Chương 129

“Ngươi nghĩ như ra chợ chọn rau xanh chắc? Ta tùy tiện nói đổi là đổi được?” Lí Vị Ương lườm hắn, đột nhiên nhíu mày: “Vết thương nứt ra rồi!”

Lí Mẫn Đức cúi đầu thấy áo trắng của mình thấm ra tơ máu, không thèm để ý: “Không sao, lát nữa về thay thuốc.”

“Để ta xem!” Lí Vị Ương lập tức nói, Lí Mẫn Đức không đồng ý, lùi về phía sau hai bước: “Ta đã nói không sao —— “

“Ngồi xuống! Để ta xem!” Lí Vị Ương cảm thấy có chỗ không đúng.

Lí Mẫn Đức vội vàng đáp: “Không sao là không sao, ta đã nói rồi, thật sự không sao! Muộn rồi, ta phải nhanh chóng trở về!”

Lí Vị Ương lại đứng lên trước hắn, mạnh tay đặt chén trà xuống bàn: “Để ta xem!”

Lí Mẫn Đức sửng sốt, cuối cùng ngoan ngoãn ngồi xuống. Lí Vị Ương quay đầu: “Bạch Chỉ, cầm hòm thuốc đến.” Trong phòng của nàng có mấy loại thuốc thường dùng, phần lớn là thuốc thanh tâm, cũng có Kim sang dược trị ngoại thương. Bạch Chỉ vâng lời, vội vàng cầm hòm thuốc vào.

Lí Vị Ương cởi áo khoác của Lí Mẫn Đức, nàng không thấy ngượng ngùng gì, đại khái vì bình thường hai người thân thiết đã thành thói quen: “Có máu chảy, vết thương nứt ra thật rồi, chờ một chút, ta đổi thuốc cho.”

Nàng kéo băng vải nhiễm máu xuống, mặc dù cực kỳ cẩn thận nhưng cả người hắn vẫn hơi chấn động, sau đó bình thường lại.

“Đừng nhúc nhích, cứ chạy loạn khắp nơi cho nên mãi không khỏi hẳn.”

Thật ra miệng vết thương trên người Lí Mẫn Đức khép lại rất nhanh, nếu là người bình thường nhất định nằm liệt trên giường nửa năm, mà hắn chỉ cần hai tháng miệng vết thương đã đóng vảy, đương nhiên bởi vì hắn luôn không nghe lời, đôi khi vết thương vỡ ra, thỉnh thoảng nhiễm trùng, nhưng cũng may thời tiết càng ngày càng lạnh, thương thế hắn dần tốt lên.

Lí Vị Ương nhìn miệng vết thương dưới băng vải còn đáng sợ hơn tưởng tượng của nàng, đâu chỉ vỡ ra mà là máu me be bét, nhớ lại vừa rồi còn thoải mái nói chuyện với nàng... Thật sự không thể hiểu nổi... Rốt cuộc hắn có biết đau hay không! Nàng nhẹ tay bôi thuốc, động tác này làm mặt Lí Mẫn Đức càng trắng hơn, đôi môi mỏng khẽ mím, mà khóe môi vẫn cong lên nhìn nàng.

Bị hắn nhìn làm mất tự nhiên, Lí Vị Ương áp chế chút chua xót không nói nên lời trong lòng, lấy lại bình tĩnh, nhẹ nhàng nhanh gọn xử lý miệng vết thương, sau khi băng bó xong xuôi mới ý thức được một chuyện: Lí Mẫn Đức đã không còn là tiểu hài tử năm đó, chỉ cần nhìn thân hình không sẹo lại ẩn chứa sức mạnh đã làm rõ sự khác biệt giữa hai người. Trong lòng than nhẹ, nàng vẫn hy vọng hắn như trước đây, như vậy sẽ không cần phải kiêng kị lễ giáo.

“Còn đau không?”

“Không đau... Thật sự không đau.” Đôi mắt màu hổ phách của Lí Mẫn Đức cong thành hình trăng non, bờ môi mỉm cười, ánh mắt sáng ngờ. Hắn nói rất nghiêm túc thành khẩn, không hề nhìn ra chút dấu vết dối gạt.

Đại khái khuôn mặt quá đẹp, hoặc cũng có thể vì nàng mỏi mệt cho nên hơi hoảng hốt, Lí Vị Ương sững sờ trong chốc lát.

“Tiểu thư, nô tì xử lý băng vải trước.” Bạch Chỉ thấp giọng nói, nhẹ chân lui ra ngoài.

Câu này như chuông đồng, Lí Vị Ương biến sắc, tỉnh táo lại, nàng thở dài: “Mang khuôn mặt xinh đẹp như vậy, khó trách Tưởng Nguyệt Lan cũng hận ta.”

Lí Mẫn Đức lại lộ ra vẻ mặt tủi thân, cầm tay nàng, tròng mắt trong suốt nóng rực, tay đặt lên ngực, giọng nói ba phần ấm áp, bảy phần lưu luyến: “Nàng chán ghét khuôn mặt ta sao?”

Giọng nói của hắn khàn khàn, mang theo chút thương tâm.

Lí Vị Ương sửng sốt, từ lúc nào hắn trở nên yếu ớt dễ vỡ như vậy? Động chút là thể hiện dáng vẻ thương tâm trước mặt nàng, rõ ràng ăn chắc nàng sẽ mềm lòng. Nàng rất ít khi mềm lòng, lại càng không mềm lòng với nam nhân, nhưng Lí Mẫn Đức lại khác. Có lẽ hắn từng dùng mạng mình để cứu nàng, như vậy đôi khi mềm lòng cũng không có gì quá đáng... Hẳn là vậy.

Lí Vị Ương nghĩ thế, không biết rằng có một số người chỉ cần nàng lui một bước hắn sẽ tiến thêm mười bước, từ lúc Lí Mẫn Đức sinh bệnh phảng phất như bắt được điểm mềm yếu của Lí Vị Ương. Thiếu nữ trước mắt, nếu hắn tức giận, quát tháo, khiêu khích toàn bộ không có tác dụng gì, ngược lại thái độ mềm yếu, thương tâm, chơi xấu lại dễ dàng đạt được thành công. Xem như nhân bệnh được phúc đi, hai mắt Lí Mẫn Đức khép lại, hàng mi đen đậm càng tôn lên vẻ tái nhợt trên gò má, vừa nghĩ vậy vừa nắm tay nàng không buông, ánh mắt sáng như sao nhìn thẳng nàng, nghiêm túc nói: “Hay là —— nàng đang giận ta? Nàng yên tâm, ta tuyệt đối không để lão yêu bà kia đến gần nàng.”

