Chương 322: Cơn Thịnh Nộ
Vân Lôi tựa như không nhúc nhích chút nào, con người một khi đã sinh lòng nghi ngờ, cũng không dễ dàng bỏ qua như vậy, Vân Lôi mắt lạnh nhìn Liễu thị, âm trầm nói.
"Ngươi tốt nhất cầu nguyện nơi này lục soát không ra cái gì, nếu như lục soát ra cái gì, ta sẽ không lưu ngươi."
Một câu nói cho thấy Vân Lôi lãnh huyết vô tình.
Thân thể Liễu thị khống chế không được run rẩy, tâm lạnh lẽo.
Nàng tuyệt vọng suy nghĩ, ngàn vạn lần không được lục soát, ngàn vạn lần không tìm được.
Chỗ đó có bố trí cơ quan, người bình thường không tìm được.
Nhưng mà Liễu thị ý niệm vừa dứt, liền nghe được trong phòng không xa, truyền đến tiếng kêu kinh ngạc: "A, đây là cái gì a, khăn lụa, cái yếm, áo lót, còn có thật là nhiều đồ trang sức đeo tay quý giá a."
Giọng của Tiểu Linh Đang vui vẻ vang lên, sau đó nàng hưng phấn xách theo một bọc quần áo đi ra.
Liễu thị chỉ nhìn một cái, liền nhận ra những món đồ kia đều là của bà ta, thân thể bà ta mềm nhũn co quắp trên đất.
Tiểu Linh Đang đem đồ đã nói ra, mở ra rồi ào ào trút xuống.
Vân Thiên Vũ thong thả đi ra cầm lấy khăn lụa.
Liễu thị nằm co quắp trên mặt đất đột nhiên rất mạnh mẽ, xoay mình xông lại, va chạm vào Vân Thiên Vũ, không để cho Vân Thiên Vũ nhìn vật kia.
Vân Lôi thấy chuyện như vậy sao lại không hiểu, hắn bước nhanh đi xuống, một cước đá văng Liễu thị, sau đó khom lưng nhặt khăn lụa trên đất.
Nhìn thật kỹ, sau đó sắc mặt Vân Lôi thay đổi.
Bên cạnh hắn Vân Thiên Vũ mặt không giải thích được nói: "Dung Hành, người kia là ai a?"
Nàng ngừng một chút lại nói: "Tử Diễm, đây lại là người nào a."
Sắc mặt Vân Lôi trắng bệch giống như trang giấy, lùi mấy bước sau đó mới đứng vững, sau đó hắn xoay người ngẩng đầu nhìn về Vân Thiên Vũ và Vân Thiên Tuyết trong phòng khách, giống như một con sói bị thương phẫn nộ gầm thét lên: "Không muốn chết toàn bộ cút cho ta, nếu như có người đem chuyện đêm nay nói ra, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho người đó."
Vân Thiên Vũ bĩu môi, gương mặt không thèm để ý, nàng sợ hắn mới là lạ chứ, bất quá chuyện làm được bước này, nàng không cần thiết ở đây nữa.
Lấy nàng đối với Vân Lôi hiểu rõ, hắn sẽ không bỏ qua cho Liễu thị.
Người này xưa nay lòng dạ nhỏ nhen, có cừu oán tất báo, ăn không được thua thiệt, hiện tại Liễu thị khiến cho hắn ta chịu nhục nhã như vậy, hắn sẽ không bỏ qua cho Liễu thị.
Vân Thiên Vũ dẫn người xoay người đi ra ngoài, sau lưng Vân Thiên Tuyết thấy sắc mặt Vân Lôi thực sự muốn giết người, chỉ sợ Liễu thị bị hắn ta giận dữ đánh chết, không nhịn được lên tiếng cầu khẩn: "Phụ thân, ngươi không..."
Đáng tiếc lời của nàng ta không có nói xong, Vân Lôi giống như một đầu sư tử hung tàn cuồng bạo rống lên: "Cút."
Vân Thiên Tuyết bị dọa, vội vàng mang theo nha hoàn chạy đi.
Sau lưng phòng khách, cửa phòng ầm một tiếng đóng lại.
Vân Thiên Tuyết quay đầu nhìn cánh của đóng chặt kia, nước mắt ào ào chảy xuống, nhìn dáng vẻ phụ thân vừa rồi, rõ ràng là muốn giết mẫu thân.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng phải như thế nào cứu được mẫu thân đây.
Mặc dù mẫu thân việc làm gì, nàng không ủng hộ, nhưng là nàng rất thương mẫu thân a, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp cứu mẫu thân.
Vân Thiên Tuyết đang nóng nảy không ngừng nghĩ biện pháp, bên tai bỗng nhiên truyền tới thanh âm lạnh lẽo sắc bén: "Mẹ ngươi sẽ chết, người kế tiếp sẽ là ngươi."
Vân Thiên Tuyết bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, thân thể cấp tốc lui về phía sau, sau đó thật nhanh quay đầu nhìn sang, liền khuôn mặt Vân Thiên Vũ sau khăn che, vết sẹo trên mặt, dưới màn đêm, phảng phất lộ ra mặt quỷ.
Nhất là nữ nhân này nhe răng nhếch miệng nhìn nàng ta, so quỷ còn dọa người hơn.
"A, a, a."