính của hắn.

Lí Mẫn Đức nâng mắt, thấy Lí Vị Ương đang nhìn hắn, bỗng ngẩn người.

Lí Vị Ương thấy hắn lộ ra vẻ mặt giật mình thì nở nụ cười.

Làn da Lí Vị Ương nhẵn mịn, khuôn mày uyển chuyển, có nét thanh tú của chốn sông nước Giang Nam, mặc dù kém xa Lí Trường Nhạc quốc sắc thiên hương, nhưng khi cười trên mặt hiện ra hai má lúm đồng tiền, làm người khác nhìn mà vui mắt. Rõ ràng đã trải qua vô số tình huống khó khăn, mà tươi cười của nàng sáng trong như trời xanh sau cơn mưa, phảng phất như những thứ dơ bẩn xấu xa chưa bao giờ tồn tại. Trong thời gian ngắn, Lí Mẫn Đức không nói nên lời.

Lí Vị Ương hỏi: “Hôm nay đệ gặp người nào?”

Lí Mẫn Đức sửng sốt, lập tức hỏi lại: “Gặp người nào?”

Lí Vị Ương không hỏi tiếp. Nàng suy nghĩ, từ trong tay áo lấy ra một miện ngọc của nam tử, sau đó tháo mũ miện cũ trên đầu Lí Mẫn Đức, nhẹ nhàng thay cho hắn.

“Hôm nay là sinh nhật của đệ, đệ quên rồi sao?”

Lí Mẫn Đức sửng sốt, lập tức yêu thích sờ miện ngọc trên đầu không rời tay, sau đó hỏi: “Thật sao?!” Hắn có bản lĩnh đã nhìn qua là không bao giờ quên, nhưng luôn không nhớ ngày sinh của mình.

Ánh mắt Lí Vị Ương phức tạp, thật lâu sau, nàng mới hòa nhã nói: “Đệ xem, thời gian trôi qua thật nhanh, đệ lại lớn hơn một tuổi.” Nàng cứ nghĩ hắn toàn tâm toàn ý ỷ lại nàng, tin tưởng nàng, nhưng không biết từ lúc nào, bí mật của hắn so với nàng còn nhiều hơn.

Nghe được trong lời nói của nàng còn có ý khác, Lí Mẫn Đức khổ sở vì không thể nói ra, thân thể hắn khẽ run, nói: “Nếu có thể, ta tình nguyện vĩnh viễn giống như trước.” Lời thật lòng như thế, hắn không hy vọng Lí Vị Ương hiểu lầm, nhưng tình hình hiện tại, hắn lại không muốn để nàng lo lắng hơn vì hắn.

Thấy hắn cuối cùng vẫn không chịu nói thật, Lí Vị Ương nhẹ nhàng thở dài một tiếng, “Đệ cũng mệt rồi, nhắm mắt nghỉ ngơi đi, khi nào đến ta gọi đệ.”

Người Lí Mẫn Đức khẽ run lên, Lí Vị Ương luôn thân thiết với hắn, trước giờ chưa từng mặt lạnh nói chuyện. Giọng điệu nói câu này cực kỳ đạm mạc, rất đáng để nghiền ngẫm. Hắn hít một hơi thật sâu, cắn môi quay đi, thấp giọng nói: “Ta biết, tỷ đang trách ta.” Nói xong, vẻ mặt toát ra sự cô đơn.

Ánh mắt Lí Vị Ương trở nên ấm áp dị thường, nàng đè nén tâm sự đầy cõi lòng, dịu dàng nói: “Ta không trách đệ.”

Con ngươi Lí Mẫn Đức khẽ co rút lại, sắc mặt trắng bệch như người chết. Lí Vị Ương thấy mũ miện của hắn bị lệch, rất tự nhiên đưa tay chỉnh lại cho hắn, trước kia nàng vẫn thường làm vậy. Lí Mẫn Đức ngẩng đầu thật mạnh, bên cạnh hai mắt đỏ bừng là vẻ mặt quyết tuyệt, đột nhiên nói: “Ta có lời muốn nói với tỷ!”

Thấy hắn trịnh trọng như vậy, trong nháy mắt Lí Vị Ương cảm thấy, có phải mình đã bức ép hắn quá mức không!

Đúng lúc này, bỗng nhiên Bạch Chỉ nghe thấy đằng sau có tiếng vang khác thường, nàng nhìn thoáng qua cửa sổ, thấy vài bóng dáng dùng tốc độ nhanh như gió vọt tới. Nàng hét lớn một tiếng “Tiểu thư!”

Xe ngựa đột nhiên bị lật, đám người Lí Vị Ương theo quán tính văng ra khỏi xe ngựa. Lí Vị Ương hoảng hốt, không chút nghĩ ngợi, kéo Lí Mẫn Đức trốn phía sau thị vệ đi theo, nhưng mới chạy được hai bước, bóng đen đã phóng tới trước mặt bọn họ.

Số người tới không thể xác định chính xác, tầm hai mươi ba mươi người, một màu hắc y, hành động lanh lẹ, đang đánh nhau cùng mười thị vệ bảo hộ xe ngựa của phủ Thừa tướng. Những người đang đi trên đường lập tức tán loạn, ngay cả không chạy thì cũng trốn tránh rất xa.

Lí Mẫn Đức nhíu mày thật chặt, Lí Vị Ương nắm lấy tay hắn, chỗ hai bàn tay giao nhau đã thấm đầy mồ hôi.

“Tiểu thư, làm sao bây giờ!” Bạch Chỉ sợ tới mức sắc mặt hoàn toàn biến đổi, ôm lấy Mặc Trúc, hai người ôm nhau cùng run run.

“Các ngươi...” Mục tiêu của kẻ địch là nàng cùng Lí Mẫn Đức, Vị Ương quay đầu, nói thật nhỏ, “Đừng lộn xộn, tìm chỗ nào đấy trốn đi, cách xa chúng ta, càng xa càng tốt!”

Bạch Chỉ cùng Mặc Trúc nhẹ nhàng gật đầu, Bạch Chỉ thấp giọng nói: “Tiểu thư trăm ngàn lần phải cẩn thận!” Nàng biết mình ở lại cũng chỉ là trói chân tiểu thư, còn không bằng chạy nhanh về tìm người đến cứu! Cho nên lôi kéo Mặc Trúc chạy vội.

Đám hắc y nhân thấy Bạch Chỉ Mặc Trúc rời đi, mục tiêu không phải các nàng, cho nên không truy cứu, chỉ xếp thành nửa vòng tròn vây quanh đám thị vệ, thị vệ liều chết phản kháng, mà hắc y nhân dù sao cũng đông hơn, dần chiếm thượng phong.

Một trận gió nhẹ thổi qua, có mùi máu ẩn hiện phất vào mặt, một tia sáng lạnh phóng đến, Lí Vị Ương phát hiện có chỗ không đúng, bước nhanh một bước che trước người Lí Mẫn Đức. Cũng may trong nháy mắt, đao quang kiếm ảnh, hai hộ vệ xung phong liều chết lao đến, hợp lực bảo hộ Lí Vị Ương cùng Lí Mẫn Đức ở giữa.

Lí Mẫn Đức lớn tiếng nói: “Các ngươi rốt cuộc là loại người nào!”

Hắc y nhân không nói một câu vô nghĩa nào, trực tiếp xuống tay, hai hộ vệ bị giết chết, Lí Vị Ương lôi kéo Lí Mẫn Đức lùi lại một bước, hắc y nhân giương đao đầy máu lên, chém về phía bọn họ! Đúng lúc này, đột nhiên một tia sáng sắc bén của trường kiếm đánh bay hắc y nhân cầm đầu, Lí Vị Ương sửng sốt, lại nhìn thấy Thác Bạt Ngọc cưỡi ngựa phi nhanh đến, phía sau có hơn mười hộ vệ.

Bọn họ gia nhập vào cuộc chiến, chiến thế bỗng chốc xoay chuyển, hắc y nhân thấy thế thì cười lạnh một tiếng, đột nhiên ngửa đầu huýt một tiếng thật dài, từ trong bóng đêm, bỗng xuất hiện mười mấy tên hắc y nhân dũng mãnh, có vẻ đã mai phục từ trước.

Mục tiêu chính của đám thích khách là mấy người Lí Vị Ương, từng chiêu đều là sát chiêu, liều mạng đánh tan hộ vệ bên người Thác Bạt Ngọc, muốn bức bọn họ đi ra. Hai loại binh khí chạm đến nhau, tiếng kim loại vang lên không ngừng, trong giây lát đã đánh ra không biết bao nhiêu chiêu, bên tai Lí Vị Ương nghe thấy tiếng “Keng”, quay đầu thật mạnh, thấy Thác Bạt Ngọc dùng trường kiếm chém nứt đao của đối phương, thích khách kia như bị nhận một chiêu nặng nề, máu tươi phun ra từ miệng, ngã thẳng về phía sau.

Lí Vị Ương biết Thác Bạt Ngọc học tập bên ngoài nhiều năm, văn võ song toàn, mà không ngờ rằng võ công của hắn lại cao như vậy!

Thác Bạt Ngọc giơ tay lên, ám tiễn bay ra từ dưới tay áo dài, hướng thẳng lên bầu trời, trên trời pháo hoa nổ tung sáng rọi!

Lí Vị Ương biết, Thác Bạt Ngọc đang triệu tập người của mình, trái tim đập loạn bây giờ mới thoáng an tâm một chút.

Hắc y nhân thấy tình cảnh này, bắt đầu kinh hoảng, xuống tay càng tàn nhẫn hơn.

Đúng lúc này, Lí Vị Ương nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cứ tưởng rằng người của Thác Bạt Ngọc tới, quay đầu nhìn, lại thấy một nhóm mặc hắc y giống hệt đám ám sát thích khách phía trước, sát khí đầy người lao đến.

Thác Bạt Ngọc không ngờ người giúp đỡ chưa tới, lại đưa đến càng nhiều sát thủ hơn, sắc mặt trầm xuống, ngăn đao kiếm trước mặt bọn họ, vô số tia sáng cùng đâm tới, thanh trường kiếm của Thác Bạt Ngọc, chợt lóe lên, đánh nhau cùng đám thích khách, tiếng kim khí va vào nhau đến chói tai.

Lí Vị Ương lôi kéo Lí Mẫn Đức đứng bên trong chiến cuộc, vô số sát ý cùng mùi máu đập vào mặt, lần đầu tiên nàng cảm thấy tử vong gần mình đến như vậy, nhìn một hộ vệ trước mắt bị chặt mất đầu, máu tươi đầm đìa, thân thể nàng bất giác trở nên lạnh lẽo, nhưng suy nghĩ lại xoay chuyển rất nhanh.

Là Đại phu nhân sao? Đại phu nhân phái người đến giết nàng?!

Không, không phải, nơi này rất gần Kinh đô, Đại phu nhân không dám mạo hiểm như vậy! Huống chi, mình đi tham dự yến hội của Công chúa, dọc đường đi đều là quý nhân quan to, nếu ngộ thương người khác, sẽ liên lụy đến bản thân, Đại phu nhân không ngu xuẩn như vậy! Nếu thế rốt cuộc là ai, còn có ai muốn tính mạng của nàng?

Thác Bạt Ngọc một mình khổ sở ngăn trở đám sát thủ, mà các hộ vệ bên cạnh đã chết hơn nửa, máu tươi không ngừng thấm xuống mặt đất, làm người khác nhìn thấy mà ghê sợ, đường phía trước phía sau đều bị ngăn trở, cho dù Lí Vị Ương muốn tìm chỗ tránh né cũng không thể.

Lát sau, một hộ vệ đột nhiên ngã xuống, vòng vây lập tức xuất hiện lỗ hổng, bốn hắc y nhân cầm đao chém tới không chút do dự!

Trong nháy mắt, Lí Vị Ương chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo từ cột sống lan ra, thân thể lạnh như băng, trong lúc nguy cấp, Lí Mẫn Đức đột nhiên đẩy nàng, che chắn trước người nàng, Lí Vị Ương kinh hãi, vừa định gọi hắn quay về, bởi vì ánh kiếm sắp chạm đến tóc mái của Lí Mẫn Đức, nguy hiểm gần trong gang tấc. Lí Vị Ương mồ hôi thấm ướt quần áo, từng đợt gió lạnh thổi vào người nàng.

Nhưng mà chỉ chớp mắt, Lí Mẫn Đức nhìn thấy bốn hắc y nhân đột nhiên ngã xuống, máu chảy ròng ròng.

“Viện binh đến!” Lí Mẫn Đức nhìn mười mấy thanh y nhân (người mặc áo xanh bịt mặt) vọt tới chém giết cùng hắc y nhân, trong mắt có sự mừng rỡ.

Nhưng Thác Bạt Ngọc lại kinh hoảng hô: “Không, đây không phải người của ta!” Cùng lúc đó, tay hắn không ngừng vung kiếm, lợi dụng khe hở giữa hắc y nhân chạy ra.

Thấy người đến không phải vệ đội của mình, suy nghĩ Thác Bạt Ngọc nhanh chuyển, đột nhiên huýt sáo, một con ngựa toàn thân màu trắng bạc phi đến, hắn lớn tiếng nói: “Lên ngựa!” Sau đó, hắn giết chết một hắc y nhân, duỗi cánh tay, nhấc Lí Vị Ương lên ngựa, trong suy nghĩ của hắn, hiển nhiên không có ý định cứu Lí Mẫn Đức.

Lí Vị Ương nhanh kéo dây cương, nhìn chằm chằm Thác Bạt Ngọc, Thác Bạt Ngọc ngẩn người, sau đó mới nhíu mày, rồi mới đẩy Lí Mẫn Đức, để hắn cũng lên ngựa: “Đi mau!” Sau đó vỗ mạnh lên mông ngựa, con ngựa bay nhanh ra khỏi vòng vây.

Bên tai Lí Vị Ương truyền đến tiếng xé gió, như có mũi tên sắc nhọn vụt qua không khí đuổi theo, nàng nín thở, nắm chặt tay Lí Mẫn Đức, hai mũi tên ngắn bay qua gần sát tóc nàng, Lí Vị Ương thấp giọng nói: “Mẫn Đức! Cúi thấp người xuống!” Sau đó giơ roi giục ngựa, rốt cuộc cũng bỏ xa đám hắc y nhân phía sau.

Cảnh vật xung quanh trôi như bay, không biết qua bao lâu, con ngựa vẫn phi nhanh về phía trước, càng đi càng thấy người thưa thớt.

Nhìn xung quanh không còn truy binh, trái tim treo cao của Lí Vị Ương rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. Gió buổi tối còn mang theo ý lạnh, thổi vào mặt rét lạnh như dao, nàng hơi cúi đầu, “Mẫn Đức...” Lí Vị Ương vừa mở miệng đã hít phải gió lạnh, cái lạnh chui thẳng xuống tâm can.

Nàng gọi tên Lí Mẫn Đức hai lần, nhưng đối phương không có phản ứng, như thể không nghe thấy gì hết. Lí Vị Ương nghĩ hắn không nghe thấy, lại gọi thêm hai ba câu, nhưng Lí Mẫn Đức vẫn không trả lời.

Lí Vị Ương vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại, đập vào mắt là gương mặt tuấn tú của Lí Mẫn Đức, tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt, giữa trán mồ hôi không ngừng chảy xuống, như đang cố nén gì đó.

Lí Vị Ương lập tức cảm thấy có vấn đề, bật thốt: “Mẫn Đức, đệ làm sao vậy?”

“Tam tỷ...” Đến giọng nói Lí Mẫn Đức cũng run run, chỉ nói hai chữ mà như dùng hết sức lực toàn thân, “Ta... Ta...”

Toàn bộ trái tim Lí Vị Ương, trầm xuống.

Thấy bọn Lí Vị Ương đào tẩu, hắc y nhân cùng thanh y nhân đồng thời muốn đuổi theo, nhưng lúc này, vệ đội của Thác Bạt Ngọc cũng đến nơi, đầu lĩnh trưởng đội hộ vệ chạy vội đến: “Điện hạ!”

Thác Bạt Ngọc vung cánh tay dài ra: “Bắt sống!”

Thanh y nhân rất nhạy bén, huýt dài một tiếng, rút lui nhanh như thủy triều, hắc y nhân còn chưa kịp phản ứng, đã bị đám hộ vệ của Thác Bạt Ngọc vây quanh.

Trong rừng cây, Lí Vị Ương nắm chặt dây cương, con ngựa hí dài, rồi dừng lại.

Lí Vị Ương định cẩn thận xem xét tình hình Lí Mẫn Đức, nhưng con ngựa vừa mới dừng lại, Lí Mẫn Đức phía sau luôn ôm thắt lưng nàng không rên một tiếng, thẳng tắp ngã quỵ xuống đất! Trong lòng Lí Vị Ương kinh hãi, nhanh chóng kéo hắn lại, mà sức lực không đủ, hai người cùng nhau ngã khỏi con ngựa, con ngựa bị kinh hoảng, bỗng chốc phi như điên, Lí Vị Ương bất chấp, nhanh chóng đứng lên xem tình trạng Lí Mẫn Đức.

“Mẫn Đức!” Nàng gọi tên hắn, nhưng đôi mắt Lí Mẫn Đức vẫn nhắm thật chặt, không phản ứng với lời nói của nàng, Lí Vị Ương thấy không đúng, sờ phía sau lưng hắn, phát hiện đã ướt sũng, nhờ ánh trăng nhìn kỹ, là máu tươi ướt sũng. Trong ánh mắt Lí Vị Ương tràn ngập sự hoảng hốt, tập trung nhìn kỹ, mới phát hiện sau lưng Mẫn Đức có một mũi tên ngắn – vừa rồi, nhất định là vừa rồi bị trúng tên!

Nàng rõ ràng đã bảo hắn cúi người thật thấp, sao hắn cố tình không nghe! Trong nháy mắt, nàng đột nhiên nghĩ ra nguyên nhân, nếu Lí Mẫn Đức cúi người thật thấp, như vậy lưng mình sẽ lộ ra trước mắt kẻ địch, người bị thương chắc chắn là nàng! Ý niệm này mới xẹt qua trong đầu, nàng đã cảm thấy trái tim của mình đột nhiên đau đớn, không thể hô hấp nổi.

“Mẫn Đức! Mẫn Đức!” Lí Vị Ương không thể nghĩ nhiều nữa, nàng nhìn khắp xung quanh, nhưng vừa rồi vội vàng, căn bản không có cơ hội xem xét hoàn cảnh xung quanh, hiện giờ không thấy sát thủ, nhưng một bóng người cũng không có.

Làm sao bây giờ, chẳng lẽ trơ mắt nhìn Mẫn Đức chết?!

Không! Không được! Tuyệt đối không được! Nàng từng nhận lời Tam phu nhân, bất luận thế nào cũng phải để Mẫn Đức sống sót!

Lí Vị Ương nâng Mẫn Đức dậy, xé xiêm y hắn ra, cẩn thận xem xét mũi tên ngắn sau lưng hắn – miệng vết thương không lớn, nhưng máu tươi chảy ra chậm rãi biến thành màu đen, hiển nhiên, trên mũi tên có độc!

Lí Vị Ương không cần suy nghĩ, mạnh tay rút tên ra, sau đó miệng áp lên vết thương hắn, dồn sức hút máu độc, vừa hút vừa nhổ, sợ mình làm sơ sẩy, sẽ không cứu được tính mạng Lí Mẫn Đức! Không biết qua bao lâu, nàng mới phát hiện máu đen trên lưng Lí Mẫn Đức chậm rãi biến thành đỏ tươi một lần nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xé một mảnh vải trên váy mình, băng bó vết thương cho hắn.

Đột nhiên tiếng bước chân dồn dập xuất hiện trên con đường nhỏ, Lí Vị Ương ngẩn người, lập tức cảnh giác.

Xảy ra chuyện gì?

Nàng vừa mới quay đầu, đã có một thanh đao lạnh lẽo đặt trên cổ họng nàng.

“Huyện chủ, chỉ cần ngươi không cử động, chúng ta sẽ không làm ngươi bị thương.” Một giọng nói lạnh lùng tàn nhẫn, vừa lý trí mà tỉnh táo vang lên.

Trong đầu Lí Vị Ương, xẹt qua vô số suy nghĩ. Vừa rồi hắc y nhân dùng đao giết người, rõ ràng là muốn tính mạng bọn họ, nhưng người này không động thủ ngay lập tức, có thể thấy không phải đồng bọn hắc y nhân. Nhưng mà hắn cầm đao đặt trên cổ nàng, chứng minh hắn không phải người Thác Bạt Ngọc phái tới. Vừa rồi bên kia chỉ có ba đợt người, loại trừ xong chỉ còn lại thanh y nhân.

Lí Vị Ương bỗng tỉnh táo lại.

Nàng là người đã từng chết một lần, được sống thêm lần nữa đã là trời cao ban ân. Từ lúc trở lại Kinh đô đến nay, đối mặt với chuyện gì nàng đều giữ được sự bình tĩnh, lúc này đây, cho dù đi trên con đường mù mờ, nàng cũng không cho phép bản thân hoảng loạn! Trước mắt rõ ràng còn chưa tới đường cùng, bọn họ còn có cơ hội!

“Ngươi là loại người nào?” Ánh mắt của nàng, dừng trên người mặc áo xám trước mắt.

Tuy người áo xám che mặt, nhưng trên tóc đã có sợi bạc, có thể thấy tuổi không còn trẻ, nhưng đôi mắt hắn lại sáng ngời hữu thần, mang theo sự lạnh lẽo. Lúc nhìn qua khuôn mặt bình tĩnh của Lí Vị Ương, trong mắt xẹt qua một tia tán thưởng. Gặp phải cảnh khốn cùng mới nhìn ra bản tính của một con người, tiểu cô nương này mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, nhưng có thể bình tĩnh đối diện sinh tử, không thể không làm người khác nhìn bằng cặp mắt khác.

Lí Vị Ương nhìn áo xám trên người hắn, trong đầu có vô số ý nghĩ trôi qua, nhưng trôi qua quá nhanh, làm nàng không thể nắm lấy. Đúng lúc này, người áo xám đột nhiên chú ý tới Lí Mẫn Đức nằm trên đất, hắn đột nhiên trở nên vội vàng, thu đao lại, bước nhanh đến xem xét tình hình Mẫn Đức!

“Ngươi quen Mẫn Đức?” Nàng hỏi.

Người áo xám không thèm để ý đến nàng, kiểm tra xong một lượt, thấy Lí Mẫn Đức vẫn còn hơi thở, máu độc trên người cũng được hút ra, mới thở phào nhẹ nhõm.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn hắn, dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú của nàng thoạt nhìn như một pho tượng, chỉ có ánh mắt trong trẻo, nhìn chằm chằm từng hành động của người áo xám.

Người áo xám đứng lên, bình tĩnh nhìn Lí Vị Ương: “Huyện chủ, chúng ta không có ác ý.”

Chúng ta? Lí Vị Ương đảo mắt ra xung quanh, thấy trong bóng đêm có bóng dáng vô số người, đều mặc quần áo màu xanh, như quỷ như ma.

Tốc độ thật nhanh, vừa rồi những người này còn chưa ở đây, mà bọn họ không một tiếng động vây xung quanh, bản thân mình lại không có chút cảm giác nào, Lí Vị Ương không đáp lời.

Hiện trường lập tức yên tĩnh đến quỷ dị.

“Các ngươi chính là thanh y nhân vừa rồi đã cứu chúng ta.” Vẻ mặt của người áo xám, làm Lí Vị Ương biết mình nói đúng rồi.

Hiện tại, cho dù nàng thông minh cũng không thể lý giải, vì sao đột nhiên chọc đến một đám hắc y nhân hung ác quyết tâm truy giết bọn họ, Thác Bạt Ngọc ra tay trợ giúp, nàng còn có thể lý giải, bởi vì nàng từng trợ giúp đối phương, như vậy thanh y nhân này thì sao, bọn họ có mưu đồ gì?

Lí Vị Ương đột nhiên nhớ tới ánh mắt lo âu vừa rồi của người áo xám khi nhìn Lí Mẫn Đức, nghĩ ra một khả năng.

“Nếu các hạ thật sự quang minh chính đại, không ngại tháo mặt nạ xuống.” Lí Vị Ương lạnh lùng nói, “Nếu các hạ không chịu, những chuyện khác không cần phải nói nữa.”

Người áo xám tạm dừng động tác một lát, tháo mặt nạ xuống, sau đó đến gần, để lộ khuôn mặt trước mắt Lí Vị Ương, khác với những người khác, dáng người hắn cực cao, tướng mạo đường đường chính chính, ước chừng trên dưới bốn mươi tuổi.

“Chúng ta tuyệt đối không có ý thương tổn nhị vị, mong Huyện chủ đừng hiểu lầm. Nếu chúng ta thật sự có ý mưu hại, vừa rồi cũng sẽ không cứu người.”

Cho dù không phải là sát thủ, nhưng dấu đầu hở đuôi, cũng chẳng phải hạng người quang minh chính đại. Trong lòng Lí Vị Ương hừ lạnh một tiếng, “Mục đích của các hạ cho tới giờ, vẫn không chịu nói sao?”

Vừa nói xong những lời này, một thanh trường kiếm đột nhiên đặt lên cổ nàng, dường như nàng nghe thấy tiếng cắt qua da thịt, từng giọt máu nóng bừng chảy ra.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện