Chương 272: Tâm Sự Của Tiêu Dạ Thần

Phu xe ngựa nhanh chóng đánh mã rời đi, bọn họ vừa đi, trên đường phố không ít người phát hiện, có người kêu lên: "Đó không phải là xe ngựa của Vĩnh Ninh Hậu phủ sao? Các ngươi nói trong xe ngựa ngồi có phải hay không là đại tiểu thư a."

Một người vừa nhắc tới, rất nhiều người nhanh chóng nhìn xung quanh nghênh đón, ngược lại giống như Vân Thiên Vũ là đại nhân vật nào đó.

Trong xe ngựa Vĩnh Ninh Hậu phủ, Diệp Gia nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Mao, những năm này ngươi cực khổ."

Thật ra thì Lục gia cũng không có an bài bất luận người nào tới dạy Vũ Mao, tất cả đều do nàng tự có phúc.

Diệp Gia nghe được mọi chuyện từ những lời bên ngoài biết được những năm qua Vân Thiên Vũ sống không được tốt, trong lòng hết sức thương tâm.

Vân Thiên Vũ tự nhiên cũng cảm nhận được, đưa tay nắm lấy tay của Diệp Gia nói: "Biểu tỷ, cũng đã qua, sau này chúng ta sống tốt hơn."

"Được."

Vân Thiên Vũ gật đầu, hai người nhìn nhau nở nụ cười.

Xe ngựa rất nhanh đến trước cửa Bách Dược Đường, vốn dĩ Vân Thiên Vũ còn lo lắng có người thấy nàng, ngạc nhiên, thật may là trước cửa Bách Dược Đường không nhiều người lắm, điều này làm cho nàng thở phào nhẹ nhõm, cùng Diệp Gia xuống xe ngựa.

Hai người mới vừa xuống xe ngựa đi vài bước, liền nghe được sau lưng vang lên tiếng vó ngựa, hai ba con tuấn mã nháy mắt phi tới đây, người dẫn đầu nhanh chóng lật người xuống ngựa, chạy thẳng tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ liền nâng lên khuôn mặt tươi cười chào hỏi.

"Vũ Mao."

Người đến là An quốc Hậu phủ Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần vốn tính toán trở về Tây Sơn đại doanh, nhưng nghĩ đến lời Tiêu Cửu Uyên cảnh cáo hắn lúc trước, không muốn hắn và Vũ Mao gần nhau quá, trong lòng Tiêu Dạ Thần đặc biệt khó chịu, khẩn cấp muốn gặp Vân Thiên Vũ.

Hắn muốn biết Vũ Mao đối với hắn có một chút cảm giác nào không, có ý muốn gả cho hắn hay không, nếu như Vũ Mao có suy nghĩ như vậy, coi như hắn phải liều mạng cũng phải cùng Cửu hoàng thúc tranh một lần, không thể bởi vì hoàng thúc quyền cao chức trọng, liền lấy quyền áp người, chuyện như vậy phải là chuyện ngươi tình ta nguyện.

Nhưng nếu như Vũ Mao không muốn? Chỉ là nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tiêu Dạ Thần liền phá lệ khó chịu, đặc biệt đau.

Mặc dù trên mặt Tiêu Dạ Thần tươi cười, nhưng bởi vì trong lòng khó chịu, nụ cười trên mặt liền có chút miễn cưỡng, điều này làm cho Vân Thiên Vũ lo lắng, cho rằng hắn ngã bệnh.

"Tiêu Dạ Thần, ngươi làm sao vậy? Sắc mặt rất khó coi, ngã bệnh sao?"

Nghe Vân Thiên Vũ đối với hắn quan tâm, Tiêu Dạ Thần bỗng nhiên dâng lên hi vọng, cảm giác ngọt ngào tràn đầy trong lòng, khiến nụ cười trên mặt hắn hiện đầy vẻ dịu dàng.

Hắn như vậy, Vân Thiên Vũ không có cảm giác gì, nhưng một bên Diệp Gia lại phát hiện, không nhịn được hơi cau mày, An Thân Vương thế tử vui mừng vì biểu muội sao, điều này sao được, biểu muội nhưng Ly thân vương phi tương lai, bất kể tương lai nàng có lấy Tiêu Cửu Uyên hay không, nhưng trước mắt nàng vẫn mang danh phận Ly thân vương phi, Tiêu Dạ Thần muốn tới đào góc tường sao?

Diệp Gia đang suy nghĩ, Tiêu Dạ Thần đã đi tới bên cạnh Vân Thiên Vũ, ôn thanh nói: "Ta không sao, chính là muốn trở về Tây Sơn đại doanh, cho nên ghé thăm ngươi một chút, trước đi Vĩnh Ninh Hậu phủ, biết ngươi đi đến nơi này, ta liền tới tìm ngươi."

Hắn lén vào Vĩnh Ninh Hậu phủ, Họa Mi vừa nhìn thấy hắn, liền nói cho hắn biết chủ tử đi mua dược liệu, hắn liền đoán nàng tới Bách Dược Đường.

Tóm lại Họa Mi hết sức coi trọng Tiêu Dạ Thần, ước gì tiểu thư gả cho Tiêu Dạ Thần.

Vân Thiên Vũ nghe Tiêu Dạ Thần nói, gật đầu một cái: "Ừ, ta là tới mua thuốc, không nghĩ tới cùng ngươi bỏ lỡ."

Vân Thiên Vũ ngừng một chút, ngước mắt nói với Tiêu Dạ Thần: "Ngươi đi Tây Sơn đại doanh cố gắng rèn luyện, sau này An Thân Vương phủ chỉ dựa vào ngươi chống đở đây, ta rất coi trọng ngươi."

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện