Chương 30: Tính kế phụ thân cặn bã (1)
Editor: Huynhnhu142
Sau lưng, Vân Thiên Vũ suy yếu nhắm mắt lại, chẳng lẽ cứ như vậy từ bỏ sao, chẳng lẽ nàng chuyển kiếp một lần, chẳng lẽ nàng thật muốn chết ở trong Vĩnh Ninh Hậu phủ sao? Không, nàng thật vất vả sống lại, nàng còn muốn cố gắng một lần.
Nàng giãy dụa quay đầu nhìn về một đường đi ra ngoài kia, đam người Tiêu Cửu Uyên không có chút nào dừng lại, dùng sức nói.
”Ly thân vương gia, con cờ này nhưng là rất quan trọng, bốn vị hôn thê trước của ngươi đã chết, nếu như vị hôn thê thứ năm vị chết nữa, ta nghĩ tiếng xấu thiên sát cô tinh này, chỉ sợ muốn đi theo ngươi cả đời, cho nên con cờ thứ năm này phải tương xứng thích hợp, nếu như ngươi lựa chọn một con cờ không có đầu óc, chỉ biết tự hại mình.”
”Mà ta tin tưởng, ta là thích hợp nhất đề làm con cờ kia, bởi vì ta sẽ chủ động trợ giúp ngươi bắt người củ mưu phía sau màn.”
Vân Thiên Vũ phí sức nói, đáng tiếc người trước mặt đi ra ngoài, cũng không có dừng lại, điều này làm cho nàng cảm thấy cả trời đất đều tuyệt vọng, bất quá nàng vẫn như cũ không buông tha.
”Ta chẳng những có đầu óc, hơn nữa biết một chút công phu quyền cước, còn am hiểu y thuật, người bình thường không đến gần được ta, cũng không có biện pháp hạ độc hại ta, bởi vì ta chỉ cần ngửi một cái, cũng biết người nọ có hay không hạ độc.”
Vân Thiên Vũ dứt lời, đám người Tiêu Cửu Uyên đã đi, tâm Vân Thiên Vũ lạnh lẽo, xem ra nàng thất bại.
Nàng vô lực nhắm mắt lại, cũng không nhúc nhích nằm trên mặt đất.
Cho đến khi sau lưng vang lên tiếng bước chân, có người đi tới bên cạnh nàng, trên cao nhìn xuống nhìn nàng, thanh âm lãnh khốc không mang theo một chút tình cảm vang lên.
”Ngươi nói ngươi am hiểu y thuật.”
Giọng nói của Tiêu Cửu Uyên đột nhiên vang lên ở bên tai Vân Thiên Vũ, trong lòng nàng vui mừng, toàn thân giống như có nhiều hơn một chút sức lực, nàng thật nhanh mở mắt ra, liền thấy con ngươi Tiêu Cửu Uyên thâm trầm nhìn nàng.
Vân Thiên Vũ lập tức dùng sức gật đầu: “Không sai, ta am hiểu y thuật, cho nên người bình thường nếu muốn hạ độc ta, là tuyệt đối không thể nào, ngược lại ta có thể nhìn ra một chút tay chân của người này, như vậy dễ dàng trợ giúp vương gia bắt được chủ mưu thực sự phía sau màn.”
Vân Thiên Vũ nói xong nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, không biết Tiêu Cửu Uyên sẽ đồng ý hợp tác với nàng không.
Tiêu Cửu Uyên cũng không có trả lời Vân Thiên Vũ ngay, ngược lại khóe môi vẽ ra chút quỷ quyệt, u lạnh mở miệng nói: “Có người đến, trước hết để cho bổn vương xem một chút ngươi có hay không tư cách làm Ly thân vương phi.”
Lời nói của hắn vừa rơi dứt, thân hình vừa động, phảng phất lưu quang tựa như biến mất ở trong bóng đêm.
Đồng thời biến mất còn có Tiêu Dạ Thần cùng hai người thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên.
Bốn phía trống rỗng một bóng người cũng không có, giống như một màn lúc trước chỉ là một mộng cảnh.
Khuôn mặt Vân Thiên Vũ hoang mang, lời này của Tiêu Cửu Uyên là có ý gì, bất quá Phượng Hoàng đại nhân trong cơ thể nàng lúc này mở miệng nhắc nhở.
”Chủ nhân, có người tới, người tới còn không ít đây.”
Vân Thiên Vũ ngưng thần vừa nghe, quả nhiên nghe được có không ít người đi tới, nàng đột nhiên hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Cửu Uyên lúc trước, hắn là muốn nhìn một chút nàng như thế nào giải quyết hoàn cảnh khó khăn trước mắt, nếu như nàng giải quyết, Tiêu Cửu Uyên liền sẽ đồng ý hợp tác với nàng.
Nếu như nàng không giải quyết được, hắn sẽ vào cung để cho hoàng thượng hạ chỉ giải trừ hôn ước.
Cho nên đây là một cơ hội của nàng, Vân Thiên Vũ thấy được hi vọng, tinh thần cũng đỡ hơn nhiều.
Chỉ là nghĩ đến kế tiếp phải đối mặt với bọn yêu ma quỷ quái, cũng phải cần không ít khí lực, nàng bây giờ tinh thần và thể lực căn bản không đủ.
Vân Thiên Vũ một chút cũng không chần chờ, lập tức lục lọi từ trên người lấy ra kim may đã khử trùng lúc trước, thật nhanh hướng mấy huyệt đạo trên người mình đâm vào, trong đó có hai huyệt vị còn là tử huyệt của con người tử.
Người bình thường căn bản không dám dùng, bởi vì chỉ chút ít sai lầm, tuyệt đối sẽ vứt bỏ một mạng, nhưng mà nàng lại tuyệt không lo lắng, hết sức thuần thục hạ kim châm huyệt.
Động tác của Vân Thiên Vũ, người trong chỗ tối tự nhiên thấy được.