Chương 373: Người Thân Nhất
Vân Thiên Vũ không khỏi nghĩ, dường như Tiêu Cửu Uyên không vui, hắn làm sao vậy? Chẳng lẽ độc của hắn nặng thêm.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi biến đổi, nàng phải nhanh chóng giải độc cho Tiêu Cửu Uyên mới được.
Trong những ngày sau đó, nàng không hề làm gì, dốc hết sức lực giải độc cho Tiêu Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ nghĩ, quay người theo An thân vương lão gia rời khỏi.
Trong đại điện phía sau, mắt phượng Tiêu Cửu Uyên sắc bén nhìn Vân Thiên Vũ rời đi, lúc trước đó suýt trước nữa hắn muốn ngăn cản hoàng đế hạ chỉ tứ phong Vân Thiên Vũ làm Linh Nghi quận chúa.
Nhưng khi nghe nữ nhân này kể lại chuyện trước kia, trong lòng hắn dấy lên sự thương hại, cuối cùng lại chần chừ.
Bây giờ Tiêu Cửu Uyên tức giận không nói nên lời, không biết là tức giận với Vân Thiên Vũ hay là tức giận với chính mình.
Nói chung bây giờ hắn giống như một con sư tử nổi giận, trong điện không ai dám bước tới gần hắn một bước.
Ngoại trừ Tiêu Cửu Uyên tức giận đi ra ngoài, còn có lão hoàng đế cũng rất tức giận, tuy lúc nãy hắn hạ chỉ tứ phong Vân Thiên Vũ làm Linh Nghi quận chúa, nhưng trong lòng hết sức tức giận.
Cho nên đợi sau khi lão vương gia và Vân Thiên Vũ rời đi, hoàng đế trực tiếp hạ lệnh: “Bãi triều.”
Một đám triều thần nhanh chóng rời đi, không ai dám ở lại.
Phòng khách Tây Phượng viện An thân vương phủ.
Vài tiểu nha hoàn chúc mừng Vân Thiên Vũ: “Chúc mừng quận chúa, chúc mừng quận chúa.”
Vân Thiên Vũ không thèm để ý chút hư danh này, nhưng đây là tấm lòng của nghĩa phụ, nàng ghi nhận trong lòng.
Vân Thiên Vũ thầm nghĩ cười gật đầu, nhìn về phía Diệp Gia, Diệp Gia lập tức vừa cười vừa nói: “Hôm nay là ngày vui của quận chúa, tất cả mọi người trong nội viện đều có thưởng.”
“Tạ ơn quận chúa.”
Tiếng hoan hô vang lên, Diệp Gia vung tay lên, tất cả nha hoàn đều lui xuống.
Nhưng ngoài cửa phòng khách có người đi đến, ánh mặt trời chiếu rõ, chính là Tiêu Dạ Thần.
Tiêu Dạ Thần vừa đi vào vừa cười nói: “Chúc mừng, chúc mừng.”
Đôi mắt Diệp Gia tối sầm, bây giờ biểu muội là cô cô của Tiêu Dạ Thần, Tiêu Dạ Thần không thể lại có bất cứ tâm tư không tốt nào, nếu như bị người nào phát hiện sẽ bất lợi cho biểu muội.
Diệp Gia suy nghĩ rồi dẫn Họa Mi, Điêu Gia và cả Tiểu Anh lui ra ngoài.
Trong phòng khách chỉ còn lại Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần, đôi mắt hơi trầm xuống, chậm rãi nói: “Tiêu Dạ Thần, sau này ta là người thân của ngươi rồi.”
Tất nhiên Tiêu Dạ Thần hiểu ý trong lời nói của Vân Thiên Vũ, gã không thể có bất kỳ ý muốn quá phận nào, thân phận của nàng là cô cô của gã.
“Vũ Mao, đây là lần cuối ta gọi muội là Vũ Mao, sau này muội là người thân của ta, là tiểu cô cô của ta.”
Trong lòng Tiêu Dạ Thần đau đớn, nhưng nhanh chóng đè nén xuống, đã có một cảm giác khác ập vào trái tim gã.
Một loại cảm giác ấm áp của người thân ập tới.
Gã cười nhìn về phía Vân Thiên Vũ: “Tiểu cô cô, cảm giác này thật sự rất kỳ diệu, rõ ràng người nên là bằng hữu của ta, cuối cùng người lại thành tiểu cô cô của ta, nhưng cảm giác này không tệ, thật sự rất tốt.”
Tiêu Dạ Thần rất hài lòng với cách xưng hô này.
Ngược lại Vân Thiên Vũ có hơi không quen, tiểu cô cô, thật lạ lẫm.
Nhưng dựa theo bối phận thì Tiêu Dạ Thần không gọi sai.
“Sau này ngươi và nghĩa phụ chính là người thân của ta, vĩnh viễn sẽ không thay đổi.”
Vân Thiên Vũ kiên định nói, lập tức trong lòng Tiêu Dạ Thần ấm áp, ra sức gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù chúng ta không có huyết thống, nhưng nhất chúng ta sẽ là người thân nhất.”