Chương 348: Đánh Tới Cửa Rồi

Editor: LaOngDao142

Vân Thiên Vũ cùng Tiểu Linh Đang hai người cũng không có đi phố xá náo nhiệt, mà chọn lựa đường phố yên lặng mà đi, hơn nửa canh giờ sau, các nàng chạy tới ngoài cửa lớn Ly thân vương phủ.

Vân Thiên Vũ vung tay lên, một chưởng liền hướng đại môn Ly thân vương phủ mà đánh, vốn dĩ nàng chỉ nhẹ nhàng vỗ một cái, lại thành đập cửa, ai biết nàng đối với linh lực đến tột cùng có bao nhiêu uy lực, hiểu rõ cũng không nhiều, nàng nhẹ nhàng vỗ một cái, đại môn lay động, thiếu chút nữa ngã xuống tới.

Vân Thiên Vũ nhìn đại môn lay động kia, gương mặt hắc tuyến, được rồi, nàng giống như đã gây họa, nàng cùng Tiêu Cửu Uyên chẳng lẽ trời sanh tử địch sao, tại sao mỗi lần gặp phải chuyện của hắn, đều biến thành kết quả như thế a.

Nàng chẳng qua là thuận tay đẩy nhẹ cửa, cũng biến thành đập cửa lung lay, thiếu chút nữa đổ xuống, ngươi xem trên cửa cũng không có để lại dấu Xích Huyết Âm Dương Chưởng, cửa này thế nào liền lắc lư đây.

Vân Thiên Vũ đang ưu oán suy nghĩ, trong cửa, vô số người kích động xông ra bên ngoài, tốt, thế nhưng có người dám phách lối khiêu khích đến Ly thân vương phủ.

Bọn họ thật lâu không có cùng người đánh nhau, thật sự là quá tốt.

Thị vệ của Ly thân vương phủ kích động vọt ra, vèo vèo mấy chục đạo bóng dáng đồng loạt chạy ra, sau đó đứng trước cửa, trong tay trường thương màu bạc run lên, tức giận nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ ngoài cửa.

"Người nào, thật là to gan, thế nhưng dám đến Ly thân vương phủ gây chuyện, rõ ràng là muốn chết, không sợ chết liền hãy xưng tên ra?"

Vân Thiên Vũ thiêu mi, vẻ mặt tự nhược nói: "Các hạ nói sai rồi, không phải là ta muốn tới gây chuyện, là vương gia các ngươi tìm ta, cho nên ta mới tới, vương gia nhà các ngươi bắt mấy hài tử vô tội tới đây, không phải là vì ép ta hiện thân sao? Hiện tại ta tới, để hắn giao mấy đứa nhỏ ra ngoài, ta nguyện ý lấy mình trao đổi mấy hài tử kia."

Vân Thiên Vũ dứt lời, trước cửa mấy thị vệ hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng nhau nhìn quản gia Ly thân vương phủ Hạ Hỉ.

Hạ Hỉ ngược lại biết vương gia bắt mấy đứa bé tới đây, hắn vẫn không nghĩ ra vương gia tại sao muốn bắt mấy tiểu khất cái đây, nguyên lai là vì bắt cô nương áo choàng này a.

Hạ Hỉ vội vàng quay đầu hướng Vương Phủ chạy đi, vừa chạy vừa kêu to: "Vương gia, người đến, người ta đánh tới cửa rồi."

Tiêu Cửu Uyên ở trong sân, Tiêu Cửu Uyên nghe Hạ Hỉ nói, trên khuôn mặt tinh tế như chạm khắc, nồng đậm sát khí, ngón tay nắm chặt, gân xanh trải rộng, đáng chết đồ hỗn trướng, thật là quá cuồng vọng, đánh hắn, đá hắn, trộm binh phù của hắn, hơn nữa còn hạ độc hắn, hảo, hiện tại đánh tới cửa.

"Đi, bổn vương cũng muốn nhìn một chút nàng đến tột cùng có bao nhiêu cuồng vọng, lại dám đánh tới cửa."

Tiêu Cửu Uyên trong con ngươi hàn quang văng khắp nơi, áo choàng màu đen bay trong gió đêm, hắn giờ phút này giống như Huyết Cuồng Sư, sẽ đi cắn người đây.

Bạch Diệu và Hắc Diệu còn có Hạ tổng quản đồng thời mặc niệm một câu, nữ nhân ngoài cửa xui xẻo.

Trước cửa lớn Ly thân vương phủ, Tiêu Cửu Uyên vừa xuất hiện, thị vệ của vương phủ, mọi người đều lạnh lẽo không nói chuyện, ai cũng không dám nói chuyện, ngay cả thở mạnh một cái cũng không dám.

Gần đây tâm tình vương gia không tốt lắm, người nào đụng vào hắn, người đó chính là muốn chết.

Dưới ánh đèn lờ mờ, nam tử dáng người tuấn mỹ ngạo nghễ đứng thẳng như ngọn núi, mặt mũi tinh sảo hoa mỹ, lúc này lại trải rộng lệ khí, đồng mâu tối đen mà âm trầm, hiện ẩ nhàn nhạt huyết sắc, vừa nhìn cũng biết hắn lúc này, tâm tình cực kỳ không tốt, cuồng nộ dị thường.

Chia sẻ
Loading...
Loading...
Loading...
Chia sẻ
Danh sách chương
Loading...
Loading...
Loading...
Thể loại
Tìm kiếm
Loading...
Loading...
Loading...
Lọc truyện