Tức giận chuyện đó làm gì, Lí Vị Ương dở khóc dở cười. Hơn nữa, Tưởng Nguyệt Lan chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, làm gì đến mức lão yêu bà. Nhưng mà chuyện Tưởng Nguyệt Lan ghen ghét nàng hoàn toàn ngoài dự kiến, ai mà ngờ được Tưởng Nguyệt Lan thân là bá mẫu lại thích Lí Mẫn Đức? Đúng là không tin nổi.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Lí Mẫn Đức, lại thở dài một hơi, đều tại mỹ mạo chọc họa.

____________________________

TM: Thôi xưng ta – đệ cứ ngượng mồm thế nào ấy, đành quyết định lúc ở riêng thì xưng ta – ngươi, có mặt người ngoài thì ta – đệ, vậy đi.

____________________________

Sáng sớm hôm sau, Lí Vị Ương đến Hà Hương viện thỉnh an, chưa tới cửa đã nghe thấy tiếng cười từ trong truyền ra. Nha hoàn vui mừng đẩy mặt hành lễ: “Tam tiểu thư.”

Lí Vị Ương hơi gật đầu, nha đầu vén rèm lên, nàng bước nhanh vào: “Đã mấy ngày tổ mẫu không vui mừng vậy rồi.”

Trong phòng, Tưởng Nguyệt Lan, Lí Thường Tiếu, thậm chí là Nhị phu nhân cùng Lí Thường Như đều ở đây, vẻ mặt biểu cảm khác nhau. Thấy Lí Vị Ương vào, lão phu nhân tươi cười: “Mau tới đây, có tin tức tốt!”

Tin tức tốt? Lí gia thì có tin tức gì tốt? Ánh mắt Lí Vị Ương đảo qua mọi người, cuối cùng ngừng lại ở chỗ Tưởng Nguyệt Lan, quả nhiên thấy Tưởng Nguyệt Lan mỉm cười nhìn nàng, khóe môi cong lên như đóa hoa nở rộ, mang theo ba phần đắc ý không thể che giấu: “Nghe lão phu nhân nói kìa, chỉ là chuyện nhỏ thôi mà.”

“Con khai chi tán diệp cho Lí gia chúng ta, sao nói là chuyện nhỏ?!” Trên mặt lão phu nhân mang vẻ hiền hóa hiếm có, từ khi Tưởng gia gặp chuyện không may, thân phận Tưởng Nguyệt Lan đáng xấu hổ biết bao, lão phu nhân không thân thiện như trước, hiện tại lại rất hài lòng cười với nàng.

Lí Thường Tiếu nói: “Tam tỷ, thật ra nửa đêm hôm qua mẫu thân đau bụng không ngừng, vội gọi đại phu đến bắt mạch mới biết là mang thai, đã hai tháng rồi!”

Tưởng Nguyệt Lan mang thai? Nụ cười của Lí Vị Ương hơi ngừng lại, nhưng rất nhanh trở lại bình thường, vô cùng tự nhiên: “Chúc mừng mẫu thân, chúc mừng lão phu nhân!”

Lão phu nhân tràn đầy ý cười: “Đúng vậy, đây là chuyện vui lớn. Mà nếu có đau bụng thì phải đặc biệt cẩn thận, không thể có sơ xuất.”

Tay Tưởng Nguyệt Lan đặt lên bụng, mỉm cười: “Lão phu nhân không cần lo lắng, đại phu nói thân thể con hơi suy yếu, lại là thai đầu cho nên hơi đau bụng thôi. Thật ra không có gì đáng ngại, ngài đừng căng thẳng quá.”

Nhị phu nhân không kìm được nụ cười kỳ quái, trong mắt có sự khiêu khích: “Mới mang thai thì cẩn thận, đừng đụng chạm nhiều!”

Lão phu nhân giận tái mặt, nhìn Nhị phu nhân chằm chằm: “Nghe ngươi nói cái gì kìa! Ông trời chiếu cố, Lí gia nhất định sẽ thêm một đứa con trai!” Sau đó không thèm để ý đến Nhị phu nhân sắc mặt khó coi, nói với Tưởng Nguyệt Lan: “Con mang thai, lại là thai đầu, nhất định phải chú ý, chọn người hầu hạ trong viện phải cẩn thận tỉ mỉ, làm việc thỏa đáng, ta mới yên tâm!”

Hai gò má hồng nhuận của Tưởng Nguyệt Lan dâng lên ba phần ngượng ngùng: “Dạ, con dâu nhất định sinh tôn tử khỏe mạnh cường tráng cho ngài!”

Nhị phu nhân thật sự không thể chịu đựng nổi, bà một lòng hy vọng Lí Tiêu Nhiên không có con nối dòng, như vậy con trai bà có thể độc chiếm nổi bật, nhưng hiện tại thêm Lí Mẫn Chi thứ xuất không nói, Tưởng Nguyệt Lan lại mang thai, nếu sinh con trai, sau này trong mắt lão phu nhân địa vị Nhị phòng càng không có gì đáng nói, nhớ đến đứa con chất phác nhà mình bà càng thấy lo lắng, không nhịn được nói: “Đứa nhỏ mới hai tháng làm sao phân biệt được nam hay nữ, theo con thấy đại tẩu có mệnh sinh nữ nhi đấy!”

Chỗ ngu xuẩn của Nhị phu nhân chính là không hề che giấu phẫn hận với Tưởng Nguyệt Lan. Nghĩ qua cũng biết, bà sắp bốn mươi tuổi lại phải gọi nữ tử mới mười tám mười chín tuổi là đại tẩu, quả thật tức chết bà, nếu Tưởng Nguyệt Lan không có bản lĩnh gì thì thôi, lại cố tình dỗ được Lí Tiêu Nhiên thành thành thật thật, ngay cả mẹ chồng luôn soi mói cũng thừa nhận nàng ta, so sánh lại, mình càng có vẻ chướng mắt.

Lão phu nhân mạnh tay đặt chén trà lên bàn, gần như sắp tức giận quát lớn, mà cuối cùng lại nhịn xuống. Lúc này so đo với người vụng về thì đúng là mất thể diện.

Tưởng Nguyệt Lan mỉm cười: “Đệ muội nói phải, ta tuổi còn trẻ, cho dù thai này là nữ nhi, tương lai chung quy sẽ có con trai, không nhọc đệ muội lo lắng. Lại nói tiếp ta thật hâm mộ đệ muội, một trai một gái, phúc khí thật tốt, nghe nói gần đây Nhị đệ có thêm ba con trai thứ xuất, không biết lúc nào mới được gặp, nếu nhập phủ đệ muội sẽ càng thêm bận rộn rồi.”

Nửa tháng trước Nhị phu nhân mới biết trượng phu mình sớm sinh ra ba con trai thứ xuất trong mấy năm gần đây, nhưng vẫn giấu bà, sợ bà biết sẽ tới cửa tranh cãi ầm ĩ, hiện tại bọn nhỏ trưởng thành rồi mới nói với bà, còn cầu lão phu nhân ghi tên ba đứa trẻ vào gia phả. Loại chuyện không quy củ này lão phu nhân vốn không đáp ứng, nhưng lại lo lắng con dâu thứ hai là người càn quấy, con trai thứ suy nghĩ không phải không có đạo lý, đây cũng là để bảo vệ con cái thứ xuất, cho nên lão phu nhân gật đầu đáp ứng. Cũng vì thế hôm nay Nhị phu nhân mới càng thêm khắc nghiệt, bởi vì bà có điều bất mãn với lão phu nhân. Hiện giờ Tưởng Nguyệt Lan nói mấy câu đơn giản Nhị phu nhân tức giận cả người phát run, sắp bùng nổ đến nơi.

Lí Vị Ương nhìn thoáng qua Nhị tỷ Lí Thường Như, Lí Thường Như vốn đang suy nghĩ nên thêu hình gì lên đồ cưới, lúc này mới tỉnh lại, mắt thấy mẫu thân mình sắp gặp rắc rối, vội đưa chén trà qua, chạm nhẹ vào khuỷu tay Nhị phu nhân, ý bảo mẫu thân bình tĩnh lại.

Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng, không để ý đến Nhị phu nhân nữa. Nhìn thoáng qua mọi người, giọng nói ấm áp như gió xuân: “Mắt thấy nhà chúng ta sắp náo nhiệt lên, trong lòng ta thật vui mừng! Hiện giờ quan trọng nhất là thai của Nguyệt Lan. Con phải tĩnh dưỡng, không được coi nhẹ, những người khác cẩn thận chú ý cho ta!”

Những người khác đương nhiên nói Nhị phu nhân, Tưởng Nguyệt Lan mỉm cười, khom người đáp ứng.

Từ đầu đến cuối Lí Vị Ương đều cười dịu dàng, phảng phất như không biết đứa nhỏ của Tưởng Nguyệt Lan có ý nghĩa gì. Chờ tất cả mọi người đi rồi lão phu nhân mới giữ một mình nàng lại.

____________________________

“La ma ma, ngươi dẫn nha đầu lui ra ngoài đi.”

Trong phòng rất nhanh trở nên yên tĩnh, lão phu nhân nhìn Lí Vị Ương, thản nhiên nói: “Vị Ương, hy vọng con hiểu nỗi khổ của ta.”

Lí Vị Ương cười: “Vị Ương hiểu được.”

Lão phu nhân lấy một miếng táo đỏ, chậm rãi ăn, phảng phất như đang thưởng thức: “Ta biết con là đứa nhỏ thông minh, trong ba người con trai, lão Nhị không phải ta sinh ra, Tam thúc lại mất sớm, chỉ còn phụ thân con... Chỉ tiếc hiện giờ đã hơn bốn mươi tuổi mà ngoại trừ Đại ca con không có tác dụng gì, thì chỉ còn lại một mình Mẫn Chi, Mẫn Chi đáng yêu lại thông minh, ta thật thích, nhưng dù sao cũng không phải con vợ cả. Càng quan trọng hơn thân phận Thất di nương không đáng nhắc đến, bị toàn bộ người ở Kinh đô khinh thường, chuyện này ảnh hưởng đến con, cũng ảnh hưởng đến Mẫn Chi. Ta vốn định tìm hai quý thiếp khai chi tán diệp cho cha con, nếu sinh con trai thì giao cho Tưởng Nguyệt Lan nuôi nấng, nhưng hiện tại nàng ta đã mang thai, như vậy mới là tốt nhất!”

Lí Vị Ương cười hai tay cầm đĩa điểm tâm đưa qua: “Khổ tâm của lão phu nhân chúng con đều biết, mặc kệ đứa nhỏ mẫu thân sinh là nam hay nữ thì đều là con cháu Lí gia, Mẫn Chi cũng có thêm bạn chơi cùng, không thể tốt hơn.”

Lão phu nhân than thở: “Đó là đương nhiên. Chỉ có điều, Nguyệt Lan không có con nối dòng thì sẽ không làm gì Mẫn Chi, nhưng nếu nàng ta có đứa nhỏ của mình, mọi chuyện lập tức khác đi, tự con cẩn thận một chút. Phải nhớ, tâm hại người không thể có, nhưng tâm phòng người không thể không có.”

Lí Mẫn Phong đã mất quyền thừa kế Lí gia, Tưởng Nguyệt Lan là mẹ cả, nếu nàng ta sinh ra con trai, đương nhiên được kế thừa gia nghiệp danh chính ngôn thuận, nhưng theo mức độ sủng ái của Lí Tiêu Nhiên với Lí Mẫn Chi quả thật đã vượt qua cả Lí Mẫn Phong lúc trước, tương lai gia nghiệp ai kế thừa còn chưa biết được. Dù sao trước kia từng có chuyện thứ tử được sủng ái cướp đoạt gia nghiệp của trưởng tử, cho nên tại triều đại này mẹ cả luôn chèn ép thứ tử, nếu Tưởng Nguyệt Lan phòng bị Lí Mẫn Chi thì thôi, nhưng vạn nhất nàng ta muốn động thủ?

Lí lão phu nhân chờ mong Tưởng Nguyệt Lan sinh cháu trai mà đồng thời cũng hy vọng Lí Vị Ương bảo vệ Lí Mẫn Chi cẩn thận. Ở phương vị của bà mà hiện tại vẫn suy nghĩ lo lắng đến Lí Mẫn Chi đã thật săn sóc rồi. Lí Vị Ương mỉm cười: “Chái gái hiểu được.”

Từ trong phòng đi ra, Mặc Trúc nói nhỏ: “Tiểu thư, phu nhân đã mang thai.”

“Ừ, tin tức truyền nhanh thật.” Lí Vị Ương bật cười, xem ra trong mắt đám nha đầu Tưởng Nguyệt Lan mang thai cũng là đại sự, người người bắt đầu hoang mang.

“Tiểu thư, sao tiểu thư không khẩn trương chút nào thế!” Mặc Trúc oán hận, “Phu nhân có đứa nhỏ của mình sẽ càng kiêng kị Tứ thiếu gia!”

Điều này Lí Vị Ương tất nhiên biết, sợ rằng trong mắt Tưởng Nguyệt Lan Lí Mẫn Chi đã thành vật cản! Chỉ có điều rất nhiều lúc không nên thể hiện cảm xúc ra mặt, cho nên nàng mỉm cười: “Đừng nghĩ nhiều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.”

Từ lúc tin tức Tưởng Nguyệt Lan mang thai lan truyền, thời tiết dần lạnh hơn, bụng Tưởng Nguyệt Lan luôn xảy ra sự cố, hơi rét tí là động thai khí, đại phu đến không biết bao nhiêu lần, cứ hai ba ngày Lí Tiêu Nhiên lại tức giận, trách cứ nô tỳ hầu hạ phu nhân không cẩn thận, làm Lí gia vốn bình thản yên tĩnh thành gà bay chó sủa, mọi người bắt đầu dè dặt cẩn thận, sợ việc vui sẽ biến thành chuyện xui xẻo.

Lí Vị Ương tay cầm lò sưởi, tựa lên ghế, giọng nói rất ấm áp: “Ồ, viện bên kia lại náo loạn?”

“Đúng vậy tiểu thư,“ Triệu Nguyệt trầm ổn tả lại, “Đầu tiên một nha đầu trong viện phu nhân làm vỡ chén trà, phu nhân lập tức kêu đau bụng, vừa vặn lão gia đến thăm nhìn thấy, nói nha đầu kia kinh động đến thai nhi, đánh ba mươi đại bản rồi đuổi đi.”

“Nha đầu kia —— “

“Là người của chúng ta.” Triệu Nguyệt nhẹ giọng nói, “Tháng này phu nhân đã đuổi gần hết người bên ta.”

Lí Vị Ương sắc mặt bình tĩnh, chỉ có đôi mắt không mang bao nhiêu ý cười, viện Tưởng Nguyệt Lan đương nhiên có người của nàng, để lại mấy đôi mắt vì đảm bảo an toàn cho Lí Mẫn Chi, nhưng thật rõ ràng, Tưởng Nguyệt Lan đã quét sạch từng người một. Nàng ta dùng cách đó không có gì kỳ quái, chỉ xử phạt mấy hạ nhân, người ngoài căn bản không thấy chút manh mối nào.

“Chỉ có chuyện này?” Lí Vị Ương như đang đăm chiêu.

“Những chuyện khác không có gì đặc biệt, dù sao phu nhân mỗi ngày luôn ồn ào náo loạn vài lần, không đau đầu cũng nóng bức trong người, rất đáng ghét, làm phiền đại phu mỗi ngày phải đến vài lần.” Triệu Nguyệt ghét bỏ nói.

Lí Vị Ương gật đầu, như thuận miệng hỏi: “Đại phu bắt mạch cho nàng ta là người nhà chúng ta thường dùng?”

“Chuyện này —— nô tỳ đã tra xét, vị đại phu đó họ Hà, không phải đại phu Lí gia hay mời, vì phu nhân nói đại phu này nhà mẹ đẻ thường dùng, hiểu biết tình trạng thân thể phu nhân nhất, đại phu khác không hợp ý bằng, lão gia mới cố ý mời đến xem bệnh.”

Lí Vị Ương nghe đến đó, mỉm cười: “Đã điều tra chi tiết chưa?”

Triệu Nguyệt hơi ngẩng đầu: “Dạ, vị Hà đại phu này đúng là đại phu Tưởng gia quen dùng lâu năm, y thuật thường được ca ngợi, cho nên lão gia không nghi ngờ, trực tiếp mời đến.”

Lí Vị Ương thong thả chậm rãi cất lời: “Sai người theo dõi cẩn thận Hà đại phu.”

Đang êm đẹp, nếu theo dõi phu nhân thì thôi, vì sao phải theo dõi một đại phu, Bạch Chỉ đứng bên cạnh khó hiểu hỏi: “Tiểu thư nghi ngờ điều gì sao?”

Trong mắt Lí Vị Ương lướt qua một tia sáng lạnh: “Ta vừa mới cảnh cáo Tưởng Nguyệt Lan lão phu nhân sắp nạp quý thiếp cho phụ thân, nàng ta lập tức mang thai, không thấy quá trùng hợp sao?”

____________________________

Bạch Chỉ cẩn thận suy nghĩ một lát, đúng là như thế, nhưng mà ba đại phu đến chẩn ra mạch mang thai, việc này không thể làm giả được. Cho dù là giả, mười tháng sau phải sinh ra con mới ổn, cổng Lí gia sâm nghiêm, Tưởng Nguyệt Lan có bản lĩnh cũng không có khả năng đưa một đứa trẻ từ bên ngoài vào? Nàng ta tuyệt đối không có lá gan này, như vậy, mang thai hẳn là đúng mới phải.

Lí Vị Ương nhìn vẻ mặt là đoán ra Bạch Chỉ đang nghĩ gì, nhẹ giọng nói: “Không phải ta đa nghi, chỉ có điều thật sự quá trùng hợp.”

Đêm đó có người báo lại, trên đường từ chỗ Lí lão phu nhân về Tưởng Nguyệt Lan bị vấp ngã, trầy da tay. Lí Tiêu Nhiên chạy qua, cẩn thận xem xét thấy không có vấn đề gì mới yên lòng. Tưởng gia bên kia biết được vội mời thầy phong thủy xem cho Tưởng Nguyệt Lan có phải xung khắc với cái gì không. Loại chuyện này bình thường cũng có, Lí Tiêu Nhiên đồng ý, cho nên vị Triệu bán tiên này lập tức đến cửa.

Bởi vì đương kim Hoàng đế hết lòng tin đạo giáo cho nên mọi nhà hùa theo ý thánh thượng, có việc gì đều mời đạo sĩ đến xem, như vậy tất nhiên càng hỗn loạn mù mịt. Lí Vị Ương rất không thích những người này, nhưng nàng không phản đối, dù sao người ta cũng dùng công sức kiếm ăn, chỉ cần đối phương không chọc đến nàng thì có thể bỏ qua.

Triệu đạo sĩ tới cửa, đầu tiên Lí gia chiêu đãi cơm ngon rượu ngọt, hắn ăn uống no đủ, vỗ bụng nói: “Lí Thừa tướng mời bần đạo đến có phải vì việc thai nghén của phu nhân?”

Lão phu nhân giật mình: “Sao đạo trưởng biết?”

Triệu đạo sĩ cười: “Bần đạo vừa bước vào cửa đã thấy có luồng khí màu tím từ phía đông đến quý trạch, là dấu hiệu đại cát! Nhất định Văn Khúc Tinh giáng trần xuống nhà Lí Thừa tướng, cảnh tượng này ngàn năm hiếm thấy, bần đạo sao có thể tính sai được?”

Lí Tiêu Nhiên là quan văn, tất nhiên rất coi trọng con trai có tài —— đứa nhỏ này vốn là trưởng tử, chưa sinh ra đã được đạo trưởng nói là Văn Khúc Tinh, cho dù có nghi ngờ đạo trưởng nói quá nhưng vẫn rất vui mừng, vội hỏi: “Thật thế sao?”

Triệu đạo trưởng cười ha ha: “Đương nhiên rồi, bần đạo trước giờ chưa từng nói năng lung tung!”

Lí Tiêu Nhiên vui vẻ hơn nhiều, lại có chút khẩn trương căng thẳng: “Nhưng mà phu nhân thai nghén luôn bất ổn, đại phu đến khám mấy lần chẳng được ích lợi gì, cho nên mời đạo trưởng đến hỗ trợ tìm hiểu duyên cớ? Chẳng lẽ xung khắc với thứ gì?”

Triệu đạo sĩ gật đầu: “Vậy viết tờ kê đi!”

(Kê: Bói, điều gì ngờ thì bói xem gọi là kê 乩, các thầy cúng hay phụ đồng tiên lấy bút gỗ đào viết vào mâm cát gọi là phù kê 扶乩)

Lí Tiêu Nhiên nghe vậy, viết câu hỏi lên giấy màu vàng, sau đó đưa cho Triệu đạo sĩ, căn cứ vào câu hỏi xin chỉ thị từ thần linh, ghi nhớ lại rồi giải đáp. Triệu đạo sĩ nhận lấy không hề đọc qua, ngón tay nhẹ đẩy, tờ giấy bỗng dưng bốc cháy, chớp mắt thành tro.

“Bần đạo đã đưa câu hỏi của Lí Thừa tướng cho đế quân!” Triệu đạo sĩ vẻ mặt dần nghiêm túc hơn, “Rất nhanh sẽ có câu trả lời!” Hắn vừa nói xong thì mọi người thấy cây bút gác trên bàn đột nhiên dựng thẳng lên, thoăn thoắt lướt trên giấy, mọi người chăm chú nhìn lộ ra vẻ mặt không dám tin.

“Tam tỷ, người này thật thần thông!” Lí Thường Tiếu thấp giọng nói bên tai Lí Vị Ương.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Triệu đạo trưởng là bán tiên nổi tiếng, tất nhiên thần thông.” Đương nhiên so với Chu Đại Thọ trong cung thì còn kém xa. Chút kỹ xảo hạng thường này chỉ là tài mọn của thầy cúng khắp hang cùng ngõ hẻm, Lí Vị Ương không thèm đặt vào mắt, nhưng mà nàng thật muốn biết Tưởng Nguyệt Lan mời người này đến rốt cuộc để làm gì. Nếu nàng ta dựa vào kiểu nói tương khắc đuổi mình đi thì đúng là quá ngu xuẩn. Lí Vị Ương tin Lí gia hiện tại tuyệt đối không có kẻ nào dám làm vậy.

Rất nhanh thấy cây bút uốn lượn như rồng bay phượng múa dần viết thành hàng chữ ngay ngắn, Triệu đạo sĩ vô cùng kích động, quỳ xuống dập đầu, liên tục nói lời cảm tạ, những người khác chẳng hiểu ra sao, bọn họ không rõ cây bút kia đã viết những gì.

Triệu đạo sĩ xoay người lại, cao giọng nói: “Lí thừa tướng, xin hỏi tòa nhà này có phải từng có người chết?”

Phàm là thế gia đại tộc, nhà nào chẳng có người chết, đừng nói một hai người, truy tra kỹ có khi hơn trăm người. Càng miễn bàn đến các di nương từng người chết trong tay Đại phu nhân đều là oan hồn, hắn vừa hỏi vẻ mặt mọi người có chút kỳ quái.

“Việc này —— tất nhiên là có.” Lí Tiêu Nhiên trầm ngâm một lát, nói thẳng.

“Vậy đúng rồi, âm khí quá nặng, có hại với dương khí của Văn Khúc Tinh. Nếu tiếp tục kéo dài chỉ sợ Văn Khúc Tinh sẽ đầu thai ở nơi khác.” Triệu đạo sĩ nói rất nghiêm túc, nhìn biểu cảm của hắn những người khác bất giác tin tưởng.

Mọi việc là như thế, thà tin là có chứ không thể tin không có!

Lí Tiêu Nhiên gật đầu: “Vậy theo ý đạo trưởng, chúng ta nên làm thế nào? Chuyển phu nhân ra khỏi tòa nhà sao?”

Triệu đạo sĩ suy nghĩ: “Không, để bần đạo tính kỹ lại.” Ngón tay hắn chuyển động rất nhanh, miệng lẩm bẩm, phảng phất như đang tính toán gì đó, rất nhanh thuận miệng đáp: “Có cách rồi, chỉ cần tìm người bát tự nặng áp chế là được!”

“Bát tự nặng?” Lí Tiêu Nhiên sửng sốt, sau đó trong mắt có sự nghi ngờ, “Ta lập tức viết bát tự cả nhà để đạo trưởng xem xét.”

“Không, nô tỳ không cần, chỉ tìm quý nhân.” Triệu đạo sĩ bổ sung thêm, Lí Tiêu Nhiên phân phó người làm theo, chốc lát sau đã viết bát tự các chủ nhân cả nhà lên bái thiếp, đưa cho Triệu đạo sĩ. Hắn nhận lấy cẩn thận nhìn nửa canh giờ mới chậm rãi nói: “Bát tự lão phu nhân là 5 lượng 4, đúng ứng với câu nói 'mệnh này đến cuối đời thanh nhàn, nuôi con thành tài xem công đức, cơm no áo ấm an ổn, đúng là người có phúc ở nhân gian', quả nhiên là bát tự tốt!”

Lí Tiêu Nhiên vội hỏi: “Như vậy hay là —— “

Triệu đạo sĩ lắc đầu, “Không ổn, không ổn! Vẫn chưa đủ. Ừm... Lí Thừa tướng ngài bát tự 6 lượng 2, ứng với câu 'danh sinh có phúc bất tận, đọc sách nhất định có vinh quang, áo tím mũ vàng làm khanh tướng, vinh hoa phú quý có cả đôi'! Cũng là bát tự tốt, chỉ có điều chưa đủ nặng.”

Nhị phu nhân có chút sốt ruột: “Ta và nữ nhi của ta thì sao?” Bà không quan tâm đến Tưởng Nguyệt Lan, chỉ cảm thấy lão đạo sĩ này nói có vẻ hợp lý, muốn biết vận số nhà mình.

Triệu đạo sĩ nói: “Nhị phu nhân bát tự 3 lượng 1, Nhị tiểu thư 4 lượng 2, cũng không nặng lắm.”

Sắc mặt mọi người ngưng trọng, Triệu đạo sĩ cẩn thận suy tính một lát: “Bát tự Tứ tiểu thư chỉ có 3 lượng 4, không ổn không ổn, rất nhẹ!” Sau đó hắn đột nhiên nhìn vào bát tự Lí Vị Ương, hai mắt sáng ngời, “Tam tiểu thư —— ừm, bát tự Tam tiểu thư đúng là thế gian hiếm thấy!”

_______________________________

Lí Vị Ương lạnh nhạt nhìn hắn, thản nhiên nói: “Thế gian hiếm thấy theo lời nói của đạo trưởng, rốt cuộc là hiếm thấy như thế nào?”

“Không dối gạt tiểu thư, bát tự tiểu thư là 7 lượng!” Thực ra Triệu đạo sĩ đã nói thiếu đi 2 phân, bát tự của Lí Vị Ương đúng ra là 7 lượng 2, ứng với câu: mệnh cách này thế gian hiếm có, mười đời tích đức mới được, tử vi trời cao chiếu mệnh, thống trị vạn dân thái bình. Nhưng mà bát tự như vậy Hoàng đế Hoàng hậu mới có, vị tiểu thư trước mắt chỉ là thiên kim Thừa tướng, chẳng lẽ tương lai có thể trở thành Hoàng hậu? Không, không đúng, ban đầu có mệnh Hoàng hậu, mà sau này không biết vì sao bị lệ khí cùng sát khí ảnh hưởng đến bát tự, tương lai tiểu thư này mờ mịt vô cùng, căn bản không đoán được điều gì, suy tính như vậy, sợ rằng mệnh Hoàng hậu không còn —— nhưng mà, những lời này Triệu đạo sĩ dù thế nào cũng không dám nói ra.

Thật ra Triệu Bất Bình không thể coi như lừa đảo hoàn toàn, không có nghề nghiệp học vấn mà lại mang chút thần thông trong người. Bản lĩnh của hắn khác với Chu Đại Thọ am hiểu hiện tượng thiên văn và luyện đan, sở trường của hắn là đọc mệnh, căn cứ vào bát tự để suy tính tiền đồ một người. Đương nhiên không phải bát tự càng nặng càng tốt, nhẹ cũng rất tốt, nhưng bát tự nặng thường được khen tốt nhiều hơn là nhẹ, bởi vậy bát tự Lí Vị Ương 7 lượng 2 là thế gian hiếm thấy. Mà tiền đồ của vị tiểu thư này vì sao bao phủ bởi một tầng sương máu, chẳng lẽ vì giết hại quá nhiều? Triệu đạo sĩ thấy kỳ quái mà không thể hỏi ra miệng, đành nói bớt bát tự của Lí Vị Ương đi 2 phân, nhưng những người khác nghe thấy lại cực kỳ khiếp sợ.

Nhị phu nhân giật mình: “Cái gì? Một nha đầu sinh tháng hai mà bát tự tận 7 lượng?! Sao có thể!”

Triệu đạo sĩ cười nói: “Vậy đúng rồi, sinh vào tháng hai vốn mang theo sát khí, hơn nữa bát tự nặng như thế rất thích hợp, tuyệt đối không bị tà vật quấy nhiễu.”

“Ý đạo trưởng là ——” Lí Tiêu Nhiên nhíu mày.

Triệu đạo sĩ cười: “Viện phu nhân đang ở âm khí quá nặng, mà viện của Tam tiểu thư đã ở hai ba năm, vô cùng sạch sẽ —— “

Lí Vị Ương mỉm cười: “Ồ, ý đạo trưởng là ta nhường viện ẫu thân ở sao?”

Triệu đạo trưởng nhìn đến hai mắt sâu như giếng cổ của Lí Vị Ương, hơi chột dạ, vội nói: “Không cần không cần, Tam tiểu thư chỉ cần nhường một căn phòng cho phu nhân, để phu nhân ở gần tiểu thư, dính chút dương khí, thuận tiện tẩm bổ thai khí được rồi.”

Lí Vị Ương nghe vậy, lộ ra nụ cười như có như không

Bạch Chỉ cẩn thận nói: “Cầu lão gia thứ cho nô tỳ lắm miệng, sân viện tiểu thư vốn không rộng lắm, chỉ sợ sẽ làm phu nhân khó chịu.”

“Không, đừng quấy rầy Vị Ương thì hơn! Bản thân thiếp sẽ cẩn thận!” Tưởng Nguyệt Lan luôn đứng ngoài cuộc đột nhiên mở miệng, tuy đang mang thai mà dáng người vẫn mảnh mai, sắc mặt mang theo chút sầu bi nhàn nhạt, thường ngày luôn thích bày ra tư thế mẹ cả, nhưng lúc này lại yếu thế, càng làm người khác đau lòng, như sợ bị Lí Vị Ương ghét bỏ.

Lí Tiêu Nhiên nói: “Thế sao được? Bát tự của Vị Ương là thứ duy nhất có thể cứu nàng! Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn đứa nhỏ không bình an sao?” Trong lòng ông không thật sự tin bát tự gì đó, nhưng quan trọng nhất ông lo lắng những người khác trong Lí gia không muốn đứa nhỏ này sinh ra, bị nghi ngờ nhiều nhất chính là Lí Vị Ương.

Con bé có đệ đệ ruột, tất nhiên hy vọng tương lai Lí Mẫn Chi được kế thừa gia nghiệp, nhưng nếu thêm trưởng tử thì Lí Mẫn Chi sẽ không đủ tư cách kế thừa, như vậy khẳng định Lí Vị Ương đang hy vọng đứa nhỏ này không sinh ra được. Trong mắt Lí Tiêu Nhiên, Lí Vị Ương chính là nha đầu thủ đoạn lợi hại, không chừng sẽ làm hành động độc ác gì đó, đã như vậy không bằng để Tưởng Nguyệt Lan ở ngay bên cạnh, nếu Tưởng Nguyệt Lan có điều gì sơ xuất Lí Vị Ương là người đầu tiên bị nghi ngờ. Tội danh mưu hại mẹ cả truyền ra ngoài sẽ bị chém đầu, cho dù Lí Vị Ương có lớn mật cũng không có khả năng làm chuyện này. Đương nhiên Lí Tiêu Nhiên cũng băn khoăn đến các thê thiếp khác trong nhà hâm mộ ghen ghét, để ép trụ bọn họ, Lí Vị Ương không thể không bảo vệ Tưởng Nguyệt Lan.

Lí Vị Ương nhìn phụ thân của mình, bờ môi xẹt qua một tia cười lạnh, lão nam nhân này vẫn không hiểu nàng, nàng căn bản không thèm để ý đến gia sản Lí gia, về phần Mẫn Chi thì nàng thật sự quan tâm. Mà tiền tài trong tay nàng hiện giờ đủ để đứa nhỏ này sống hai đời không hết, cần gì phải mơ ước của người khác. Huống chi nếu tương lai Mẫn Chi có bản lĩnh nàng thiết lập bố cục chu đáo cho đệ đệ là lãng phí, nếu không có bản lĩnh thì nàng tranh đoạt hộ cũng chẳng ích lợi gì. Đáng tiếc Lí Tiêu Nhiên không hiểu đạo lý này.

“Vị Ương, xem như phụ thân thỉnh cầu con, chỉ dọn một căn phòng thôi, đừng keo kiệt như vậy.” Lí Tiêu Nhiên lại ăn nói nhún nhường hơn.

Lão phu nhân nhíu mày nhìn Lí Vị Ương: “Vị Ương, mỗi ngày ta sẽ phái người đến xem, sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Nói như vậy, lão phu nhân cũng hy vọng nhờ bát tự của mình áp chế yêu ma quỷ quái. Lí Vị Ương cười rộ lên: “Lão phu nhân và phụ thân đã nói như vậy, Vị Ương còn lời nào để nói đâu? Chỉ có điều trách nhiệm chăm sóc mẫu thân rất trọng đại, Vị Ương sợ một mình không gánh được. Nếu có gì sai lầm —— “

Lí Tiêu Nhiên nói: “Ta sẽ phái người chuyên môn canh giữ, con yên tâm, không cần phải lãng phí nhiều tâm tư.”

Lí Vị Ương mỉm cười: “Như vậy con lập tức phân phó người nhanh chóng thu dọn căn phòng ở sườn đông, nơi đó rộng mở nhiều ánh sáng.”

Lúc này Lí Tiêu Nhiên mới hài lòng gật đầu: “Mọi sự nhờ con.” Vấn đề đã được giải quyết viên mãn, Lí Tiêu Nhiên phất tay, quản gia lấy gói bạc to từ trong người hai tay dâng cho Triệu đạo sĩ: “Chút tiền mọn gửi tiên sinh bồi bổ thân mình, chờ tiểu thiếu gia sinh ra sẽ mang đại lễ đến tặng.”

“Thật sự quá khách khí...” Triệu đạo sĩ đưa tay ra nhận, nhìn đến ánh mắt cười như có như không của Lí Vị Ương thì bất giác rùng mình, ngượng ngùng nói: “Ta đây cáo từ.”

Buổi chiều, Lí lão phu nhân lệnh La ma ma tự mình dẫn nha đầu đến thu dọn phòng ở cho Tưởng Nguyệt Lan, Lí Vị Ương chỉ để lại Bạch Chỉ và Mặc Ngọc trông viện, bản thân dẫn Triệu Nguyệt đến viện của Đàm thị.

Triệu Nguyệt nói: “Tiểu thư, Triệu đạo trưởng kia nói chuyện hình như thật thần thông!”

Lí Vị Ương cười: “Thần thông? Thần thông cái gì? Chỉ làm trò quỷ lừa gạt phụ thân thôi, lấy tay áo ngăn cản tầm mắt chúng ta, tác động đến sợi tơ trong suốt buộc ở ngón tay...”

“Hả, sao tiểu thư không vạch trần hắn?” Triệu Nguyệt kinh ngạc.

“Một kế không thành đối phương sẽ nghĩ kế khác, ta cần gì phải vạch trần? Nàng ta đang đề phòng ta động thủ với đứa nhỏ trong bụng, ta lại đề phòng nàng ta ra tay chỗ Mẫn Chi, chỉ là phòng bị lẫn nhau thôi. Đã muốn bước vào viện thì dù phải trả giá nàng ta cũng muốn thành công.”

“Nhưng mà tiểu thư, nô tỳ cảm thấy phu nhân không chỉ muốn ở trong viện đơn giản như thế.” Triệu Nguyệt nói vậy, đi theo Lí Vị Ương lâu nàng xem nhiều bộ mặt giả dối đa đoan của những người đó, chung quy cảm thấy Tưởng Nguyệt Lan có chỗ không ổn, mà không biết là chỗ nào.

Lí Vị Ương khẽ cười: “Không cần quản nàng ta.” Nói xong nàng đã bước vào viện của Đàm thị.

Đàm thị niệm kinh ở Phật đường, lúc Lí Vị Ương đi vào bà đang quỳ trên mặt đất thành tâm khẩn cầu. Bà cầu ông trời phù hộ cho hai đứa con của bà được bình an hạnh phúc.

Lí Vị Ương nhìn dáng vẻ thành kính của Đàm thị lại ngẩng đầu nhìn Bồ Tát ngồi nghiêm trang trên cao, khuôn mặt hiền lành quan sát chúng sinh, đáng tiếc cho tới giờ vạn vật đều ngang hàng. Nàng cười rộ lên. Đối với nàng mà nói, ông trời và thần linh không hiệu nghiệm gì hết, nàng không tin bất cứ ai, nàng chỉ tin bản thân mình, mỗi một con đường đều do mình lựa chọn, trên đời này, thứ con người có thể dựa vào vĩnh viễn chỉ là bản thân.

Đàm thị vẫn thành tâm khẩn cầu, lời nói của bà phiêu tán theo hương khói khắp phòng, vừa quay đầu lại thấy Lí Vị Ương đứng ngoài cửa, bà vội đứng lên: “Vị Ương, sao con tới đây?”

Lí Vị Ương chậm rãi nói: “Đại phu nhân muốn chuyển đến viện con ở, cho nên La ma ma dẫn người đến thu dọn, con ngại ồn ào náo nhiệt nên đi ra.”

Mày Đàm thị bỗng nhíu lại, “Sao nàng ta lại muốn đến chỗ con ở, thật không hợp quy củ!”

Lí Vị Ương cười nhẹ, “Có lẽ phong thủy viện con tốt?”

“Đứa nhỏ này làm sao mà cũng có lệ với ta!” Đàm thị sẵng giọng.

“Chỉ nói bát tự con nặng, có thể trấn áp, không có đại sự gì.” Lí Vị Ương nói nhẹ nhàng bâng quơ.

“Không được! Sao bọn họ có thể làm vậy! Quả thật là ——” Dù sao Đàm thị cũng là người thành thật, bà không nói được lời nào mà chỉ cảm thấy cực kỳ không ổn. Tuy bà cảm nhận được Tân phu nhân là người tốt, nhưng vì sao lại chuyển đến ở với Vị Ương? Trong lòng bà có dự cảm không tốt.

“Vị Ương, sợ rằng con không chăm sóc nổi phu nhân, từ lúc mang thai đến giờ, không phải ghét bỏ đồ ăn thì cũng dăm ba ngày động thai khí một lần, nếu ở lại chỗ con, xảy ra chuyện chẳng phải bắt con chịu trách nhiệm? Không được, tuyệt đối không được!” Tuy Đàm thị tâm tư đơn thuần mà cũng cảm thấy chuyện này thật sự không ổn, sợ nữ nhi bị liên lụy.

Lí Vị Ương mỉm cười: “Mẹ không cần lo lắng. Chuyện này lão phu nhân làm chủ, người đã mở miệng con có thể từ chối sao? Hơn nữa, Đại phu nhân ở lại viện của con nhưng có người chuyên môn chăm sóc, không cần con làm gì hết.”

Lí Vị Ương có thể tha thứ cho yêu cầu vô lý của Lí lão phu nhân và Lí Tiêu Nhiên, nhưng nàng tuyệt đối không để bản thân lâm vào nguy hiểm, bảo vệ chính mình mới là chuyện đầu tiên nàng suy tính. Huống chi, Tưởng Nguyệt Lan càng không an phận, trong mắt nàng chỉ là càng chết nhanh hơn mà thôi. Nhưng mặc kệ Lí Vị Ương an ủi thế nào, Đàm thị vẫn lo lắng trùng trùng, Lí Vị Ương không nhiều lời nữa, cẩn thận kiểm tra một lượt thủ vệ trong viện, phân phó người bên cạnh Đàm thị nhất định phải kiểm tra cẩn thận đồ ăn cùng vật dụng tiếp xúc với Tứ thiếu gia, xong xuôi mới rời đi.

Buổi tối, Tưởng Nguyệt Lan chuyển đến phòng ở phía đông, ngoài ra còn có bốn nha đầu hầu hạ cùng hai lão ma ma có kinh nghiệm cùng chuyển đến, toàn bộ viện bỗng chốc náo nhiệt hơn rất nhiều. Hơn nữa Vinh ma ma kia luôn cố tình soi mói gối đầu, nước trà, phòng ở, từ đầu đến cuối không có chỗ nào làm bà vừa lòng, hận không thể đổi tất cả mọi thứ đi, càng khiến viện náo loạn như gà bay chó sủa, không thể an ổn.

Triệu Nguyệt canh giữ ở hành lang, cảnh giác nhìn mọi động tĩnh của đối phương, Vinh ma ma lạnh lùng lườm nàng, rầm một tiếng đóng cửa lại.

Trong phòng, Mặc Trúc nhẹ tay dập tắt nến, thấp giọng oán giận một câu: “Phòng bọn họ bên kia sáng quá mức, đốt nhiều nến như vậy làm tiểu thư bên này không ngủ nổi.”

Lí Vị Ương nằm lên giường, không nói thêm câu nào.

Mặc Trúc đêm nay trực đêm, bị tiếng ồn áo huyên náo bên ngoài làm bực tức trong lòng, hạ giọng nói: “Tiểu thư, phu nhân kiêu ngạo như vậy, dứt khoát cho nàng ta chút giáo huấn đi!”

Ý của Mặc Trúc là giáo huấn đối phương một chút, đương nhiên không đến mức làm nàng ta sinh non. Nhưng trong bóng đêm, Lí Vị Ương lạnh nhạt nói: “Làm bất cứ chuyện gì đều có khả năng lưu lại dấu vết, không cẩn thận bị người ta bắt được nhược điểm thì mất nhiều hơn được, dù sao, hiện giờ Tưởng Nguyệt Lan ở lại chỗ ta, nàng ta xảy ra chuyện gì người khác lập tức nghi ngờ ta.” Đây cũng là ý đồ thật sự của Lí Tiêu Nhiên, đúng là lão nam nhân chỉ vì tư lợi, Lí Vị Ương cười lạnh một tiếng.

Nàng suy nghĩ, rốt cuộc Tưởng Nguyệt Lan muốn làm gì? Giống Lí Tiêu Nhiên, muốn ép mình bảo vệ nàng ta? Hay là sợ mình mưu hại nàng ta? Không, Lí Vị Ương cảm thấy không đơn giản như vậy. Có lẽ nàng ta muốn gây phiền toán lẫn nhau, nhưng một nữ nhân mang thai, hơn nữa đứa nhỏ này còn ảnh hưởng đến địa vị tương lai của nàng ta ở Lí gia, nàng ta sẽ mạo hiểm đặt đứa nhỏ quan trọng như vậy ở nơi nguy hiểm sao?

—— Lời tác giả ——

Ta là Tiểu Tần nhắn lại ở trong kho:

Để Tam Hoàng tử với Tưởng Hoa nghỉ ngơi một lát, Tưởng Nguyệt Lan bình tĩnh lớn mật xông lên phía trước!

, Lí Vị Ương không thể không bảo vệ Tưởng Nguyệt Lan.Lí Vị Ương nhìn phụ thân của mình, bờ môi xẹt qua một tia cười lạnh, lão nam nhân này vẫn không hiểu nàng, nàng căn bản không thèm để ý đến gia sản Lí gia, về phần Mẫn Chi thì nàng thật sự quan tâm. Mà tiền tài trong tay nàng hiện giờ đủ để đứa nhỏ này sống hai đời không hết, cần gì phải mơ ước của người khác. Huống chi nếu tương lai Mẫn Chi có bản lĩnh nàng thiết lập bố cục chu đáo cho đệ đệ là lãng phí, nếu không có bản lĩnh thì nàng tranh đoạt hộ cũng chẳng ích lợi gì. Đáng tiếc Lí Tiêu Nhiên không hiểu đạo lý này.”Vị Ương, xem như phụ thân thỉnh cầu con, chỉ dọn một căn phòng thôi, đừng keo kiệt như vậy.” Lí Tiêu Nhiên lại ăn nói nhún nhường hơn.Lão phu nhân nhíu mày nhìn Lí Vị Ương: “Vị Ương, mỗi ngày ta sẽ phái người đến xem, sẽ không xảy ra chuyện gì.”Nói như vậy, lão phu nhân cũng hy vọng nhờ bát tự của mình áp chế yêu ma quỷ quái. Lí Vị Ương cười rộ lên: “Lão phu nhân và phụ thân đã nói như vậy, Vị Ương còn lời nào để nói đâu? Chỉ có điều trách nhiệm chăm sóc mẫu thân rất trọng đại, Vị Ương sợ một mình không gánh được. Nếu có gì sai lầm —— “Lí Tiêu Nhiên nói: “Ta sẽ phái người chuyên môn canh giữ, con yên tâm, không cần phải lãng k

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện