Chương 118

Người đầu tiên phản ứng lại là Tưởng Húc, sắc mặt ông khó coi cực độ, rống lớn: “Thái y! Nhanh đi mời thái y!” Lúc này ông bất chất Thái tử đang kinh hoảng, càng không thể bận tâm đến khách nhân đông đảo.

Thái tử ngây người tại chỗ, trên mặt vẫn vương vô số máu, cho đến khi Thái tử phi bên cạnh đưa khăn hắn mới giật mình tỉnh táo, quay đầu liếc mắt nhìn Thái tử phi, rồi xoay người đỡ Thứ phi Tưởng Lan trắng bệch cả mặt: “Lan nhi, đừng sợ!”

Sắc mặt Tưởng Lan chưa bao giờ tái nhợt như thế, đẩy Thái tử ra bước nhanh về phía trước, run run quỳ rạp xuống trước mặt phu nhân Quốc công.

Lí Vị Ương nhìn cảnh này, vẻ mặt biến thành kỳ quái, có thể nói là trào phúng lại như cảm khái, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy nàng bị kinh hoảng cho nên nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Chuyện xảy ra trong đại sảnh như một vở kịch, mà nàng đứng đó, thản nhiên xem diễn, từ đầu đến cuối chỉ có cảm giác bình tĩnh đến dị thường.

Tưởng Húc phái người tìm Tưởng Thiên khắp xung quanh, nhưng không có kết quả gì, Tưởng Thiên như bốc hơi khỏi nhân gian, chưa từng xuất hiện ở thọ yến của tổ mẫu. Bất đắc dĩ, ông vội vàng gọi Thái y, mọi người trong đại sảnh hai mặt nhìn nhau, bất giác vây quanh, mật độ người dày đặc làm Lí Vị Ương thấy trong không khí có cảm giác áp bách, làm người khác chán ghét, nàng lui về phía sau một bước.

“Không sao chứ?” Có giọng nói đột nhiên truyền đến.

Lí Vị Ương quay đầu, Lí Mẫn Đức đã lướt qua mọi người đi tới cạnh nàng, trên mặt lộ ra sự thân thiết.

Lí Vị Ương lắc đầu, mắt lại hướng về phía đám người. Người Tưởng gia vây quanh ghế bành, người ngoài không thể tới gần, mà Lí Trường Nhạc đang hoang mang rối loạn, cực kỳ thất thố.

Lời nói của Lưu Thái y truyền qua từng lớp người: “Tưởng đại nhân nén bi thương, lão phu nhân đã không còn hơi thở...” Trong tầm mắt lập tức xuất hiện khuôn mặt nổi giận của Tưởng Húc, Tưởng Hải quát lớn: “Lưu Thái y, ông đừng nói bậy, tổ mẫu ta vừa rồi còn đang êm đẹp khoẻ mạnh!”

Lưu thái y nghe vậy, sắc mặt cũng không tốt cho lắm, đối với một đại phu mà nói, không có gì nhục nhã hơn có người chất vấn y thuật của ông, ông giấu bàn tay giận run dưới áo, lớn tiếng nói: “Đại công tử, không còn hơi thở chính là không còn hơi thở, ta có thể nói dối được sao! Nếu Đại công tử không tin tự mình đến xem là được, ngay cả mạch đập cũng không có!”

Tưởng Húc nghe nói mẫu thân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chỉ cảm thấy một hơi nghẹn ở ngực, không thể nói ra lời, còn những người khác càng trợn mắt há mồm, vạn lần không ngờ, rõ ràng ngày lành đại thọ sáu mươi, vừa rồi còn nhìn thấy lão phu nhân khí thế mười phần, thân thể vững vàng, sao một lát sau đã tắt thở?!

Tưởng Lan đột nhiên bi thương: “Tổ mẫu! Tổ mẫu! Rốt cuộc sao thế này! Vừa rồi còn khoẻ mạnh, đột nhiên lại mất đi!”

Thái tử nhìn thấy Thứ phi yêu quý bi thương đầy mặt thì đau lòng vô cùng, vội vàng lo âu nói: “Lưu Thái y, rốt cuộc phu nhân Quốc công bị bệnh gì, sao đột nhiên nôn ra máu, tức khắc tắt thở?” Hắn đã lau máu trên mặt nhưng sắc mặt không hề tốt hơn.

Tưởng Hải vội vàng nói: “Lưu Thái y, mất ngày trước tổ mẫu ta bị phong hàn, có một lần bệnh thật nặng, chẳng lẽ là vì thế-- “

Lưu thái y lắc đầu nói: “Không, đây không phải là chứng bệnh cảm nhiễm phong hàn bình thường...”

Lí lão phu nhân nhìn xa xa, cảm thấy càng lúc càng không đúng, tim đập thật mạnh, trong lòng bỗng thấy có điều không lành. Phảng phất như để chứng minh lời bà, câu tiếp theo của Lưu Thái y là: “Thực ra, phu nhân Quốc công trúng độc.”

Tưởng Húc nghe vậy, sắc mặt đại biến: “Trúng độc?”

Lưu thái y gật đầu, lấy ngân châm, thí nghiệm với máu phu nhân Quốc công phun ra, giơ ngân châm lên ọi người nhìn thấy, giữa những kẽ răng nói ra từng câu chữ lạnh lẽo: “Phu nhân Quốc công đúng là trúng độc mà chết.”

Mọi người thấy đầu ngân châm dần dần biến thành màu đen.

Tưởng Húc nhắm mặt lại thật chặt, lòng bàn tay phủ đầy mồ hôi lạnh, trong đầu hai chữ không ngừng quay cuồng, chính là -- trúng độc! Không ngờ là trúng độc! Rốt cuộc ai có lá gan lớn như vậy! Dám hạ độc trong thọ yến!

Mọi người hai mặt nhìn nhau, phu nhân Quốc công là nhất phẩm phu nhân, lại là vợ cả Tưởng Quốc công, Thái hậu tự mình hạ chỉ muốn mọi người đến mừng đại thọ sáu mươi của bà, mà không ngờ trên thọ yến, phu nhân Quốc công vốn khoẻ mạnh vô cùng đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân trúng độc. Sự kiện này dâng lên hàng ngàn hàng lớp sóng to gió lớn, một khi thẩm tra, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất rộng. Mà bọn họ đứng tại đây giờ khắc này, tận mắt nhìn thấy mọi chuyện phát sinh, nhất định không thể không quan tâm đến!

Trong khoảnh khắc, trước khi mưa to gió lớn ập đến, Tưởng Lan khóc không thành tiếng: “Thái tử điện hạ! Cầu xin người làm chủ cho tổ mẫu!”

Quả nhiên, Thái tử nghe vậy tức giận đập bàn: “Đúng là buồn cười! Là ai? Là ai có gan hạ độc phu nhân Quốc công? Nhất định phải tra cho rõ, bắt lấy hung thủ!”

Một câu ra lệnh, mọi người lập tức ồ lên.

Kinh Triệu Doãn và Hình bộ Thượng Thư bước ra, Diêu Trường Thanh nói: “Điện hạ, chuyện này cần nhanh chóng bẩm báo lên bệ hạ, hơn nữa phong toả toàn bộ Tưởng gia, phòng ngừa hung thủ giết người bỏ trốn!”

Đồ ăn thức uống của Tưởng lão phu nhân đều có người chuyên trách, tuyệt đối không phát sinh chuyện ăn nhầm sinh ra trúng độc, tất cả mọi người cảm thấy, đây nhất định là mưu sát, còn là mưu sát khiêu khích Thái hậu và bệ hạ, các ngươi không phải gióng trống khua chiêng ăn mừng sinh nhật Tưởng phu nhân sao, xem kết quả hiện tại đi?! Có thể thấy, Hoàng đế chắc chắn tức giận cùng cực.

Thái tử gật đầu: “Người đâu, lập tức tiến cung bẩm báo phụ hoàng, hơn nữa phong toả toàn bộ Tưởng gia, Trương đại nhân, Diêu đại nhân, mời hai vị thẩm vấn thật kỹ cho ta, nhất định phải tra ra manh mối!”

Hình bộ Thượng Thư Trương Huy sắc mặt ngưng trọng, liếc mắt với Liêu Trường Thanh, đồng thời lên tiếng: “Dạ.”

Bên kia, Lí Mẫn Đức một mực yên lặng nhìn tất cả mọi chuyện phát sinh, nhẹ giọng: “Ta thấy trong vòng nửa khắc nơi này không nháo loạn xong được.”

Lí Vị Ương thản nhiên nhìn người Tưởng gia, ánh mắt dừng lại trên người Lí Trường Nhạc đang khóc lóc không ngừng, chậm rãi nói: “Đương nhiên, người ta còn chưa làm loạn lớn hơn nữa, làm sao có thể thu tay như vậy? Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng đi!” Dáng vẻ sớm đã đoán trước, Lí Mẫn Đức mỉm cười, không nói thêm gì nữa.

Tưởng Húc sai người lập tức an trí phu nhân Quốc công tại Thiên sảnh, phân phó người trong nhà chuẩn bị tang phục, mời các khách nhân ngồi chờ trong đại sảnh, tiếp theo an bày người của Kinh Triệu Doãn bắt đầu kiểm tra toàn bộ đại sảnh, phòng tiếp khách, thậm chí cả phòng ngủ của phu nhân Quốc công, phải tra rõ ràng rốt cuộc trúng độc ở chỗ nào, là ai hạ độc. Thứ phi Thái tử Tưởng Lan hai mắt đỏ ửng, phảng phất như đang cố nén bi thương, trò chuyện với đám người Tưởng Húc, còn Lí Trường Nhạc lấy tay áo che mặt nỉ non không ngừng, lộ ra đau thương, mọi người còn lại mang vẻ mặt ưu sầu, bi ai.

Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ liếc mắt nhìn Lí Trường Nhạc đang vô cùng thương tâm, dường như muốn bước lên an ủi, nhưng nhớ đến lần trước nhìn thấy đầu Lí Trường Nhạc trụi lủi hơn nữa bên trên còn có sâu, bất giác cảm thấy ghê tởm, lên giây cót tinh thần ình vài lần mà vẫn không thể làm đôi chân đi đến bên cạnh đại mỹ nhân kia, bất đắc dĩ hắn chuyển tầm mắt, hướng đến Tam Hoàng tử Thác Bạt Chân ngay từ lúc bắt đầu đã luôn trầm mặc: “Tam ca, khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi chỗ này? Chung quy không thể nghi ngờ chúng ta chứ?”

Thác Bạt Chân thu lại ánh mắt đang nhìn người Tưởng gia, trầm ngâm: “Đệ không nghe Thái tử nói sao, phải tìm ra hung thủ mới có thể rời khỏi chỗ này!” Nói cách khác, nếu không tìm thấy hung thủ, mọi người đều phải ở lại đây, cho dù ngươi là Hoàng tử cũng vậy.

Ngũ Hoàng tử Thác Bạt Duệ hừ lạnh một tiếng: “Hắn là bị Tưởng Lan kia mê hoặc, chuyện gì cũng nghe nàng ta! Tưởng lão phu nhân không có khả năng bị chúng ta hạ độc chết, quy chụp cho nhiều người như vậy để làm gì, đúng là buồn cười!”

Thác Bạt Chân không nói gì, chỉ có điều ánh mắt bất giác chuyển hướng đến trên người Lí Vị Ương đang nói chuyện cùng Lí Mẫn Đức, mấy ngày không gặp, khuôn mặt nàng vẫn lạnh lùng không hề thay đổi, luôn cố không nổi bật như trước, quần áo càng không làm người khác chú ý, nhưng nàng ngồi chỗ kia đã là một phong cảnh kỳ lạ, hàng mày hơi nhướng, thần thái thanh tú cực điểm, mỗi một lời nói cử động như biển hoa xán lạn, làm hắn không tự chủ được phải nhìn nàng. Đây không phải vì Lí Vị Ương đặc biệt xinh đẹp, mà là hắn đã thích một người thì sẽ bất giác tìm kiếm bóng dáng nàng. Cuối cùng Thác Bạt Duệ mở miệng cắt ngang suy nghĩ hắn: “Đệ thật sự không ngồi yên được nữa, vẫn nên đi xem Diêu Trường Thanh đã tra được gì!” Nói xong, Thác Bạt Duệ đứng lên, đi đến chỗ Kinh Triệu Doãn sắc mặt ngưng trọng.

Lúc này Thác Bạt Ngọc đứng bên cạnh Diêu Trường Thanh, nói với hắn: “Có thể tiến hành kiểm tra lời nói, thu nhỏ lại phạm vi, phu nhân Quốc công bị độc chết, chứng tỏ hung thủ có cơ hội tiếp xúc với bà, một nửa số người trong đại sảnh sẽ được loại bỏ nghi ngờ, bởi vì bọn họ không thể bước vào nhà trong, càng không có khả năng tiếp xúc với đồ ăn thức uống của phu nhân Quốc công để hạ độc.”

Diêu Trường Thanh gật đầu: “Đúng vậy, thu hẹp lại phạm vi xong, kiểm tra trọng điểm tỳ nữ bên người phu nhân Quốc công, xem có tìm được manh mối ở chỗ bọn họ không.”

Đúng lúc này, Đàn Hương kinh hãi hô một tiếng: “Đại tiểu thư, người không sao chứ!?”

Mọi người lập tức nhìn Lí Trường Nhạc, thấy sắc mặt nàng ta cực kỳ tái nhợt, cả người dựa vào Đàn Hương, như sắp té xỉu, Tưởng Lan từ nhỏ thân với nàng ta, tình cảm không nông, vội vàng đi lên: “Trường Nhạc không sao chứ?”

Tưởng Đại phu nhân nhíu mày, nhanh nói: “Trường Nhạc thân mình luôn yếu ớt, hôm nay lão phu nhân luôn yêu thương con bé đột nhiên qua đời -- chỉ sợ không chịu được đả kích, còn không nhanh đỡ tiểu thư vào nghỉ ngơi?!”

Tưởng Lan phân phó Đàn Hương: “Đỡ tiểu thư nhà ngươi đến Tú lâu trước kia ta ở đi!”

“Không cần phiền phức vậy đâu, ta đến khách phòng nghỉ tạm một lát là được rồi.” Lí Trường Nhạc dáng vẻ yếu đuối vô cùng, đang định dựa vào Đàn Hương đi ra đại sảnh, đột nhiên nhìn thấy Lí Vị Ương đứng lên, mỉm cười: “Đại tỷ, thế này -- chỉ sợ không ổn lắm.”

Mọi người nhìn Lí Vị Ương, chỉ thấy nàng lộ ra một tia khó xử, Tưởng Lan nhíu mày: “Có gì không ổn?”

Tầm mắt Lí Vị Ương dừng trên người Lí Trường Nhạc, giọng điệu bình tĩnh: “Ngoại tổ mẫu vừa mới mất, không ai không thương tâm, chuyện nơi này còn chưa rõ ràng, cho nên Vị Ương cảm thấy vẫn nên mời Đại tỷ nhẫn nại một chút, ít nhất chờ tra ra manh mối, hơn nữa, Đại tỷ quan tâm ngoại tổ mẫu như vậy, sao chưa đợi bắt được hung thủ đã rời đi rồi?”

Người Lí Trường Nhạc hơi lung lay, lộ ra vẻ mặt không tin nổi: “Cho nên ý Tam muội là, cho dù ta thấy không khoẻ cũng phải chờ ở chỗ này sao?”

Trên gương mặt xinh đẹp của Tưởng Lan mang theo một tia đông cứng, quay đầu nhìn thẳng Lí Vị Ương: “An Bình Huyện chủ như vậy... quá hà khắc với trưởng tỷ.”

“Lan phi cảm thấy Vị Ương quá hà khắc sao?” Lí Vị Ương lặp lại ba chữ “quá hà khắc” lần nữa, dường như hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh nhíu mày nói, “Vị Ương chỉ nghi ngờ một cách hợp lý thôi. Trước khi tra ra manh mối tất cả mọi người đều bị nghi ngờ, Thái tử phi, ngài nói có phải không?”

Thái tử phi nghe vậy sửng sốt, không ngờ Lí Vị Ương lại hỏi mình, lập tức kinh ngạc vô cùng nhìn lại, Lí Vị Ương thản nhiên nói: “Nơi này tuy là Tưởng gia, mà người có địa vị tôn quý nhất là Thái tử điện hạ, Thái tử phi đã cùng đến, chuyện này, mọi người tất nhiên phải tôn trọng ý kiến ngài, ngài nói xem, nên cho người khác một mình rời khỏi đại sảnh đi nghỉ ngơi sao?”

Thái tử phi lạnh lùng nhìn thoáng qua Tưởng Lan, nàng nhìn ra được, Lí Vị Ương và Tưởng gia đối đầu, đồng thời, nàng cùng Tưởng Lan không cùng chiến tuyến, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu, Tưởng Lan đã muốn che chở Lí Trường Nhạc, sao nàng lại không che chở Lí Vị Ương? Logic của nữ nhân đôi khi chỉ đơn giản như vậy, vừa rồi nàng còn cảm thấy Lí Vị Ương có cũng được mà không có cũng chẳng sao, hiện tại lập tức cảm thấy khuôn mặt nàng ta bỗng trở nên dễ thân, bất giác lộ ra ý lạnh: “Lan phi, nơi này là Tưởng gia, chúng ta vốn nên tôn trọng ý của chủ nhân, không thể tuỳ tiện nhúng tay. Huống chi liên quan đến cái chết của phu nhân Quốc công, thật sự không phải chuyện nhỏ, đương nhiên, ta nói lời này không phải có ý nghi ngờ Lí Đại tiểu thư, nhưng mà... Huyện chủ nói đúng, bất luận ai cũng bị nghi ngờ, mọi người không thể dễ dàng buông lỏng. Lí Đại tiểu thư cần nghỉ ngơi thì đương nhiên có thể nghỉ ngơi trong đại sảnh này, người đâu, ban thưởng ngồi.”

Lí Trường Nhạc không ngờ Thái tử phi xen lời, sắc mặt càng khó coi hơn, đành miễn cưỡng cảm tạ ban thưởng ngồi, đang định đi đến chỗ ghế dựa lại hơi lảo đảo, một mình Đàn Hương không đỡ nổi, mắt thấy sắp ngã quỵ, một bàn tay đưa đến, vững vàng đỡ lấy nàng.

Quay đầu lại, đúng là Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương giọng nói mềm mại: “Đại tỷ trăm ngàn lần cẩn thận mới phải.”

Lí Trường Nhạc quả thật căm hận người trước mắt, lại không dám thể hiện trước mặt mọi người, yếu đuối nhìn khắp xung quanh một vòng, nhưng mà Lí Tiêu Nhiên sắc mặt ngưng trọng, Lí lão phu nhân biểu cảm hờ hững, cậu cùng các biểu ca đang thảo luận tang sự, Thứ phi Tưởng Lan không dám phản bác ý tứ Thái tử phi... Cuối cùng nàng chỉ có thể hung dữ nhìn chằm chằm Lí Vị Ương, quay đầu đi: “Đa tạ.”

Giọng nói cứng ngắc, đồng thời nàng ta lặng lẽ lui về phía sau một bước.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua vẻ mặt tràn ngập thù hận của nàng ta, cười nhẹ, phảng phất như chưa từng phát hiện ra: “Đừng khách khí.”

Qua phần nhạc đệm này, mọi người trong đại sảnh đành phân tán ngồi trên vị trí của mình, đương nhiên khách nhân có thể bước vào đại sảnh này đều là người có quyền có thế, còn hạ khách tầm thường đã sớm bị cản ngoài cửa. Nhưng muốn những người này cứ ngồi như vậy thì đúng là vô cùng khó chịu, bọn họ tình nguyện đứng lên tham quan xem xét hạ lễ được tặng cho lão phu nhân.

Ánh mắt Thác Bạt Chân dừng tại một lễ vật thật đặc biệt, hắn đứng lên đi đến gần xem xét cẩn thận bức bình phong sơn son. Thấy được bình phong sơn son có tất cả bốn phiến, mỗi một phiến điêu khắc bức tranh tinh xảo. Hình ảnh được khảm vàng bạc, ngọc bích, trân châu, mã não, quả là một đồ vật trân quý. Hắn nói: “Hoàng huynh, đây là hạ lễ của huynh sao?”

Thái tử điện hạ hơi sửng sốt, lập tức đi tới, nhìn thoáng qua bức bình phong hoa lệ này, bất giác thở dài một hơi: “Đúng vậy, lễ vật là Lan phi thay ta chuẩn bị trước ba tháng, vốn định hôm nay làm cho lão phu nhân vui vẻ một chút, ai ngờ người còn chưa nhìn thấy bình phong đã mất đi, uổng phí tâm ý Lan nhi.”

Tưởng Lan bị nhắc tới chỗ thương tâm, tất nhiên là không nhịn được lau nước mắt: “Điện hạ, từ nhỏ thiếp lớn lên trong tay tổ mẫu, thân thiết vô cùng, cầu xin người nể tình thiếp, nhất định phải chủ trì công đạo cho tổ mẫu!”

Sắc mặt Nhị phu nhân Tưởng gia cứng ngắc trong chốc lát, nhưng rất nhanh bà buông mắt xuống, giống như chưa nghe thấy điều gì, Lí Vị Ương để ý được điểm này, mà không thấy kỳ quái, ai cũng biết Tưởng gia cực kỳ phân biệt đối xử trưởng thứ, con cái thị thiếp trong nhà nhiều nhưng lại hiếm thấy thứ tử, thứ nữ. Tưởng Lan này là nữ nhi duy nhất trong hàng cháu Tưởng gia, cũng là thứ xuất duy nhất ở thế hệ này, thân phận này vô cùng đáng xấu hổ cùng tế nhị, phu nhân Quốc công lại đón nàng ta đến bên cạnh tự mình nuôi lớn, sau này còn đưa vào phủ Thái tử, làm người khác không thể không cảm khái. Hiện tại nhìn vẻ mặt của Nhị phu nhân Tưởng gia, Lí Vị Ương càng xác định, Nhị phu nhân Tưởng gia không thích Tưởng Lan, hơn nữa là cực kỳ không thích. Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm nàng quan tâm, cho nên rất nhanh nàng rời mắt đi, như không phát hiện ra điều gì.

Lúc này một nha dịch bước nhanh lên, mọi người bỗng chốc mở to hai mắt, chờ kết luận điều tra của bọn họ.

Diêu Trường Thanh vội hỏi: “Thế nào rồi?”

Nha dịch lớn tiếng nói: “Bẩm chư vị đại nhân, thuộc hạ đến phòng khách nhỏ của phu nhân Quốc công dùng để đãi khách, phát hiện có chỗ kỳ lạ. Trên một chiếc khay có mứt táo mới được làm năm nay, trong khay còn lại những điểm tâm bình thường như Phù Dung cao, Hồ Điệp tô, còn có ít hạt dưa, mứt hoa quả, nhìn qua không có gì đặc biệt, ai ngờ dưới bàn trà phát hiện một con chuột chết và nửa miếng mứt táo bị cắn dở nằm cạnh đó, sau đó tra hỏi nha đầu trong phòng khách, mới biết phòng này có người quét dọn mỗi ngày, nếu có chuột chết thì phát hiện ngay, nhất định không để lại đến bây giờ, cho nên con chuột này chắc chắc vừa mới chết đi, lập tức giải phẫu con chuột chết, kết quả phát hiện -- “

Tưởng Húc đứng lên, quát hỏi: “Phát hiện ra gì?” Sau khi lời ra khỏi miệng mới ý thức được mình tranh hỏi trước cả Hình Bộ Thượng Thư và Diêu Trường Thanh không ổn cho lắm, nhưng người chết là mẹ ruột ông, cho nên không ai so đo, Diêu Trường Thanh cũng gật đầu: “Ngươi nói tiếp đi!”

Nha dịch tiếp tục nói: “Giải phẫu chuột chết xong, phát hiện trong bụng nói có ít mứt táo, vì thế bắt đầu nghi ngờ mứt táo, lập tức kiểm tra ít mứt táo còn sót lại trên đất, cuối cùng phát hiện độc dược từ đâu mà đến.”

Tam công tử Tưởng gia, Tưởng Hoa từ lúc gặp chuyện không may đến giờ luôn rất trầm mặc bỗng dưng trong lòng khẽ động: “Ngươi nói hung thủ bỏ độc vào trong mứt táo?”

Nha dịch lập tức nói: “Dạ, sau khi thuộc hạ phát hiện trong mứt táo có độc, lập tức lệnh cho người khám nghiệm kiểm tra lại kỹ càng, rốt cuộc không phát hiện ra thứ gì có độc, trong mười ba miếng mứt táo trong khay thì có hai miếng có độc, bởi vậy có thể thấy, hung thủ không đủ thời gian gây án nên hắn không thể hạ độc trong tất cả số mứt táo, đương nhiên, điều này cũng nói rõ hắn rất thân cận với phu nhân Quốc công mới có cơ hội như vậy.”

Tưởng Hoa chậm rãi lắc đầu: “Hắn căn bản không cần hạ độc vào tất cả mứt táo, chỉ cần bảo đảm tổ mẫu ta ăn miếng có độc là được! Người này tâm tư thật ác độc!”

Ngay lúc bọn họ nhắc tới mứt táo, sắc mặt Lí Vị Ương đã xuất hiện chút biến hoá, nhưng biến hoá này rất nhỏ, ngoại trừ Lí Mẫn Đức đứng bên cạnh nàng thì không một ai phát hiện ra.

Ngay sau đó, Đại tiểu thư Lí gia vốn đang yếu đuối đột nhiên đứng lên, khuôn mặt trát phấn tái nhợt như cành cây bị phủ tuyết bên ngoài, cả người hơi lảo đảo, Đàn Hương bên cạnh vội đỡ lấy, nàng ta thất thanh: “Tam muội, vì sao muội lại hại ngoại tổ mẫu!”

Tiếng nói truyền ra, mọi người lập tức nhìn về phía Lí Vị Ương.

Sắc mặt Lí Vị Ương tuy không có biến hoá lớn, nhưng đôi mắt trong trẻo lại lạnh không khác gì băng tuyết: “Đại tỷ, lời này của tỷ có ý gì!”

Mày Thái tử phi nhíu lại, trên mặt bình tĩnh không dao động: “Lí Đại tiểu thư không nên nói lung tung!”

Thứ phi Tưởng Lan đột nhiên đứng lên, lạnh lùng nói: “Thái tử phi còn chưa nghe Trường Nhạc nói xong, làm sao biết nàng ấy nói lung tung! Trường Nhạc, nói tiếp đi!”

Thái tử phi lạnh lùng hừ một tiếng: “Cũng được! Lí Đại tiểu thư nói cho rõ ràng, sao lại cho rằng An Bình Huyện chủ hại phu nhân Quốc công.”

Nước mắt Lí Trường Nhạc rơi như mưa, phảng phất như nàng cũng không thể tin được, chỉ vào Lí Vị Ương nói: “Ngươi... Chính là ngươi đưa khay đồ ăn kia cho ngoại tổ mẫu, mứt táo cũng là ngươi tận mắt nhìn thấy người ăn vào, trừ ngươi ra, người khác căn bản không thể chạm vào những thứ đó-- “

Lí Vị Ương sắc mặt lạnh lùng, sóng mắt từ từ lưu chuyển trên mặt nàng ta, lạnh lùng đáp: “Đại tỷ nói sai rồi, người chạm vào khay đồ ăn kia, ngoại trừ muội còn có mẫu thân của chúng ta, là mẫu thân đưa khay đựng uội trước, huống chi, nha đầu trong phòng nhất định từng chạm qua khay, nếu không khay này tự mình bay vào phòng sao?!”

Lí Trường Nhạc tức giận: “Mà bọn họ không có lý do gì hại ngoại tổ mẫu, mẫu thân và ngoại tổ mẫu luôn thân thiết, nha đầu bên người đều trung thành tận tâm, bọn họ tuyệt đối không làm ra loại chuyện này!”

Thác Bạt Ngọc nghe thấy có chỗ không đúng, lập tức quát lớn: “Lí Đại tiểu thư không có chứng cứ, sao lại nói ra những lời ác độc như vậy!”

Lí Trường Nhạc sắc mặt nghiêm nghị lời nói mau lẹ, ánh mắt nàng sắc như kiếm, hận không thể mạnh tay đâm vài lỗ máu trên mặt Lí Vị Ương, giọng căm hận tiếp tục nói: “Là ta tận mắt nhìn thấy, tất cả mọi người trong phòng tận mắt nhìn thấy! Mẫu thân, có phải người tận mắt nhìn thấy Tam muội đưa mứt táo cho lão phu nhân?”

Trên mặt Tưởng Nguyệt Lan có vẻ kinh ngạc, cẩn thận trầm tư một láp mới trả lời: “Chuyện này... đúng là có thật!”

Lí Trường Nhạc lại nhìn mấy nha đầu luôn hầu hạ bên người phu nhân Quốc công, bọn họ nhìn nhau, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, chỉ có thể gật đầu phụ hoạ.

“Biểu tiểu thư nói phải, lúc đó chỉ có thời gian Huyện chủ cầm khay là dài nhất!”

“Đúng vậy, lão phu nhân đã lấy mứt táo trong tay Huyện chủ!”

“Đúng đúng đúng! Chỉ có Huyện chủ mới có cơ hội hạ độc! Huống chi những người khác không có khả năng mưu hại lão phu nhân!”

Miệng người xói cả vàng, tất cả đều nhận định là Lí Vị Ương hạ độc, bởi vì lúc đó trong phòng khách nhỏ kia chỉ nàng có động cơ, Lí Trường Nhạc là cháu ngoại ruột của lão phu nhân, phu nhân Quốc công chết đi, hậu thuẫn phía sau mất đi quá nửa, căn bản không cần thiết mưu hại chỗ dựa vững chắc của mình để oan uổng Lí Vị Ương. Mà đối với Tưởng Nguyệt Lan cũng như thế, nàng ta dựa vào thế lực của Tưởng gia mới có thể gả vào Lí gia, hơn nữa sống yên ổn rất nhanh, nàng ta có lý do gì để hại chết phu nhân Quốc công? Về phần các nha đầu Tưởng phủ thì càng không có khả năng. Nhưng Lí Vị Ương không giống, lúc trước nàng huyên náo với Tưởng gia trên Kim điện vì chuyện Tưởng Nam, nhất là mọi người nghe nói lúc đó phu nhân Quốc công chửi ầm lên với nàng, có lẽ nàng vì thế mà ghi hận trong lòng, nhân lúc thọ yến tìm cơ hội giết chết phu nhân Quốc công... Mọi suy đoán nhìn có vẻ hợp tình hợp lý, người duy nhất có động cơ có cơ hội giết phu nhân Quốc công, chính là Lí Vị Ương!

Ánh mắt nghi ngờ của mọi người như dao găm hướng đến Lí Vị Ương, đến ngay cả Lí lão phu nhân cũng lộ ra vẻ mặt khó tin nổi: “Vị Ương, rốt cuộc là thế nào?!”

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn Lí Trường Nhạc: “Đại tỷ nói muội độc giết ngoại tổ mẫu sao? Chỉ bởi vì muội từng chạm vào khay đựng đồ ăn? Hay vì ngoại tổ mẫu từng nhìn muội không vừa mắt? Cho dù như thế, muội cũng không cần phải giết ngoại tổ mẫu trước mặt nhiều người như vậy, chẳng lẽ muội không sợ sau khi chuyện bại lộ sẽ liên luỵ đến bản thân sao?”

Giọng nói Lí Trường Nhạc run run, như sắp đứng không vững: “Tam muội, ta không ngờ, đến lúc này rồi muội còn nguỵ biện, có lẽ muội nhân lúc thọ yến náo nhiệt để động thủ, thừa dịp nhiều chuyện rối ren mà thoát khỏi trừng phạt, vừa rồi nếu không phát hiện điểm dị thường trên người con chuột thì khó ai ngờ được trong mứt táo có độc! Mỗi đồ ngoại tổ mẫu ăn, trước khi được đặt trên bàn đều phải kiểm tra rất cẩn thận, cho nên nhất định không có vấn đề gì! Nhưng điều này chỉ duy trì cho đến trước khi muội vào phòng khách, muội hạ độc vào rồi mọi thứ sẽ không còn giống như trước!”

Lí Vị Ương nhìn vào ánh mắt tàn độc của Lí Trường Nhạc, đột nhiên cười nhạo một câu: “Đại tỷ, sức tưởng tượng của tỷ quá phong phú đi! Mọi người nói muội hạ độc, như vậy muội dùng thủ đoạn gì để hạ độc? Trên người muội mang theo độc dược sao? Độc dược ở chỗ nào?! Bên trong váy của muội ư?”

Sắc mặt Lí Trường Nhạc đông lạnh lại nhìn nàng chằm chằm, nói từng chữ một: “Tam muội đã thề son sắt không hạ độc, như vậy muội có dám để người khác kiểm tra không?”

Lí Mẫn Đức nhìn vẻ mặt chắc chắn của Lí Trường Nhạc, cười lạnh một tiếng, lại chỉ cúi đầu không mở miệng nói gì, màn diễn này rất phấn khích, Lí Trường Nhạc có thể nghĩ ra chiêu như vậy để giá hoạ cho Lí Vị Ương, đúng là ít nhiều nhờ đầu óc ngu xuẩn của nàng ta! Nghĩ cũng phải, mọi người nhất định sẽ nhận định, trên đời không có người dùng tính mạng của mình để giá hoạ cho người khác, phu nhân Quốc công đương nhiên cũng không, cho nên hung thủ nhất định trong phòng khách, mà hiện tại, người duy nhất từng có thù hận với phu nhân Quốc công lập tức biến thành cái đích để mọi người công kích.

Thác Bạt Ngọc nhíu mày, người đầu tiên cất lời: “Lí Đại tiểu thư, miệng không bằng chứng, Đại tiểu thư chỉ dựa vào suy đoán của mình đã soát người, không phải quá mức võ đoán sao!”

Lí Trường Nhạc không hề liếc nhìn hắn, chỉ khí thế bức người nhìn Lí Vị Ương chằm chằm, trong mắt loé lên ý hận sáng như tuyết: “Tam muội dám chứng minh mình trong sạch không?!”

Lí Vị Ương nhìn nàng ta, trên mặt dần dần hiện lên một tia trào phúng thản nhiên, trào phúng kia rơi vào trong mắt Lí Trường Nhạc thì cho rằng đối phương đã bị nàng ta bức đến đường cùng, nói tiếp: “Nếu muội không dám thì có thể chứng minh -- “

Lí Vị Ương chậm rãi đứng lên: “Muội không thẹn với lương tâm, có gì không dám?”

Trên mặt Lí Trường Nhạc lộ ra nụ cười kỳ lạ, nụ cười này làm Tôn Duyên Quân đứng bên cạnh không hiểu sao trong lòng có cảm giác quái dị, như thể Lí Trường Nhạc đoán trước nhất định sẽ kiểm tra được thứ gì trên người Lí Vị Ương, nhưng điều này làm sao có thể? Tôn Duyên Quân đi đến bên cạnh Lí Vị Ương, cản trước mặt nàng: “Lí Đại tiểu thư khí thế bức người như vậy, muốn để Vị Ương bị kiểm tra trước mặt tất cả mọi người sao?”

Lí Trường Nhạc cười lạnh một tiếng: “Đương nhiên không cần kiểm tra trước mặt tất cả, chỉ cần có Thái tử phi ở đây thì có thể làm chứng, tìm một gian phòng để điều tra là được!”

Con ngươi đen trầm của Lí Vị Ương nhẹ nhàng lướt qua mặt nàng ta, cười nói: “Được! Đã muốn soát thì nên điều tra cho kỹ một lần, vạn nhất có cá lọt lưới thì sao? Đại tỷ đã chí công vô tư như thế thì chắc chắn không để ý đâu nhỉ.” Nói xong, nàng nhìn về phía đám người Tưởng Nguyệt Lan ban đầu từng ngồi trong phòng khách, lộ ra vẻ mặt muốn điều tra.

Lí lão phu nhân mở miệng: “Đúng vậy, chuyện này không thể chỉ dựa vào sự nghi ngờ của một mình Trường Nhạc đã đặt tội danh cho Vị Ương, nếu không có tang chứng khó làm người khác tin phục. Mà nếu chỉ điều tra một mình Vị Ương lại rất không công bằng. Đã muốn soát thì nên cùng soát mới phải.” Bà hiển nhiên phải giúp đỡ Lí Vị Ương, hơn nữa chuyện này không phải nhỏ, nếu là người bình thường gặp phải chuyện này đã kinh hoảng từ sớm, mà Lí Vị Ương lại vô cùng trấn định, Lí lão phu nhân bất giác hy vọng con bé thật sự có biện pháp chứng minh mình trong sạch.

Lí Trường Nhạc nhẹ nhàng xuỳ một tiếng, mang theo vài phần khinh miệt: “Tổ mẫu, không chỉ riêng Tam muội, con, các nha đầu trong phòng, thậm chí cả mẫu thân, toàn bộ đều có thể kiểm tra! Không bằng mời Thái tử phi làm chứng, thế nào?”

Thái tử phi liếc mắt nhìn Lí Vị Ương, trầm ngâm một lát: “Ý của Thái tử thế nào?”

Thái tử gật đầu: “Như vậy mới công bằng nhất, người đâu, lập tức chuẩn bị một gian phòng trống.”

Thái tử phi đứng lên: “Thiếp tự mình đi xem mới là công bằng nhất, đúng rồi, Lan phi có hứng thú đi cùng không?”

Tưởng Lan bất đắc dĩ đành phải đứng lên: “Thái tử phi mời đi trước.”

Mọi người thấy cảnh này, trên mặt đều lộ ra chút ý lạnh. Nếu thật sự tra ra cái gì thì chính là mưu sát nhất phẩm phu nhân triều đình, đương nhiên tội chết, tuy Lí Vị Ương nói rõ bản thân vô tội, nhưng nếu lục soát ra chứng cớ trên người nàng...

Lí lão phu nhân sầu lo, bà mơ hồ cảm thấy chuyện hôm nay rất cổ quái. Phảng phất như có người cố ý nhằm vào Lí Vị Ương, nhưng mà bà thật sự không hiểu, phu nhân Quốc công còn sống có lợi với tất cả mọi người, cho dù là Lí Trường Nhạc hay người Tưởng gia, căn bản không có khả năng mưu hại bà ta để hãm hại Lí Vị Ương, chẳng khác nào mổ gà để lấy trứng. Nơi này không một ai sẽ làm loại chuyện ngu xuẩn như vậy!

Lí Trường Nhạc là người đầu tiên bị soát, Thái tử phi sai người kiểm tra thật cẩn thận quần áo nàng ta, túi hương, thậm chí đồ trang sức trên đầu đều nhìn mấy lượt, không tìm được bất cứ thứ gì, tiếp theo là Tưởng Nguyệt Lan cùng nha đầu khác, nhưng cũng vậy, trên người bọn họ không có thu hoạch, cuối cùng chỉ còn lại Lí Vị Ương. Bởi vì bị mọi người nghi ngờ, thời gian kiểm tra nàng cũng dài nhất, chờ nàng đi ra đã là nửa canh giờ sau, mọi người thấy Thái tử phi dẫn nàng đi ra, ào ào hỏi: “Tra được gì không?”

Lí Trường Nhạc cười lạnh nhìn Thái tử phi, nhất định sẽ tra được, nàng rất tự tin! Nhưng mà, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Thái tử phi lắc đầu, nhẹ nhàng nói: “Không có, không có gì hết.”

Ý cười của Lí Trường Nhạc nháy mắt bị đóng băng, trên mặt vương ý cười mà bên môi đã biến thành giận dữ. Nàng khi cười cùng giận dữ vốn đều cực đẹp, lúc này lại biến thành gương mặt kiều diễm đến quỷ dị, càng làm người khác thấy rùng mình, nàng lập tức nhìn về phía tỳ nữ tên Hàm Hương, vừa rồi nàng ta dẫn Lí Vị Ương đi thay áo váy bị nước trà làm ướt -- nhưng Hàm Hương trong nháy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ cùng mờ mịt, nhất định có công đoạn nào đã sai, sao có thể không điều tra được cái gì?! Rõ ràng đã bảo nha đầu kia khâu thuốc độc vào khe hởi cuốn váy! Lí Trường Nhạc không nghĩ nhiều nữa, tranh trước một bước nói: “Cho dù không điều tra ra thứ gì cũng không thể chứng minh Tam muội trong sạch!”

Lí Tiêu Nhiên giận dữ trách một tiếng: “Trường Nhạc! Con nói cái gì?!” Ông không phải muốn giúp đỡ Lí Vị Ương, nhưng mà lúc này, Lí Vị Ương liên quan đến thanh danh Lí gia!

Lí Trường Nhạc bi thương nhìn Lí Tiêu Nhiên: “Phụ thân, chẳng lẽ người muốn con trơ mắt nhìn ngoại tổ mẫu yêu thương con từ nhỏ cứ như vậy uổng mạng sao?”

Lí Tiêu Nhiên giọng nói lạnh lùng: “Trường Nhạc, vậy con muốn thế nào! Để Kinh Triệu Doãn đưa muội muội con về nha môn sao?”

Hàm răng trắng đẹp của Lí Trường Nhạc khẽ cắn, như không cố ý nói: “Trước khi sự thật rõ ràng, chỉ đành để Tam muội chịu oan ức vậy.”

Lí lão phu nhân là người đầu tiên phản đối: “Chuyện này không được, đâu ra đạo lý tiểu thư đại gia bước vào nha môn!”

Tưởng Húc mặt như sương giá cất lời: “Lí lão phu nhân, chuyện này liên quan đến tính mạng mẫu thân ta! Nếu như các người không chịu đưa ra một lời công đạo, chúng ta chắc chắn không từ bỏ ý định!”

Thái tử cũng lộ vẻ khó xử: “Như vậy xem ra phải phiền toái An Bình Huyện chủ cùng Diêu đại nhân về nha môn.”

Nha môn Kinh Triệu Doãn người bình thường có thể đi vào sao? Lí Vị Ương là tiểu thư khuê các, lại là An Bình Huyện chủ, nếu nàng đi vào nha môn, cho dù có thể bình an đi ra cũng biến thành trò cười toàn kinh đô. Thác Bạt Ngọc nhíu mày, đang định nói hộ cho Lí Vị Ương nhưng hắn lại nghe thấy Lí Vị Ương mở miệng trước.

Lí Vị Ương đối mặt với tầng lớp áp bức, chậm rãi nói: “Đại tỷ thật sự muốn tra ra người hại chết ngoại tổ mẫu sao?”

Lí Trường Nhạc sắc mặt lạnh như băng: “Đấy là điều đương nhiên, ta tuyệt đối sẽ không để hung thủ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!”

Lí Vị Ương cười như có như không, Lí Trường Nhạc bất giác tức giận. Ánh mắt Lí Mẫn Đức bên cạnh lại biến đổi, cuối cùng trầm lắng thành vực sâu không thấy đáy, chậm rãi nói: “Đại tỷ đã muốn như thế, ta có một ý kiến hay.”

Tất cả mọi người nhìn về phía vị Lí Tam công tử tuấn mỹ đến mức làm người khác không dám nhìn thẳng, ánh mắt hắn so với tuyết giữa mùa đông còn lạnh hơn: “Chỉ cần khám nghiệm tử thi thì có thể tra ra càng nhiều manh mối, thì sẽ không cần phụ thuộc vào cái gọi là mứt táo, mà có thể tiến thêm một bước biết phu nhân Quốc công rốt cuộc trúng độc ra sao, cùng với là ai hạ độc.”

Sắc mặt Lí Trường Nhạc trắng bệch, cảm thấy lòng bàn tay ẩm ướt, lớn tiếng nói: “Không thể!”

Một tiếng này khiến Tưởng Tam công tử Tưởng Hoa chú ý, đôi mắt tinh tế của hắn xem kỹ vị biểu muội này, dường như lâm vào trầm tư.

Không đợi người khác mở miệng, Lí Trường Nhạc đã ý thức được mình thất thố, nàng vội vã gỡ lại: “Ngoại tổ mẫu đã qua đời, nên để người an tĩnh nhập liệm, sao có thể di dời thi thể người? Đúng là đại bất kính!”

Diêu Trường Thanh lắc đầu, hắn đương nhiên biết nên khám nghiệm tử thi, nhưng mà theo lệ thường triều đại này, khám nghiệm tử thi chính là tìm kiếm vật chứng, đồng thời chỉ có thể kiểm nghiệm bên ngoài thi thể, không phải tiến hành giải phẫu. Trước đây hắn đã từng gặp phải một án, có nam tử tên Chu Thành đến nhà bằng hữu uống rượu, trở về thấy bụng đau đớn, nôn mửa liên tục, từ trong miệng nôn ra hơn mười con độc trùng. Hắn thấy bản thân oẹ ra nhiều sâu như vậy, sợ tới mức sa sút tinh thần, bỗng chốc đi đời nhà ma, lúc hấp hối, hắn nói với thê tử Trương thị, chờ sau khi mình chết phải mổ bụng ra, xem rốt cuộc là loại sâu nào đang tác quái, hơn nữa tìm chứng cứ kiện cáo bằng hữu hại hắn.

Trương thị vâng theo nguyện vọng trượng phu, sau khi trượng phu chết tự mình mổ thi thể ra kiểm tra. Chuyện này bị hàng xóm biết được tố giác đến Diêu Trường Thanh nàng ta phá hoại thi thể trượng phu. Tuy chuyện này về tình có thể tha, nhưng Diêu Trường Thanh vẫn bắt Trương thị, mặt khác con trai Chu Thành, Chu Tiến không ngăn cản hành vi phá hoại thi thể phụ thân của mẫu thân, ngay cả hắn cũng bị bắt.

Luật pháp Đại Lịch quy định: Tổn hại tử thi phạt bốn năm khổ dịch; Thê tử hại trượng phu, phán xử năm năm khổ dịch; Con trai không hiếu thuận cha mẹ, tử hình tại chỗ. Ba điều luật trên không thể trực tiếp áp dụng cho án này, Diêu Trường Thanh và Sử đại nhân lúc đó đảm nhiệm Hình bộ Thượng Thư bất đồng ý kiến, hắn thấy Trương thị nén đau thương nghe theo di ngôn của trượng phu, Chu Tiến là con tất nhiên không có đạo lý ngăn cản. Suy nghĩ đến động cơ chuyện này chẳng phải là tàn nhẫn tổn hại di thể trượng phu, hẳn có thể xử lý nhẹ nhàng.

Nhưng Sử đại nhân lại cảm thấy, cần phải xử lý án này rằng Chu Tiến phạm phải tội danh bất hiếu, mà Trương thị là thê tử hại trượng phu. Bọn họ tranh cãi kết quả để Hoàng đế phán quyết, Hoàng đế không suy nghĩ nhiều đã phê chuẩn phán quyết theo ý kiến của Hình bộ Thượng Thư: hai người đều tội chết -- hiện tại, đụng phải loại chuyện này, theo bản năng hắn nhìn về phía Trương Huy hiện đang đảm nhiệm chức Hình bộ Thượng Thư, đối phương còn là học sinh tâm đắc của vị Sử đại nhân lúc trước --

Quả nhiên, ngay sau đó Trương Huy giận tím mặt: “An Bình Huyện chủ, chẳng lẽ không biết khám nghiệm tử thi là nhục nhã người chết?! Hay Huyện chủ không rõ ân sư ta từng phán quyết một án như vậy! Ý chỉ bệ hạ lúc đó Huyện chủ không biết sao?! Xem xét Huyện chủ tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, bản quan không so đo, khỏi cần nói năng bậy bạ!”

Án đó vô cùng ly kỳ, lúc trước rất oanh động, ngay cả trẻ em cũng biết. Lí Vị Ương mỉm cười: “Xin hỏi đại nhân một câu, lúc trước bệ hạ phán vị Trương thị kia có tội là vì sao?”

Trương Huy lập tức nói: “Đương nhiên vì nàng ta khai quan khám nghiệm tử thi -- “

Lí Vị Ương cười nói: “Không phải, mà vì nàng ta một mình giải phẫu thi thể! Tổn hại thi thể trượng phu, đó chính là tội! Nếu nàng ta nhờ quan phủ khám nghiệm tử thi, công khai tiến hành giải phẫu thì đó không còn là lỗi nữa, mà là để giải oan cho phu quân! Huống chi pháp điển bản triều tuy không nói người chết nhất định phải khám nghiệm, nhưng cũng không có nói nhất định không thể khám nghiệm tử thi! Thánh chỉ của bệ hạ cũng chỉ ghi nữ tử không thể âm thầm tổn hại thi thể trượng phu, mà không phải không được yêu cầu quan phủ đến khám nghiệm, không phải sao?!”

Trương Huy sửng sốt, yên lặng một lát cẩn thận ngẫm lại, hắn ho khan hai tiếng: “Cho dù như thế cũng cần thân nhân của người chết đồng ý mới được! Tưởng đại nhân có đồng ý không?!”

Tưởng Húc sắc mặt xanh mét: “Đâm thi phá xương, xưa nay là cực hình! Đương nhiên không thể!” Đừng nói giải phẫu thi thể, chỉ đưa di thể người thân bại lộ để người ta kiểm tra đã bị coi là vô cùng nhục nhã, là tiết độc di thể người thân.

Lí Vị Ương lạnh lùng nhìn bọn họ: “Không phải muốn tìm người hại chết ngoại tổ mẫu sao? Không phải muốn trả lại sự trong sạch cho người sao? Hiện tại dùng mọi cách cản trở là có ý gì? Vị Ương biết, tuy rằng pháp điển Đại Lịch ta không có quy định nhất định phải khám nghiệm tử thi rồi mới chôn cất, nhưng mọi người tình nguyện để hung thủ sát hại ngoại tổ mẫu nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật cũng không chịu khám nghiệm thì là đạo lý gì?! Chẳng lẽ mọi người tình nguyện bao che cho hung thủ?!”

Tưởng Hải hổn hển: “Lí Vị Ương! Ngươi đừng có quá đáng! Tổ mẫu đột tử đã là bất hạnh, ngươi còn tự nói muốn minh oan cho tổ mẫu, rõ ràng là muốn hại người sau khi chết còn bị cắt xương róc thịt, lại bị hại lần nữa, tâm địa ngươi quả nhiên ác độc cực kỳ, ngươi sao có thể nhẫn tâm như vậy!”

Lí Trường Nhạc khóc không thành tiếng: “Đúng vậy Tam muội, tâm địa muội sao lại độc như vậy!”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện