Chương 237: Ván Cờ Cửu Kiếp Linh Lung
Sắc mặt của Tuyên vương, người khác không có thấy rõ, nhưng Vân Thiên Tuyết lại thấy rõ, tâm lập tức bị lửa ghen đốt đỏ.
Ngón tay Vân Thiên Tuyết nắm chặc đứng lên, phát điên hận không thể xông tới giết Vân Thiên Vũ để giải hận, nữ nhân đáng chết này, rõ ràng phá hủy gương mặt, nhưng lại có thể dựa vào khuôn mặt tàn mà lấy được sự chú ý của mọi người, nàng ta muốn giết nàng, nhất định phải giết nàng.
Ánh mắt Vân Thiên Tuyết đỏ ngầu.
Ngay lúc này, một trận tiếng cười chói tai đột ngột vang lên: "Ha ha ha, cái này cũng gọi là đánh cờ sao? Nếu như vậy, đứa trẻ ba tuổi cũng biết đánh cờ."
Có người vừa mở miệng, mọi người tất cả đều theo bản năng nhìn sang, phát hiện người lên tiếng bới móc là nữ nhi Lục Uyển Nhi của sử bộ Thượng Thư Lục gia.
Lục Uyển Nhi lúc trước bị người châm chọc tức đến phát khóc, bây giờ nhìn đến Vân Thiên Vũ ra tay, tự cho rằng bản thân đã tìm được một người làm đệm lót, cho nên mới lên tiếng châm chọc Vân Thiên Vũ.
Lục Uyển Nhi lên tiếng, tất cả nữ quyến đều quay đầu một bên nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Chỉ thấy ngũ quan tuấn mỹ vô song của Tiêu Cửu Uyên cũng không có có bất kỳ tức giận nào, hắn chẳng qua là nhàn nhạt nhìn về Bạch Diệu bên cạnh nói: "Đi, kiểm tra một chút xem Vân tiểu thư bố trí quân cờ như thế nào?"
"Vâng, vương gia."
Trong lòng Bạch Diệu biết rõ ràng, nếu như Vân tiểu thư hạ kỳ tương đối lợi hại, Lục Uyển Nhi sẽ gặp xui xẻo.
Mà Lục Uyển Nhi lại giống như không biết, còn vì bản thân kéo một được một người làm đệm lót mà dương dương đắc ý, cảm giác bản thân rốt cục chẳng phải mất thể diện.
Bạch Diệu thật nhanh đi tới bàn cờ chính giữa chỗ nữ quyến, rất nhanh trên mặt của hắn hiện lên ngạc nhiên, từ từ hắn ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ một cái, trầm ổn mà cung kính thỉnh giáo Vân Thiên Vũ.
"Xin hỏi Vân tiểu thư, nước cờ tên gọi là gì."
Vân Thiên Vũ lạnh nhạt mở miệng nói: "Ván cờ này của ta tên Cửu Kiếp Linh Lung."
Nàng kiếp trước am hiểu nhất chính là chơi cờ, lúc không có chuyện gì làm nàng ở trên bàn cờ giết thời gian, thật là sảng khoái, Cửu Kiếp Linh Lung chẳng qua chỉ là một bố cục trong các bố cục thôi.
Vân Thiên Vũ dứt lời, bốn phía tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, mặc dù các nàng không hiểu đánh cờ lắm, nhưng nghe đến cái tên này, cũng biết này bố cục ván cờ này một ván cờ rất lợi hại.
Cửu Kiếp Linh Lung.
Vân Thiên Vũ nói xong, thanh niên tài giỏi đẹp trai của Đông Ly quốc tất cả đều nhìn về Vân Thiên Vũ, không ít người trong mắt thoáng qua ánh sáng ngạc nhiên.
Nam tử không giống nữ tử, nam nhân phần nhiều là yêu đánh cờ, đối với bố cục đánh cờ tự nhiên so nữ tử hiểu biết hơn nhiều lắm, cho nên Vân Thiên Vũ nói Cửu Kiếp Linh Lung cục, rõ ràng là sinh tử đại cục, mấu chốt của ván cờ này chính nàng tự mình bố trí, có thể thấy được nữ nhân này kỳ nghệ cao siêu đến mức nào.
Các nam nhân rối rít đứng dậy đi tới chính giữa chỗ nữ quyến quan sát Cửu Kiếp Linh Lung cục, mà Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch đi nhanh nhất.
Người cả Đông Ly quốc đều biết, Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch yêu thích nhất, chính là kỳ, thích đánh cờ, thích thu tập các quân cờ trân quý, thích cùng người khác đánh cờ.
Mà bây giờ Vân Thiên Vũ bày ra một ván cờ sinh tử đại cục như thế, Tuyên vương dĩ nhiên là cảm thấy hứng thú nhất, hắn vừa đi đến trước bàn cờ, liền bắt đầu ngưng thần quan sát thế cờ, làm sao phá giải sinh tử Linh Lung cục.
Bên cạnh hắn các thanh niên tài giỏi cũng đều rối rít quan sát khởi cờ, có người thậm chí châu đầu ghé tai thương lượng như thế nào phá giải thế cờ.
Nhưng vô luận giải thích như thế nào, cuối cùng đều là một ván cờ chết.
Mọi người càng xem càng kinh hãi, bố cục thật là lợi hại, thiên hạ phong vân tất cả ở trên bàn cờ này, thay đổi trong nháy mắt.