Chương 263: Tranh Đấu Tàn Khốc

Chương 261: Tranh Đấu Tàn Khốc

Bên trong phát ra tiếng động lớn, có giọng thét thảm thiết: “Cút, đừng chạm vào ta! Không được đụng vào ta!”

Thanh âm kia đặc biệt quen thuộc, vẻ mặt Bùi Hoài Trinh lập tức thay đổi.

“Công chúa, đã mấy ngày nay ngài không chịu uống một ngụm nước nào, nô tì cần xin ngài, coi như ngài thương hại nô tì, nếu ngài cứ như vậy, tướng quân sẽ giết nô tì mất!”

Bùi Hoài Trinh vén rèm lên, thấy rõ ràng Tê Hà công chúa sắc mặt hoảng sợ đang cuộn mình trong góc phòng, mà một tì nữ tuổi còn trẻ tay đang cầm bát và thìa, dụ dỗ khuyên bảo nàng uống thuốc. Tì nữ nghe thấy có tiêng động đột nhiên quay lại, gương mặt thanh tú lắp bắp kinh hãi: “Người là.....”

“Lui ra!” Bùi Hoài Trinh lạnh lùng quát.

“Tướng quân đã dặn ——” tì nữ đang muốn nói rõ ràng, lại thấy sắc mặt của Bùi Hoài Trinh, nói: “Cho Bùi Uyên một trăm lá gan, hắn cũng không dám ngăn cản ta!”

Có thể đi vào nơi này, lại dùng giọng nói như vậy, còn gọi thẳng tên tướng quân, trên đời này ngoại trừ Bùi lão tướng quân ra chỉ có thể là Hoàng hậu nương nương cao cao tại thượng, gương mặt mà của tì nữ trắng bệch, đè nén nỗi nghi ngờ, nàng nhẹ nhàng dụ dỗ Tê Hà: “Công chúa, có khách quý đến thăm ngài!”

Tê Hà không có phản ứng, chỉ cúi đầu xuống đất, cuộn người càng chặt.

Sắc mặt Bùi Hoài Trinh khẽ biến, đi về phía trước từng bước, nói: “Tê Hà, ngươi bị làm sao vậy? Ta là Bùi Hoài Trinh, ngươi ngẩng đầu lên.”

Tê Hà công chúa không hề động, chỉ ôm chặt cánh tay run nhè nhẹ, tóc đen rối loạn, vốn dĩ là một màu đen nhưng giờ đã hơi chuyển thành màu bạc...... Bùi Hoài Trinh phát hiện ra hơi lạ, chợt đi lên túm lấy tay Tê Hà, nàng bị sợ hãi lập tức kêu ầm lên, giọng nói cực kì lớn. Bùi Hoài Trinh bắt nàng ngẩng đầu lên, nhưng móng tay của Tê Hà lại cào lên lưng của Bùi Hoài Trinh, vẽ ra một vết máu thật sâu. Bùi Hoài Trinh là người ngoan cố, nhất định không thể dễ dàng buông tay, vì thế Tê Hà công chúa nổi điên đá, véo, thậm chí còn dùng miệng cắn nàng, muốn liều mạng trốn khỏi tay nàng. Bùi Hoài Trinh không cẩn thận bị đẩy ngã về phía sau, đột nhiên ngã trên mặt đất, mà người đang điên cuồng kia giống như mất hết sức lực ngã ra đất.

Bùi Hoài Trinh chưa bao giờ thấy Tê Hà công chúa như vậy, trong ấn tượng của nàng, Tê Hà là người xinh đẹp, trí tuệ, dịu hiền, chính là một nữ nhân mà nàng hâm mộ, nhưng hiện tại tâm trí của nàng không rõ ràng, giống như một người điên. Lần trước là giả, lần này nàng điên thật rồi, nhưng vì sao?

Tì nữ vội vàng đi lên nâng Bùi hậu dậy, nhưng bị nàng gạt tay ra: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, các ngươi chăm sóc công chúa kiểu gì, để nàng biến thành như vậy?”

Tì nữ quỳ rạp xuống đất, có chút sợ hãi nói: “Nương nương, nô tỳ...... Nô tì cũng không biết...... Nô tì chỉ nghe lệnh của tướng quân, ở đây chăm sóc công chúa.”

Bùi hậu cười lạnh một tiếng, đi lên vén áo của Tê Hà công chúa, lúc nãy khi chạm vào nàng nhìn rõ có vết máu, lạnh giọng hỏi: “Chăm sóc công chúa thật tốt, vậy đây là cái gì?”Tì nữ muốn đi lên ngăn cản Bùi hậu nhưng lại chậm một bước, chỉ có thể im lặng cúi đầu xuống.

Tê Hà im lặng nằm trên mặt đất, khuôn mặt đỏ bừng, lúc này không còn tranh cãi la hét ầm ĩ, đã lâm vào tình trạng hôn mê. Bùi Hoài Trinh biết sự việc đã vượt qua tầm kiểm soát của mình, vẻ mặt âm trầm tự mình đi lên vạch áo của Tê Hà ra xem mới biết trên người nàng toàn miệng vết thương, lửa giận lập tức bốc lên.

Đúng lúc này Bùi Uyên từ bên ngoài đi vào. Vẻ mặt hắn mệt mỏi, trên tay vẫn cầm roi ngựa trên tay, rõ ràng là vừa từ bên ngoài nhanh chóng trở về. Bùi hậu nhìn hắn, lập tức nổi giận, nhằm thẳng hướng hắn mắng: “Bùi Uyên, ta bảo ngươi chăm sóc thật tốt cho Tê Hà công chúa, ngươi xem ngươi làm như thế nào đây?”

Bùi Uyên hạ mắt xuống, lạnh lùng cúi đầu liếc tì nữ một cái, tì nữ sợ hãi quỳ xuống: “Tướng quân, là nương nương đột nhiên đến, nô tì thật sự không biết!”

Bùi Uyên hít một hơi, sau đó nhìn thăng Bùi hậu nói: “Tỷ tỷ, đã xảy ra chuyện gì, không phải nhìn thấy hết rồi sao? Cần hỏi nhiều vậy làm gì?”

Bùi hậu tức giận nói: “Ta chỉ nhìn thấy cả người Tê Hà đều là vết thương, Bùi Uyên, không phải là ngươi bị điên rồi chứ, ta đã nói với ngươi như thế nào, ngươi cần nữ nhân có thể tìm hàng ngàn hàng vạn người, sao lại xuống tay với nàng?”

Sắc mặt của Bùi Uyên vô cùng bình tĩnh: “Tỷ tỷ đã đem nàng giao cho ta, không phải nên để ta tùy ý ta xử lý sao?”

“Cho ngươi xử trí là có thể cường bạo nàng, ép nàng tới điên sao? Đây là cách xử lý của ngươi? Ngươi có biết giữ nàng sau này sẽ có tác dụng, là một quân cờ hữu ích! Khó trách...... Khó trách mấy tháng nay ngươi không dám tiến cung, hóa ra là vì sợ ta phát hiện ra!” Bùi hậu trước nay lạnh lùng, bây giờ cũng phải nghiến răng nghiến lợi.

Bùi Uyên trào phúng nói: “Nữ nhân hoàng đế có thể động vào, sao ta lại không?”

Bùi Hoài Trinh nâng tay lên tát hắn một cái: “Ngông cuồng!”

Bùi Uyên bị đánh, một bên mặt đỏ lên một vệt tay, cười lạnh nói: “Ta không sai, chỉ muốn đến được với nữ nhân của mình mà thôi!”

Lần đầu tiên Bùi Hoài Trinh tức giận tới phát run: “Tốt, tốt! Đệ đệ tốt của ta có ngày lại vì một nữ nhân mà chất vấn ta?! Bùi Uyên, ngươi khiến ta rất thất vọng!”

Bùi Uyên cắn răng: “Kỳ vọng? Tỷ tỷ ngoại trừ kỳ vọng thì có từng quan tâm tới ta không? Ở trong lòng tỷ, chỉ có Bùi gia, chỉ có chính tỷ! Tỷ đem Tê Hà đến đây không phải vì muốn giúp nàng, điều tỷ muốn chính là lúc quan trọng lấy ra để uy hiếp hoàng đế! Người như tỷ, không có yêu, không có tình, không nghĩ cho ai hết, chỉ biết mình tỷ!”

Bùi Hoài Trinh tức giận đến mức cả người có cảm giác như rơi xuống hố sâu, nhiều năm qua nàng vẫn luôn vì gia tộc mà tính toán, suy nghĩ cho phụ thân, vì đệ đệ tìm kiếm đường đi, nhưng bây giờ nhìn xem hắn báo đáp nàng bằng cách nào? Nàng giận tím mặt, đoạt lấy cây roi trên tay Bùi Uyển, đánh lên trên người hắn, mỗi một roi vụt xuống đều ở trên mặt hắn, Bùi Uyên lập tức quỳ xuống, ngang ngược nói: “Muốn đánh tỷ cứ đánh đi, ta tuyệt đối không kêu!”Bùi hoàng hậu không nể tình chút nào liền ở trên đầu hắn, quật thật mạnh, quả nhiên Bùi Uyên cắn răng không kêu một tiếng, làm Bùi hậu càng thêm cáu giận: “Nói, từ khi nào ngươi lại chú ý đến Tê Hà!”

Bùi Uyên không rên một tiếng.

“Nói, có phải ngươi đã sớm dự tính đâm một đao sau lưng ta phải không!”

“Ngươi rốt cuộc muốn nhục nhã tỷ tỷ của ngươi như thế nào!”

“Vì sao không nói lời nào, tại sao ngươi không nói lời nào!”Từng roi rơi trên người của Bùi Uyên, đánh cho hắn máu tươi giàn dụa, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú da thịt đã bị bong tróc, đánh cho tới lúc trên roi da dính toàn máu, tì nữ sợ tới mức ngừng thở, cả người run lên.

Nhưng mặc kệ Bùi hậu nghiêm khắc hỏi đến mức nào, Bùi Uyên tuyệt nhiên không nói một lời.

Cuối cùng, Bùi Hoài Trinh đánh đến mệt mỏi, quăng roi dưới đất, ánh mắt tối sầm nhìn đệ đệ của chính mình, hận không thể xé nát hắn ra.

“Ta thật sự không ngờ, lúc mà ta vì Bùi gia chịu đựng nhẫn nhịn, khổ sở, đệ đệ ruột của ta lại có thể đối xử với ta như vậy.” Bùi hoàng hậu lúc nào cũng lạnh lùng, nhưng nàng còn trẻ, đối với người phía trước vẫn còn chút tình cảm, trong lúc nàng tra hỏi hắn vẫn có một chút cảm thấy đau lòng, giống như cảm thấy một cơn gió lạnh run rẩy: “Ta chỉ cũng muốn hỏi ngươi một câu, vì sao!”

Bộ dáng của Bùi hậu thật đáng sợ, nhưng Bùi Uyên chỉ thản nhiên cười: “Từ lần đầu tiên thấy Tê Hà công chúa, ta đã luôn nghĩ tới nàng.”

Bùi hoàng hậu nhìn chằm chằm, giống như lần đầu tiên phát hiện ra hắn.

“Nhưng người nam nhân kia, rõ ràng không thể cho nàng một thân phận quang minh chính đại, lại cướp đi nàng, ép buộc, tra tấn nàng.” Khi nhắc tới hoàng đế, trong mắt Bùi Uyên xuất hiện một đốm lửa giận, còn có sát ý. Sau đó, hắn hướng về phía Tê Hà liếc mắt nhìn một cái, ánh sáng trong đáy mắt nhanh chóng tối lại, khóe miệng hiện lên một tia tươi cười, rồi lại tràn ngập căm hận “Vì vậy khi tỷ tỷ nói với ta, giao nàng cho ta chăm sóc, trong lòng ta rất vui mừng, bởi vì cuối cùng ta cũng có cơ hội.”

Khuôn mặt Bùi hậu mệt mỏi, không nén được thất vọng: “Cho nên ngay từ đầu ngươi đã luôn lợi dụng lừa gạt ta, chờ ta đem nàng giao cho ngươi, giúp ngươi đạt được ý muốn.”

Bùi hậu đột nhiên cười lớn, không có chút kiêu ngạo nào cả, lúc này ngay chính nàng cũng cảm thấy khó tin.

Bùi Uyên yêu Tê Hà từ lúc nào? Tại sao nàng lại không phát hiện.

Lần đầu tiên nàng biết, cứ nghĩ mọi chuyện nàng đều nắm trong lòng bàn tay, nhưng hóa ra nàng cũng chỉ là quân cờ trong tay ông trời.

Đệ đệ tốt của nàng, đệ đệ nàng kiêu ngạo nhất, lại ở sau lưng nàng làm ra những chuyện như vậy.

Ánh mắt Bùi Uyên chợt nổi lên một tia áy náy: “Tỷ tỷ, ta chỉ yêu Tê Hà mà thôi, ta không phản bội tỷ. Không phải ta vẫn nghe lời tỷ nhốt nàng ở trong này sao, ta không làm chuyện gì có lỗi với tỷ, vì sao phải tức giận như vậy?””Nhưng ngươi làm trái lại với ý muốn của ta, như vậy có khác gì phản bội!” Bùi hậu tức giận nói, từ nhỏ đến lớn, đệ đệ của nàng vẫn luôn nghe lời, chưa bao giờ ngỗ ngược như vậy. Ánh mắt của nàng giống như lửa đốt, hướng tới trên mặt của Bùi Uyên “Muốn có một nữ nhân, lại không dám đối mặt với hoàng đế, cho nên liền phản bội ta. Ta để ngươi giam giữ Tê Hà, cũng không bảo ngươi cường bạo nàng, ép nàng điên? Luôn miệng nói hoàng đế tra tấn Tê Hà, ngươi thì có gì khác hắn, ta xem thường ngươi. Ngươi không thấy thẹn đối với ta, không thấy thẹn đối với Bùi gia sao, ngươi không xứng nói đến tình yêu, bởi vì ngươi yếu đuối, ích kỷ, ngu xuẩn, tự ti!”

Nói xong những lời này, Bùi hậu cuối cùng cũng lộ ra biểu hiện kiêu ngạo, con ngươi tối đen nhìn thẳng mặt Bùi Uyên. Nam nhân đều là một đám ngông cuồng tự đại, tới lúc quan trọng đều trở nên vô dụng. Hoàng đế vì một nữ nhân ngay cả giang sơn cũng không cần, chính là nam nhân ngu xuẩn. Mà đệ đệ nàng bồi dưỡng nhiều năm như vậy, chỉ biết phản bội lại tỷ tỷ, gia tộc của chính mình, đều là dạng nam nhân yếu đuối.

Luôn miệng nói yêu, nhưng sự thật tất cả đều là vì tư dục.

Những người này muốn thắng nàng, tất cả đều là mơ mộng viển vông!

Bùi hậu đột nhiên đứng dậy, con ngươi tối đen không có một tia tình cảm nào, hiện ra sự cực đoan lãnh khốc, từ trên nhìn thẳng xuống Bùi Uyên.

Bùi Uyên quyết tâm cho dù người khác có nói bất kì cái gì cũng sẽ chịu đựng, nhưng lúc này khi nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, quyết tâm của hắn lập tức tan thành mây khói.

“Sự kiên nhẫn của ta đối với ngươi đã dùng hết.” Bùi hậu khinh thường hừ một tiếng, “Ta không muốn lãng phí thời gian nữa, bây giờ ngươi và Nguyên Cẩm Phong đều giống nhau, đều là người không biết xấu hổ, một chút cũng không đáng để ta lãng phí thời gian!”

Nàng vất vả nỗ lực vì Bùi gia, nhưng Bùi gia là được cái gì cho nàng đây?

Nàng tỉ mỉ bồi dưỡng Bùi Uyên, đệ đệ này bây giờ cũng phản bội nàng?

Người dám phản bội nàng, sẽ không còn tư cách để nàng tin tưởng.

“Tỷ tỷ!” vẻ mặt Bùi Uyên trở nên trắng bệch.

“Ngươi lập tức thu dọn đồ đạc, chuẩn bị đi Ký Châu, ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi.” Giọng nói của Bùi hậu cao ngạo, bên môi lại hiện lên một độ cong không bình thường.

Bùi Uyên kinh ngạc, ngày trước trên mặt tỷ tỷ vẫn còn có thể thấy một tia dịu dàng, nhưng hiện tại gương mặt của nàng vô cùng lạnh lùng, lạnh nhạt, giống như một bức tượng đúc bằng băng, không có tình cảm.

Xong rồi, tất cả đều không thể cứu vãn, hắn đã hoàn toàn làm nàng nổi giận, cho nên quyết định không nương tay với hắn.

Máu của Bùi Uyên lập tức vọt lên tận đỉnh đầu, tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt.

Đột nhiên hắn nhớ lại chuyện lúc còn bé, khi đó hắn làm trái ý tỷ tỷ tự ý ra ngoài chơi, kết quả khi trở về liền bị bắt vào một gian phòng nhỏ, bất kể hắn khóc lóc thảm thiết như thế nào, chửi bậy, đập của, năn nỉ, làm tất cả mọi cách, nhưng không ai để ý tới hắn, nhốt một ngày một đêm mới thả ra. Vì muốn trả thù tỷ tỷ, hắn vừa được thả liền cố sức ăn cơm cơ hồ muốn làm chính mình no chết, tỷ tỷ rất tức giận, sai người túm chân của hắn nhấc lên, đem đầu dốc xuống sàn nhà, mùi vị đau khổ không thể nào chịu nổi, hắn không thể chịu được mà liên tục cầu xin tha thứ, lúc đó vẻ mặt của tỷ tỷ rất đáng sợ, cả đời hắn cũng không thể nào quên được.

Đúng là trong thâm tâm nàng rất yêu thương hắn, chỉ khi nào hắn phản bội nàng, chọc giận nàng, nàng mới trở nên lãnh khốc độc ác hơn yêu ma. Lúc này, nỗi sợ hãi từ nhỏ của Bùi Uyên đối với Bùi hậu đang lấp đầy nội tâm hắn, giọng nói lần đầu tiên trở nên đau thương, gọi: “Tỷ tỷ!”

Bùi hậu lạnh lùng nói: “Tuổi còn trẻ phạm phải sai lầm, ta sẽ tha thứ, nhưng từ hôm nay trở đi, nếu ngươi còn dám làm trái lại ý ta, ta lập tức treo cổ ngươi!”

Tìm kiếm với từ khoá:

Được thanks

Xem thông tin cá nhân

Rất CẦN GIÚP Beta! CẦN GIÚP Beta!

Có bài mới 28.03.2017, 15:53

Hình đại diện của thành viên

TiểuSongNgư kute

Lớp phó lao động

Lớp phó lao động

Ngày tham gia: 23.05.2016, 22:51

Bài viết: 224

Được thanks: 636 lần

Điểm: 5.13

Có bài mới Re: [Cổ đại, Trùng sinh] Thứ nữ hữu độc - Tần Giản - Điểm: 10

Chương 262: Bí Ẩn Thân Thế

Người trong cung dần dần phát hiện ra, Bùi hậu thay đổi, từ trước tới nay ngoài mặt nàng luôn nghiêm khắc với thái tử, thật ra là rất quan tâm, nhưng hiện tại cả ngày nàng bận bịu gặp gỡ quần thần, từ sáng đến tối bận bù đầu, đâu còn thời gian lo lắng nuôi nấng thái tử. Hoàng hậu làm như vậy cũng không ngoài dự tính, vì bên ngoài khắp nơi đều đồn rằng hoàng thượng muốn phế hậu, còn liên kết với mấy vị đại thần vạch tội Bùi gia, xảy ra chuyện như vậy, Bùi hoàng hậu đương nhiên không có nhiều thời gian chăm sóc con cái, nàng dành hết tâm tư hướng vào một chuyện, cuối cùng cũng có thể áp chế lại tin tức muốn phế hậu ở trong cung.

Khi hoàng hậu quay lại chăm sóc thái tử, lại phát hiện ra thái tử đến tận giờ vẫn còn phụ thuộc vào nhũ mẫu, cho dù là ăn cơm, ngủ, đến cả đi nhà xí cũng không thể thiếu nhũ mẫu, nàng vô cùng tức giận, một đứa nhỏ hai tuổi đã cai sữa, lại quấn quýt lấy nhũ mẫu như vậy làm sao có thể lớn? Vì thế, nàng đuổi nhũ mẫu ra khỏi hoàng cung, cũng phái người khác đến chăm sóc thái tử. Thái tử còn nhỏ, đuổi nhũ mẫu đi giống như là muốn lấy mạng hắn, vì thế hắn khóc lóc suốt ngày, nhưng ai dám cãi lệnh của Bùi hậu? Chuyện này là kết cục đã định.

Thực tế, quyết định của Bùi hậu không phải không có đạo lý, rất lí trí, bình tĩnh. Lúc thái tử mới sinh đã từng trải qua một trận bệnh nặng, gần như mất mạng, sau đó dùng mọi cách cuối cùng cũng phục hồi, nhưng cơ thể vô cùng yếu đuối, vài ba ngày lại sinh bệnh, không phải cảm mạo cũng là ho khan, giống như con ma ốm, nên việc ăn uống hằng ngày phải đặc biệt chú ý. Thái giám và các cung nữ nhìn thấy kết cục của nhũ mẫu, không cầu công nhưng cầu mệnh, ai cũng không dám quá thân thiết với thái tử. Khi thái tử ăn cơm cái bàn quá cao, bọn họ cũng chỉ có thể nhấc ghế tựa lên, cũng không dám can thiệp vào thói quen ăn uống của thái tử, vì Bùi hậu nói thái tử phải tự thân vận động, không ai được đút cơm, cũng không chia thức ăn theo phép tắc trong cung.

Sau thời gian dài, thái tử trở nên nóng nảy, nhạy cảm, rất dễ tức giận. Thái giám cung nữ cảm thấy không thể quản thúc được thái tử nữa, đành báo lại. Bùi hậu từ mình đến xem, thái tử lúc này chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, ăn xong đồ trước mặt, ánh mắt thèm thuồng nhìn bánh quế hoa bên cạnh, hắn còn nhỏ tay ngắn với không tới, liền nửa quỳ ở trên ghế, nằm úp xuống với tay lấy, lướt qua bát nước nóng không cẩn thận đầu gối bị trượt, cái thìa rơi vào bên trong, nước nóng bắn tung tóe vào Bùi hậu còn chưa nói, mà ngay cả cái chén nhỏ hoa sen của hắn cũng rơi xuống đất vỡ nát.

Bùi hậu giận tím mặt: “Ngươi làm vậy để phép tắc ở chỗ nào?! Đâu có giống bộ dáng của một thái tử!”

Thái tử nho nhỏ trừng mắt nhìn nàng như kẻ thù, hắn không hiểu vì sao mẫu thân lại lạnh lùng độc ác như vậy, trong mắt hắn, mẫu hậu này còn không thân thiết bằng nhũ mẫu. Cho nên hắn lập tức đem một chén canh hạt sen trước mắt coi như vũ khí ném về phía Bùi hậu, nhưng người nhỏ bé sức mạnh không đủ, cái chén chưa kịp bay tới chỗ Bùi hậu thì đã rơi trên bàn, tất cả mọi người bị dọa sợ ngây người.

Bùi hậu lập tức nổi giận, nàng không ngờ được trên đời lại có người đối với nàng dám làm như vậy.

Đứa nhỏ này do nàng sinh ra, nhưng một chút cũng không giống nàng. Vì sao con trai của nàng lại không đứng về phía nàng, mà lại học Phụ hoàng hắn chống lại nàng?!Nổi trận lôi đình, Bùi hậu ra lệnh cho cung nữ lập tức mang thái tử đi.

Nàng mới nói, tiểu thái tử lập tức gào khóc, Bùi hậu lạnh lùng: “Không được khóc!” Tiểu thái tử bị mắng nghiêm khắc, cả người run rẩy. Bùi hậu khó có thể nhìn thấy đứa nhỏ này thêm nữa, đột nhiên, thái tử đứng dậy chạy tới hướng cửa. Vừa ra bên ngoài, một tia chớp rạch ngang bầu trời, một tia sấm sét từ trên trời giáng xuống, đánh đổ một thân cấy lớn trong đình, ngọn lửa hừng hực bốc cháy, tất cả chiếu rọi trong đôi mắt đen của đứa nhỏ, tiểu thái tử sợ tới mức mặt trắng bệch, đứng ở dưới cột trụ ở hành lang run rẩy.

Bùi hậu lao tới, ôm chặt lấy tiểu thái tử sắc mặt đã trắng bệch, đứa nhỏ quên giãy dụa mà nàng lại luống cuống chảy nước mắt. Lúc này, tự nhiên nàng nhận ra, mình nghiêm khắc quá mức. Thái tử mới chỉ là đứa nhỏ hai tuổi, từ trước tới nay nàng cũng không quan tâm đến sinh hoạt ăn uống thường ngày của hắn, bây giờ lại còn quản lý, lúc nào cũng trong trạng thái nghiêm nghị đối với hắn, không phải phạt quỳ thì là không cho ăn cơm.

“Dận nhi, mẫu hậu sai rồi, mẫu hậu sẽ không trách mắng con nữa!” Bùi hậu ôm đứa con của chính mình, nhẹ giọng nói.

Mặt tiểu thái tử đẫm nước mắt, môi trắng bệch, cả người vẫn trong trạng thái run rẩy.

Bùi Hoài Trinh không ngờ, một tia sấm sét kia lại khiến tiểu thái tử sinh bệnh, còn bệnh rất là lâu.

Bùi Hoài Trinh tiến vào Đông cung, cả đại điện vô cùng yên lặng, ngự y nín thở hướng nàng hành lễ. Bùi hậu nói: “Thái tử như thế nào?”

“Hồi bẩm nương nương, thái tử tử bị kinh sợ, người bình thường thì chỉ cần uống một vài thang thuốc thì khỏi, nhưng thái tử còn quá nhỏ, dẫn đến bệnh cũ lại tái phát, nương nương, bệnh sốt rét như vậy, vi thần sợ...”

“Đã một tháng, cũng không chuyển biến tốt lên, một lũ vô dụng phế vật!” Giọng nói của hoàng hậu khó nén được một tia hổn hển “Một bệnh sốt rét nho nhỏ chẳng lẽ sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của thái tử?”

Ngự y sợ nói sai, cúi đầu: “Nương nương, không bằng để ngự y viện hooih chẩn.... ...”

“Hội chẩn? Ngươi đã là ngự y am hiểu điều trị cho trẻ con nhất, chẳng lẽ còn có người nào y thuật cao hơn ngươi sao?”

Ngự y đương nhiên biết điều này, hơn nữa còn biết tình trạng của thái tử rất nghiêm trọng, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, tuy hắn không dám nói, nhưng thái tử luôn sốt cao không giảm, hoàng hậu không phải người ngu ngốc, có lẽ đã đoán ra được từ sớm.

“Thái tử chỉ bị hoảng sợ một chút, ngươi cũng giống ý của ta đúng không?”

“Nương nương.... ...”

“Trẻ con đều như vậy, nghe thấy một tiếng sấm cũng sợ chết khiếp, mười ngày nửa tháng không tốt lên cũng chỉ vì tuổi còn quá nhỏ. Thân thể thái tử không có gì đáng ngại, nhưng cần nghỉ ngơi, không cho phép người ngoài vào quấy rầy.” giọng nói của hoàng hậu vô cùng trầm thấp, toát ra ý vị uy hiếp.

Ngự y muốn nói chuyện này nên nhanh chóng báo cho hoàng thượng biết, nhưng hắn nhìn qua vẻ mặt của hòang hậu, cuối cùng cái gì cũng không nói ra được.”Vâng”

“Thái tử cần tìm một nơi để tịnh dưỡng, thái y có chỗ nào có thể giới thiệu?” Bùi hậu hỏi như vậy.

“Cách kinh thành khoảng mấy trăm dặm ở bên ngoài, có một nơi là Vu Giang Phong, trên núi có *ôn tuyền, đối với việc dưỡng bệnh rất tốt, hơn nữa ở đó rất yên tĩnh không có người quấy rầy.....” Ngự y hiểu ra ý muốn của hoàng hậu, che giấu lương tâm nói.

“Những lời hôm nay chúng ta nói, còn có bệnh của thái tử.......”

“Vi thần đều đã quên.” Vị Bùi hậu này, thực sự là một mĩ nhân làm cho người ta sợ hãi.

“Nếu người ngoài có hỏi đến.... '...”

“Thái tử chỉ bị hoảng sợ quá mức, đi *ôn tuyền tịnh dưỡng một thời gian, vài ngày sau có thể khỏi hẳn.”

#Ân: *ôn tuyền_ suối nước nóng.

“Ngự y quả nhiên là người thông minh.” Bùi hậu xua tay nói: “Nhớ rõ, nhất định phải chăm sóc thái tử cho thật kĩ, nếu trong cung có bất kì lời đồn đại nào, ta sẽ bắt ngươi để hỏi tội.”

Sau khi ngự y lui ra, trong ánh mắt xinh đẹp của Bùi hậu, lần đầu tiên xuất hiện vẻ đau lòng.

Nàng dùng mọi cách để có thể sinh hạ thái tử, bây giờ lại lâm bệnh nặng.

Tại sao ông trời luôn muốn cướp hết mọi thứ tốt đẹp thuộc về nàng?

Trong cung cây cối xum xuê, ve kêu liên tục, một mình Bùi hậu đứng dưới hành lang, trên mặt là biểu tình trong trẻo lạng lùng. Nàng suy nghĩ trong chốc lát, mới xoay người tiến vào bên trong.

Tám tháng sau, Ôn Tuyền sơn trang.

Bùi hậu bước nhanh trên con đường rải đá cuội, vội vã đi tới cửa phòng, cửa lớn đột nhiên bị nàng mở ra, gió lạnh lập tức thổi vào, ánh nến ở trong phòng bị dập tắt, màn che trước giường dựa theo hướng gió tung bay nhẹ nhàng, chỉ thấy tiểu thái tử nằm ở trên giường, trên mặt che lụa trắng. Bùi hậu nhấc lụa trắng lên, chỉ thấy một khuôn mặt trắng nõn gầy yếu, trên mắt vẫn còn vệt nước, trong nháy mắt, giọt nước trong veo trên mắt nàng cũng không nhịn được liền rơi xuống.

Tất cả mọi người lạnh run, không phải bọn họ đau buồn, mà là sợ hãi.

Bùi hậu không kìm chế được gục xuống, tim giống như bị một bàn tay vô tình bóp chặt, thân thể cũng bắt đầu run rẩy không ngừng. Một lúc sau, chờ tâm tình của nàng ổn định, mới lớn tiếng ra lệnh: “Những người nơi này, lập tức xử tử!”

Thị vệ Bùi phủ lập tức xông đến, kéo tất cả cung nữ thái giám ra ngoài, mọi người khóc lóc, cầu xin, còn có âm thanh tức giận mắng chửi ồn ào náo động, sau đó cũng khôi phục sự yên tĩnh. Ánh mắt của Bùi hậu dừng lại trên người Hinh nữ quan, nàng vội vàng quỳ rạp xuống đất: “Nương nương, nô tì đối với người luôn trung thành.... ...”

Bùi hậu thản nhiên nói: “Cho nên ta mới giữ ngươi lại.”

Tin tức thái tử qua đời bị phong tỏa, không hề truyền ra ngoài, tất cả những người biết chuyện đều vĩnh viễn không nói được nữa, ngay cả ngự y cũng vì say rượu mà ngã xuống hồ chết.Trong sơn trang, Bùi hậu ngồi trước một cái nôi, bình tĩnh nhìn đứa trẻ trước mắt: “Đứa nhỏ này thật xinh đẹp, so với tiểu hoàng tử mà Nguyên Cẩm Phong và Tê Hà sinh ra còn đáng yêu hơn.”

Hinh nữ quan không nói một câu nào, vẻ mặt có chút sợ hãi nhìn Bùi hậu. Nàng cảm thấy từ sau khi thái tử chết, hoàng hậu nương nương hình như có chút không bình thường.... '...

Sau khi Bùi Uyên đi được tám tháng, Tê Hà sinh non ra một đứa nhỏ. Đứa nhỏ này trời sinh xinh đẹp đáng yêu, giống như được ông trời ưu ái. Quả thật đứa nhỏ này kế thừa toàn bộ vẻ đẹp của gia tộc Bùi thị, tương lai nhất định sẽ rất sáng lạn.

Nhưng mà Bùi hậu không những đem giấu sự tồn tại của đứa nhỏ này, mà còn báo tin cho Bùi Uyên là Tê Hà công chúa đã chết. Tê Hà thật đã chết, sau khi sinh đứa nhỏ, nàng không chịu được sự dằn vặt này nữa, nên dùng dây vải treo cổ, thảm trạng lúc chết của công chúa xinh đẹp, khiến cho ai cũng không dám nhìn lại.

Móng tay sắc nhọn của Bùi hậu xoẹt qua khuôn mặt non nớt của đứa nhỏ, bên môi chậm rãi nở nụ cười làm cho người ta kinh sợ.

Trái tim Hinh nữ quan lập tức đập nhanh.

Đúng lúc này, một hộ vệ tiến vào, quỳ xuống đất bẩm báo: “Nương nương, bệ hạ phái ra ba đội người quả nhiên đều là giả, hoàng tử thật được giao cho Tề Chính đưa đến biên giới, bây giờ đang chờ bái kiến nương nương, về phần hoàng tử kia.... ...”

“Đem tiểu hoàng tử và đứa nhỏ mà Đào Diệp sinh được năm ấy mang lại đây.” Bùi hậu lạnh lùng nói.

Hinh nữ quan giật mình nhìn Bùi hậu, nàng không biết nương nương rốt cuộc muốn làm gì.

Đứa nhỏ của Đào Diệp nhìn vô cùng tuấn tú đáng yêu, năm nay vừa tròn ba tuổi, mẫu thân của hắn thay Tê Hà chết ở sau hoa viên, từ túc đó hắn vẫn luôn được Bùi hậu phái người chăm sóc trông giữ, lúc bị người đưa tới, ánh mắt tò mò nhìn Bùi hậu. Con của Tê Hà cùng Nguyên Cẩm Phong lúc này mới hơn một tuổi, ngoan ngoãn ngủ say ở trong ngực Tề Chính.

Bùi Hậu nhìn thoáng qua đứa nhỏ ba tuổi cùng đứa bé mới sinh ở trong nôi, cười cười: “Mang hai đứa trẻ này đến Đại Lịch.”

“Nương nương, bệ hạ... '...”

Ánh mắt Bùi hậu dừng lại trên đứa nhỏ trong ngực của Tề Chính, chủ động vươn tay nói: “Đưa ta.”

Tề Chính cúi đầu suy nghĩ, mạng già trẻ một nhà hắn đang ở trong tay hoàng đế, cho nên hoàng đế nghĩ hắn trung thành. Nhưng ngay từ đầu, hắn lại là gian tế. Cho dù thành người bất trung hắn cũng phải bỏ qua phần tín nhiệm này của hoàng đế, vì thế hắn thật cẩn thận đem tiểu hoàng tử đưa cho hoàng hậu.

“Làm thế nào để hắn tin tưởng, phải xem bản lĩnh của ngươi.” Bùi hậu nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Sắc mặt Tề Chính cứng đờ, cuối cùng nghiêm nghị dẫn hai đứa nhỏ lui xuống.

Bùi hậu nhìn bóng dáng hắn, dặn với thủ vệ bên cạnh, nói: “Dựa theo kế hoạch định ra từ trước đi làm.”

“Vâng”

“Đứa nhỏ này ở trong cung sung sướng, vừa nhìn liền biết có phúc.” Bùi hậu chăm chú nhìn đứa nhỏ trong ngực, đứa bé đột nhiên tỉnh dậy, trợn đôi mắt to tròn tinh khiết nhìn Bùi hậu, nàng mỉm cười, nói “Sau này lớn lên nhất định sẽ là hoàng đế tốt.”

Đứa bé nhỏ tuổi, vẫn không biết chuyện gì xảy ra, vươn tay hướng về phía Bùi hậu, vòng qua cổ của nàng, áp vào hai gò má, nhìn rất thân thiết.

Hinh nữ quan có chút do dự, nói: “Nương nương, đứa nhỏ này”

Bùi hậu cười khẽ hôn lên trán đứa nhỏ, vuốt ve hai má non mềm của hắn: “Về sau phải gọi hắn là thái tử.”

“Nhưng bệ hạ nhất định sẽ phát hiện”

“Không, hắn sẽ không.” Ý cười trên môi Bùi hậu không thay đổi, nhưng ánh mắt sắc bén, âm trầm lạnh lẽo.

Ba tháng sau, Bùi hậu lên đường về kinh, nói thái tử gầy yếu cần tiếp tục ở lại dưỡng bệnh, một năm rưỡi sau mới đón về cung, hắn so với trước càng thêm xinh đẹp đáng yêu, Bùi hậu cũng trở nên nghiêm khắc dốc lòng dạy bảo hắn. Hinh nữ quan nhìn thấy như vậy, trong lòng càng thêm sợ hãi. Nàng không biết là mình hay Bùi hậu bị điên nữa, vì sao lại làm ra chuyện như vậy, dùng đứa nhỏ của tình địch thay thế thái tử đã chết, chuyện này thật sự rất đáng sợ. Nhưng điều nàng lo lắng nhất cũng không xảy ra, thái tử và tiểu hoàng tử chỉ hơn kém nhau một tuổi, thái tử thật sự có thân thể không tốt, so với đứa nhỏ bình thường đều yếu ớt nhỏ hơn một chút, hơn nữa trẻ con mỗi tháng một lớn, nhìn qua cũng không phát hiện ra điều gì, Nguyên Cẩm Phong dù sao cũng không bằng mẫu thân của hắn, kĩ lưỡng chu đáo, lại không yêu thương thái tử nhiều, nên cũng không phát hiện ra.

Hoàng hậu ngồi trước gương đồng trang điểm, thái tử nhỏ tuổi lật đật chạy vào, trên tay cầm một cành hoa lê nở rộ, nói: “Mẫu hậu, cho người!”

Con ngươi tối đen của hắn nhìn không chớp mắt, mang theo sự ngưỡng mộ nhìn về phía Bùi Hoài Trinh.

Lại là hoa lê, ngỡ ngàng hồi lâu, Bùi hậu mới cong lên khóe miệng, hiện ra một nụ cười kì quái: “Cám ơn con.”

Vẻ mặt của nàng, trong chớp mắt giống như mặt hồ nước yên tĩnh bị ném xuống một cục đá, dữ tợn vặn vẹo nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, sau đó lập tức khôi phục lại bình tĩnh.

Thái tử ngày trước, nhìn thấy nàng chỉ có muôn ngàn sợ hãi.

Mà thái tử hiện tại, lại luôn nhìn chằm chằm và gọi mẫu hậu.

Ánh mắt thái tử trong trẻo, thuần khiết, giống như tuyết trắng noãn, không dính bất kì một tia dơ bẩn, nàng rất muốn tránh đi ánh mắt như vậy.

Nhưng mà, muốn tránh cũng không thể, sự trong trẻo kia chạm vào sâu trong nỗi lòng nàng.

Nàng đột nhiên vươn ngón tay thon dài, nhẹ nhàng giữ ở trên cổ thái tử: “Hài tử ngoan, cùng mẫu hậu chết, được không?”

Ngón tay dần nắm lại, dùng sức, chậm rãi bóp chặt, thái tử hoảng sợ nhìn nàng, trong mắt tràn đầy hoang mang, tuổi của hắn còn quá nhỏ, ngay cả những lời nàng nói cũng không hiểu.

Đáy mắt Bùi Hoài Trinh hiện lên một mảnh lạnh lẽo sắc nhọn, trở nên đáng sợ.

Tiếng bước chân vội vã vang lên: “Thái tử điện hạ, không nên làm phiền nương nương!” Hinh nữ quan từ bên ngoài điện chạy vào, đúng lúc Bùi hậu bừng tỉnh, buông lỏng thái tử ra, thuận tiện ôm chầm lấy hắn, giống như không có chuyện gì.

Hinh nữ quan giật mình nhìn thấy cảnh diễn ra trước mắt, nhìn thật lâu đến ngay cả bóng dáng của hoàng hậu nhìn cũng không rõ.

Chỉ nghe thấy tiếng cười của hoàng hậu, khó thấy được dịu dàng: “Mẫu hậu rất thích hoa lê này, đúng là một đứa bé ngoan.”

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện