Chương 743: Giữ Gìn
Vân Thiên Vũ động não suy nghĩ, nhưng trên mặt không thể hiện ra điều gì, vẻ mặt mông lung nhìn Nam Chiêu Thái tử, nheo mắt đánh giá gã, tựa hồ rất nghiêm túc nghĩ xem nam nhân trước mặt là ai.
Sau đó nàng hỏi với vẻ mặt nghi hoặc: “Nam Chiêu Thái tử, ta đã gặp ngươi sao?”
Gia Cát Cẩn, cũng chính là Phó Cảnh Ngôn hiện đại xuyên không đến, gắt gao nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt, muốn nhìn ra chút sơ hở từ trên mặt nàng, muốn tìm ra chứng cứ nàng chính là Vũ Nhi.
Nhưng mà gã nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy chút đặc thù nào cho thấy nàng là Vũ Nhi.
Đặc biệt là thần dung của nữ nhân này, bên trong linh khí mang theo nét kiều tiếu của nữ tử, hoàn toàn không giống với Vũ Nhi trong trí nhớ của gã.
Vũ Nhi lạnh lùng, lãnh đạm, không thích tiếp cận người khác.
Chỉ là nữ nhân trước mặt này lại không có loại thần dung lánh xa người khác ngàn dặm, ngược lại trên mặt mày của nàng hiện lên rất rõ nét nghịch ngợm của một tiểu nữ tử, chẳng lẽ lần này gã lại thất bại.
Trong nháy mắt, Gia Cát Cẩn cảm thấy trong lòng khó chịu dị thường.
Ngơ ngẩn đứng ngây ra ở tại chỗ.
Gã lại không biết, trong mắt nữ tử trước mặt chợt lóe ra một tia lạnh lùng, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng.
Phó Cảnh Ngôn, ngươi cho rằng ta sẽ nhận ngươi sao? Ta hận không thể giết ngươi, làm sao có thể nhận ngươi đây.
Nghĩa phụ ta là người đối xử với ta tốt nhất trên đời, nếu không có người, sẽ không có ta, nhưng mà ngươi lại hại chết nghĩa phụ ta, còn lừa gạt ta, vì muốn lấy được Phượng Linh giới.
Ha hả, cả đời này ngươi cũng đừng mong lấy được Phượng Linh giới.
Đôi mắt Vân Thiên Vũ hướng về phía Phượng Linh giới đã bay đi.
Mà đồng thời, đôi mắt Gia Cát Cẩn cũng trôi về phía trên bàn tay nàng, quả nhiên trên tay nàng không có gì hết.
Có lẽ nàng thật sự không phải người gã muốn tìm.Bởi vì gã nhận ra Phượng Linh giới, nếu như người trước mặt là Vũ Nhi, Phượng Linh giới nhất định cũng sẽ đi theo nàng xuyên qua mà đến.
Nhưng hiện tại trên tay nàng không có gì hết, cho nên nữ nhân này chỉ là trùng tên với Vũ Nhi thôi.
Hơn nữa vì gã vẫn luôn tìm không thấy nàng, cho nên vừa nghe nói có người trùng tên trùng họ, còn là một nữ tử thập phần thông minh lợi hại, nên đã xem người đó chính là nàng.
Gia Cát Cẩn vừa suy nghĩ vừa ngước mắt nhìn Vân Thiên Vũ, lãnh đạm nói: “Thực xin lỗi, ta nhận sai người.”
Hắn lui ra phía sau một bước rồi đứng yên, vừa lúc đứng ở bên cạnh Nam Chiêu công chúa Lam Khanh.
Gia Cát Cẩn liếc mắt nhìn Lam Khanh một cái, cảm thấy trên đời sao lại có nữ nhân ngu xuẩn như vậy, đã bị khổ sở không biết bao nhiêu lần trong tay người ta, còn không biết tiếp thụ giáo huấn.
Nhưng hiện tại nữ nhân này đang diễn vỡ tuồng, gã thân là Nam Chiêu thái tử không thể không diễn phụ họa theo.
Gia Cát Cẩn chán ghét cực kỳ loại cảm giác này, thật muốn một tát giết chết nữ nhân bên cạnh.
Nam Chiêu công chúa Lam Khanh tất nhiên cũng thấy được ánh mắt của Gia Cát Cẩn, kinh hãi không thôi.
Không dám nhìn nhiều.
Nàng ta thừa biết vị biểu huynh này thủ đoạn thập phần âm độc.
Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn không hề nhìn Lam Khanh trên mặt đất, mà nhìn về phía Vân Thiên Vũ, thần dung hờ hững mở miệng: “Linh Nghi quận chúa, Nam Chiêu ta lần này tiến đến Đông Ly, là vì hoà bình hai nước mà đến, xá muội chọn Ly thân vương gia cũng là vô tình.”
“Lúc trước ở trên đại điện, hoàng đế bệ hạ từng nói, bất luận hoàng muội ta chọn lựa ai để liên hôn, đều sẽ hạ chỉ tứ hôn.”
“Lúc ấy cũng không ai biết Ly thân vương gia thích Linh Nghi quận chúa, bổn cung nhớ rõ hình như không lâu trước đây, Linh Nghi quận chúa đã lui hôn sự với Ly thân vương gia, cho nên hoàng muội chọn lựa Ly thân vương gia cũng không có gì không thỏa đáng. Sau khi hoàng muội biết người Ly thân vương gia thích là Linh Nghi quận chúa, đã chủ động yêu cầu Linh Nghi quận chúa cùng nhau tiến vào Ly thân vương phủ.”
“Là nàng ta chọn lựa Ly thân vương gia trước.”