Chương 250: Âm Mưu Hoàng Hậu
Tưởng hoàng hậu thật nhanh nhìn lại, thấy Tiêu Cửu Uyên bộ mặt âm trầm ra lệnh.
Tiêu Cửu Uyên ra lệnh, thủ hạ sau lưng hắn Bạch Diệu vung tay lên, hai thuộc hạ tiến lên từng bước liền kéo Họa Mi đi, tốc độ nhanh vô cùng.
Trên đất Họa Mi nghe Tiêu Cửu Uyên nói, hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, nàng ấy cho rằng mình sẽ không toàn mạng, không nghĩ tới chỉ bị hai mươi hèo.
Mà Vân Thiên Vũ bên cạnh Tiêu Cửu Uyên nhíu mi muốn ngăn cản, nhưng rất nhanh ngừng lại.
Họa Mi đánh nát thánh vật ngự ban thưởng, không có bị chém đầu, đã là vô cùng may mắn, đánh hai mươi hèo vẫn là rất nhẹ, nếu như nàng mở miệng, chỉ sợ nàng ấy liền mất mạng, bởi vì nếu như nàng ngăn cản Tiêu Cửu Uyên, Họa Mi rơi vào trong tay hoàng hậu, chỉ có một con đường chết.
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, sắc mặt hoàng hậu đã rất khó coi lên tiếng: "Cửu hoàng đệ, ngươi đây là ý gì?"
Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn về hoàng hậu, hắn tự nhiên biết ý tứ trong lời nói của hoàng hậu.
Tại sao chỉ đánh hai mươi hèo, mà không phải hạ lệnh đánh chết, phải biết đây chính là thánh vật ngự ban thưởng, quan trọng hơn nữa nó còn là ban cho mẫu thân của nàng ta.
Tiện tỳ dám can đảm phá hỏng thánh vật này, chỉ có đường chết.
Theo lý Vân Thiên Vũ người chủ tử này cũng nên chết, nhưng bởi vì nàng mang thân phận Ly thân vương phi, nàng ta mới không hạ lệnh đánh chết nàng.
Nhưng nha hoàn của nàng nhất định phải chết.
Hoàng hậu càng nghĩ càng nổi giận, một đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên không tốt hơn sắc mặt của hoàng hậu bao nhiêu, gương mặt tức giận, khi nghe được hoàng hậu chất vấn hắn.
Hắn âm trầm trả lời: "Hoàng tẩu đây là ngại Vương đệ lòng dạ quá độc ác sao? Vương đệ biết tấm lòng của hoàng tẩu luôn luôn thương người, không muốn tùy tiện trừng phạt người khác, nhưng tiện tỳ này gây ra chuyện như vậy, không thể không phạt, tử tội có thể miễn nhưng hình phạt không thể tránh khỏi, nếu không phải hôm nay là đại thọ của Tưởng lão thái quân, Vương đệ đã giết nàng ta, nếu không vì đại thọ lão thái quân, hôm nay Vương đệ nhất định phải giết nàng ta."
Tiêu Cửu Uyên nói xong thiếu chút nữa chọc hoàng hậu tức chết.
Vốn dĩ nàng ta muốn hạ lệnh đánh chết nha hoàn kia căn bản không có gì, nhưng Tiêu Cửu Uyên ở trên đầu của nàng ta chụp xuống một cái mũ lớn, nếu như nàng ta hiện tại muốn đánh chết nha hoàn kia, chẳng phải nàng ta là người không có tấm lòng nhân hậu.
Tưởng lão thái quân bên cạnh Tưởng, nghe Tiêu Cửu Uyên nói, trong lòng không nói ra được lo lắng, đồng thời còn có chút bất an, hôm nay là đại thọ của bà, nếu như giết người thấy máu, có thể hay không thật sự va chạm đến bà.
Lớn tuổi người luôn sợ chết, cho nên hoàng hậu không có mở miệng, Tưởng lão thái quân lên tiếng.
"Khó được Cửu Uyên có phần hiếu tâm, chuyện này cứ như vậy đi."
Lão thái quân cũng nói chuyện, Tưởng hoàng hậu có thể nói gì, chỉ có thể đem một búng máu khí nuốt trở về trong bụng, trong lòng lửa giận lại không nói ra được tuôn trào, thánh vật ngự ban thưởng vật bị đánh nát, tiện tỳ kia cũng chỉ bị đánh hai mươi hèo.
Nàng ta làm sao có thể cam tâm, Tưởng hoàng hậu âm trầm nhìn về Vân Thiên Vũ, nữ nhân này không phải là cố ý đi, nàng đây là ỷ vào Tiêu Cửu Uyên khiêu khích nàng ta sao? Hơn nữa chuyện này căn bản là Tiêu Cửu Uyên cố ý.
Hoàng hậu mưu toan ngấm ngầm, cũng lôi người khác vào toan tính.
Vân Thiên Vũ cũng thấy được thần sắc trên mặt hoàng hậu, trong lòng cười lạnh.
Mẹ con hai người này cũng không phải dạng người tốt đẹp gì.
Bất quá Vân Thiên Vũ mặc kệ các nàng, trong lòng hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm, Họa Mi rơi vào trong tay Bạch Diệu, sẽ không có chuyện lớn.
Bạch Diệu mặc dù cho thuộc hạ đánh nàng ấy, cũng sẽ không nặng tay.
Tiêu Cửu Uyên coi như là cứu Họa Mi một mạng.
Vân Thiên Vũ quay đầu đang muốn hướng Tiêu Cửu Uyên nói tiếng cám ơn, không nghĩ tới, bên ngoài Vinh Hạc Đường thật nhanh tiêu sái đi vào vài người, dẫn đầu chính là thái giám mà hoàng hậu lúc trước phái ra.